🐁Chương 44: Ba ba, vì sao con không có mẹ ạ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🧄🍒🍊

Chương 44: Ba ba, vì sao con không có mẹ ạ?

Hoắc Tiểu Tiểu cho là ba cô muốn dẫn cô đi tiệm bánh gato, là loại cửa hàng có nồng đậm mùi thơm của bơ, trưng bày đầy đủ các loại màu sắc hình dạng, trong tủ kính thủy tinh có các loại bánh sinh nhật với tạo hình to to nhỏ nhỏ, lại không nghĩ đến ba mang cô tới một cửa hàng phong cách Anh quốc, trang trí theo kiểu trà chiều.

Nhân viên phục vụ mang bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, tao nhã lễ phép dẫn đường cho Hoắc Tùy Thành đi vào một chỗ ít người ngồi xuống, thực đơn đồ ngọt để ở trước mặt hắn.

Trong cửa hàng, mang theo con nhỏ phần lớn là mẹ, giống Hoắc Tùy Thành mang theo Hoắc Tiểu Tiểu vào cửa hàng, ở trong bóng tối thu hoạch không ít ánh mắt kinh ngạc.

Hoắc Tiểu Tiểu có chút hiếu kỳ, nhưng tốt xấu không cho ba cô mất mặt, không có hết nhìn Đông lại nhìn Tây, hay là được chiều chuộng mà lo sợ, chỉ thấy bàn ăn màu xanh trắng trước mặt sáng bóng, không nhiễm một tầng bụi, gần như có thể phản quang, trầm mặc nghĩ đến chuyện ngày hôm nay ở trước cửa phòng học gặp được Quý Văn Tâm.

Hiển nhiên, lúc ở thế giới đáy biển, Quý Văn Tâm đã từng cùng ba cô nói chuyện trực tiếp.

Chỉ là khi đó không có để cho cô nhìn ra mà thôi.

Nói như vậy, tạm thời ba cô cũng không muốn để cho cô biết đến sự tồn tại của Quý Văn Tâm?

Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước ba và Quý Văn Tâm là say rượu hoang đường mới có cô, Quý Văn Tâm mang thai cũng là giấu diếm Hoắc Tùy Thành.

Lúc trước ba có thể đón cô từ bệnh viện trở về nhà, cũng chỉ là muốn dùng cô đổi lấy cổ phần công ty mà Hoắc lão tiên sinh bóp ở trên tay mà thôi.

Hai người cũng không có bất kỳ tình cảm gì.

Huống chi lúc cô vừa ra đời, Quý Văn Tâm liền vứt bỏ cô ở bệnh viện, mặc kệ là bởi vì cái gì, vứt bỏ chính là vứt bỏ, có nỗi khổ tâm thì cũng là vứt bỏ.

Ba khẳng định là không muốn để cô biết những đoạn quá khứ này.

Nói trở lại, nếu như lúc trước Quý Văn Tâm có thể mang cô đi sau khi sinh xong, nói không chừng kịch bản hiện tại đã là《Giám đốc bá đạo và tiểu kiều thê mang bầu chạy.》

Nhưng vấn đề là, Quý Văn Tâm không có mang cô đi, là vì gặp được cha của bé gái mà cô gặp ở thế giới đáy biển sao?

Từ góc độ nào đó mà nói, cô đúng là một vướng bận.

Hoắc Tùy Thành gọi cho cô cái gì, cô cũng không chú ý, chỉ nghe thấy cuối cùng ba cô gọi một ly Champagne.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua, "Ba ơi, ba không thể uống quá nhiều rượu, sẽ say."

"... Một ly hồng trà Ceylon."

Nhân viên phục vụ mỉm cười, "Được rồi, xin chờ một chút."

Nhân viên phục vụ quay người rời đi, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba cô, cảm giác mình đã đến tuổi hiểu chuyện rồi, hẳn là bắt đầu đối với mẹ sinh ra tò mò, cũng hẳn là bởi vì mấy đứa trẻ khác đều có mẹ nhưng cô không có mẹ, nên sẽ hỏi ba vì sao con không có mẹ.

Hoắc Tiểu Tiểu há mồm, muốn nói lại thôi.

Được rồi, chuyện này trước hết từ từ đã, lỡ như vừa hỏi ba cô không vui, bánh kem còn được ăn hay không?

Ăn xong rồi nói.

Cô buồn bực ngán ngẩm nhìn về cách trang trí của cửa hàng.

Cách đó không xa có một bà mẹ cầm thìa nhỏ đút bánh kem cho đứa con gái ba bốn tuổi của bà.

Hoắc Tùy Thành chú ý tới chỗ ánh mắt cô đang nhìn, thấy phần bánh kem trước bàn đôi mẹ con kia.

Không chút để ý.

