🐝Chương 21-1: Cha nào con nấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍋🍑🧄

Chương 21-1 : Cha nào con nấy.

Hoắc Tiểu Tiểu tức giận.

Vì sao người lớn bây giờ, đều thích trợn tròn mắt nói dối?

Cô vất vả lấy hết dũng khí, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp để lấy lòng ba cô, không cảm động cũng coi như xong, nhưng người bên trong bức vẽ, cũng không nguyện ý thừa nhận là chính mình.

Có người làm cha như thế sao?

Con gái yêu của mình vẽ cũng nhìn không ra?

Thật khó hầu hạ!

Ngày hôm nay coi như Thiên Vương lão tử tới, cô vẽ cũng là ba mà không phải ông!

"Vẽ ba!" Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào người lớn trên bức tranh, ngôn từ chính nghĩa, giải thích nói: "Ngày hôm nay tại bờ biển, con xin lỗi ba, cho nên... Vẽ tranh đưa cho ba."

Giải thích đứt quãng, nhưng logic rất rõ ràng.

Ngày hôm nay ở bờ biển đã làm sai, cho nên đưa bức vẽ này cho ba, biểu đạt sự áy náy của mình.

Mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, nhìn xem bức vẽ này, dưới ánh mắt chờ đợi của Hoắc Tiểu Tiểu, nói: "Chuyện lúc buổi chiều con nói quá khiêm tốn, ba đã tha thứ cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy ý tứ của ba cô là: Tha thứ cho con, cũng không cần cầm bức vẽ này đi nhận lỗi.

Nói tới nói lui, chỉ là ngại vứt bỏ bức tranh của cô.

Chỉ là xấu một chút mà thôi, đến cùng cũng là con gái ruột của ba vẽ, làm trái lương tâm một lần, khen cô một cái cũng không được?

Bình thường cũng không thấy hắn là người thành thật chính trực cho lắm.

Nghĩ nghĩ, Hoắc Tiểu Tiểu cầm bức tranh trở về phòng, bò lên ghế, nằm sấp ở trên bàn, tiếp tục vẽ tranh.

Cô hí hoáy vẽ thêm một người, đầu dẹp giống quả bí đỏ, thân hình to giống như chiếc đồng hồ, con mắt so với miệng còn lớn hơn, tay chân còn thô cứng, thêm một đầu tóc rậm rạp.

Oa, thật xấu.

Vẽ xong, cô hứng thú bừng bừng chạy đến phòng, đem bức tranh giơ cao cho Hoắc Tùy Thành nhìn.

"Đây là ba, đây là ông, đây là con!"

Một nhà ba người, rất có trật tự.

Hoắc Tùy Thành nhìn bên trong bức vẽ, thấy rõ ràng là một người đàn ông, trầm mặc mấy giây, trái lương tâm khen ngợi: "Ừ, con vẽ rất đẹp."

Bởi vì được khích lệ, hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, "Vậy ba nhận lấy! Không tức giận!"

"Ba nói rồi, đã tha thứ cho con, không tức giận, con đem bức vẽ này cho ông nhìn, ông nhất định sẽ vui vẻ."

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu liên tục không ngừng, một mặt hưng phấn chờ mong, "Con đi... Đi... Đi lấy cho ông nhìn!"

Nói xong, không kịp chờ đợi, cầm bức vẽ đi vào phòng Hoắc lão tiên sinh.

Hoắc lão tiên sinh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài cửa truyền đến tiếng đập của Hoắc Tiểu Tiểu.

Ông mở cửa cúi đầu xem xét, đứa trẻ nhón chân đứng ở cửa ra vào, chân nhỏ nhảy tới nhảy lui, hai tay tốn sức giơ cao bức vẽ cho ông nhìn.

"Ông ơi ông ơi! Cháu vẽ!"

Trong nháy mắt nhìn thấy bức vẽ, Hoắc lão tiên sinh quả thực có một sự kinh hỉ, tiếp nhận bức tranh trong tay cô, tay kia ôm cô.

