🐅Chương 37-1: Ba ba đều là như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥥🫒🍍

Chương 37-1: Ba ba đều là như vậy sao?

Hoắc Tiểu Tiểu ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường của ba, làm sao tới, cô một chút ấn tượng cũng không có.

"Tiểu Tiểu tỉnh rồi?" Dì Triệu vừa lúc từ bên ngoài đi vào, trông thấy Hoắc Tiểu Tiểu vừa mới tỉnh ngủ mờ mịt ngồi ở trên giường, ngáp một cái.

"Con còn muốn ngủ một chút."

Dì Triệu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: "Mau tỉnh lại, tiên sinh muốn mang các con đi công viên Hải Dương chơi."

"Công viên Hải Dương?" Hoắc Tiểu Tiểu giật mình một cái, nhất thời tỉnh cả ngủ, từ trên giường bò lên, "Nhanh, dì mặc quần áo giúp con với, đi công viên Hải Dương."

"Con đó, nghe thấy đi ra ngoài chơi, tỉnh lại so với ai khác đều nhanh hơn."

"Ba đâu ạ?"

"Tiên sinh dưới lầu chờ con, Dịch Khiêm đã tỉnh dậy, chỉ có con tham ngủ."

"Nhanh nhanh nhanh." Hoắc Tiểu Tiểu lo lắng thúc giục, cơ hồ là mang một loại tâm thái người ở tù được ra ngục, không kịp chờ đợi mặc quần áo rửa mặt, hưng phấn từ trên lầu chạy xuống, "Chào buổi sáng ông nội! Ba! Dịch Khiêm!"

Dịch Khiêm sáng sớm đã tỉnh, cùng Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh ngồi một chỗ trên bàn ăn điểm tâm.

Hoắc lão tiên sinh bưng lên ly sữa bò lại buông xuống, "Sáng sớm, sao có tinh thần như thế."

Hoắc Tiểu Tiểu cười tủm tỉm bò lên ghế bàn ăn, "Ngày hôm nay ba sẽ dẫn bọn cháu đi công viên Hải Dương, ông đi không ạ?"

"Ông không đi, cháu và Dịch khiêm đi theo ba của cháu đi, chơi thật tốt, nhưng mà cháu phải hứa với ông, ra đến bên ngoài không được ham chơi, không được chạy loạn, không được ăn loạn, nhớ không?"

"Cháu nhớ rồi! Ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Dịch Khiêm và ba thật tốt."

Hoắc lão tiên sinh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô, "Cháu tài giỏi như thế, vậy ông an tâm."

Hoắc Tiểu Tiểu ăn bữa sáng như gió cuốn, bên miệng dính đầy thức ăn.

Hoắc Tùy Thành nhìn cô ăn như thế, cầm khăn tay lau miệng cho cô, "Ăn từ từ."

"Ba, đêm qua vì sao con lại ngủ ở trong phòng ba?"

Hoắc Tiểu Tiểu cũng thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt của Hoắc lão tiên sinh và Dịch Khiêm đều nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

Hoắc Tùy Thành thần thái tự nhiên uống một ngụm sữa bò, "Trẻ con có trạng thái mộng du cũng rất bình thường."

Cái nĩa trên tay Hoắc Tiểu Tiểu đang chuyển động bỗng ngừng lại, nghi hoặc nhìn Hoắc Tùy Thành.

Mộng du? Cô tuổi còn nhỏ lại có triệu chứng mộng du?

Thật hay giả?

Cô sao lại không biết?

"Mộng du?" Thần sắc Hoắc lão tiên sinh lo lắng, "Thật hay giả?"

"Cha đừng lo lắng, trẻ con như vậy là rất bình thường, lớn một chút liền tốt." Hoắc Tùy Thành hỏi Hoắc Tiểu Tiểu: "Con biết mộng du gì sao không?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu.

"Chính là trong lúc ngủ con chạy tới phòng của ba, nhưng mà con một chút ký ức cũng không có."

"A?"

