🦛Chương 42: Lại tin tưởng con một lần, tiểu lừa gạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥥🫒🌽

Chương 42: Lại tin tưởng con một lần, tiểu lừa gạt.

Đêm khuya ở công viên Hải Dương không ồn ào náo nhiệt giống như ban ngày, rất yên tĩnh.

Hoắc Tùy Thành từ gian phòng ở dưới lầu đi đến phòng khách tầng hai.

Dì Triệu trong phòng khách có chút đứng ngồi không yên.

Tiểu Tiểu thông minh đáng yêu, bình thường mở miệng gọi một dì hai dì để bà rất vui vẻ, không xem bà như bảo mẫu, thật sự coi bà là dì trong nhà mà đối đãi.

Bà chăm sóc Tiểu Tiểu lâu như vậy, tránh không được có chút lòng riêng.

Giống với tư tưởng của đa số bậc phụ huynh, cảm thấy con cái nhà mình cái nào cũng đều tốt, có chút bướng bỉnh cũng không có gì lớn.

Trẻ con mà thôi, đều như vậy cả, con cái nhà ai không vậy chứ?

Huống chi bình thường Tiểu Tiểu ở nhà cũng không bướng bỉnh chút nào.

Thấy Hoắc Tùy Thành, bà lập tức từ trên ghế salon đứng lên hỏi: "Tiên sinh, Tiểu Tiểu ngủ rồi sao?"

"Ừ, đã ngủ."

"Ngài không có đánh con bé chứ?"

Hoắc Tùy Thành dừng một chút, quay đầu nhìn dì Triệu, có chút không dám tin, "Làm sao... Tôi đã đánh nó lần nào chưa?"

Mặc dù bình thường ngoài miệng luôn nói lấy chổi lông gà, nhưng cũng chỉ là hù dọa hai câu, có lúc nào chạm qua một cái móng tay của con bé đâu?

Dì Triệu cười cười, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."

Hoắc Tùy Thành uống hai ngụm nước, "Không có việc gì, tôi hỏi nó hai câu rồi đi ngủ, Dịch Khiêm đã ngủ chưa?"

"Đã ngủ rồi."

"Không có việc gì thì dì cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay cực khổ rồi."

Dì Triệu cũng biết mình là người ngoài, rất nhiều chuyện không thể nói, do dự nói: "Đều là việc tôi phải làm, vậy tôi đi nghỉ trước."

Dì Triệu đi tới cửa, Hoắc Tùy Thành lại đột nhiên gọi bà.

"Dì Triệu, chúng ta nói chuyện một chút."

"Nói chuyện?"

"Nói chuyện của Tiểu Tiểu."

"Chuyện của Tiểu Tiểu?"

"Mời ngồi." Hoắc Tùy Thành ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn dì Triệu, nói: "Công ty gần đây tương đối bận rộn, khoảng thời gian này nhờ có dì Triệu chăm sóc Tiểu Tiểu."

"Đây là việc tôi phải làm, ngài muốn hỏi cái gì cứ việc nói thẳng đi."

"Tiểu Tiểu bình thường ở nhà, có nghe lời không?"

"Đương nhiên nghe lời, nói thực ra những năm này tôi từng giúp việc qua mấy gia đình, Tiểu Tiểu đứa trẻ thứ nhất mà tôi tiếp xúc, là đứa bé hiểu chuyện nhu nhuận nhất."

Dì Triệu nói như vậy không hoàn toàn là vì nói tốt cho Tiểu Tiểu, bình thường ở nhà, Tiểu Tiểu cũng giống với lời nói của bà, không khóc không nháo, để cho người ta bớt lo.

"Nhu nhuận hiểu chuyện?"

"Hoắc tiên sinh, ngài cũng đừng cảm thấy tôi đây nói tốt thay con bé, ngài đừng nhìn ngày hôm nay con bé làm ầm ĩ như thế, ở nhà đúng là nhu nhuận không gây chuyện, mỗi ngày tan học về nhà liền đi vào phòng lão tiên sinh, bồi lão tiên sinh nói chuyện phiếm, còn đấm lưng bóp vai cho lão tiên sinh, bưng trà rót nước, rất hiểu chuyện."

Hoắc Tùy Thành nhíu mày, "Vậy bình thường con bé tan học ở nhà trẻ, cũng là dì đi đón nó sao?"

"Đúng, là tôi."