Nhân viên phục vụ đưa món điểm tâm ngọt tới.

Bên trên mâm sứ trắng men tinh xảo đặt một phần bánh kem bọt biển mềm mại, ở giữa kẹp lấy một tầng bơ ngọt ngào và mứt hoa quả đỏ tươi, một phần bánh kem chocolate trắng, một phần bánh Macaron màu hồng, còn có một phần bánh Tiramisu* phối bơ và mứt hoa quả.

*Bánh Tiramisu: Là một loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê của nước Ý, gồm các lớp bánh quy Savoiardi, nhúng cà phê xen kẽ với hỗn hợp trứng, đường, phô mai mascarpone đánh bông, thêm một ít bột cacao. Công thức bánh này được biến tấu thành nhiều món bánh và món tráng miệng khác nhau.

Hương vị thơm ngọt làm người tâm hồn thanh thản.

Những chuyện phiền não liên quan tới Quý Văn Tâm và ba cô trong nháy mắt bị quét sạch sành sanh.

Ngay tại lúc cô chuẩn bị ăn như gió cuốn, Hoắc Tùy Thành đem phần bánh kem xốp bọt biển đặt ở trước mặt cô, "Chỉ có thể ăn một dĩa này."

"Ba ơi..."

"Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ngọt."

"Vậy mấy cái này..."

"Mang về cho dì Triệu."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn những món điểm tâm ngọt trên bàn, muốn nói lại thôi.

Chỉ cho cô ăn một dĩa nhưng gọi nhiều như vậy?

Cố ý cho cô thèm chứ gì?

Hoắc Tiểu Tiểu nghiến răng.

Ba cô chính là quá nhàm chán, không có ai để chơi cùng, cho nên mới vui vẻ khi trêu chọc cô như thế!

"Không ăn?"

"Ăn!"

Tựa hồ là nhận mệnh, Hoắc Tiểu Tiểu cầm thìa múc một khối bánh kem bọt biển, hương vị kem xốp ngọt ngào tan ra ở trong miệng.

Sau khi nuốt xuống, cô lấy một giọng điệu thiên chân vô tà hỏi: "Ba ơi, vì sao con không có mẹ ạ?"

"Khụ khụ ――" Hoắc Tùy Thành đang uống nước không kịp chuẩn bị bị sặc, cúi đầu nhíu mày trầm tiếng ho khan.

Phục vụ viên ở một bên thấy thế tiến lên hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi cần trợ giúp không?"

Hoắc Tùy Thành khoát tay, lại như cũ ho khan không ngừng, hơn nửa ngày mới ngưng được cơn ho khan, hắn nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, "Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào bàn một đôi mẹ con cách đó không xa, "Bạn nhỏ kia là mẹ dẫn bạn ấy đến ăn bánh kem, nhưng mà con không có, ngày hôm nay Chu Chu mang chocolate cho con, Chu Chu nói, là mẹ của cậu ấy mua cho com, mỗi ngày ở lớp học rất nhiều bạn học đều có mẹ đến đón, vì sao con lại không có?"

"..." Hoắc Tùy Thành tỉnh táo uống một hớp nước.

"Ba ơi, mẹ con đi đâu, vì sao ba không nói với con chuyện của mẹ?"

Hoắc Tùy Thành buông ly pha lê xuống lại nâng lên, nhưng bên trong không còn nước.

Hắn gọi phục vụ viên, ra hiệu lại thêm một ly nước.

Hắn có nghĩ qua Hoắc Tiểu Tiểu có một ngày sẽ hỏi chuyện của mẹ, lúc ở thế giới đáy biển hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng ngày hôm nay sau khi gặp được Quý Văn Tâm, cô liền hỏi chuyện này, không khỏi cũng quá trùng hợp.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn hắn uống một ngụm, lại uống một ngụm, để ly xuống trong nháy mắt không kịp chờ đợi hỏi: "Ba ơi, mẹ con là người như thế nào ạ? Ba có ảnh của mẹ không?"

"Con có phải đã nghe người khác nói cái gì không?"

"Không có, con không thể hỏi sao ạ?"

"Có thể..."

"Vậy ba nói đi!" Hoắc Tiểu Tiểu không ăn bánh kem nữa, dao nĩa ném ở một bên, một đôi mắt như quả nho đen không hề chớp nhìn Hoắc Tùy Thành, hiển nhiên cảm thấy hứng thú cực kỳ.

Hoắc Tùy Thành trầm mặc một lát, lời nói ở trong lòng tới tới lui lui.

Mẹ con không cần con nữa.

Mẹ con hiện tại có đứa con khác rồi, không cần con nữa.

Ba và mẹ không có tình cảm, cho nên mẹ con không cần con nữa.

"..."