Hoắc lão tiên sinh có chút bận tâm, "Vậy thế này, nếu Tiểu Tiểu đã bị mộng du, ngủ một mình không an toàn, Tùy Thành, anh ngủ cùng con bé một đoạn thời gian, ban đêm để ý một chút, đợi con bé hết mộng du lại nói tiếp."

Hoắc Tùy Thành nhíu mày nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, tựa hồ có chút khó xử, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, "Ban đêm đi ngủ thành thật một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu cảm giác bị ghét bỏ, bất đắc dĩ lên tiếng, "... Dạ."

Ăn cơm xong, Hoắc lão tiên sinh liên tục dặn dò vẫn là không yên lòng, tự mình kiểm tra đồ vật mang theo trong người, lại cảm thấy Hoắc Tùy Thành không có kinh nghiệm mang hai đứa trẻ đi ra ngoài chơi, không an toàn, để dì Triệu và Tiểu Vũ đi theo, nhiều người chăm sóc.

Thời gian cuối tuần, trên đường tương đối nhiều xe, công viên Hải Dương từ một giờ đi đường thành hai giờ.

Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm ngồi ở trên ghế trẻ em chơi rubik.

Dịch Khiêm đi theo cô học, hai ba lần lại không rõ ràng chơi như thế nào, Hoắc Tiểu Tiểu gấp đến độ xích lại gần Dịch Khiêm, cầm rubik nắm tay dạy cậu.

"Cậu nhìn nha, dạng này thì quét ngang và dựng lên, cái này gọi là Thập tự, sau đó chúng ta sẽ chuyển như vậy... Cậu nhìn có rõ không"

Hoắc Tùy Thành ở một bên nghe Hoắc Tiểu Tiểu dạy chơi rubik như thế nào, nghi hoặc hỏi một câu: "Ai dạy con những thứ này?"

Một đứa trẻ mới lớn hai ba tuổi, chơi rubik đến thành thạo điêu luyện?

Hoắc Tiểu Tiểu quăng nồi cho cô giáo, "Trước đó cô đã dạy."

"Nhanh như vậy liền biết?"

"Rất đơn giản, cứ như vậy cứ như vậy cứ như vậy, ba nhìn, liền rắp lại."

Dù sao ba cô lại không thể gỡ đầu cô ra nhìn xem bên trong đến cùng chứa những gì.

Hoắc Tùy Thành cũng không chút hoài nghi, thiên phú của trẻ con có nhiều lắm, cũng chỉ là đối với rubik cảm thấy hứng thú mà thôi.

Lại nhìn Dịch Khiêm, nhìn ánh mắt cậu mờ mịt không biết làm sao, so sánh phía dưới, lắc đầu.

Dịch Khiêm ken két khối rubik đi lòng vòng, chỉ chốc lát lại ngừng, "Tớ còn giống như là chưa biết cách chơi."

"Không sao, chơi nhiều liền biết."

Hai người châu đầu ghé tai nói không ngừng, Hoắc Tùy Thành nhịn không được nhắc nhở một câu, "Ngồi xuống."

Hoắc Tiểu Tiểu dạ một tiếng, không còn đem người nhô ra bên ngoài chỗ ngồi, yên lặng ngồi xuống.

Dòng xe cộ ngăn ở ngã tư đường rốt cuộc cũng thông suốt, nửa giờ sau Bentley chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe công viên Hải Dương.

Công viên Hải Dương cuối tuần nơi nào cũng đều là người, khắp nơi có thể thấy được cha mẹ dẫn theo đứa bé ở bên trong Viên Khu, tiếng cười tiếng thét chói tai của mấy đứa trẻ không ngừng nghỉ, hoặc chụp ảnh hoặc nhao nhao muốn ăn đồ ăn vặt.

Hoắc Tiểu Tiểu bị Hoắc Tùy Thành ôm vào trong ngực, Dịch Khiêm thì bị dì Triệu nắm tay chăm chú, tiến vào Viên Khu, mấy cái trò chơi mạo hiểm cỡ lớn trên cả nước thình lình xuất hiện ở trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng có chút ngứa.

