🦢Chương 31: Ba cô quả nhiên đủ cứng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥦🍓🫐

Chương 31: Ba cô quả nhiên đủ cứng.

"Hoắc Tiểu Tiểu, mau tới đây, tớ chiếm chỗ cho cậu!"

Vừa bước vào phòng học, Hoắc Tiểu Tiểu liền thấy Chu Chu hai tay chống nạnh ngăn ở khu xếp gỗ, hai đứa trẻ đứng hai bên che chở, không cho phép những bạn nhỏ khác tới gần.

Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đi qua, Chu Chu vội vàng nhường cái vị trí cho cô, "Đây là tớ đặc biệt chiếm cho cậu."

Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa lên tiếng, cô giáo ở một bên nhìn Chu Chu, nói: "Chu Chu, cô không phải có nói là không cho phép bắt nạt bạn sao?"

Chu Chu phản bác, "Con không có bắt nạt bạn."

"Không có sao? Vậy tại sao muốn chiếm lấy nơi này? Nếu có bạn cũng muốn qua chơi xếp gỗ với các con thì sao?"

Chu Chu dẩu môi không nói lời nào.

"Cô có nói, đồ vật trong phòng học, tất cả mọi người đều có thể chơi, không cho phép chiếm lấy làm của riêng."

Chu Chu hơi không vui, gật gật đầu.

"Chu Chu có thể trở thành bạn tốt cùng Tiểu Tiểu, cô rất vui, nhưng Chu Chu cũng phải chơi cùng các bạn khác nữa, chúng ta phải biết cách chia sẻ, có biết không?"

"Biết rồi."

Cô giáo mỉm cười vỗ vỗ đỉnh đầu Chu Chu, mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, nói: "Vậy các con tiếp tục chơi đi."

Chu Chu lập tức hưng phấn lôi kéo Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xuống, xếp gỗ.

Hoắc Tiểu Tiểu cũng không biết có phải hay không là mình hoa mắt, trong nháy mắt ngồi xuống, ở cửa sổ kia cô tựa hồ thấy được một chỏm tóc nhỏ thoáng qua.

Tựa như là Lục Tĩnh Nhất hôm qua ra mặt cho cô.

Cửa sổ cao như vậy, Lục Tĩnh Nhất trèo lên thế nào được?

Mang một tia lo nghĩ, Hoắc Tiểu Tiểu hướng phía cửa sổ phòng học đi đến, đem đầu lặng lẽ thò ra ngoài cửa.

Ngoài cửa hai bạn nhỏ Hướng Sâm và Tưởng Duyệt uốn gối tốn sức ôm eo Lục Tĩnh Nhất, đem cậu nâng lên cao, Lục Tĩnh Nhất hai cái tay nhỏ vịn bệ cửa sổ, hai cái chân nhỏ cách xa mặt đất năm sáu centimet, đá lung tung mặt tường, cắn chặt hàm răng chống đỡ.

Dịch Khiêm đứng ở sau lưng ba người, kiễng chân muốn thông qua cửa sổ nhìn thấy tình hình trong phòng học.

Cửa sổ cao hơn một mét, cụ thể cao bao nhiêu không rõ lắm, nhưng lấy thân hình Hoắc Tiểu Tiểu đến đo đạc, còn còn cao hơn cô một đoạn.

Là nói, dù cho Hướng Sâm và Tưởng Duyệt xuất ra toàn bộ sức mạnh, xách Lục Tĩnh Nhất đi lên, con mắt Lục Tĩnh Nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy bệ cửa sổ, đỉnh đầu khó khăn lắm mới cùng cửa sổ cân bằng.

"Lục Tĩnh Nhất, cậu... cậu nhìn thấy chưa!"

"Lại lên thêm một chút, không nhìn thấy!"

"Lục Tĩnh Nhất, cậu nặng quá! Cậu gần đây có phải là mập lên không!"

Hai đứa trẻ đầu đầy mồ hôi.

"Thấy rồi thấy rồi! Các cậu đừng nhúc nhích!"

Hai người Hướng Sâm và Tưởng Duyệt run rẩy bắp chân, ôm Lục Tĩnh Nhất đứng bất động.

