🐌Chương 38: Liều diễn một phen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍊🍋🍌

Chương 38: Liều diễn một phen.

Một đoàn người Hoắc Tiểu Tiểu đến công viên này, là công viên Hải Dương lớn nhất thành phố S, chiếm diện tích hơn ba mươi hécta, hơn bốn mươi trò chơi công trình, vừa đến cuối tuần, toàn bộ công viên nườm nượp người ra vào.

Trong công viên có mở mấy nhà ăn, có điểm đặc sắc, mặc dù đẹp. Nhưng lựa chọn duy nhất mà phụ huynh chọn cho con không phải những chỗ đó. Vừa đến thời gian ăn trưa tiếng người huyên náo ồn ào, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện cảnh tượng người xếp hàng, cung không đủ cầu.

Bên ngoài một nhà hàng có chủ đề đặc sắc, người xếp hàng giống như rồng dài, cũng có không ít phụ huynh dẫn con ngồi ở ngoài tiệm xếp hàng.

"Anh đã nói, đi quán ăn nhanh tùy tiện mua chút đồ là được rồi, em cứ nhất quyết tới đây, xếp hàng không biết phải mất bao lâu thời gian."

"Quán ăn nhanh không có dinh dưỡng. Thiến Thiến chính là đang tuổi lớn, sao có thể ăn những thứ kia, chờ một chút, sẽ không bao lâu."

"Ba ba, Thiến Thiến đói bụng."

"Thiến Thiến ngoan, đợi thêm một chút, lập tức tới chúng ta ngay, nơi này của mẹ có sữa bò, uống trước lót dạ một chút nha."

Người phụ nữ từ bên trong xe đẩy trẻ con lấy ra một bình sữa bò, đưa tới trong tay của bé gái.

"A... đây là con gái của chị sao? Thật đáng yêu." Có cô gái cũng xếp hàng chờ đợi trước tiệm đứa bé xinh xắn đáng yêu như vậy, nhịn không được mở miệng khen.

"... Đúng vậy, con gái của tôi, nó tên là Thiến Thiến. Thiến Thiến, dì khen con đáng yêu, phải nói như thế nào?"

Bé gái nhỏ tên Thiến Thiến rúc vào trong ngực người đàn ông, ôm bình sữa nhìn người ta không nói lời nào.

"Thật có lỗi, đứa nhỏ này... có chút hay xấu hổ."

"Không có việc gì, đứa bé nhỏ xấu hổ là bình thường, con trai của tôi cũng nhỏ như vậy, ở bên ngoài cũng không dám nói một câu, cô bé mấy tuổi rồi?"

"Hơn hai tuổi."

"Vậy cũng còn nhỏ. Bên trong phòng ăn của công viên này rất đông người, đến muộn một chút là phải xếp hàng, không chuẩn bị cho đứa bé sữa bò và đồ ăn vặt, nó sẽ chịu không được, nhưng mà đừng nóng vội, sẽ không chờ quá lâu đâu, chủ nhật tuần trước tôi cũng tới đây."

Ở giữa nói chuyện phiếm, hai nhân viên công tác của phòng ăn đi vào cửa tiệm, cô gái kia nhìn thấy được, cười nói: "Chị nhìn đi, đoán chừng là sắp gọi tên, chị số bao nhiêu?"

"Tôi số một trăm lẻ ba."

"Vậy tôi so với chị muộn một chút, tôi số một trăm mười lăm."

Nhưng đợi một hồi, cũng không thấy nhân viên công tác kia gọi tên, có du khách chờ không nổi tiến lên hỏi thăm.

"Xin hỏi một chút, hiện tại tôi có thể đi vào không?"

Nhân viên công tác xa cách mỉm cười nói: "Thật sự xin lỗi quý khách, bây giờ còn chưa có chỗ, xin ngài chờ một lát."

"Đã đợi lâu như vậy, con trai của tôi đói bụng, sao lại muốn chờ một lát nữa cơ chứ?"

"Thật sự rất xin lỗi, hiện tại là giờ cao điểm dùng bữa trưa, xin ngài thông cảm."

Một mảnh tiếng oán than dậy đất.

Phục vụ viên vẫn giữ nguyên nụ cười để đối mặt.

Cho đến khi cửa phòng ăn có mấy người đi vào, phục vụ viên lúc này mới mỉm cười tiến lên, "Xin hỏi ngài là Hoắc tiên sinh sao?"

Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu, gật đầu.

"Mời vào bên trong."

Du khách xếp hàng ngoài tiệm thấy một đoàn người Hoắc Tùy Thành thông suốt đi vào, dồn dập ngồi không yên.

"Cửa hàng các cậu là có chuyện gì xảy ra? Vì sao người ta vừa đến đã có thể vào, chúng tôi đợi bao lâu rồi?"

"Thật xin lỗi quý khách, vị kia là hội viên câu lạc bộ Viên Khu của chúng tôi, cho nên..."

"Hội viên? Tôi cũng là VIP."

"... Vị tiên sinh này, vị kia là hội viên của câu lạc bộ công viên chúng tôi, thật sự xin lỗi, xin ngài lại chờ một lát."

Không đợi du khách nói chuyện, nhân viên phục vụ đã đi.

"Thái độ gì? Không phải đều là VIP sao?"

"Ài, đừng nói nữa, phục vụ viên kia nói đúng, hội viên câu lạc bộ và thẻ VIP của cậu không giống nhau."

"Sao lại không giống?"

"Thẻ của cậu là VIP thông hành nhanh chóng, còn cái thẻ hội viên kia, là giao năm trăm ngàn phí nhập hội, còn có hàng năm nộp mấy trăm ngàn phí hội viên."

Người kia giải thích xong, một trận hít khí.

"Năm trăm ngàn phí nhập hội, hàng năm còn phải giao mấy trăm ngàn, thật có tiền." Cô gái kia líu lưỡi, "Người có tiền này một năm hao tốn nhiều như vậy, đã qua mấy lần một năm rồi nhỉ?"

"Ba ơi, vì sao chúng ta không thể đi vào?"

"Bởi vì... Người khác sớm đã đặt xong vị trí, ba quên đặt, cho nên không thể vào."

"Vậy lần sau ba phải nhớ sớm đặt vị trí nha."

"Ừ, ba nhất định nhớ kỹ, uống xong sữa bò chưa?"

"Con uống xong." Thiến Thiến đem bình sữa bò đã uống xong đưa cho người phụ nữ, "Mẹ, con đã uống xong, mẹ, mẹ sao vậy?"

Người đàn ông bên người lúc này mới chú ý tới sắc mặt cô tái nhợt, cầm tay của cô, thân thiết hỏi: "Văn Tâm, sao vậy? Có phải là đói bụng không?"

Quý Văn Tâm lắc đầu, "Em... Em không sao, khả năng là ngày hôm nay đi quá lâu, mệt mỏi, không bằng, chúng ta đi nhà hàng khác ăn nhé?"

Đáy mắt cô một vẻ bối rối né tránh, nháy mắt bị ẩn xuống rất sâu.

Người đàn ông trấn an cô, "Không nghĩ đến nhiều người như vậy, em chờ một chút, anh gọi điện thoại đặt một căn phòng nhỏ."

Quý Văn Tâm miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "... Được ạ."

Hoắc Tiểu Tiểu ở bên trong công viên chơi cho tới trưa, giờ phút này bụng cũng đói đến kêu vang.

Cô đối với thức ăn nhanh là một lòng một dạ, nhưng ba cô nói không được, đi quanh công viên một vòng lớn, tới đây ăn trưa.

Không giống với đại sảnh ồn ào ầm ĩ, trong phòng yên tĩnh rộng rãi, cửa sổ sát đất đủ để quan sát đại bộ phận cảnh quan ở công viên.

Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi ghé vào trên bàn ăn, nhìn ba cô đang chọn món ăn.

Ghê tởm!

Đã đến công viên trò chơi, vậy mà không ăn loại thực phẩm rác như gà rán Hamburger, lại chọn ăn rau màu xanh lá khỏe mạnh có dinh dưỡng!

Quá không sung sướng.

"Thịt cua trứng hấp, cá sú vàng tự nhiên, chả cá hấp nấm bắc cô, Thanh rượu đông lạnh, cá hấp bào ngư, bốn phần bò bít tết, măng tây xào, rau quả salad, ba ly nước chanh, một ly nước lọc. Hoắc tiên sinh, trừ những thứ trên đây, ngài còn cần gì nữa không ạ?"

Hoắc Tùy Thành liếc mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, "Mang đến một phần gà rán."

Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Ba!"

"Con và Dịch Khiêm mỗi người chỉ có thể ăn một miếng."

"... Dạ."

Phòng ăn mặc dù nhiều người, nhưng đầu bếp nấu nướng với tốc độ rất nhanh, không bao lâu sau đồ ăn đã nằm im lên bàn.

Điện thoại di động của Hoắc Tùy Thành vang lên, hắn cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình, đứng dậy, "Tôi đi nhận điện thoại, dì Triệu, nơi này liền làm phiền dì."

"Ngài yên tâm."

Sau khi Hoắc Tùy Thành đi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn nhân viên phục vụ bưng gà rán lên, gắp một miếng bỏ vào trong bát của Dịch Khiêm, gắp một miếng bỏ vào trong bát của dì Triệu, song lại tự mình gắp một miếng.

Cô ăn xong một miếng, đũa lại duỗi ra.

"Tiểu Tiểu, tiên sinh nói, con chỉ được ăn một miếng."

"Con còn muốn ăn thêm một miếng, chỉ ăn một miếng thôi, dù sao ba ba cũng không biết."

"Vậy không được, ăn nhiều nóng bụng."

"Sẽ không nóng bụng đâu ạ!" Cô nói, thừa dịp dì Triệu không chú ý lại gắp một miếng vào bát mình.

"Tiểu Tiểu."

"Con chỉ ăn một miếng cuối cùng thôi!"

Lời mặc dù nói như vậy, ăn xong, đũa lại đưa đến trong dĩa, gắp đi miếng gà rán cuối cùng.

Dì Triệu lấy ánh mắt nhắc nhở cô không được ăn nhiều, "Tiểu Tiểu!"

"Con chỉ ăn một miếng nữa thôi ạ, ba ba sẽ không biết!"

"Không được phép ăn."

Hoắc Tiểu Tiểu đã thèm hai năm, sao có thể bỏ qua cơ hội gặm gà rán, "Dì ơi, dì ăn nhiều thêm một chút, con cho tới bây giờ chưa từng ăn qua thức ăn ngon đến như vậy."

"Đợi chút nữa sẽ ăn không ngon."

"Ăn được ăn được!" Hoắc Tiểu Tiểu càng tăng tốc độ nhai trong miệng, đũa trên tay gắp lại gắp, dì Triệu không quản được cô, đành phải uy hiếp cô, "Một phần gà rán đều đã bị con ăn sạch sẽ, đợi chút nữa tiên sinh trở về phát hiện, mắng con, con cũng đừng khóc."

"Chỉ cần dì không nói, ba ba sẽ không phát hiện! Còn Dịch Khiêm nữa, cậu cũng không được nói!"

"Đã ăn xong đã ăn xong, một miếng cuối cùng cũng không còn!" Có vết xe đổ, Hoắc Tiểu Tiểu lấy khăn tay lau miệng, nói với nhân viên phục vụ: "Chị ơi, nhờ chị đem cái đĩa này xuống đi ạ, sau đó mang giúp em thêm một phần gà rán."

"Được."

Dịch Khiêm gắp phần gà rán trong bát của mình bỏ vào trong bát của Hoắc Tiểu Tiểu, "Tớ không ăn gà rán, cho cậu."

"Dịch Khiêm cậu thật tốt!"

Lúc Hoắc Tiểu Tiểu đang hưởng thụ gà rán, ăn nhanh như gió cuốn, Hoắc Tùy Thành ở bên ngoài hành lang ban công, cúp máy điện thoại.

"Hoắc tiên sinh..." Một thanh âm ôn nhu không xác định vang lên sau lưng hắn.

Hoắc Tùy Thành theo tiếng gọi nhìn lại, Quý Văn Tâm đứng sau lưng hắn cách đó không xa, ánh mắt mông lung không cố định.

"Anh còn nhớ tôi không?"

Hoắc Tùy Thành hai mắt nặng nề nhìn qua cô, nửa ngày mới nói: "Quý Văn Tâm?"

"Là tôi, tôi... tôi vừa trở về không lâu, không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được anh."

"Có việc?"

Ánh mắt Quý Văn Tâm vội vàng, "Tôi muốn hỏi hỏi anh, bé gái nhỏ vừa rồi kia..."