"Đây là Tiểu Tiểu vẽ?"

Hoắc Tiểu Tiểu trịnh trọng gật đầu, chỉ chỏ bức vẽ kia, "Đây là ông, đây là ba, đây là cháu!"

Hoắc lão tiên sinh không có bắt bẻ giống như Hoắc Tùy Thành, ông từ trong lòng cảm thấy cháu gái vẽ rất tốt, ngoài miệng khích lệ cũng không keo kiệt, "Tiểu Tiểu vẽ thật đẹp, rất có thiên phú vẽ tranh, cháu đã cho ba xem chưa?"

"Dạ rồi! Ba khen!"

Hoắc lão tiên sinh hài lòng thưởng thức bức vẽ này, lại cảm thấy đây là bức tranh đầu tiên mà Tiểu Tiểu vẽ, rất có giá trị kỷ niệm, phải bảo quản thật tốt mới được.

"Đợi chút nữa gia gia tìm khung ảnh lồng kính, đem bức vẽ của Tiểu Tiểu treo lên tường có được hay không?"

"..." Thật ra cũng không cần phí tâm như thế.

Bức tranh này là cái dạng gì, trong lòng cô rõ ràng, sao có thể bị khen hai câu, liền cao hứng đến quên mất lối về?

Đóng khung treo lên tường?

Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp.

Xấu hổ cũng thôi đi, chủ yếu là khó coi.

Hoắc Tiểu Tiểu đầu lắc đến trống lúc lắc giống như, "Không... Muốn, muốn tặng cho ba!"

"Tặng cho ba?"

"Buổi chiều ba tức giận, cháu vẽ tranh đưa cho ba."

Hoắc lão tiên sinh trong nháy mắt hiểu rõ, "Thì ra bức vẽ này là quà xin lỗi của Tiểu Tiểu sao? Đi, vậy chúng ta đi tặng cho ba cháu, đặt ở trong phòng của hắn, ba của cháu nhất định sẽ rất vui vẻ."

Hoắc Tiểu Tiểu về suy nghĩ một chút, tâm trạng của Hoắc Tùy Thành khi nhìn thấy bức tranh này.

Có lẽ... Sẽ không vui vẻ lắm?

Hoắc lão tiên sinh mặt mũi tràn đầy tươi cười ôm Tiểu Tiểu, cầm bức tranh đi tìm Trần bá, để ông tìm lồng kính, cẩn thận tỉ mỉ đem tranh đóng khung.

Nhìn xem tranh vẽ của Tiểu Tiểu, bác Trần cũng là tán dương liên tục, "Đây là Tiểu Tiểu vẽ sao? Vẽ rất đẹp, bác Trần nhất định sẽ cẩn thận treo lên."

Nói làm liền làm.

Bác Trần lập tức tìm người đem khung ảnh tới đây, cẩn thận đem giấy A4 nhỏ lồng kính, ở trên mặt kính thủy tinh lau lau, cho đến khi sáng bóng không có một chút bụi, lúc này mới đem khung ảnh lồng kính cho Hoắc Tiểu Tiểu nhìn.

Nhìn bức vẽ thảm không nỡ nhìn của mình, lại được xem như tác phẩm danh nhân đồ sộ, khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu đỏ lên.

Thật đúng là có chút ngượng ngùng.

"Đưa bức tranh cho tôi." Hoắc lão tiên sinh tiếp nhận khung ảnh từ trong tay Trần, đi lên phòng Hoắc Tùy Thành ở trên lầu.

Vừa vào phòng, Hoắc lão tiên sinh đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt của Hoắc Tùy Thành cũng không rõ ràng cho lắm, ông chỉ vào vách tường phòng chính, đối diện là giường ngủ, hỏi Hoắc Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, cháu xem bức tranh treo ở đây có được hay không?"

Hoắc Tùy Thành lúc này mới chú ý, trên tay Hoắc lão tiên sinh là khung ảnh lồng kính, trong lòng lộp bộp một tiếng.

"Cha... nói cái gì?"