"Cậu... Nhìn thấy sao?"

"Đừng nóng vội, tớ đang tìm... Kỳ quái, tại sao không thấy nữa?"

"Các cậu đang làm gì?" Hoắc Tiểu Tiểu quỷ dị nhìn mấy người bọn hắn, dứt khoát đứng dậy.

Mấy người cùng nhau nhìn lại, Hướng Sâm cùng Tưởng Duyệt hai người nhẹ buông tay, "Hoắc Tiểu Tiểu, cậu đây rồi!"

Đáng thương Lục Tĩnh Nhất vội vàng không kịp chuẩn bị bị buông tay, cả người treo ở trên bệ cửa sổ, hai tay ở trên bệ cửa sổ bắt lại bắt, sợ hãi giãy dụa, "A a a tớ sắp... sắp rơi xuống!"

Vừa dứt lời, Lục Tĩnh Nhất nhẹ buông tay, cả người rớt xuống, đặt mông ngồi trên đất.

"Lục Tĩnh Nhất cậu không sao chứ."

Lục Tĩnh Nhất từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ hai tay, "Không có việc gì không có việc gì. Chúng tớ chính là tới thăm cậu."

Hoắc Tiểu Tiểu mắt nhìn độ cao bệ cửa sổ, nghi hoặc não mạch kín hiện tại của đứa trẻ.

Cửa chính không đi, nhất định phải trèo cửa sổ?

"Tìm tớ làm gì?"

"Dịch Khiêm có đồ muốn cho cậu."

"Cho tớ?"

Dịch Khiêm cầm một hộp quà đi đến trước mặt cô, "Cho cậu."

Hoắc Tiểu Tiểu không nhận.

Vô duyên vô cớ, tại sao lại muốn tặng quà cho mình?

Cảm ơn hôm qua mình bênh vực lẽ phải?

"Sao lại cho tớ?"

Dịch Khiêm nhếch miệng nhỏ, ở trước mặt nhiều người như vậy, tựa hồ có chút thẹn thùng, nhắm mắt lại lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi!"

Hoắc Tiểu Tiểu đầu đầy chấm hỏi, "Sao lại xin lỗi tớ?"

"Lần trước cậu dạy tôi chơi rubik, tôi... Tôi hiểu lầm cậu, cho nên tôi muốn xin lỗi cậu, tôi đem xe hơi nhỏ mình thích nhất tặng cho cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi!"

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ lại, rất lâu rất lâu trước kia, là lần đầu tiên cô gặp Dịch Khiêm.

Chính là lần đó ở tiệc sinh nhật ông Dịch, dạy cậu chơi rubik?

Lâu như vậy, cậu ấy vẫn còn nhớ sao?

"Tôi vốn là muốn xin lỗi cậu lúc sinh nhật, nhưng lần kia cậu không có tới dự."

Vẻ mặt Dịch Khiêm nghiêm túc, có thể nói, khuôn mặt nhỏ còn đỏ lên.

Hoắc Tiểu Tiểu đối với xe hơi nhỏ của cậu không có hứng thú, "Tớ tiếp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng xe hơi nhỏ tớ không nhận."

Dịch Khiêm hiển nhiên có chút luống cuống, "Nhưng mà... Nhưng tôi chỉ có xe hơi thôi."

Lục Tĩnh Nhất nhìn hai người, lo lắng nói: "Hoắc Tiểu Tiểu, cậu không thích xe hơi nhỏ, vậy cậu thích gì?"

"Đúng, cậu thích gì, chúng tớ nghĩ cách cho."

"Tớ không muốn."

"Hoắc Tiểu Tiểu, cậu có phải hay không là... không tha thứ cho Dịch Khiêm?"

"Tớ tha thứ cho cậu ấy."

"Vậy vì sao cậu không muốn nhận quà của cậu ấy?" Lục Tĩnh Nhất nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cậu không nhận quà của cậu ấy, khẳng định chính là không tha thứ cho cậu ấy!"

Hai bạn học Hướng Sâm và Tưởng Duyệt nghiêm túc phụ họa nói: "Đúng, cậu khẳng định không có tha thứ cho cậu ấy!"