Vẻ mặt Hoắc Tùy Thành lạnh lùng, giống như người đứng trước mặt cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi, "Con gái của tôi."

Hai mắt Quý Văn Tâm tỏa sáng, nhưng trong biểu cảm lạnh lùng của Hoắc Tùy Thành, thần sắc mừng rỡ của cô lại dần dần ảm đạm, "Những năm này con bé có được khỏe hay không?"

"Rất tốt."

Quý Văn Tâm cắn cắn môi, "Chuyện của em trai tôi đã gây thêm phiền toái cho anh, tôi đã đã nói với nó, nó sẽ không lại đi làm phiền anh."

"Cô so với em trai cô càng nhẫn tâm hơn."

"Tôi... tôi lúc đầu cũng là bất đắc dĩ, Hoắc tiên sinh, tôi có thể..."

"Quý tiểu thư, tôi nghĩ lúc này, lấy thân phận của cô bây giờ, tốt nhất đừng đưa ra bất cứ thỉnh cầu gì đối với tôi."

"Tôi biết, thế nhưng tôi dù sao cũng là mẹ..."

"Tiểu Tiểu cho tới bây giờ chưa từng hỏi tôi chuyện của mẹ nó, nếu như ngày nào hỏi tôi sẽ nói cho nó, nhưng trước lúc đó, tôi không hi vọng con bé từ trong miệng bất cứ kẻ nào biết chuyện liên quan tới cô."

Hoắc Tùy Thành không chút do dự đánh gãy cô, đối với người phụ nữ trước mặt này, hắn cũng không có quá nhiều tình cảm, cũng hiếm khi đứng ở góc độ của người khác suy nghĩ đến tâm trạng của họ, nếu như không phải ba năm trước trời xui đất khiến ở khách sạn lăn lộn một đêm, giữa bọn họ có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ gặp nhau.

Quý Văn Tâm khó xử cúi đầu, "Tôi hiểu rồi, thật xin lỗi Hoắc tiên sinh, đã quấy rầy anh."

Hoắc Tùy Thành mặt không biểu tình, đi qua từ bên người cô.

Ba năm qua đi, Quý Văn Tâm cũng không nghĩ tới một ngày nào đó còn có thể nhìn thấy hắn.

Nhớ tới một đêm kia vào ba năm trước, cùng với hai năm trước cô nhẫn tâm rời đi, cho đến ngày hôm nay, cô cũng không biết mình đến cùng có làm sai hay không nữa.

Hoắc Tùy Thành trở lại phòng, mới vừa vào cửa nghe được dì Triệu đang nói chuyện.

"Tiểu Tiểu, tiên sinh nếu như biết rồi, sẽ không tha cho con."

Hoắc Tùy Thành nhíu mày nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Chuyện gì mà tôi không biết?"

"Không có không có! Là con muốn ăn kem ly, dì không cho con ăn."

"Là thế này có phải không?" Hoắc Tùy Thành ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn dì Triệu.

Hai tay Hoắc Tiểu Tiểu dưới bàn chắp tay trước ngực, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía dì Triệu.

Dì Triệu bất đắc dĩ thở dài, "Vâng, Tiểu Tiểu muốn ăn kem ly, tôi nói tiên sinh ngài khẳng định là không cho con bé ăn."

"Buổi sáng mới ăn một cái, không sợ đau bụng?"

Hoắc Tiểu Tiểu nhỏ giọng: "Không ăn thì không ăn..."

Hoắc Tùy Thành nhìn thức ăn trên bàn, cơ bản không nhúc nhích, tựa hồ là đang chờ hắn.

"Làm sao không ăn?"

"Chờ ba."

Hoắc Tùy Thành lại nhìn về phía phần gà rán hoàn chỉnh kia, không thể tin được nhóc này sẽ ngoan như vậy, "Gà rán cũng không ăn?"

Hoắc Tiểu Tiểu mặt không đỏ tim không đập, liều diễn một phen, "Muốn chờ ba."

Hoắc Tùy Thành nhìn dì Triệu một chút, dì Triệu chột dạ cười cười.

Lại nhìn Dịch Khiêm một chút, Dịch Khiêm nhanh chóng cúi đầu.

Hoắc Tùy Thành bất động thanh sắc, gắp cho cô một miếng gà rán, "Ăn đi."

"Cảm ơn ba!"

