🦧Chương 4: Thằng nhóc kia hồi bé cực kỳ ầm ĩ, nào giống với cháu gái tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍊🍋🍌

Chương 4: Thằng nhóc kia hồi bé cực kỳ ầm ĩ, nào giống với cháu gái tôi!

"..."

Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu cực kì, cực kì phức tạp.

Đã lay ba ba như vậy, ngủ rồi liền không thể đến xem đứa bé hay gì?

Cô vẫn chỉ là bé con vừa ra đời không có mấy ngày đấy, cứ như thế không sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao!

Thật là, cha mẹ bây giờ thật sự vô trách nhiệm đến thế hả?

Ùng ục—

Con mắt Hoắc Tiểu Tiểu mở ra một đường nhỏ, bí mật quan sát.

Lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của Hoắc Tùy Thành ẩn trong bóng đêm.

Ghê tởm!

Vậy mà có thể bị bắt tại trận!

Đều do địch nhân quá giảo hoạt, dám giả vờ ngủ để lừa cô!

Đã bị vạch trần, giả bộ tiếp nữa cũng không có ý nghĩa.

Cô ngẩng đầu lên khóc trước.

Dù sao cô cũng là một đứa bé, đánh thì đánh, còn có thể đau bao nhiêu, huống chi còn là bởi vì đói bụng gọi không dậy mới bị ép buộc phải đánh, chẳng lẽ hắn còn muốn đánh tiếp hay sao?

Vò đã mẻ không sợ rớt, Hoắc Tiểu Tiểu khóc đến vang động trời.

Một cái núm vú cao su nhét qua.

Tiếng khóc im bặt mà dừng.

Hoắc Tiểu Tiểu hớp lấy núm vú cao su, hai mắt đẫm lệ mông lung nấc một cái, nhìn Hoắc Tùy Thành.

Thật là một kẻ nham hiểm, vậy mà chỉ dùng một núm vú cao su liền đem miệng của cô chặn lại!

Sau khi Hoắc Tùy Thành nhét núm vú cao su cho Hoắc Tiểu Tiểu, nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

Vuốt vuốt hốc mắt mỏi mệt, đại khái hiểu là nhóc con này chỉ có khi đói bụng, không nín tiểu được mới có thể khóc, hiện tại đoán chừng là đói bụng.

Xuống giường, lấy bình sữa đã pha xong, nhét vào trong miệng.

"Uống no chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu hớp lấy núm vú cao su, không nói lời nào.

Sắc mặt Hoắc Tùy Thành ẩn dưới ánh đèn sáng lờ mờ, "Có đôi khi thật hoài nghi con đến cùng phải đứa bé mới sinh hay không đấy."

"Cơ mà như thế này cũng tốt, không làm cho người ta chán ghét."

Hoắc Tiểu Tiểu giả chết.

Chỉ cần cô không nói, sẽ không có người nào biết cô là một cô gái mười tám tuổi.

Dù sao chẳng có ai nắm được chứng cứ.

Cẩn thận suy nghĩ kỹ một chút, nhân vật phản diện này cũng không có xấu như giang hồ đồn, bắt đầu từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ, không có làm bất cứ chuyện gì thương tổn tới cô, đối với cô vẫn còn rất tốt.

Chẳng lẽ là bởi vì hổ dữ không ăn thịt con?

Ăn uống no đủ, Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái, nhịn không được dần dần thiếp đi.

Một bên, Hoắc Tùy Thành thăm dò hô hấp của cô, tắt hai ngọn đèn đầu giường nhắm mắt lại đi ngủ.

Hoắc Tiểu Tiểu, ngủ đến khi sáng sớm, bị một trận thanh âm huyên náo đánh thức.

Cô mở mắt ra, chỉ thấy đỉnh đầu toàn những mảnh vải màu trắng, xen kẽ nhau.

Một đôi tay duỗi tới đem cô bế lên, người phụ nữ ước chừng hơn bốn mươi tuổi đang cười đùa với cô.

"Tỉnh rồi. Có phải là đói bụng không?"

Nói xong bà cất giọng hướng ra ngoài hô: "Tiểu Từ, mau đưa sữa ấm tới đây."

Tiếng nói thanh thúy trẻ tuổi vang lên, không bao lâu sau, một bình sữa nhét vào trong khuôn miệng nho nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu.