... Ôi, đám trẻ thích bổ não này.

"Được rồi, tớ muốn kẹo."

"Kẹo?" Lục Tĩnh Nhất móc móc túi mình, trái phải hỏi: "Các cậu có hay không?"

"Sao chúng tớ có đồ ăn vặt của con gái được."

"Dịch Khiêm, cậu có hay không?"

Dịch Khiêm cũng lắc đầu.

"Hoắc Tiểu Tiểu, cậu chờ, chúng tớ lập tức đi mua kẹo cho cậu!"

Nói xong, ba bạn nhỏ xách lấy Dịch Khiêm chạy mất tiêu.

Lúc trở lại, Dịch Khiêm mua một túi kẹo lớn tràn đầy, thở hồng hộc đưa cho Hoắc Tiểu Tiểu, "Tôi mua hết tất cả kẹo ở chỗ đó, cho cậu!"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mấy cái răng mình mới mọc ra đều kêu đau.

Nhưng vì không làm cho con mắt tỏa sáng của mấy đứa trẻ trước mặt thất vọng, vẫn là cao hứng nhận lấy tất cả kẹo.

"Cậu nhận kẹo của Dịch Khiêm, sau này không thể lại tức giận với cậu ấy."

"Đúng, chúng tớ đều nhìn thấy, cậu không thể lại tức giận với cậu ấy."

Hoắc Tiểu Tiểu hữu khí vô lực, dỗ dành mấy bé trai: "Được, về sau tớ sẽ không tức giận với Dịch Khiêm."

"Hì hì, vậy lần sau chúng tớ lại tìm cậu chơi, chúng tớ đi á!"

"Tạm biệt."

Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tiễn được bốn đứa trẻ này đi, gian nan xách theo một túi kẹo vào phòng học, mấy bạn học một tổ gào lên, rất hâm mộ.

"Oa~ Hoắc Tiểu Tiểu, cậu có thật nhiều kẹo nha."

"Ai mua cho cậu thế? Cậu có thể cho tớ một một viên không?"

"Tớ cũng muốn ăn, có thể cho tớ một viên không?"

Răng lợi của mấy bạn nhỏ ở cái tuổi này không hề tốt đẹp gì, không thể ăn quá nhiều kẹo, phụ huynh nghiêm ngặt quản chế, cho nên bình thường rất ít khi ăn kẹo.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa định nói có thể, quay đầu lại nhìn thấy bốn người Dịch Khiêm vẫn còn chưa đi, từng cái đầu đen xì thò vào cửa nhìn xem.

"Không được, cái này là người khác đưa cho tớ, không thể cho các cậu, nhưng mà nếu như các cậu muốn ăn kẹo, sáng mai tớ mang cho các cậu."

"Ngoéo tay, một lời đã định!"

"Một lời đã định."

Cùng các bạn nhỏ kéo xong câu, quay đầu nhìn, bốn nhóc ở cổng mất đã chạy mất tiêu.

"Được rồi, các bạn nhỏ, mọi người không vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu nữa, mau ngồi đàng hoàng, cô muốn kể cho mọi người chuyện cổ tích."

Bạn nhỏ vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu lập tức giải tán, dồn dập xách ghế đẩu ngồi xuống, nghe cô giáo kể chuyện cổ tích.

Chu Chu ngồi bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu, âm thanh nho nhỏ nói bên tai Hoắc Tiểu Tiểu: "Hoắc Tiểu Tiểu, vừa rồi tớ đã nhìn thấy hết rồi, kẹo này là người kia đưa cho cậu, sao cậu ta phải đưa cho cậu nhiều kẹo như vậy?"

"Tớ không biết."

"Hoắc Tiểu Tiểu, mẹ tớ nói, người lạ cho kẹo thì không được nhận."

"Nhưng tớ quen cậu ấy mà, hôm qua cậu ấy còn giúp tớ đánh nhau, cậu quên rồi à?"

"Cậu nhớ rõ cậu ta như thế, là bởi vì cậu ta đã bảo vệ cậu sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu không nói gì.