Hoắc Tiểu Tiểu trốn qua một kiếp, thở dài một hơi, cầm đũa, run rẩy gắp cho dì Triệu một miếng thịt cá tươi non, "Dì, ăn cơm!"

"Dì Triệu sẽ tự gắp, chính con ăn đi."

Gặm xong gà rán, Hoắc Tiểu Tiểu lại đem ánh mắt đặt ở trên người Hoắc Tùy Thành, "Ba, con có thể ăn một miếng nữa không? Chỉ ăn một miếng."

"Một miếng cuối cùng."

"Cảm ơn ba!"

Hoắc Tiểu Tiểu gắp lên một đùi gà chiên, ăn giống như gió cuốn.

Gặm xong đùi gà, rất thức thời không tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng ăn nguyên một bàn gà rán, dĩa bò bít tết cô liền không ăn được.

"Ba, con đã no."

"Không phải đói bụng sao? Ăn ít như vậy?"

"Ăn no rồi, ba từ từ ăn."

Dạ dày Hoắc Tiểu Tiểu có chút khó chịu.

Đây thật là nhất thời tham ăn thì thoải mái, ăn xong hối hận xanh ruột luôn.

Cô đã đánh giá thấp tính dầu mỡ của gà rán và tấm thân nhỏ không dễ tiêu hóa này.

Mấy người ăn cơm cũng không quá lâu, ăn xong, nhân viên phục vụ đưa tới hóa đơn cho lần này.

"Hoắc tiên sinh, lần này ngày cả hết tiêu phí 23.528 tệ*, đây là giấy tờ xin ngài xác minh."

*23.528 NDT: Khoảng 84 triệu VNĐ :))

Hoắc Tùy Thành từ trước đến nay không có thói quen nhìn hóa đơn, đưa cho phục vụ viên một tấm thẻ.

"Được rồi, xin ngài chờ một chút."

Hoắc Tùy Thành đứng dậy, trong lúc lơ đãng nghiêng mắt nhìn hóa đơn trong tay.

Hắn luôn quen thuộc đọc nhanh như gió lại rất ít bỏ sót, tùy tiện liếc mắt liền thấy được phân lượng gà rán bên trên hóa đơn, X2.

Hai phần?

Hoắc Tùy Thành nhìn kỹ hóa đơn.

"Vì sao lại có hai phần gà rán?" Hắn cầm hóa đơn, nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.

"... Con có biết đâu."

"Hoắc Tiểu Tiểu, cần ba gọi nhân viên tới hỏi cho rõ ràng không?"

"..."

Nhân viên từ bên ngoài đi vào, thừa dịp cửa đang mở, Hoắc Tiểu Tiểu dắt lấy tay Dịch Khiêm cùng nhau chạy.

"Hoắc Tiểu Tiểu!"

"Tiểu Tiểu, đừng có chạy lung tung!"

Hoắc Tùy Thành nhận lấy thẻ từ nhân viên. Bước nhanh đi theo ra ngoài.

Trong nhà hàng khắp nơi ngồi đầy người, Hoắc Tiểu Tiểu kéo lấy Dịch Khiêm hướng phía cửa nhà hàng chạy đi.

"Tiểu Tiểu, cậu... cậu đừng chạy, đợi chút nữa chú Hoắc hỏi, tớ liền nói là tớ ăn."

"Không được, cậu cho rằng ba tớ đần như vậy sao? Ba khẳng định biết là tớ ăn, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, vậy mới không có chứng cứ!"

Chỗ góc cua có một bé gái đột nhiên xuất hiện, Hoắc Tiểu Tiểu không thể kịp thời dừng lại, ba người trong nháy mắt đụng phải nhau.

Bé gái kia bị đụng đến ngã ngồi trên đất, Hoắc Tiểu Tiểu cũng bị đụng đến lảo đảo lùi về sau mấy bước, Dịch Khiêm trượt chân, hai người té thành một cục.

Bé gái kia đương nhiên sẽ khóc rồi.

"Oa oa oa... Đau!"

"Thiến Thiến, con sao vậy?" Người phụ nữ chạy đến ôm bé gái vào trong ngực.

Thiến Thiến chỉ vào hai người Hoắc Tiểu Tiểu và Dịch Khiêm, vừa khóc vừa nói: "Bọn họ... Đụng con!"

"Đụng con? Có ngã bị thương hay không?"

