🦢Chương 3: Ba ơi tỉnh lại, cho con uống sữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍉🍈🍇

Chương 3: Ba ơi tỉnh lại, cho con uống sữa!

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Không uống?"

Hoắc Tiểu Tiểu liếc rồi quay đầu đi, cực kỳ ghét bỏ.

Hoắc Tùy Thành đứng ở bên giường nhìn cô một lúc.

Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc vừa ra đời mấy ngày mà thôi, nhưng hắn lại cảm giác sự lên án cùng ghét bỏ ở trong mắt Hoắc Tiểu Tiểu.

Không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, Hoắc Tùy Thành tự hỏi ở trên việc nhỏ hắn cũng không phải là người kiên nhẫn, lúc này lại nhíu mày đem bình sữa đưa tới bên miệng của Hoắc Tiểu Tiểu.

Trong nháy mắt, cánh môi phấn nộn tiếp xúc với núm vú cao su, cơ hồ là theo bản năng há mồm cắn, không kịp chờ đợi ngậm lấy núm vú cao su.

"?"

Chuyện gì xảy ra?

Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng đang phát điên.

Vì cái gì cái miệng này không nhận khống chế của cô?

Hoắc Tiểu Tiểu không muốn uống, nhưng thân thể làm trẻ con lại không chống đỡ được dụ hoặc đối với núm vú cao su.

Hút cái này. Thân thể bé nhỏ đồng ý dục vọng mãnh liệt đạt được trấn an, tất cả cảm xúc kinh hoảng phẫn nộ quét sạch sành sanh.

Tâm can dễ dàng chịu rung động.

Thân thể đã thành thật như thế, Hoắc Tiểu Tiểu từ bỏ chống lại, chổng vó, hai tay ôm bình sữa, gương mặt đứa trẻ có hai cái má mập mạp giống như thạch hoa quả lắc một cái, con mắt hết sức chăm chú còn nhắm lại đầy thỏa mãn.

Trước đó cũng đã gặp đứa trẻ nhà khác tập trung tinh thần ngậm núm vú cao su, bị cướp sẽ khóc, không đưa còn không ngủ được, không nghĩ tới bây giờ vậy mà quá dễ chịu!

Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Ngoài phòng cửa tiếng chuông vang lên, Hoắc Tùy Thành đem bình sữa mà Hoắc Tiểu Tiểu đang hết sức chăm chú hút cầm lên, cũng ở trong ánh mắt khó hiểu của cô mang theo bình sữa rời khỏi phòng.

"?"

Hoắc Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng đã hiểu tâm tình của những đứa nhỏ kia khi mỗi lần bị đoạt bình sữa sẽ khóc rồi.

Bên trên, một mặt còn thoải mái để ngón chân chạm đất, một giây sau liền tước đoạt nguồn suối vui vẻ của cô.

Thật sự rất bực bội đó chứ!

Đi thì đi, tại sao muốn đem bình sữa của mình đi!

Trong phòng khách, ba người nhân viên công tác đem vật dụng của trẻ con mua được để xuống đất.

Sữa bột, tã lót, quần áo trẻ em, xe đẩy trẻ em, cùng các loại đồ chơi trẻ em và đồ rửa mặt.

"Hoắc tiên sinh, thực xin lỗi, là bởi vì quá muộn, mua những vật này làm trễ nải chút thời gian, ngài nhìn xem còn thiếu chút gì, chúng tôi lại phái người đi mua."

Hoắc Tùy Thành làm sao biết còn thiếu cái gì, nhưng đứa bé ăn ở đều tại nơi này, hẳn là cũng không xê xích gì nhiều.

"Không thiếu."

"Được, vậy bên này ngài cần chúng tôi đề cử bảo mẫu không?"

"Không cần."

Toàn bộ hành trình nhân viên công tác đều nở nụ cười, sau khi nhận được sự hài lòng mới rời đi.

Hoắc Tùy Thành nhìn sang đống đồ trên đất, mở một lon sữa bột dành cho trẻ em, múc hai muỗng bỏ vào trong bình sữa, nhớ tới vừa rồi trong phòng Hoắc Tiểu Tiểu uống hết bình nước trong vòng một nốt nhạc, nghĩ nghĩ một chút rồi đến múc thêm một muỗng nữa.

Hắn chưa từng nuôi con, không biết pha sữa như thế nào cho phù hợp, càng không biết nên cho bao nhiêu nước. Chỉ thấy bên trên bình sữa có mấy vạch chia ml, dựa vào sự từng trải trong cuộc sống, nghĩ rằng nên thêm nước để khuấy, hòa tan đầy đủ. Thử nhiệt độ thích hợp, chắc là không sai nhỉ.