"Vậy con bé bình thường có hay phàn nàn... tôi không?" Nhìn ánh mắt khó hiểu của dì Triệu, Hoắc Tùy Thành giải thích, "Chuyện của công ty bận rộn, tôi không thể đi nhà trẻ đón con bé, cũng rất ít khi ở nhà, không thể quan tâm nó nhiều hơn."

"Cái này ngài yên tâm, Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện, mỗi ngày tôi đi đón con bé, con bé đều rất vui vẻ, nhìn nó chơi chung với các bạn học ở nhà trẻ cũng không tệ. Có một lần ngài liên tục vài ngày không về nhà, lão tiên sinh muốn gọi điện thoại cho ngài nhưng Tiểu Tiểu không cho, nói là để ngài chuyên tâm làm việc."

"Có đúng không?"

"Đương nhiên, cho nên tôi mới lo lắng ngài hiểu lầm con bé, con bé bình thường cũng không nghịch ngợm giống ngày hôm nay, có thể là ở nhà lâu, lần đầu tiên tới công viên trò chơi cho nên mới vui vẻ như vậy."

Dì Triệu là người ngoài, có mấy lời không phải bà có thể nói.

Nhưng thực sự nhịn không được.

"Hoắc tiên sinh, ngài đừng trách tôi lắm lời, tôi làm việc qua mấy gia đình, chăm sóc qua mấy đứa trẻ, cha mẹ đều là người bận rộn, lâu ngày không ở nhà, dẫn đến phương diện tính cách của mấy đứa trẻ kia..." Dì Triệu lắc đầu, "Ngài bận rộn công việc, lão tiên sinh thân thể cũng không tốt, Tiểu Tiểu cũng rất hiểu chuyện, nhưng đến cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, đứa trẻ nào cũng cần cha mẹ làm bạn, nếu như ngài có thể dành ra một chút thời gian để quan tâm và chăm sóc con bé, bất kể là quá trình trưởng thành hay là về phương diện tính cách, đều là có chỗ tốt."

Hoắc Tùy Thành vô ý thức vuốt ve giữa ngón tay không đeo nhẫn.

Ông trời nhỏ kia của hắn luôn luôn có thể 'biến nguy thành an' trong lúc làm chuyện sai trái, lần một lần hai thì cũng thôi, nhưng kịch bản đã diễn nhiều lần này thật đúng là khá quen.

"Lão gia tử nói con bé rất thông minh?"

"Thông minh! Tiểu Tiểu là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng gặp, không đứa trẻ nào hai ba tuổi có thể nói chuyện rõ ràng như con bé, người lớn nói con bé đều nghe hiểu được, ý tưởng trong đầu từ cái này đến cái khác, ngài nhìn Dịch Khiêm liền biết rồi."

Hoắc Tùy Thành như có điều suy nghĩ, gật đầu.

"Tôi hiểu được, cảm ơn dì."

"Vậy được, ngài sớm nghỉ ngơi."

Sau khi dì Triệu trở về phòng nghỉ ngơi, Hoắc Tùy Thành đứng ở ban công trầm tư.

Nhìn không ra sơ hở gì, thế nhưng tính cách của tiểu quỷ kia rất cổ linh tinh quái khiến hắn có cảm giác không đúng.

Nhưng cô khóc đến thương tâm như vậy, bình thường ở nhà cũng không thấy như cô nói đáng thương như thế.

Ở nhà nghịch ngợm, ở bên ngoài càng nghịch ngợm hơn, cũng chỉ biết lúc làm chuyện sai trái lại khóc thương tâm ủy khuất ở trước mặt hắn.

Hoắc Tùy Thành hồi tưởng lại lúc trước, thật đúng là.

"Chú Hoắc." Dịch Khiêm mặc đồ ngủ, còn buồn ngủ đứng ở cửa phòng.

Hoắc Tùy Thành quay đầu, "Sao vậy?"

Dịch Khiêm hé miệng, "Chuyện ngày hôm nay, thật xin lỗi, con không phải cố ý, Tiểu Tiểu cũng không phải cố ý."

Hoắc Tùy Thành trầm mặc để Dịch Khiêm hiểu lầm mình còn đang hoài nghi, đỏ mặt lần nữa cứng rắn: "Thật sự! Chúng con không phải cố ý, con..."

Hoắc Tùy Thành vẫy tay gọi cậu.