Mỹ thực trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu không suy nghĩ cái khác nữa, chuyên tâm bú sữa.

Thực ra cũng không có gì để suy nghĩ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hai người này là Hoắc Tùy Thành mời tới chăm sóc cô, trải qua cả ngày hôm qua, cô cũng không cho rằng Hoắc Tùy Thành còn có kiên nhẫn tiếp tục chăm sóc cho mình.

"Dì Triệu, dì xem, em bé thật đáng yêu."

"Đúng vậy đó, dì cũng là lần đầu tiên chăm sóc đứa bé ngoan như vậy, tỉnh lại không khóc cũng không nháo."

"Dì Triệu, dì nói xem, đứa nhỏ này thật là con của Hoắc tiên sinh sao?"

Dì Triệu nghe vậy nhìn cô ta một cái.

Cô gái trẻ dáng dấp thật là đẹp, nhưng ánh mắt đều là hiếu kì, đối với việc không biết cũng muốn tìm hiểu, cái này không phải thói quen gì tốt.

"Tiểu Từ, hai chúng ta đều là Hoắc tiên sinh mời đến chăm sóc cho đứa bé, việc riêng của Hoắc tiên sinh dì làm sao biết."

Trên gương mặt Tiểu Từ hiển hiện mấy phần xấu hổ, đành dùng nụ cười để che dấu, "Cháu chỉ tùy tiện hỏi một chút. Dì Triệu nói đúng, về sau cháu không hỏi."

*****

Hoắc Công quán xây dựng tại một thế kỷ trước, từ một vị lãnh sự nước Pháp, lối kiến trúc chính tông kiểu Pháp, trước sau có vườn hoa, có đài phun nước, trên dưới tổng cộng bốn tầng, chiếm diện tích hơn năm trăm mét vuông, đến nay còn hoàn hảo lưu giữ lấy phong cách lâu đời từ thế kỷ trước.

Cửa lớn công quán mở ra, Quản gia từ giữa bước nhanh ra, thấp giọng nói với gã đàn ông trẻ tuổi đằng sau lưng:

"Tiểu Vũ, trước hết cậu cho người đem những vật mà tiên sinh yêu cầu mua đủ, sau đó tự mình đi Nhất Phẩm Lan đình, đón tiểu thư trở về đây."

Nói xong, ông giao cho người đàn ông một tờ đơn.

"Bác Trần yên tâm, cháu sẽ làm tốt."

"Nhanh đi."

Mắt thấy Tiểu Vũ rời đi, bác Trần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng mắt nhìn trong cửa lớn.

Tiếng quát mắng ẩn ẩn truyền đến.

"Cái thằng nhóc hỗn trướng! Đó là cháu gái của tôi, tôi đi xem cháu gái của mình còn phải được sự đồng ý của anh hay sao?"

"... Anh nói xem, anh vừa nói gì với tôi đấy!"

"Hoắc Tùy Thành, tôi cho anh biết, hôm nay anh không cho đem con bé về đây, thì về sau cũng đừng về nữa!"

Nghe đến mấy câu này, bác Trần thở dài.

Sáng sớm thiếu gia trở về, trịnh trọng mời lão tiên sinh ngồi ở đại sảnh nói chuyện. Lúc nói đến mình bên ngoài có một đứa con gái, bộ ấm trà thượng hạng đã bị tiên sinh đánh vỡ.

Cái này vốn là chuyện vui, nếu như không phải thiếu gia thừa cơ dùng quyền hành công ty để áp chế, tiên sinh cũng không nổi giận lớn như vậy.

"Ngài lớn tuổi, thân thể không tốt, có cháu gái bồi ngài, ngài cũng là thời điểm về hưu ở nhà dưỡng lão, những cổ phần kia nắm trong tay cũng vô dụng, không bằng giao cho con."

Hoắc Lão tiên sinh không chịu uỷ quyền là bởi vì biết dã tâm của Hoắc Tùy Thành. Năm năm, những năm này dù cho Hoắc Tùy Thành kế thừa vị trí của Hoắc lão tiên sinh, nhưng lão tiên sinh trên tay nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn Hoắc thị, những phán quyết lớn của công ty vẫn có thể can thiệp một hai.

Muốn Hoắc Tùy Thành triệt để buông tay là không thể nào.