Hoắc lão tiên sinh cười, đem khung ảnh lồng kính đưa cho hắn nhìn, "Đây là bức tranh đầu tiên mà Tiểu Tiểu vẽ, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, cho nên để ông Trần đóng khung lại. Tiểu Tiểu nói bức tranh này là vẽ tặng anh, đương nhiên phải treo ở trong phòng anh."

"..." Hoắc Tùy Thành muốn nói lại thôi.

Hoắc Tiểu Tiểu thừa cơ ồn ào, "Được ạ!"

"Vậy thì tốt, đợi chút nữa để công nhân ở đây đóng một cái đinh, sau đó đem bức vẽ treo lên." Nói xong, Hoắc lão tiên sinh quay người nói với Hoắc Tùy Thành: "Anh nhìn Tiểu Tiểu thật ngoan, biết anh tức giận còn vẽ tranh cho anh để xin lỗi, vẽ cũng rất đẹp. Về sau anh cũng đừng tức giận với con bé, trẻ con mà thôi, nuông chiều một chút thì thế nào chứ?"

Hoắc Tiểu Tiểu phụ họa gật đầu.

Hoắc Tùy Thành thở dài, tiếp nhận quà xin lỗi của Hoắc Tiểu Tiểu.

Dù sao biệt thự nghỉ phép này cũng không thường tới.

"Con đã biết."

"Vậy bức tranh để ở chỗ anh, đợi chút nữa để công nhân của tôi đến giúp anh treo lên."

Hoắc Tùy Thành cúi đầu, mắt nhìn khung ảnh trên tay, "Đúng là vẽ không sai, rất có thiên phú."

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình.

"Hai ngày nữa vẫn nên mời giáo sư mỹ thuật về, thiên phú không thể lãng phí."

"Được, cứ làm như thế."

Hoắc Tiểu Tiểu: "..."

Không bao lâu sau, công nhân đi lên lầu, trong phòng Hoắc Tùy Thành, đóng đinh ở trên tường, đem bức tranh tạm thời có thể gọi là 'ngây thơ chân thành' treo trên tường.

Công nhân nhìn thấy bức vẽ này, nhịn không được cười hai tiếng.

Hoắc Tùy Thành theo tiếng nhìn qua, "Cậu cười cái gì?"

Thấy biểu cảm lạnh lùng của Hoắc Tùy Thành, công nhân vội vàng giải thích, "Ngài hiểu lầm, tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy bức tranh này của con gái ngài thật đáng yêu."

Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt lạnh lùng, "Ra ngoài đi."

Công nhân không ngừng thu thập đồ vật xong rồi rời đi.

Nơi này mặc dù chỉ là biệt thự nghỉ phép, nhưng về phương diện sửa chữa đều vô cùng tốt, mỗi một tấc đều là do kĩ sư thiết kế tỉ mỉ.

Lên đến chỉnh thể dàn khung bố cục, xuống đến vật trang trí như là bình hoa, đều là có chú trọng.

Những bức tranh treo trên tường, không nói là danh họa giá trên trời, nhưng cũng có giá trị không nhỏ.

Thình lình treo trên tường một bức tranh mà đứa trẻ ngây thơ vẽ, liếc nhìn rất là đột ngột.

Vẽ thành cái dạng này, còn có thể được treo lên, ngoại trừ Hoắc Tiểu Tiểu, toàn bộ trong nhà cũng tìm không ra một người khác.

Hoắc Tùy Thành đứng ở trước bức tranh, nhìn một hồi, bên trong vẽ một người đàn ông, trừ tóc ra, không có một điểm giống hắn.

Đều nói con gái là áo bông nhỏ của cha, Hoắc Tùy Thành thế nào lại cảm giác, đứa nhóc này là trời cao phái xuống đày đọa hắn?

Từng ngày, nghĩ vừa ra là vừa ra.

Khung ảnh trên mặt kính tựa hồ dính bụi, lúc vừa rồi công nhân đóng đinh tạo ra bụi phấn, Hoắc Tùy Thành đưa tay lau lau, sạch sẽ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net