Dịch Khiêm chậm rãi đi đến trước mặt Hoắc Tùy Thành.

"Mẹ con đi quay phim, ba xuất ngoại, con thường xuyên ở nhà một mình sao?"

Dịch Khiêm lắc đầu, "Không phải, đây là lần đầu tiên."

"Lần đầu tiên?"

"Trước đây, khi mẹ quay phim, ba sẽ ở nhà, nếu ba xuất ngoại, mẹ sẽ ở nhà với con, mà còn, trong nhà cũng không phải chỉ có một mình con, còn có ông cố và bà nội."

Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, không cam tâm lại hỏi một câu: "Ba của con làm việc bận rộn như vậy, lấy đâu ra thời gian ở cùng con."

"Thong thả, mỗi lúc trời tối ba đều sẽ về nhà kể chuyện cổ tích cho con."

"..." Hoắc Tùy Thành trầm mặc, "Chú đã biết, con về ngủ đi."

"Vậy chú Hoắc tha thứ cho con rồi?"

"Con đã nói xin lỗi, chú liền tha thứ cho con, lần sau không thể nghịch ngợm như vậy, có nhớ không?"

Dịch Khiêm gật đầu, "Con nhớ!"

Sau khi được Hoắc Tùy Thành tha thứ, khối đá lớn trong lòng Dịch Khiêm rốt cuộc cũng thả lỏng, trở về phòng thanh thản đi ngủ.

Hoắc Tùy Thành quay người đi xuống gian phòng dưới lầu .

Trên giường phình lên một cục nho nhỏ, hiển nhiên đã ngủ.

Bước chân của Hoắc Tùy Thành nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên giường, đem chăn mền đang che phủ gương mặt cô kéo xuống chút.

"Lại tin tưởng con một lần, tiểu lừa gạt."

Lông mi dài rậm của Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ run rẩy, trong lúc ngủ mơ trở mình, nặng nề ngủ thiếp đi.

*****

Buổi sáng tám giờ công viên trò chơi mở cửa, cổng lớn của công viên tràn vào không ít du khách.

Một ngày một đêm chơi trò 'Ba ơi mình đi đâu thế' cứ vậy mà kết thúc.

"Ba ba..."

"Rời giường, chúng ta về nhà."

Hoắc Tiểu Tiểu ngáp một cái bò lên giường, mệt mỏi không lên nổi tinh thần, ngủ trên người Hoắc Tùy Thành, nước miếng chảy đầy đất.

Đến Hoắc Công quán, Hoắc Tùy Thành đánh thức Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ ở trên ghế ngồi trẻ em, lau lau khóe miệng cô, "Tiểu Tiểu, tỉnh lại đi, đến nhà rồi."

Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt, mờ mịt nhìn ba cô.

"Buổi tối hôm qua không phải ngủ rất sớm sao? Sao lại buồn ngủ như vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình một cái, bừng tỉnh, "Con buồn ngủ."

Hoắc Tùy Thành ôm cô xuống xe, liền nhìn thấy Hoắc lão tiên sinh từ trong phòng xụ mặt đi tới.

"Cháu cái đồ không có lương tâm này, còn biết trở về nhà!"

"Ông ơi!" Hoắc Tiểu Tiểu vẻ mặt tươi cười, đưa tay về phía Hoắc lão tiên sinh, "Cháu rất nhớ ông!"

Gương mặt của ông trong nháy mắt chất đầy nụ cười, một tay bế Tiểu Tiểu lên, vừa đi vừa cười giáo huấn cô: "Một cuộc điện thoại cũng không có, ông còn tưởng rằng cháu đã quên ông rồi chứ!"

"Còn nhớ còn nhớ mà, cháu đi ngủ đều nhớ đến ông, cho nên sáng sớm liền thúc giục ba trở về!"

Nhìn hai ông cháu một ngày không gặp như cách ba thu, Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ, dẫn Dịch Khiêm vào cửa.

Cho tới trưa, Hoắc Tiểu Tiểu líu lo không ngừng chuyện mình ở công viên trò chơi, một năm một mười nói hết cho Hoắc lão tiên sinh nghe, rất lắm lời, đang nói nửa đường còn uống hai bình sữa để bổ sung năng lượng.

"Ông nội, ông không nhìn thấy, con cá mập kia rất đẹp, là màu lam!"

"Được, chờ ngày nào thân thể ông tốt lên, cùng với Tiểu Tiểu đi xem cá mập."

