🐗Chương 36: Tức giận còn phải dỗ hắn, thật phiền phức.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥥🥑🍆

Chương 36: Tức giận còn phải dỗ hắn, thật phiền phức.

Hoắc Tùy Thành còn không có động, Hoắc lão tiên sinh đứng lên trước, cầm lấy chổi lồng gà trong tay dì Triệu, nhìn Hoắc Tùy Thành, cả giận nói: "Có tôi ở đây anh còn dám đánh nó? Anh thử động con bé một chút coi? Khi anh còn bé tôi cũng chưa có đánh qua anh đâu, anh muốn thử không?"

Dì Triệu thế mới biết ý định của Hoắc Tùy Thành, đau lòng nhíu mày, "Tiên sinh, trẻ con không hiểu chuyện, dạy một chút là tốt rồi, sao có thể động thủ chứ?"

Dịch Khiêm cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Tùy Thành, mặc dù không nói chuyện, nhưng dùng ánh mắt và hành động biểu thị 'Chú không thể đánh em ấy'!

Được cả phòng giữ gìn, Hoắc Tiểu Tiểu không có sợ hãi phụ họa, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy!"

Làm đây hết thảy lúc đầu liền là vì tốt cho ông, người tốt không có báo ân, lại còn muốn đánh cô.

Về sau còn phải cảm ơn cô!

Hoắc Tùy Thành kém chút bị khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu chọc cho tức cười, đúng là đồ quỷ linh tinh quái.

Cũng đúng, có nhiều người che chở như vậy, cũng không có sợ hãi.

Là lấy, khi mọi người 'Nhìn chằm chằm' hành động của mình, hắn đành phải trừng mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một chút, nhưng cái nhìn này đối với Hoắc Tiểu Tiểu mà nói không có lực uy hiếp.

"Lần sau còn dám động đồ của ba, người nào cản trở đều vô dụng."

Nói xong, nhặt lên chồng văn kiện Hoắc lão tiên sinh vứt ở trên bàn, quay người lên lầu.

"Đừng sợ, ba của cháu nói vậy thôi, hắn nếu thật dám động thủ, cháu tìm ông, nhìn ông đánh hắn!"

Hoắc lão tiên sinh thuận tay đem chổi lông gà đưa cho dì Triệu.

Hoắc Tiểu Tiểu sống sót sau kiếp nạn, thấy chổi lông gà liền sợ hãi, "Dì, nhanh! Đem chổi lông gà đốt đi!"

Dì Triệu nhịn không được cười, "Được được được, dì hiện tại liền đi đốt."

Hoắc Tiểu Tiểu thở dài một hơi, chuyện này rốt cuộc cũng lừa gạt hoàn mỹ.

Tuy nói không tìm được giấy cam đoan ba buộc cô ký nên có chút tiếc nuối, nhưng kết quả cuối cùng cô không có bị đánh, hạng mục chưa có thất bại, Hoắc gia tạm thời cũng sẽ không còn có nguy cơ phá sản.

"Được rồi, chuyện này liền đi qua, nhưng mà Tiểu Tiểu, về sau không được phép bò lên bàn đọc sách của ba cháu, cao như vậy, lỡ té thì làm sao bây giờ?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.

"Còn nữa, cũng không thể lại động vào đồ của ba cháu, nhớ không?"

Hoắc Tiểu Tiểu lại gật đầu một cái.

"Thời gian không còn sớm, ngủ sớm một chút, ban đêm cháu và Dịch Khiêm ngủ một phòng, không cho nói chuyện quá trễ."

"A?" Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Dịch Khiêm, "Ngủ chung với cậu ấy? Trong nhà không phải còn phòng khách sao ạ?"

Phòng khách đúng là có, thế nhưng một đứa trẻ nhỏ như vậy, giường ở phòng khách cũng không có lắp đặt tấm che an toàn cho trẻ nhỏ, đi ngủ không quá an toàn. Chỉ có gian phòng của Tiểu Tiểu có giường trẻ em, còn có cái nôi, hai người đi ngủ cũng rộng rãi.