Chu Chu mắt lom lom nhìn cô, "Vậy cậu có thể cho tớ một viên kẹo không?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu một cái, từ trong túi lặng lẽ lấy ra một viên đưa cho cậu, "Đừng để người khác biết nha."

Chu Chu nhận kẹo, nắm ở lòng bàn tay, nghe Hoắc Tiểu Tiểu nói như vậy, lập tức cẩn thận từng li từng tí trốn đi, nghiêm túc cam đoan: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho bất luận người nào biết!"

Cô giáo kể chuyện cổ tích xong, đối với tất cả bạn học nói: "Các bạn nhỏ, ở nhà các con, ba mẹ có kể chuyện cổ tích cho các con không?"

"Dạ có!"

"Buổi tối... buổi tối ba sẽ kể chuyện cổ tích cho tớ."

"Mẹ tớ cũng vậy."

"Vậy ngày hôm nay cô giao cho mọi người một nhiệm vụ, sau khi về nhà để ba mẹ kể chuyện cổ tích cho các con, sáng mai chúng ta mời mấy bạn học đem chuyện mà ba mẹ kể, kể lại cho mọi người nghe, bạn nào kể được tốt nhất sẽ có thưởng, có được hay không?"

"Dạ được!"

Kể chuyện cổ tích?

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, ba cô không có kể chuyện cổ tích cho cô, đều là dì Triệu kể.

Ba sẽ kể chuyện cổ tích sao?

Hoắc Tiểu Tiểu hoài nghi thật sâu.

Buổi chiều là dì Triệu tới đón cô tan học.

"Dì Triệu! Ông đâu ạ?"

"Lão tiên sinh ở nhà chờ con đấy."

Dì Triệu thấy cặp xách nhỏ căng phồng, nhận lấy vỗ nhẹ, "Tiểu Tiểu, trong cặp xách chứa vật gì nặng như vậy?"

"Đây là kẹo Dịch Khiêm cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu kéo khóa cặp sách ra, đem một bao kẹo đầy ắp cho dì Triệu nhìn, "Dì, ăn kẹo."

"Dì Triệu không ăn, kẹo này Tiểu Tiểu cũng không thể ăn nhiều, biết không? Nếu không răng vừa mọc ra sẽ bị sâu mọt ăn hết, đến, trước giao cho dì Triệu đảm quản."

"Dạ!"

"Thật ngoan."

"Hoắc Tiểu Tiểu, đây là mẹ cậu sao?"
Một thanh âm thanh thúy vang lên.

Chu Chu nắm tay một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung đi tới, người phụ nữ kia hướng về phía dì Triệu cười cười.

"Người bạn nhỏ này, dì không phải là mẹ Tiểu Tiểu, dì là bảo mẫu chăm sóc Tiểu Tiểu..."

"Không phải bảo mẫu, là dì!"

Dì Triệu sững sờ, cười nói: "Là dì."

"Là dì, vậy mẹ của cậu đâu?"

"Không biết."

Mẹ của Chu Chu nhìn phía dì Triệu, thật có lỗi cười cười, nghiêm túc nói với Chu Chu: "Chu Chu, mẹ không phải đã nói, không được phép hỏi loạn vấn đề của người khác?"

"Vì sao không thể hỏi?"

Mẹ của Chu Chu bất đắc dĩ cười nói: "Thật xin lỗi, đứa nhỏ này bị tôi làm hư."

"Không sao, trẻ con không hiểu chuyện."

"Vậy tôi liền đi trước." Nói xong, cô ấy liền lôi Chu Chu đi.

"Hoắc Tiểu Tiểu, ngày mai gặp!"

"Ngày mai gặp."

"Tiểu Tiểu, đi thôi, chúng ta cũng trở về."

"Dạ!" Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, đi theo dì Triệu lên xe rời đi.

Cổng nhà trẻ, Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, không hiểu hỏi: "Bác Trần, mẹ Hoắc Tiểu Tiểu đâu ạ?"

Ông Trần trả lời nói: "Mẹ của Tiểu Tiểu không ở bên người Tiểu Tiểu."

"Vậy dì ấy đi đâu?"