Những trò chơi mạo hiểm này rất kích thích, cô chính là muốn chơi, nhưng cái thân thể chút ét này của cô chắc cũng sẽ bị cự tuyệt tại cửa xét vé.

Hoắc Tùy Thành càng là lần đầu tiên nhìn thấy những trò chơi này đã bưng cô đi mất.

"Ba, con muốn đi xuống."

Bắp chân Hoắc Tiểu Tiểu đá lung tung, muốn đi xuống.

Hoắc Tùy Thành nhìn khắp nơi, có thể thấy được dòng người bên trong Viên Khu, nhíu lông mày, "Không được chạy loạn, bị lạc mất không ai tìm con."

"Dạ biết!"

Hoắc Tùy Thành lúc này mới để cô xuống.

Hoắc Tiểu Tiểu lấy được được tự do lập tức nắm lấy tay Dịch Khiêm chạy hơn năm mét, có một xe kem ly nhỏ đậu ở bên ngoài, "Chị ơi, làm phiền chị, em muốn ba cái kem ốc quế! Dịch Khiêm, cậu muốn ăn vị gì?"

"Tớ muốn..."

"Vị socola có được không?"

"Được."

"Chị ơi, em muốn một socola, một dâu tây, một hương vani." Nói xong, Hoắc Tiểu Tiểu tiến đến bên tai Dịch Khiêm, nói: "Cậu cho tớ cắn một cái có được hay không? Tớ chỉ cắn một cái thôi."

"... Được."

Hoắc Tùy Thành và dì Triệu cùng đi qua.

Chị gái trong tiệm kem nhìn hai đứa trẻ nhón chân vịn tay lên tấm bảng hiệu che trước xe nhỏ, lại nhìn người đàn ông trầm ổn soái khí theo sau lưng, không khỏi hai mắt tỏa sáng.

"Bạn nhỏ, ba cái kem ốc quế, em có phải đã quên ai rồi không?"

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn thoáng qua, "Chút nữa thì quên ba và dì. Chị ơi, em muốn năm cái kem ốc quế! Ba trả tiền!"

"..." Hoắc Tùy Thành tiến lên xách lỗ tai cô, "Ăn nhiều như vậy cũng không sợ đau bụng, ba cái kem ốc quế là đủ rồi."

"Ba cái?" Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, "Ba không ăn sao?"

Hoắc Tùy Thành từ chối cho ý kiến.

Nhưng sau khi ba cái kem làm xong, Hoắc Tiểu Tiểu mới hiểu được ba cô là có ý gì.

Dịch Khiêm một cái, dì Triệu một cái, trong tay ba cô một cái.

Hoắc Tùy Thành ôm cô, đưa kem ly trong tay cho cô, "Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ lạnh, con chỉ có thể ăn nửa cái."

"Nhưng Dịch Khiêm..."

"Nó lớn hơn con."

Dì Triệu cười nói: "Dì không ăn, cái này cho Tiểu Tiểu ăn đi." Nói xong, đem kem ly trong tay mình đưa tới.

"Cảm ơn dì!" Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay đón, lại đón khoảng không.

Hoắc Tùy Thành đi tới trước hai bước, kéo ra khoảng cách với dì Triệu.

"Dì Triệu, dì ăn đi, nó ăn nửa cái là đủ rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu oán hận nhìn hắn.

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, "Không ăn? Không ăn ba ăn."

"Ăn!"

Hoắc Tiểu Tiểu cắn một ngụm kem ly, vừa ăn vừa hỏi: "Ba, chúng ta đi đâu?"

"Đi Hải Dương quán."

Hoắc Tiểu Tiểu biết rõ còn cố hỏi, "Bên trong Hải Dương quán... Có gì vui sao ạ?"

"Có rất nhiều động vật biển."

Hoắc Tiểu Tiểu khẩn trương ăn kem ly, thuận tiện phân tán lực chú ý của ba, "Động vật ở biển? Đều... Có gì ạ?"

"Có cá mập, có rùa đen, có sứa và có rất nhiều cá biển xinh đẹp."

"Sứa là gì?" Kem ly chỉ còn lại nửa cái.