"Tiểu Tiểu không đồng ý?"

Cô nam quả nữ... Cũng không tính.

Tuy nói giới tính không giống, nhưng chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi mà thôi, nếu như có cái gì khúc mắc thì đó chính là già mồm.

"Không đồng ý có thể cùng ba của cháu ngủ chung."

Hoắc Tiểu Tiểu liền vội vàng lắc đầu, "Không phải không đồng ý, vậy buổi tối cháu và Dịch Khiêm ngủ cùng một phòng, Dịch Khiêm cậu đồng ý không?"

Khuôn mặt của Dịch Khiêm ửng đỏ, "Đồng ý."

"Vậy chúc ông ngủ ngon, cháu và Dịch Khiêm lên lầu trước."

"Đi đi, sáng mai nhớ kỹ dậy sớm."

Hoắc Tiểu Tiểu không hiểu, "Sao phải dậy sớm ạ?"

Hoắc lão tiên sinh tựa hồ mới nhớ tới, cười nói: "Ông suýt chút nữa thì quên mất, ba của cháu bảo ngày mai mang hai người các cháu đi ra ngoài chơi."

"Sáng mai? Đi ra ngoài chơi? Ba?"

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu nhíu lại, "Vậy... Sáng mai ba sẽ còn mang bọn cháu đi ra ngoài chơi sao ạ?"

Hoắc lão tiên sinh cũng đã quên chuyện này, xấu hổ cười cười, "Không sao, sáng mai không đi về sau còn sẽ có cơ hội đi."

"Ông nội..."

*****

9 giờ tối.

Trên bàn sách của thư phòng ở tầng hai lóe lên một chiếc đèn.

Hoắc Tùy Thành ngồi ở bàn đọc sách, phía sau là cửa sổ sát đất, nơi hẻo lánh u ám cùng bóng đêm ngoài cửa sổ hòa làm một thể.

Ngồi ở đây đã nhanh hơn một canh giờ, nhìn lên văn kiện trước mặt đã bị làm bẩn, mỏi mệt xoa mi tâm.

Hạng mục núi Lộc Minh nhiều lần trì hoãn, khác có khai phát mấy cái hạng mục trọng điểm, bởi vì nhiều loại nguyên nhân mà trì hoãn vô kỳ hạn, khoảng thời gian này hắn áp lực không nhỏ.

Hạng mục Tân Úc...

Hoắc Tùy Thành sắc mặt nặng nề, hạng mục này có nguy hiểm trong lòng của hắn rất rõ ràng, ở công ty, cũng không có đầu tư bảo hiểm an toàn tuyệt đối, chơi kiếm tẩu thiên phong* chính là can đảm, hạng mục này có lẽ nguy hiểm, nhưng hắn không cho rằng sẽ không chịu nổi giống như lời Hoắc lão tiên sinh nói.

*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Hắn kéo ra một ngăn kéo khác, chuẩn bị đem phần văn kiện này bỏ vào, trong ngăn kéo kia có tờ giấy cam đoan mà tối hôm qua hắn bắt lấy tay Hoắc Tiểu Tiểu đè ra ấn.

Vân tay bên trên giấy cam đoan so với lòng bàn tay của hắn còn nhỏ hơn.

Nhớ tới biểu hiện đêm nay của Hoắc Tiểu Tiểu quỷ linh tinh quái, nét âm trầm trên mặt Hoắc Tùy Thành tán đi không ít.

Có đôi khi hắn thật hoài nghi nhóc tỳ này có phải là thành tinh, rõ ràng không biết chữ, nhưng hai ngày nay vẫn chú ý phần giấy cam đoan này.

Nắm tay cửa thư phòng đột nhiên hướng phía dưới đè ép ép, âm thanh khóa cửa trong ban đêm an tĩnh phá lệ rõ ràng.