Ông Trần cũng không biết nên nói uyển chuyển như thế nào cho Dịch Khiêm, mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu là không cần cô nữa.

"Mẹ của cậu ấy là không cần cậu ấy nữa sao?"

Ông Trần giật mình, "Khiêm Khiêm, cháu nghe ai nói?"

"Lúc ba và mẹ nói chuyện phiếm cháu nghe được, mẹ của Hoắc Tiểu Tiểu khi cậu ấy vừa ra đời liền rời đi."

Ông Trần nghiêm túc nói cho cậu biết, "Về sau không được trước mặt Tiểu Tiểu nói chuyện mẹ em ấy, càng không thể nói mẹ của em ấy không cần em ấy nữa, nếu không Tiểu Tiểu sẽ rất đau lòng, nhớ kỹ không?"

Dịch Khiêm nghiêm túc gật đầu, "Bác Trần yên tâm, cháu sẽ nhớ kỹ! Nhất định không nói!"

*****

Sau khi về đến nhà Hoắc Tiểu Tiểu không kịp chờ đợi tiến vào gian phòng Hoắc lão tiên sinh, đem chuyện thú vị ngày hôm nay nói cho ông nghe.

"Dịch Khiêm cho cháu một túi kẹo lớn? Cho ông nhìn xem?"

Dì Triệu vội vàng đem túi sách kéo ra cho ông nhìn.

"Nhiều kẹo như vậy, xem ra mấy đứa trẻ Dịch Khiêm rất thích cháu, Tiểu Tiểu thật tuyệt, mới đi học ngày thứ hai liền kết giao nhiều bạn bè như vậy."

"Cho nên ông không cần lo lắng cháu ở trường học bị người bắt nạt, cháu có rất nhiều bạn bè, không ai dám bắt nạt cháu!"

"Ừ, ông không lo lắng."

"Ông ngày hôm nay có nghỉ ngơi thật tốt không?"

"Nghỉ ngơi, cháu nhìn ông hiện tại còn nằm ở trên giường."

"Vậy ông nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm lúc ăn cơm cháu lại đến gọi ông."

"Được, đi chơi đi."

Hoắc Tiểu Tiểu nhảy nhảy nhót nhót rời phòng.

Hoắc Tùy Thành gần đây lại bận rộn, ban đêm ăn xong cơm tối, đến thời gian ngủ của cô, Hoắc Tùy Thành còn chưa có trở lại.

Cô ôm truyện cổ tích nằm ở trên giường, nghe động tĩnh ở hành lang, cũng không biết bao lâu, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân, giật mình trong nháy mắt bừng tỉnh, bò xuống giường hướng phía gian phòng Hoắc Tùy Thành đi đến.

Hoắc Tùy Thành gần đây xác thực tương đối bận rộn, chuyện núi Lộc Minh để hắn sứt đầu mẻ trán, hạng mục tạm dừng, tổn thất mỗi ngày càng tăng.

Vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra nhìn thấy Tiểu Tiểu cuộn trên giường thành một đoàn, đi qua đem chăn xốc lên, Hoắc Tiểu Tiểu tròn mắt nhìn, hắn nói: "Đã trễ như vậy còn chưa ngủ?"

"Chờ ba về kể chuyện cổ tích cho con."

"Kể chuyện cổ tích? Bình thường không phải dì Triệu kể cho con sao?"

"Thế nhưng đây là việc cô giáo bố trí để làm, muốn ba kể cho con." Hoắc Tiểu Tiểu đưa cho hắn một viên kẹo, "Ba ăn kẹo."

"Ông nội mua cho con?"

"Không, là Dịch Khiêm mua cho con, cậu ấy mua cho con thật nhiều, có một túi lớn."

Hoắc Tùy Thành đem kẹo tiện tay thả trên tủ đầu giường, "Con nít ăn ít kẹo thôi."

Nói xong lên giường, ngồi tựa ở đầu giường, hỏi cô: "Muốn nghe chuyện gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu leo đến bên người Hoắc Tùy Thành, tựa sát hắn, "Chỉ cần là ba kể đều được."