Hoắc Tùy Thành nhìn cô một cái, đoạt lấy kem ly trong miệng cô, "Chỉ cho ăn nửa cái."

Kem ly đến miệng lại bay mất, Hoắc Tiểu Tiểu xẹp miệng, "Nhưng mà... lãng phí!"

"Không lãng phí." Hoắc Tùy Thành cũng không chê cô nếm qua bẩn, cắn hai cái, "Ba ăn."

"..." Đoạt đồ ăn của trẻ con, da mặt ba của cô thật là đủ dày.

Bắp chân Hoắc Tiểu Tiểu đá lung tung, "Con muốn xuống dưới!"

Hoắc Tùy Thành buông cô ra.

Dịch Khiêm lặng lẽ đi đến bên người cô, thấp giọng nói bên tai cô: "Cậu đừng nóng giận, kem ly của tớ đều giữ lại cho cậu, tớ không ăn, cho cậu hết."

Thời tiết quá nóng, kem ly trên tay Dịch Khiêm đều sắp tan chảy, trên mu bàn tay cậu tất cả đều là bơ.

"Dịch Khiêm cậu thật tốt!" Hoắc Tiểu Tiểu mắt nhìn Hoắc Tùy Thành, thừa dịp hắn không có chú ý, liền cắn hai cái lên cái muỗng kem trên tay Dịch Khiêm.

Hoắc Tùy Thành quay đầu nhìn cô một cái, chú ý tới bên cạnh miệng cô có dính chocolate, vừa bực mình vừa buồn cười, "Hoắc Tiểu Tiểu, lúc ăn vụng thì lau miệng cho sạch sẽ."

Hoắc Tiểu Tiểu bị vạch trần hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, nắm lấy tay Dịch Khiêm đã ăn xong mấy ngụm kem ly, "Đã ăn xong!"

Dì Triệu vội vàng ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau miệng cho cô, lại lau sạch sẽ bơ trên tay Dịch Khiêm.

Hoắc Tiểu Tiểu thấy ba cô lại một lần nữa muốn mắng cô, vội vàng bắt lấy tay Dịch Khiêm chạy đến lối vào Hải Dương quán.

Dì Triệu khuyên nhủ: "Tiên sinh, đã đi ra ngoài chơi, ngài cũng đừng trách móc nặng nề con bé quá."

Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ nhìn bà một cái, hắn đến cùng chưa hề nói quá nhiều.

Trước lối vào Hải Dương quán có một đội ngũ xếp thành hàng dài, lối đi của VIP không cần xếp hàng, mấy người Hoắc Tiểu Tiểu đi theo nhân viên công tác tiến vào, không ít người xếp hàng một bên chú ý tới Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm phía trước đang chạy loạn, cùng với Hoắc Tùy Thành đi theo phía sau, lấy điện thoại di động ra vụng trộm chụp tấm hình.

"Ài, cậu vừa rồi có trông thấy được không, hai đứa bé kia thật đáng yêu!"

"Người đi theo đằng sau chính là ba của bọn trẻ sao? Cũng rất đẹp trai! Quả nhiên, cha dạng gì thì có con dạng đó."

Hoắc Tùy Thành nghe được vài câu nghị luận này, không khỏi nhăn nhăn lông mày.

Ba của hai đứa nhỏ?

Hắn? Dịch Khiêm?

Hoắc Tiểu Tiểu thấy ba chậm rãi đi ở sau lưng, dừng bước quay người gọi hắn, "Ba, ba nhanh lên!"

"Nhìn đi! Quả nhiên là con gái của hắn!"

"Nhưng mà tôi cứ cảm thấy người ba này khá quen, giống như gặp qua ở đâu."

"Ở đâu cơ?"

"Tôi không nhớ kỹ, nhưng mà có chút ấn tượng... Tôi nhớ lại rồi! Tôi, tôi tại sao lại quên hắn chứ!"

"Ai vậy?"

"Ông chủ của tôi!"

Nghị luận ầm ĩ trong nháy mắt biến mất ở trong đám người huyên náo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net