"Đau!"

Người phụ nữ cau mày, nhìn sang hai người Hoắc Tiểu Tiểu, "Mấy đứa là con cái nhà nào, tại sao lại ở chỗ này chạy loạn? Cha mẹ các con đâu?"

Dịch Khiêm tranh thủ nâng Hoắc Tiểu Tiểu lên, nhìn nhau một chút.

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi dì, chúng con không phải cố ý."

"Cha mẹ các con đâu? Làm sao lại để hai đứa trẻ như các con chạy nhảy trong đại sảnh, nhiều người nhiều nguy hiểm như vậy?"

Hai đứa trẻ đứng tại chỗ không nói gì.

"Thiến Thiến ngoan, không khóc."

Thiến Thiến chỉ vào chân, "Chân đau!"

"Để mẹ nhìn xem... Chân Thiến Thiến không có việc gì, không khóc nha."

Dì Triệu sau lưng đuổi theo.

"Tiểu Tiểu, chạy nhanh như vậy làm gì? Cẩn thận ngã!"

Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu nói: "Con ngã rồi."

"Ngã ở đâu, để dì Triệu nhìn xem?"

"Con đập ở đầu, nhưng mà không đau, Dịch Khiêm cũng ngã, Dịch Khiêm cậu có đau không?"

Dịch Khiêm lắc đầu.

"Tụi con còn không cẩn thận đụng phải con gái của dì này."

Dì Triệu nhìn về phía người phụ nữ ôm đứa bé trước mặt, "Thật sự xin lỗi,con gái của cô không có sao chứ?"

"Chị là gì của hai đứa bé..."

"Tôi là dì giúp việc chăm sóc hai đứa nó."

Sắc mặt người phụ nữ không vui, nói: "Hai đứa nó quá nghịch ngợm, chỗ này nhiều người như vậy, ở nơi này chạy loạn, rất nguy hiểm!"

"Chuyện gì xảy ra?" Thanh âm trầm thấp vang lên, Hoắc Tùy Thành đến, lúc nhìn thấy Quý Văn Tâm ôm đứa bé, ánh mắt lạnh xuống.

Dì Triệu giải thích nói: "Tiểu Tiểu không cẩn thận đụng phải cô bé này."

Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Nói xin lỗi chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, "Dạ rồi."

"Vậy đi thôi." Hoắc Tùy Thành khom người ôm lấy cô, không có nhìn Quý Văn Tâm một chút nào, từ bên người cô đi qua, vừa đi vừa nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Đụng vào ở đâu?"

Hoắc Tiểu Tiểu che lấy cái trán, nhíu lại khuôn mặt nhỏ, "Đụng đầu."

"Về sau ở chỗ nhiều người không được phép chạy loạn."

"Dạ."

Bé gái bị đụng vào ở sau lưng vẫn kêu khóc không thôi.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trên bờ vai Hoắc Tùy Thành trên nhìn, không biết vì cái gì, cô nhìn thấy người phụ nữ đang ôm đứa bé, trong lòng luôn có loại cảm giác không nói rõ được, cũng không tả rõ được, loại cảm giác này rất quen thuộc, tựa hồ đã từng ở đâu gặp qua cô ấy.

Cho đến khi mấy người Hoắc Tùy Thành đã rời đi, sắc mặt Quý Văn Tâm vẫn tái nhợt đứng nguyên tại chỗ.

Khoảng cách cửa nhà hàng quá xa, cũng không có thấy rõ đứa trẻ trong ngực Hoắc Tùy Thành dáng dấp ra sao, cho đến khi vừa mới nhìn Hoắc Tùy Thành ôm lấy Hoắc Tiểu Tiểu, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Văn Tâm, xảy ra chuyện gì rồi? Thiến Thiến sao lại khóc thành dạng này?"

"Ba ba!"

Người đàn ông tranh thủ ôm lấy đứa bé, "Sao vậy Thiến Thiến?"

"Vừa rồi... Vừa rồi có người đụng trúng con, đau."

"Ai đụng?"

Nước mắt của bé gái từng viên lớn rơi xuống, "Không biết, bọn họ đi rồi."

"Đi rồi?" Người đàn ông nhìn về phía Quý Văn Tâm, "Văn Tâm, chuyện gì xảy ra?"

Quý Văn Tâm hít một hơi thật sâu, nụ cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net