🐃Chương 39: Đừng hốt hoảng, vấn đề này rất lớn, hoảng cũng vô dụng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍑🥥🥭

Chương 39: Đừng hốt hoảng, vấn đề này rất lớn, hoảng cũng vô dụng.

Hoắc Tiểu Tiểu ở trên giường lật qua lật lại, đối với hành vi ham ăn ngày hôm nay của mình sâu sắc nhớ kĩ.

Biết rõ trẻ con không thể ăn quá nhiều thực phẩm có dầu chiên, nhưng hết lần này tới lần khác không quản được cái miệng mình.

Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn!

Lần này thì tốt rồi, thân thể không thoải mái, chơi lại không thể chơi, suốt cả ngày chẳng lẽ cứ lãng phí như vậy?

Dịch Khiêm lặng lẽ tiến vào phòng, bò lên giường hỏi cô: "Tiểu Tiểu, em sao vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu hữu khí vô lực nói: "Tớ ăn nhiều gà rán, khó chịu."

"Tớ đi nói với chú Hoắc!"

Hoắc Tiểu Tiểu liền vội vàng nắm tay cậu, "Không được! Cậu không thể nói, ba biết rồi khẳng định lại muốn dạy dỗ tớ."

"Nhưng không phải cậu khó chịu sao?"

"Tớ ngủ một giấc là tốt, không cho cậu nói!"

Dịch Khiêm nhìn cực kì lo lắng, "Vậy tớ đi nói với dì Triệu?"

"Không được! Dì nhất định sẽ nói với ba. Tớ không sao, thật sự! Ngủ một giấc là tốt rồi, đợi chút nữa lúc buổi tối nghe nói nơi này có pháo hoa, chúng ta cùng đốt pháo hoa có được không?"

"Vậy có được không?"

"Được mà được mà!"

Dịch Khiêm do dự gật đầu, "Vậy... Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi."

Rốt cuộc cũng dỗ Dịch Khiêm đi xong, Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, mở mắt ra nhìn lên trần nhà.

Chẳng lẽ cô phải chờ dạ dày tiêu hóa xong, lãng phí cả một buổi chiều, để ban đêm chỉ được nhìn pháo hoa sao?

Không được, thật vất vả mới ra ngoài chơi một lần, cô phải nghĩ biện pháp.

Lúc trước cũng không phải là chưa có kinh nghiệm ăn no thật no, hoặc là uống thuốc tiêu thực, hoặc là buồn nôn.

Thuốc tiêu thực là không thể nào cầm tới tay, chỉ có phương pháp này.

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, không có ai.

Đi chân trần lặng lẽ xuống giường, lén lút tiến vào nhà vệ sinh, cô ngơ ngác nhìn bồn cầu nửa ngày, rốt cuộc quyết định đưa tay vào trong miệng.

Đem đồ vật trong dạ dày nôn ra, hẳn là sẽ không khó chịu như thế nữa.

Ngón trỏ đi đến móc móc.

Lại móc móc.

Lại móc móc.

"... ?"

Không đến mức đó đi?

Tay cô ngắn như vậy sao? Sao lại móc không đến?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn năm ngón tay ngắn nhỏ của mình mình, muốn nói lại thôi.

Không được, phải nghĩ một chút biện pháp.

Ôm bụng về đến phòng, từ trên xuống dưới tìm một lần, đem ánh mắt đặt ở muỗng nhỏ trên bàn.

Ba giây sau Hoắc Tiểu Tiểu dứt khoát từ bỏ quyết định này.

Lỡ như đâm mình bị thương thì làm sao bây giờ.

Cẩn thận vẫn hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp gì, cô che bụng lăn lộn trên giường.

Ngủ một chút, đoán chừng có thể tiêu hóa xong.

Hoắc Tiểu Tiểu vô cùng lạc quan mà nghĩ.

Nhưng nửa giờ sau, đồ ăn bên trong dạ dày không tiêu hóa, ngược lại càng ngày càng khó chịu.