Mà Hoắc Tùy Thành cũng biết Hoắc lão tiên sinh vẫn muốn ôm cháu trai, hiện nay có một đứa cháu gái, cũng là vốn để đàm phán.

"Cho nên anh quyết tâm muốn dùng đứa bé giao dịch với tôi?"

"Nếu như tôi không đồng ý chuyển nhượng cổ phần, anh định cả một đời đều không cho tôi gặp đứa bé kia sao?"

Hoắc Tùy Thành trầm mặc đối đáp lại.

"Ha, ngài nói đùa, con làm sao có thể không cho ngài nhìn đứa bé. Con chẳng qua là cảm thấy thời của ngài đã qua, hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi, những phán quyết của ngài đã sớm không thích hợp với sự phát triển của công ty trong tương lai, ngài cần gì phải chấp nhất ngần ấy cổ phần không thả?"

Hai người giằng co hơn nửa giờ.

Hoắc lão tiên sinh hai mắt như đuốc nhìn hắn, "Tùy Thành, anh thành thật nói cho tôi, anh nhớ thương cổ phần trên tay tôi bao lâu rồi."

"Mười năm." Hoắc Tùy Thành nói.

"Mười năm? Anh vừa mới vào công ty liền mơ ước?"

"Ngài già rồi."

Hoắc lão tiên sinh thực ra cũng không già, qua tuổi sáu mươi, thân cường thể kiện, nhưng ông và Hoắc Tùy Thành ý nghĩ khác biệt, ở trên công ty nhiều lần phát sinh xung đột.

Ông cho rằng Hoắc Tùy Thành quá mức liều lĩnh, kiếm tẩu thiên phong* dễ gãy.

*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Nhưng Hoắc Tùy Thành lại cho là ông tư tưởng cổ xưa, quá mức bảo thủ, bất lợi cho sự phát triển của công ty trong tương lai.

Mắt thấy những người lão làng trong công ty đều liên tiếp về hưu, tầng quản lý đổi một nhóm người mới, Hoắc lão tiên sinh trong lòng hiểu rõ, mình triệt để về hưu là chuyện sớm hay muộn.

Ông không quản được Hoắc Tùy Thành, càng không quản được dã tâm của hắn.

"Được, tôi đáp ứng anh."

Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại di động ra gọi, sau đó đứng lên, "Vậy sáng mai con ở công ty đợi ngài, con còn có việc, đi trước."

"Chờ một chút, đứa bé kia tên là gì?"

Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, thuận miệng bịa một cái tên: "Hoắc Tiểu Tiểu."

Đứa bé kia nhu thuận đáng yêu, ngài hẳn sẽ rất thích nhóc.

*****

Nhất Phẩm Lan đình, nếm qua sữa đổi qua tã, cùng bảo mẫu chơi kịch biết bơi. Hoắc Tiểu Tiểu thoáng ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi, phát hiện mình lại đổi một chỗ ở.

"Ai da, đây chính là cháu gái của ông sao?"

Ông lão hiền lành ngay trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu nháy mắt cười mấy cái.

"Cười cười, vừa tỉnh ngủ liền ngay lập tức cười với tôi."

"Tiểu thư là cháu gái của ngài, đương nhiên muốn cười với ngài. Ngài nhìn tiểu thư lớn lên thật đáng yêu biết bao nhiêu, cái mũi nhỏ này cái mắt nhỏ này, cùng thiếu gia khi còn bé chính là từ một cái khuôn mẫu mà ra."

"Thằng nhóc kia hồi bé ầm ĩ cực kì, nào có đáng yêu như cháu gái của tôi!"

Hoắc lão tiên sinh dỗ dành đứa bé, đáy mắt từ ái nhìn không sót một cái gì, "Xem đứa nhỏ này, thật ngoan, không khóc cũng không nháo. Đúng rồi, sữa cho em bé đã chuẩn bị tốt chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu một mặt mơ màng.

Ông nội?

Sao ngủ một giấc tỉnh dậy liền thay đổi vị trí trận địa rồi?

Thanh âm của Tiểu A lo lắng vang lên:

"Ngày mai Hoắc Tùy Thành sẽ có thể triệt để nắm giữ cả công ty, không có Hoắc lão tiên sinh áp chế, sau đó không lâu hắn sẽ dã tâm bừng bừng..."

Hoắc Tiểu Tiểu giơ giơ hai tay, "Tôi cũng không có cách nào."