"Không cần không cần đâu ạ, ba nói, sẽ nuôi cá mập ở nhà!"

"Nuôi cá mập?" Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tùy Thành.

"Đúng thế! Ba ngày đó đã đáp ứng con, không chỉ có cá mập, còn muốn nuôi Thất Thải cá, còn muốn nuôi rùa đen lớn."

Hoắc Tùy Thành không có đánh gãy lời cô, chỉ là sau khi cô nói xong thản nhiên nói một câu: "Nuôi nhiều như vậy, thân người nhỏ này của con đủ để bọn nó ăn sao?"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu cau mày nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh, "Ông ơi."

Hoắc lão tiên sinh trừng Hoắc Tùy Thành một chút, "Đừng nghe ba của con, hắn hù dọa con đó. Nhưng mà... Tiểu Tiểu, nuôi cá mập cũng không phải để chơi vui, lỡ như nó chạy đến cắn người thì làm sao bây giờ?"

Kiểu lừa gạt trẻ con điển hình.

"Vậy liền giam nó lại!" Kiểu tư duy điển hình của trẻ con.

"Thế nhưng con nhìn con cá mập kia lớn như vậy, nhà chúng ta có chỗ nào nuôi đâu? Như thế này, nếu Tiểu Tiểu thích cá mập, vậy chúng ta mua một phòng ở bên cạnh thế giới đáy biển, Tiểu Tiểu muốn đi xem cá mập, chúng ta liền đi hai ngày, có được không?"

"Dạ!"

Nghe Hoắc lão tiên sinh nuông chiều cháu gái không điểm dừng như vậy, Hoắc Tùy Thành có chuyện muốn nói, nhưng cũng thức thời không tìm mắng.
Nghe sau khi đứng dậy, "Cha, con còn có chút việc, lên lầu trước."

"Đi đi, đi đi." Hoắc lão tiên sinh không thèm để ý chút nào, phất phất tay, lại nhìn về phía Dịch Khiêm, "Dịch Khiêm, ngày hôm nay mẹ cháu có gọi điện thoại cho ông, đợi chút nữa ông lại gọi cho mẹ cháu, được không?"

"Dạ!"

Hoắc Tùy Thành đi lên lầu, ở giữa khúc cua tầng hai, chuông điện thoại di động vang lên.

Hắn cầm di động nghe.

"Hoắc tiên sinh, tổ chuyên gia khảo cổ ở bên kia đưa tin tức tới, nguyên nhân bởi vì vị trí địa lý của cổ mộ dưới đáy núi Lộc Minh, quyết định hai ngày sau bắt đầu công việc đào móc."

"Quyết định rồi?"

"Quyết định, mà căn cứ vào lời nói của thầy chuyên gia, mộ ở dưới đáy núi Lộc Minh kia đã sớm bị hủy không ngoài dự đoán, đồ vật bên trong đoán chừng cũng không có giá trị nhiều, nhiệm vụ đào móc hẳn là rất nhanh liền có thể hoàn thành, hạng mục của chúng ta không lâu nữa liền có thể lần nữa khởi động..."

Hoắc Tùy Thành sau khi nghe xong rất tỉnh táo, cúp điện thoại.

"Ông ơi ông ơi, con cho ông xem ảnh con chụp ba, con chụp ba rất đẹp trai!"

"Ảnh chụp? Tiểu Tiểu còn chụp ảnh? Nhanh, đưa cho ông nhìn xem!"

Hắn quay đầu nhìn về phía dưới lầu.

Hoắc Tiểu Tiểu tựa ở trong ngực Hoắc lão tiên sinh, đưa những tấm hình chụp ở thế giới đáy biển tới trước mặt Hoắc lão tiên sinh, từng li từng tí một khoa tay múa chân kể chuyện vui lý thú trên tấm ảnh.

Dịch Khiêm ngồi ở bên người Hoắc lão tiên sinh, cùng Hoắc lão tiên sinh đang cười híp mắt, nghiêm túc nhìn cô, nghe cô nói.

Toàn bộ Hoắc Công quán tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ, là cực kỳ lâu trước kia, Hoắc Công quán yên lặng nhiều năm chưa bao giờ có náo nhiệt như thế.

Ánh mắt của Hoắc Tùy Thành rơi vào chỗ trên ghế sô pha kia, bỗng nhiên bật cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net