Hoắc Tiểu Tiểu phẫn nộ xuống giường.

Ôi là trời, cô ăn gà rán nhiều thì sao chứ!

Cô chỉ là một đứa trẻ, tham ăn thì thế nào? Đứa trẻ nào không tham ăn?

Cô hiện tại rất là khó chịu, chẳng lẽ ba có thể trơ mắt nhìn cô khó chịu hay sao?

Trong phòng khách lầu hai không có một ai, mùi khói thuốc như có như không từ ban công theo gió bay vào, bức màn treo trên cửa sổ mở rộng sát đất tung bay theo gió, mơ hồ thấp thoáng bóng người trên ban công.

Hoắc Tùy Thành đứng ở trên ban công, đầu ngón tay kẹp đốt thuốc lá, một sợi khói màu trắng chầm chậm nhả ra, nhưng rất nhanh bị gió thổi tiêu tán.

Tất cả cha mẹ trên đời này đều không mong muốn con của mình trải qua tuổi thơ giống như mình.

Hoắc Tùy Thành cũng không ngoại lệ.

Hắn đến nay còn nhớ rõ ngày mà mẹ hắn đi, còn nhớ rõ từ ngày đó về sau, hắn đối với cha hắn, là mang ý tốt hoặc ý xấu hỏi mẹ đi đâu, chán ghét rất lâu.

Tiểu Tiểu hiện tại còn không hiểu chuyện, đợi thời điểm cô ba tuổi, bốn tuổi, hoặc là năm sáu bảy tám tuổi, ở nơi không có hắn, sẽ có người xấu hỏi cô 'vì sao mày không có mẹ?'

Nếu như Tiểu Tiểu hỏi, hắn làm sao giải thích với cô, cô sinh ra chỉ là một lần ngoài ý muốn.

Hắn lại nên nói như thế nào, mẹ của cô vì sao lại bỏ cô dứt khoát rời đi.

Những vấn đề đó, Hoắc đó lão tiên sinh chưa từng trả lời hắn, chẳng lẽ hắn cũng phải giấu với Tiểu Tiểu?

Hoắc Tùy Thành rất thanh tỉnh, hắn hiện tại mới biết tâm tình của cha hắn lúc đó.

Cảm xúc của trẻ con rất mẫn cảm, ở bên trong công viên trò chơi nhìn thấy nhiều người mẹ dẫn theo con gái, chẳng lẽ không có một chút cảm xúc nào sao?

Huống chi ngày hôm nay cô còn nhìn thấy Quý Văn Tâm.

Nhớ tới lúc Hoắc Tiểu Tiểu rời đi, có chút rầu rĩ không vui, Hoắc Tùy Thành tâm phiền ý loạn.

"Ba ba..." Thanh âm suy yếu từ phía sau truyền đến.

Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, quay người nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, đồng thời đem khói thuốc dập đi.

"Không phải ở trong phòng ngủ sao? Sao lại ra đây làm gì?"

Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi, "Con ngủ không được."

Ban công gió lớn, Hoắc Tùy Thành ôm lấy cô trở lại phòng khách.

Hoắc Tiểu Tiểu phỏng đoán trong lòng, vừa rồi ba cô vì sao một mình đứng ở ban công hút thuốc.

Đàn ông hút thuốc hơn phân nửa là bởi vì cô đơn tịch mịch, hoặc là bởi vì chuyện phiền lòng, dù sao mặc kệ như thế nào, ba cô hiện tại tâm tình không tốt.

Tâm tình không tốt, có phải là không nên đụng vào rủi ro này không?

... Thế nhưng dạ dày thật sự thật là khó chịu.

Cô cân nhắc liên tục, lấy dũng khí hỏi: "Ba, sao ba lại hút thuốc? Là bởi vì tâm tình không tốt sao?"

"Ừ."

"Vì sao tâm tình không tốt? Là bởi vì làm việc không thuận lợi sao?"

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, "Làm sao con biết công việc của ba không thuận lợi?"