Cầm bình sữa vào phòng, Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng nhỏ giọng khóc nức nở, ủy khuất đến miệng đều xẹp lên, rất giống như có ai khi dễ cô vậy.

Hoắc Tùy Thành chưa từng tiếp xúc với trẻ con, kinh nghiệm đều là số không, sẽ không mắng cũng sẽ không nói lời nào, chỉ là mặt mày đầy bình tĩnh, biểu lộ sự nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị nói lên một câu: "Không cho phép khóc."

Hoắc Tiểu Tiểu xẹp miệng giống như con vịt, há mồm rống to.

Một cái bình sữa đưa tới.

"?"

Hoắc Tiểu Tiểu không tự chủ được cắn một cái, vui sướng hút lần nữa. Đồng ý nín khóc.

!!!

Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn.

Không phải nước sôi để nguội nhạt nhẽo vô vị, mà là vị của sữa bột hảo hạng pha nước ấm!

Ba ba xấu xa đã làm người!

Vậy mà có thể tự mình pha sữa bột cho mình!

Chẳng lẽ đây chính là hương vị tình thương của cha?

Làm người ta cảm động quá đi thôi!

Hoắc Tiểu Tiểu ôm bình sữa gặm đến vui mừng hớn hở, hoàn toàn không để ý ba ba yên tĩnh còn ở trong phòng nhìn chăm chú lên cô, đáy mắt tràn ngập dò xét.

Uống xong một bình sữa nhỏ, Hoắc Tiểu Tiểu ợ một cái, bên miệng tất cả đều là mùi sữa, nhưng dù thế vẫn không nỡ đem núm vú cao su từ trong miệng lấy ra, ôm lấy tiếp tục gặm.

Thấy đã uống sữa xong, Hoắc Tùy Thành không có nuông chiều cô, vô tình đem bình sữa đoạt lấy.

Vừa uống xong sữa, cảm giác đói bụng biến mất không còn tăm tích, tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu rất tốt, cũng sẽ không so đo chút thù hận với Hoắc Tùy Thành. Bản thân bành trướng, cảm thấy giờ phút này cả người tràn đầy tinh lực, có thể đánh chết một con trâu, bắp chân quấn lấy bên trong âu phục, đạp đạp.

Đoán chừng là thấy được vết bẩn bên trên âu phục, Hoắc Tùy Thành cởi áo ở trên người cô ra.

Cuối cùng cũng được giải thoát ra từ trong âu phục ướt cá muối, Hoắc Tiểu Tiểu cảm động đến rơi nước mắt.

Ba ba cứu cô từ trong biển lửa ra!

Ba ba thật tốt!

Cô vĩnh viễn yêu ba ba!

Nhưng lập tức cô liền bị Hoắc Tùy Thành cau mày, mang theo tiến vào phòng tắm, đặt ở trong bồn rửa tay. Bồn rửa tay hình tròn thả cô xuống vẫn còn dư chỗ trống, không gian rộng rãi cực kì.

"..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Phòng tắm, bồn rửa tay.

Đây là muốn tắm rửa cho cô?

Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu phức tạp đến cực độ.

Mặc dù hiện tại cô chỉ là đứa nhỏ mới sinh ra không được mấy ngày, nhưng mà...

Không tốt nhỉ?

Có chút thẹn thùng.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Tùy Thành xách theo sữa tắm và sữa rửa mặt chuyên dụng của trẻ em cùng... Con vịt nhỏ.

Bên trong Bồn rửa tay đổ đầy nước ấm, một con vịt nhỏ màu vàng bị ném vào, một bạn nhỏ trắng nõn nà cũng bị ném vào.

Có thể để cho Hoắc Tùy Thành hầu hạ, Hoắc Tiểu Tiểu chính là người đầu tiên.

Từ nhỏ đến lớn, đều là người khác chăm sóc hắn, hắn chưa bao giờ phải đi chăm sóc lại người nào.

Khuôn mặt Hoắc Tiểu Tiểu đỏ bừng lên, ngâm mình ở bên trong bồn rửa tay chờ Hoắc Tùy Thành tắm rửa cho cô.

Hoắc Tùy Thành đang đứng ở bên cạnh bồn rửa tay nhìn cô ngâm nước, ước chừng một phút đồng hồ sau ôm cô ra.

"?"

Mắt Hoắc Tiểu Tiểu thấy Hoắc Tùy Thành lấy chiếc khăn lau mặt, xoa ở trên người cô.