Hoắc Tùy Thành cầm cuốn truyện Hoắc Tiểu Tiểu mang đến, tiện tay mở ra, Hoắc Tiểu Tiểu tựa ở khuỷu tay hắn, đối với câu chuyện kia tò mò, thò đầu ra nhìn.

"Cực kỳ lâu trước kia, tại rất sâu, rất sâu dưới đáy biển, có một toà lâu đài hùng vĩ, bên trong có sáu nàng công chúa người cá, công chúa nhỏ nhất thích một chàng Vương tử, vì muốn ở cùng Vương tử, nàng cầu xin Phù thủy biến đuôi cá của mình thành hai chân..."

Hoắc Tùy Thành tiếng nói trầm thấp, rất có từ tính, đặc biệt êm tai, Hoắc Tiểu Tiểu lại nghe đến che miệng ngáp.

Những câu chuyện này, cô nghe đến lỗ tai đều mọc kén, không buồn ngủ mới là lạ.

"...Về sau, nàng tiên cá nhỏ biến thành bọt biển, tan biến mãi mãi."

Kể xong truyện cổ tích « Con gái của biển » Mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, hiển nhiên không quá đồng ý với câu chuyện này cho lắm.

"Con biết câu chuyện này nói cho chúng ta biết cái gì không?"

Không phải là phẩm cách nàng tiên cá nhỏ thiện lương thuần khiết, nghị lực kiên cường và tinh thần hi sinh cao cả.

Hoắc Tùy Thành nói: "Nàng tiên cá nhỏ vì hoàng tử, mất đi thanh âm của nàng, mất đi đuôi cá của nàng, cuối cùng còn biến thành bọt biển, tan biến vĩnh viễn dưới đáy đại dương, cho nên câu chuyện này nói cho chúng ta biết, không thể vì bất luận kẻ nào, đặc biệt là đàn ông, mà thương tổn tới mình, nhớ kỹ không?"

"... ?"

Hoắc Tùy Thành đem quyển sách đặt bên cạnh, lại nhìn ánh mắt ghét bỏ của Tiểu Tiểu.

"Hoắc Tiểu Tiểu, nghe thấy ba nói không?"

Trong lúc nhất thời, Hoắc Tiểu Tiểu không biết hình dung nội tâm rung động của mình như thế nào.

Ba cô quả nhiên đủ cứng.

Ở tuổi mà cha mẹ dạy cho con mình biết chân - thiện - mỹ, ba cô vậy mà phổ cập khoa học cho cô đàn ông đáng sợ.

"Nếu như con sau khi lớn lên dám giống như nàng tiên cá vì đàn ông mà thương tổn tới mình, ba liền đánh gãy chân của con, có nghe thấy không."

"..." Hoắc Tiểu Tiểu ngón chân chạm đất, "Ba, con cũng kể chuyện cổ tích cho ba đi, hôm nay cô giáo giảng cho con."

"Chuyện gì?"

"Cực kỳ lâu trước kia, một người giàu có vợ ngã bệnh, về sau vợ của người giàu chết rồi, chỉ để lại một đứa con gái hiếu thuận với ông nội, đồng thời tâm địa thiện lương và vô cùng xinh đẹp. Không lâu sau đó, người giàu có liền lấy một cô vợ mới, nhưng cô vợ mới đối xử với con gái hiền lành này xinh đẹp rất không tốt, đánh cô, mắng cô, cho cô ngủ phòng bếp, còn sai cô mỗi ngày gánh nước, nhóm lửa, nấu cơm, giặt quần áo và còn ngược đãi cô, cô gái nhỏ mỗi ngày đều rất vất vả, mà cha của cô gái cũng mặc kệ cô, mặc cho cô bị mẹ kế ức hiếp, về sau... Về sau cô gái nhỏ liền rời nhà đi ra ngoài, mà cha của cô gái rất hối hận, nhưng mà ông cũng tìm không được con gái của mình nữa!"

"..." Hoắc Tùy Thành muốn nói lại thôi.

Hắn mặc dù chưa từng nghe qua truyện cổ tích, nhưng truyện Cô bé lọ lem này, hắn cũng có nghe thấy.

Giống như... Không phải như vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net