"Con nghe ông nói." Hoắc Tiểu Tiểu hết sức an ủi ba cô, "Ba không nên gấp, sẽ tốt, lập tức liền sẽ tốt thôi, không được buồn phiền."

Hoắc Tùy Thành nhéo nhéo gò má cô, "Được rồi, không nói ba nữa, con vì sao ngủ không được?"

Hoắc Tiểu Tiểu méo miệng, nước mắt đầm đìa nhìn Hoắc Tùy Thành, hi vọng có thể dùng sự khó chịu của mình, đổi lấy sự thương tiếc của ba cô.

"Con khó chịu."

Hoắc Tùy Thành bắt đầu lo lắng.

Quả nhiên.

Không có đứa trẻ nào không nhớ mẹ.

Hoắc Tùy Thành không muốn nhắc tới mẹ của cô, là bởi vì trong lúc nhất thời, thực sự không biết nên làm sao nói với Hoắc Tiểu Tiểu chuyện của mẹ cô.

"Tiểu Tiểu, ba biết con hôm nay vì cái gì mà khó chịu, nhưng ba muốn nói cho con là..."

"Ba, ba biết?"

"Ba đương nhiên là biết rồi, con có chuyện gì còn có thể thoát khỏi con mắt của ba sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, nghĩ lại cũng thế, ba cô rõ ràng đã thấy số lượng gà rán X2 bên trên tờ giấy hóa đơn, lúc đó không tìm cô tính sổ, đoán chừng là bởi vì trước mặt mọi người nên sĩ diện.

"Vậy... Vậy ba sẽ trách con sao?"

"Ba trách con làm gì? Không phải lỗi của con."

Hoắc Tiểu Tiểu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Ôn nhu như vậy? Ba cô đổi tính rồi?

Vừa rồi lúc ở phòng ăn còn một bộ dạng muốn dạy dỗ cô, bây giờ lại khoan dung độ lượng như thế!

Ba cô đã làm người rồi!

"Ba thật tốt!" Hoắc Tiểu Tiểu có chút cảm động, ghé vào trong ngực Hoắc Tùy Thành, líu lo bắt đầu nhận sai: "Ba thật xin lỗi, con thật sự không phải cố ý, con chưa từng ăn qua gà rán ngon như vậy, cho nên thừa dịp lúc ba ra ngoài gọi điện thoại, một người ăn nguyên bàn gà rán, vì không cho ba phát hiện, con lại kêu một phần nữa, con chỉ là thèm ăn, không phải cố ý lừa ba đâu."

"..."

"Cũng là con xin dì giúp con nói dối, ba không nên trách dì."

"... Cho nên, con khó chịu là bởi vì..."

Hoắc Tiểu Tiểu che lấy dạ dày, "Con ăn nhiều gà rán, không tiêu hóa, dạ dày ở đây trướng trướng lên, không thoải mái, khó chịu."

"..."

Không phải là bởi vì thấy được mẹ của người khác?

Hoắc Tùy Thành hiện tại chỉ cảm thấy bị người lấp trứng gà, vắt hết óc đầy mình bị sống sờ sờ chặn lại trở về.

Ở ban công hút vô số điếu thuốc, chịu gió lạnh lâu như vậy, nghĩ sâu tính kỹ, chỉ là bởi vì chính mình nghĩ sai mà thôi?

Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết cảm xúc của ba cô đã biến hóa, nói tiếp: "Ba ơi, có thể giúp con mua chút thuốc tiêu hóa không? Chút nữa con còn muốn đi ra ngoài chơi."

Cô chờ ba nói, nhưng đợi một hồi, cũng không nghe thấy giọng của ba cô.

Ngẩng đầu nhìn lên, nơi nào còn có ba ba ôn nha nữa.

Ba cô mặt mày xanh lét, răng hàm cắn chặt, đường cong hàm dưới căng thẳng, một bộ dạng muốn ăn thịt người, cực kì dọa người.