Hoắc Tùy Thành đứng dậy đi tới cửa, cửa lặng lẽ bị kéo ra, động tĩnh ngoài cửa o o a a truyền đến, ngay sau đó là thanh âm mập mờ cố ý đè thấp.

"Dịch Khiêm, cậu lặng lẽ nhìn, đừng để bị phát hiện."

"Nhìn cái gì?"

"Cậu xem một chút ba tớ còn tức giận hay không." Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi thì thầm, "Tức giận còn phải dỗ hắn, thật phiền phức."

Cửa thư phòng bị kéo ra, trong khe hở có cái bóng thò đầu nhìn vào.

"Không thấy chú Hoắc."

"Làm sao có thể chứ? Cậu nhìn thật kỹ một chút."

"Hưm... tớ nhìn kỹ rồi, không thấy."

"Cậu thật ngốc, lui ra chút, tự tớ nhìn xem."

Khe cửa bị kéo ra, một cái đầu nhỏ xúc động nóng nảy xông tới, nhìn xung quanh một trận.

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn tới.

Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Tiểu Tiểu trợn to hai mắt nhìn, đồng tử hơi co lại, giống như gặp quỷ lui về sau mấy bước, còn không đợi Dịch Khiêm lấy lại tinh thần, Hoắc Tiểu Tiểu liền nắm tay cậu lộc cộc chạy.

Dịch Khiêm không có kịp phản ứng, bị xách chạy, chân trái vấp chân sau, ba một tiếng đất ngã xuống đất.

Hoắc Tiểu Tiểu liên tục đem cậu kéo lên, "Chạy mau!"

Hoắc Tùy Thành nhìn hai cái bóng lưng vội vàng chạy trốn, cảm xúc u ám nơi đáy lòng cũng tiêu tán.

Không biết vì sao, trong đầu nhớ tới câu mà Hoắc Tiểu Tiểu đã từng nói với hắn.

"Ba, ba phải cố gắng kiếm tiền, hàng vạn hàng nghìn không thể có chuyện gì, nếu không thì về sau Tiểu Tiểu không có chỗ dựa, sẽ trôi qua rất thảm."

Đứa trẻ bị chiều hư, ngang ngược càn rỡ tùy hứng làm bậy, nếu sau khi lớn lên không có chỗ dựa, còn không phải sẽ trôi qua rất thảm?

Hắn không tưởng tượng ra được bộ dáng của Tiểu Tiểu sau khi lớn lên, nhưng chỉ cần nghĩ tới một ngày đứa trẻ này ở nơi nào đó mà hắn không biết bị người bắt nạt, mi tâm nhíu lại.

Bình thường người vậy thì thôi, ở trước mặt cô đoán chừng không chiếm được lợi ích.

Ỷ thế hiếp người, đoán chừng có thể ức hiếp cô.

Hắn cũng không muốn trong tương lai còn nghe nhóc này khóc thút thít ủy khuất đâu.

Vậy quá đáng ghét.

Cân nhắc một chút, sau đó xoay người trở lại trước bàn sách, đem phần giấy cam đoan kia bỏ vào trong ngăn kéo.

Phần văn kiện bị Hoắc Tiểu Tiểu làm bẩn kia an tĩnh nằm trên mặt bàn, Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, sau cắn răng ném vào trong thùng rác.

Được rồi, con gái đều là đến đòi nợ.

Cùng lúc đó, Hoắc Tiểu Tiểu lôi kéo Dịch Khiêm nhanh như chớp chạy về phòng, vừa đóng cửa phòng, vỗ ngực nghĩ mà sợ.

"Hù chết hù chết."

Dịch Khiêm thở hồng hộc nhìn cô, "Chúng ta chạy cái gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu oán hận nói: "Cậu không phải nói không thấy ba tớ sao? Ba rõ ràng đứng ở sau cửa!"

"A, tớ không thấy, vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghĩ nghĩ, lấy biểu hiện hôm nay của cô mà xem, sáng mai ba cô chắc chắn sẽ không mang cô đi ra ngoài chơi.