"Cô yên tâm, tôi có biện pháp, chỉ là ủy khuất cô một chút."

"?"

*****

Ánh chiều tà le lói.

Ăn uống linh đình trên yến hội, Hoắc Tùy Thành bưng chén rượu lẳng lặng đứng ở trong đám người, nghe âm thanh lấy lòng ở bốn phía, oanh oanh yến yến, còn có mùi nước hoa đã ngửi đến ngán.

Hắn không thích những trường hợp này, nhưng hôm nay tâm tình vui vẻ, còn có thể chịu.

"Hoắc tiên sinh."

Có người đàn ông tiến lên chạm cốc cùng Hoắc Tùy Thành, cười nói: "Tôi nghe nói quý công ty đã cầm xuống hạng mục Nam Thành kia, chúc mừng."

"Cảm ơn."

"Công ty của tôi cũng có một hạng mục, tôi nghĩ Hoắc tiên sinh hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú, có cơ hội chúng ta tâm sự, nhưng mà hạng mục này tôi hi vọng Hoắc tiên sinh có thể giữ bí mật."

Hoắc Tùy Thành bất động thanh sắc nhận lấy danh thiếp, nuốt xuống một ngụm rượu.

Hắn không có hối hận bất cứ chuyện gì, tư tưởng cổ hủ của lão tiên sinh đã sớm không thích hợp để công ty phát triển, việc mà hắn làm đây hết thảy cũng là vì công ty mà thôi.

Nhiệt độ cơ thể theo rượu nuốt xuống lên cao, tâm tình không khỏi có chút táo bạo. Hắn đặt chén rượu xuống, đi vào sân thượng.

Sau sân thượng là một vườn hoa rộng rãi, trong hoa viên có các loại hoa khác nhau, gió thổi qua, các loại hương hoa thoang thoảng đều bay vào mũi.

Hôm nay khó có được thời tiết tốt, sao Ngân Hà đầy trời.

Là không gian tốt để một người một mình.

Tiếng bước chân vang lên, Hoắc Tùy Thành theo tiếng vang nhìn lại, trong hoa viên có một cô gái mặc váy đỏ lộ vai, đi chân trần mang theo giày cao gót ở bên trên đường đá.

Thoạt nhìn là một cô gái không sợ thế tục, hoạt bát cơ linh, xuyên qua bụi hoa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn hoa tươi đua nhau khoe sắc.

Cho dù là ở dưới ánh đèn lờ mờ, một thân váy đỏ kia cũng vô cùng gây chú ý.

Bóng lưng ấy nổi bật trên nền cỏ xanh, khiến cho hoa dung thất sắc, thoáng chốc liền bị ảm đạm phai mờ.

Hai mắt của Hoắc Tùy Thành nhắm lại, chỉ cảm thấy trong tấm hình xuất hiện một màu đỏ vô cùng kinh diễm, phóng tầm mắt nhìn tới, đáy mắt chỉ còn một màu màu đỏ kia.

Hắn đứng ở đó lẳng lặng nhìn xem, không có quấy rầy đến cô.

Điện thoại kêu lên chấn động.

Là Hoắc lão tiên sinh gọi tới.

Hoắc Tùy Thành nhận lấy điện thoại.

Trong điện thoại, thanh âm của lão tiên sinh gấp gáp: "Tùy Thành, anh hiện tại ở đâu? Tiểu Tiểu phát sốt, tranh thủ thời gian trở về!"

Phát sốt?

Hoắc Tùy Thành trong đầu hiển hiện đứa bé lớn cỡ bàn tay còn mập mạp kia, mùi sữa xông vào mũi.

Hắn muốn nói ngã bệnh thì đưa đến bệnh viện, nhưng lời nói ở bên miệng, lại không cách nào nuốt xuống, trong đầu đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đứa bé vừa khóc vừa gào.

Không thể tiếp tục ở nơi này tiệc tùng nữa, hắn trầm thấp lên tiếng, nhìn cô gái bên trong hoa viên một chút, quay người rời đi.

Âm thanh đẩy cửa tạo ra tiếng vang.

Nghe được động tĩnh, cô gái đó quay đầu nhìn lại.

Nơi mà Hoắc Tùy Thành đang đứng đã không còn ai

Cô đứng lên, đảo mắt nhìn quanh hoa viên, nhưng trừ cô ra thì không còn người nào khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net