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ lại lời mình vừa mới nói, có sai gì đâu nhỉ?

Ba cô làm sao đột nhiên giơ ra cái biểu tình này?

"... Ba ba?"

Hoắc Tùy Thành mím chặt môi, nửa ngày mới gạt ra một câu: "Từ khi ra phòng ăn nãy giờ không nói gì, chỉ là bởi vì ăn nhiều gà rán nên dạ dày khó chịu?"

Hoắc Tiểu Tiểu chần chờ gật đầu.

"Không phải là bởi vì nguyên nhân khác?"

Hoắc Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Còn có nguyên nhân gì khác sao?"

"Ngày hôm nay con đụng vào bé gái kia, mẹ của nó..."

Hoắc Tiểu Tiểu gấp, "Đường lúc ấy quá hẹp, con không phải cố ý, lần sau con không chạy loạn nữa còn không được sao!"

Hoắc Tùy Thành thẳng tắp nhìn cô, thật lâu mới hít một hơi thật sâu, có loại như khi đang nghiêm túc giao đấu với địch, lại phát hiện ra đối phương chỉ là đang lừa mình.

Hắn giận quá mà cười, "Hoắc Tiểu Tiểu! Không cho con ăn kem ly con nhất định phải ăn, không cho con ăn gà rán con liền ăn một bàn, con chính là công khai cùng ba đối nghịch đúng hay không? Vậy mà còn muốn đi ra ngoài chơi?"

Vẻ mặt Hoắc Tiểu Tiểu cầu xin nhìn hắn.

Ba ba quen thuộc lại trở về.

Vì cái gì?

Vừa rồi rõ ràng còn dịu dàng như vậy nói với cô 'Ba không trách con, không phải lỗi của con', sau khi cô nhận sai liền trở mặt không quen biết.

Chẳng lẽ ôn nhu vừa rồi chỉ là để lừa gạt cô nhận sai thôi sao?

Đây cũng quá tâm cơ!

Hoắc Tiểu Tiểu từ trong ngực ba cô rời đi, yên lặng lui về phía sau mấy bước, "Ba... ba nói, con nói xong sẽ không trách con, ba không thể nuốt lời, ba là ba của con, con là con gái của ba, ba hôm nay nói không giữ lời, sáng mai con sẽ học theo ba."

Hoắc Tùy Thành lại bị chọc cho tức cười.

Đây là không hiểu chuyện?

Không hiểu chuyện mà trong đầu lại có nhiều ý tưởng xấu như vậy?

"Hoắc Tiểu Tiểu, con làm chuyện xấu còn ít sao? Lần nào thì sửa lại? Còn nhớ rõ lần trước con làm bẩn văn kiện của ba, ba đã nói gì với con không?"

"Ông nói..."

"Ông nội con không ở đây."

"..."

Lại bị ba uy hiếp.

Bình tĩnh, đừng hốt hoảng, vấn đề này rất lớn, hoảng cũng vô dụng.

Cô xẹp miệng, nước mắt rơi xuống, ủy khuất nức nở nói: "Những bạn khác đều có gà rán ăn, chỉ có con không có, những bạn khác đều có kem ly ăn, chỉ có con không có, ba của các bạn sẽ không mắng bạn, chỉ có con! Ba, ba có phải từ lâu đã muốn đánh con, ba muốn đánh thì đánh đi, con sẽ không nói cho ông để ông đánh ba đâu."

"Nhưng mà, con hiện tại thật sự rất khó chịu, ba có thể mua cho con chút thuốc rồi mới đánh con có được không?"

Hoắc Tùy Thành: "..."

*****

Editor: Chuyện là ngày hôm nay mình phát hiện truyện mình bị ăn cắp đó mọi người, thật sự rất buồn. Nhưng mình cũng không thể làm gì được trang đấy.

Mình chỉ đăng truyện duy nhất ở wattpad thôi, nếu có thể thì mọi người đọc ở đây để ủng hộ mình nhé! ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net