Lần trước cô đi ra ngoài chơi, đã cách đây rất lâu rồi.

Đừng nói là đứa trẻ, nếu là người lớn, cũng không chịu được loại 'Giam giữ' này.

Không được, cô phải nghĩ một chút biện pháp mới được.

Đầu bậc thang tầng ba, dì Triệu bưng hai bình sữa đi lên, gặp Hoắc Tùy Thành ở hành lang.

"Hoắc tiên sinh."

Hoắc Tùy Thành nhìn hai bình sữa trong tay bà.

"Đây là sữa bò cho Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm, trẻ con tiêu hóa nhanh, nói là đói bụng."

"Đưa cho tôi, tôi đem vào."

Dì Triệu đưa sữa bò cho hắn.

Hoắc Tùy Thành cầm hai bình sữa đẩy cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu ra, nơi hẻo lánh trên giường to lớn chắp lên một đoàn.

Đã trễ thế như vậy, hai đứa trẻ không ngủ tránh trong chăn bịt tai trộm chuông, Hoắc Tùy Thành đi vào cũng không nghe thấy động tĩnh.

Hoắc Tùy Thành đứng ở bên giường, an tĩnh đứng một hồi, nhìn ổ chăn một đoàn căng phồng không có động tĩnh gì, đưa tay đem chăn xốc lên.

Ổ chăn lại thấy ánh sáng, hai đứa trẻ thinh lặng một lát, quay đầu nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tiểu Tiểu giật nảy mình, trải qua vụ cảnh cáo hai đợt chổi lông gà bữa cơm tối, quả thực có chút khẩn trương.

Ba cô sẽ không mang thù, hiện tại đến đánh cô chứ?

"Ba?"

"Chú Hoắc?"

Hoắc Tùy Thành đưa bình sữa tới.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua bình sữa trên tay Hoắc Tùy Thành, cố mà bò qua, nhận lấy bình sữa lại bò, đưa Dịch Khiêm một bình, hai đứa trẻ ngồi ở đầu giường uống sữa.

Hai cha con cùng ngồi xuống, cũng không nói chuyện, trong phòng chỉ nghe tiếng ùng ục nuốt xuống và siết núm vú cao su.

Thẳng đến khi Hoắc Tiểu Tiểu đem bình sữa kia uống xong, đưa bình sữa rỗng tới, hai người vẫn không có nói chuyện.

Hoắc Tùy Thành cầm lấy bình sữa mà hai người đã uống xong, không nói một lời rời phòng.

Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm mắt to trừng mắt nhỏ.

"Chú Hoắc khẳng định còn đang tức giận."

"... Cậu chớ có xấu mồm."

Miệng quạ đen bá bá bá nói không ngừng: "Chú ấy không nói lời nào, khẳng định là tức giận, sáng mai sẽ không mang chúng ta ra ngoài chơi."

"Cậu ngậm miệng."

Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi nằm ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài.

Tính tình ba cô thật là lớn, vậy mà đối với một đứa bé như cô bắt đầu chơi bạo lực lạnh.

Vậy chắc chắn sẽ không mang cô đi ra ngoài chơi.

Được rồi.

Không đi ra ngoài chơi thì không đi ra, có gì ghê gớm đâu.

Nhịn hai năm nữa, qua hai năm chính cô tự đi ra ngoài chơi.

Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra.

Hoắc Tùy Thành bưng hai dĩa bánh kem đi đến.

"Bánh kem!" Hoắc Tiểu Tiểu giật mình đứng lên, "Cho chúng con sao ạ?"

"Tới đây."

Hai người Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm bận bịu bò xuống giường, tiếp nhận bánh kem trên tay Hoắc Tùy Thành.

"Ăn xong đánh răng đi ngủ."

Trong tay Hoắc Tiểu Tiểu cầm cái nĩa, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ba, ba còn tức giận có phải không?"

"Con nói đi?"