Cứ như thế liền tắm xong rồi?

Đầu Hoắc Tiểu Tiểu đầy dấu chấm hỏi.

Xuống nước ngâm một chút liền coi như tắm rồi?

Tốt xấu cũng phải cho chút sữa tắm chứ?

Đã vậy còn không được chà xát đến hai lần nữa?

Ngâm một lần liền bế lên, rửa rau cũng không có ai rửa như thế!

Xưa nay chưa từng có ai tắm rửa cho em bé một cách khủng khiếp như vậy.

Hoắc Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần, thân mình đã bị lau sạch sẽ nước đọng, nằm ê a ở trên giường lớn.

Ba ba đi thong thả.

Tốt xấu cũng coi như là đem đồ vật lôi thôi trên thân rửa sạch, có chút ít còn hơn không.

Một bên, Hoắc Tùy Thành tìm trong một đống túi mua sắm lấy ra một bộ quần áo trẻ em, lật ra bộ quần yếm liền thân màu trắng cho cô mặc vào.

Áo yếm nhìn như rất dễ xỏ vào, nhưng thực ra mặc vào rất khó.

Chỉ xem Hoắc Tùy Thành loay hoay cái áo liền thân này chừng mười phút đồng hồ liền biết đây không phải chuyện đơn giản.

Hoắc Tiểu Tiểu hiện tại cũng đã thành Phật.

Có câu nói thế nào?

Ba ba nuôi bé con, còn sống là tốt rồi.

Hiện tại cô còn còn sống, đã rất thỏa mãn.

Từ trên xuống dưới đảo cổ nửa ngày, có lẽ Hoắc Tùy Thành rốt cuộc cũng tìm hiểu được cánh cửa khai thông, đem áo liền thân mở ra đặt lên giường, đem hai tay hai chân của Hoắc Tiểu Tiểu nhét vào bốn cái tay áo bên trong, mặc vào cài nút áo lại sau mới phát hiện, trên dưới mặc ngược.

Chân nhét vào trong tay áo, tay nhét vào trong ống quần.

Một mặt Hoắc Tiểu Tiểu biểu lộ nhìn kẻ ngu mà xem thường hắn.

Loại chuyện nhỏ nhặt này cực kỳ khiêu chiến kiên nhẫn của Hoắc Tùy Thành, một đêm này, tất cả thời gian đều hao tốn trên việc vặt nhàm chán là xử lý một đứa bé, những việc này mỗi giờ mỗi khắc đều đang khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của hắn.

Nhưng nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu vô tội nhìn hắn chằm chằm, Hoắc Tùy Thành đè ép tính tình, một cái cúc áo một cái cúc áo mở ra, mặc xong liền lấy ra một đống tã cho cô thay ra.

Cũng may Hoắc Tiểu Tiểu rất ngoan, không ồn không nháo, toàn bộ hành trình đều phối hợp.

Làm xong hết thảy tất cả mọi thứ, Hoắc Tùy Thành mới nhẹ nhàng thở ra.

Đêm dài mệt mỏi.

Bận rộn một ngày, sư phụ Hoắc bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Vấn đề đi ngủ đêm nay của Hoắc Tiểu Tiểu vẫn còn đang chần chờ một chút.

Trong phòng không có nôi, đứa trẻ nhỏ như vậy một mình ngủ lại rất không an toàn, lỡ như lăn xuống dưới đất hay là bị chăn che miệng cũng phát sinh nguy hiểm, không thể không chú ý đến.

Nhưng hắn không có thói quen ngủ cùng một giường với bất kỳ ai.

Sau khoảng vài giây suy tư, Hoắc Tùy Thành vẫn là đem Hoắc Tiểu Tiểu ôm đến phòng ngủ của mình, đi tới trên giường ngủ.

Hắn ngửi thấy một mùi sữa.

Là hương vị trên người đứa bé.

Đối với việc đi ngủ Hoắc Tiểu Tiểu không có một chút ý kiến, sau một ngày mệt mỏi ăn uống no đủ thì cơn buồn ngủ cuốn tới, mí mắt dần dần không chống được, sau vài giây liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Liên quan tới thời gian bao lâu trẻ mới sinh mới uống một lần sữa, Baidu bách khoa nói như vậy đó.

-Dung lượng dạ dày trẻ mới sinh cực kỳ nhỏ bé, dạ dày bài tiết ra ngoài cũng tương đối nhanh nên sẽ rất nhanh cảm giác được cơn đói, từ đó làm cho số lượng lần bú sữa tăng nhanh. Đang ngủ mà xuất hiện đói, tình huống dưới liền phải kịp thời cho bú, đây là theo nguyên tắc nuôi trẻ, sơ sinh và sau khi sinh 4 - 6 tháng, có thể 1 ngày uống 7 lần sữa.

Nói cách khác, cứ hai đến ba giờ cần uống một lần.

Rạng sáng hai giờ, Hoắc Tiểu Tiểu bị đói làm cho tỉnh.

Trong dạ dày trống rỗng, bụng ùng ục ùng ục, cũng nương theo một trận rùng mình, tã đã hết hiệu lực.

Không có đồng hồ báo thức nên không biết thời gian, mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn sang Hoắc Tùy Thành vẫn đang ngủ say bên cạnh, tự hỏi là nên gọi hắn tỉnh hay là khóc để đánh thức hắn.

Bận rộn nửa ngày, cô có thể nhìn thấy giữa đôi lông mày của Hoắc Tùy Thành xen lẫn sự mất kiên nhẫn đối với mình, đa số mỗi người đều tức giận khi mới rời giường, hơn nửa đêm bị đánh thức, không có ai tâm tình sẽ tốt.

Châm chước một chút, vì sinh mệnh an toàn của chính mình mà nghĩ, Hoắc Tiểu Tiểu quyết định vẫn là áp dụng phương thức tương đối ôn hòa.

Cô từ trong tã lót vươn tay vuốt mặt giường, muốn tiếp tục động tĩnh chậm rãi đánh thức Hoắc Tùy Thành, nhưng cô tựa hồ đánh giá cao sức mạnh của cỗ thân thể này, tay đập vào mặt giường giống như chụp lấy, không có nửa điểm gợn sóng.

Ùng ục—

Cái này không được, càng ngày càng đói bụng.

Trông mong nhìn thấy khoảng cách giữa mình và Hoắc Tùy Thành, tay phải của Hoắc Tiểu Tiểu nắm lấy bên tay trái chăn mền mượn lực dùng sức lật nghiêng về phía bên trái, cắn môi nghiến răng, xuất ra toàn bộ sức mạnh, lạch cạch một tiếng, cả người trở mặt giống như nằm lỳ ở trên giường.

Cá mặn xoay người!!!

Hoắc Tiểu Tiểu nằm lỳ ở trên giường, khiếp sợ không thôi.

Cô tuyệt đối là đứa bé trâu bò nhất!

Vừa ra đời mấy ngày liền biết cười, biết lật người, nói chuyện, đi đường, học toán 1+1=2 chẳng phải là nắm trong lòng bàn tay hay sao!

Hoắc Tiểu Tiểu hai tay ra sức, hai chân đạp một cái, hưng phấn hướng về phía trước bò lên mấy bước, bò tới bên người Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành ngủ rất say, một chút động tĩnh này của Hoắc Tiểu Tiểu cũng không có kinh động tới hắn.

Ùng ục ùng ục—

Bụng lại kêu lên.

Tay nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu Hoắc ở trên bờ vai của Tùy Thành lay lay hai lần, vẫn chưa tỉnh.

Ở trên cái cằm của Hoắc Tùy Thành dùng sức đẩy. Ha, vẫn như cũ không tỉnh.

Lại nhéo nhéo lỗ tai Hoắc Tùy Thành, vẫn cứ không có tỉnh.

Hoắc Tiểu Tiểu nuốt hai cái nước bọt, càng ngày càng đói bụng.

Cô tăng cường độ lay Hoắc Tùy Thành, gọi khoảng chừng mười phút đồng hồ, cũng không thấy tỉnh.

Làm sao có thể ngủ như vậy!

Gọi cũng gọi không dậy!

Tỉnh lại đi!

Lên đây cho cô cho uống sữa!

Hoắc Tiểu Tiểu cực đói, tay không có nặng nhẹ tát một cái.

Ba—

Tiếng vang lanh lảnh vang lên.

Giữa lông mày Hoắc Tùy Thành giật giật.

Đánh xong, Hoắc Tiểu Tiểu mới có chút chột dạ, thổi thổi lòng bàn tay có chút sưng đau. Lại đúng lúc Hoắc Tùy Thành muốn tỉnh, cô nhanh trí giả chết, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, toàn bộ thế giới không liên quan gì đến ta.

Hoắc Tùy Thành yếu ớt tỉnh lại.

Nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào bên cạnh mình ngủ, tâm tình lại rất phức tạp.

"... Vừa rồi ba không ngủ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net