"Vậy con phải làm sao ba mới có thể hết giận?"

Nghĩ nghĩ, Hoắc Tiểu Tiểu múc một miếng bánh kem thật lớn, nhón chân lên muốn đút cho hắn.

Hoắc Tùy Thành ngồi xổm xuống, cắn miếng bánh kem mà Hoắc Tiểu Tiểu đưa qua.

Xốp bánh kem cùng bơ ngọt ngào ở trong miệng tan ra, so với miếng bánh kem hắn ăn sau bữa cơm chiều còn thơm ngon hơn.

Hoắc Tiểu Tiểu tròn đầy cõi lòng, ánh mắt mong chờ nhìn hắn, vô số ánh đèn rơi vào đáy mắt cô, giống như là tinh tú rực rỡ trong bầu trời đêm đen nhánh.

"Con không phải cố ý, lần sau con sẽ không động vào đồ của ba, ba có thể tha thứ cho con không? Hmm... Chỉ cần ba có thể tha thứ cho con, làm cái gì cũng được."

"Làm cái gì cũng được?"

Hoắc Tiểu Tiểu cắn răng, nặng nề gật đầu.

Vì hoan thanh tiếu ngữ trong nhà, cô hi sinh một chút đi.

Hoắc Tùy Thành nhìn biểu cảm cô nặng nề, bỗng nhiên bật cười, vỗ nhẹ ở sau lưng cô, "Được, ba tha thứ cho con."

Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, "Có thật không ạ?"

"Ừ."

"Vậy ba sáng mai sẽ mang con và Dịch Khiêm đi ra ngoài chơi sao ?"

"Muốn đi nơi nào chơi?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm một chút, "Cậu muốn đi nơi nào chơi?"

Hoắc Tùy Thành đen mặt nhìn qua.

"Tiểu Tiểu muốn đi chơi chỗ nào?" Hoắc Tùy Thành thu hồi ánh mắt.

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút.

Chỗ mà trẻ con có thể đi có hạn, công viên trò chơi cô thực ra cũng không muốn đi lắm, nhưng có ba mời khách, vậy liền không giống nhau.

"Thế giới đáy biển!"

"Được, ăn xong rồi ngủ, sáng sớm ngày mai, ta mang hai con đi thế giới đáy biển chơi."

Hoắc Tiểu Tiểu nhảy cẫng hoan hô, "Cảm ơn ba!"

Ba cô còn rất dễ dỗ, một miếng bánh kem đã dỗ được.

Ăn bánh kem đánh răng xong, hai đứa trẻ lên giường đi ngủ.

Trời tối người yên, gian phòng an tĩnh có một bóng người lặng yên đi vào.

Hoắc Tiểu Tiểu trên giường ngủ ngã chổng vó, chăn mền đắp một nửa, một nửa bị cô đệm ở dưới lưng, trong tay còn cầm khối rubik.

Trước khi ngủ cô còn đang dạy Dịch Khiêm chơi khối rubik như thế nào, hai đứa trẻ chơi lấy chơi để mí mắt đánh vào nhau, thể lực chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi.

Hoắc Tùy Thành nhìn Dịch Khiêm ngủ ở nơi hẻo lánh, dặm thêm chút chăn mền trên người cậu cho kỹ càng, khom người bế lấy Hoắc Tiểu Tiểu, ôm về trên giường phòng mình.

Màn hình điện thoại di động sáng lên, mắt nhìn là Dịch Dương gọi tới, Hoắc Tùy Thành đi đến ban công ngoài trời nghe điện thoại.

"Nghe nói Dịch Khiêm nhà tôi ở lại nhà cậu chơi, không gây thêm phiền phức cho cậu chứ?"

"Cậu chừng nào thì về nước?"

Thanh âm trong điện thoại trì độn một lát, "... Gần đây có chút bận bịu, chắc là còn cần qua một thời gian ngắn nữa, sao vậy?"

"Về sớm một chút, con trai của cậu nhớ cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net