Trong thời gian ngắn không biết nên nói từ đâu.

Nhìn Hoắc Tùy Thành do dự, Hoắc Tiểu Tiểu nhăn lông mày, "Ba ơi, sao vậy ạ? Không thể nói cho Tiểu Tiểu sao?"

"Con còn nhỏ, coi như ba nói cho con, con cũng không hiểu, chờ sau khi con lớn lên..."

"Con đã lớn rồi!" Hoắc Tiểu Tiểu đánh gãy hắn, "Lời của ba con đều nghe hiểu được, ba là muốn gạt con sao?"

"Ba... Ba không có gạt con."

"Vậy ba nói chuyện của mẹ đi ạ, những bạn học khác đều là một nhà ba người đi chơi, vì sao mẹ của con không ở bên con?"

"Nếu như mẹ trở về, con liền phải rời xa ba cùng ông, con nguyện ý không?"

"Mẹ trở về rồi ạ?"

Hoắc Tùy Thành liền giật mình, lắc đầu.

"Nếu chưa trở về, làm sao ba biết nếu mẹ trở về con liền phải rời xa ba cùng ông? Hiện tại con chỉ muốn biết chuyện của mẹ mà thôi."

Hoắc Tiểu Tiểu đuổi theo không bỏ, Hoắc Tùy Thành lại có chút chống đỡ không được.

"Ba, ba nói đi!"

Hoắc Tùy Thành quả thực hết cách, "Chuyện này sau khi trở về ba sẽ nói cho con biết."

"Tại sao ba lại muốn sau khi trở về rồi mới nói cho con biết chứ?"

"Bởi vì đây là chuyện riêng."

Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Có thật không? Vậy ba không thể lừa con."

"Không lừa con."

"Dạ, con đã ăn xong rồi, ba chúng ta trở về đi ạ."

Hoắc Tùy Thành nhìn món điểm tâm ngọt ở trước mặt cơ hồ không chút động qua, bất đắc dĩ vẫy tay gọi phục vụ viên, "Phiền đóng gói giúp tôi."

Hoắc Tiểu Tiểu vội vã mà muốn về nhà, tựa hồ đối với chuyện của mẹ cô đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Hoắc Tùy Thành ngồi ở một bên nặng nề thở dài.

Về đến nhà, Hoắc Tiểu Tiểu bị bác Trần ôm từ trên xe xuống, "Ba ơi nhanh lên!"

Hoắc Tùy Thành ngồi lì không có xuống xe, gọi một cuộc điện thoại, rồi nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, ba còn có buổi tiệc rượu, tối nay về nhà, con nói với ông một tiếng."

"Ba ba..." Nói xong, không đợi Hoắc Tiểu Tiểu kịp phản ứng, cửa xe đóng lại, đi nhanh như chớp.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn xe Bentley đã chạy đi, nhếch miệng, đeo cặp sách đi vào cửa.

*****

Đêm nay Hoắc Tùy Thành thật sự là có buổi tiệc rượu, là tám giờ tối, thời gian hiện tại là bốn giờ chiều năm mươi, lúc này xuất phát, không đến mức trễ.

Tài xế từ bên trong kính chiếu hậu nhìn Hoắc Tùy Thành, "Tiên sinh, chúng ta trực tiếp đi đến tiệc rượu sao?"

Hoắc Tùy Thành xoa mi tâm, "Về công ty trước đi."

"Vâng."

Xe quay đầu ở phía trước giao lộ, trở về công ty.

Thẳng đến bảy giờ rưỡi tối, Hoắc Tùy Thành mới từ công ty xuất phát đi tiệc rượu.

Đối với Hoắc Tùy Thành mà nói, loại tiệc rượu này thực sự có chút phiền, đơn giản chính là thông đồng lẫn nhau, trao đổi tài nguyên, loại nhân vật cấp bậc này đều là những lão cáo già, ngẫu nhiên có người đưa danh thiếp để móc nối quan hệ, cũng có vài người phụ nữ liếc mắt ra hiệu.

Hắn bưng một ly Champagne, đi xa phía ngoài đoàn người.

Không tâm tình.

"Hoắc Nhị, vừa rồi là chuyện gì xảy ra vậy, cô ta rất chú ý đến anh đấy." Lục Bạc Dương cầm một ly rượu đỏ đi vào.

Hắn ngược lại là thích dạng trường hợp này, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì trong tiệc rượu thường có những cô gái đẹp một ly rượu liền ngã vào trong lồng ngực hắn.

"Không có chuyện gì."

Lục Bạc Dương cầm ly rượu cười, "Em thấy anh đây chính là độc thân đã lâu rồi, anh nhìn nơi này một chút đi, bao nhiêu người phụ nữ muốn chui vào trong ngực anh, anh nhìn, vị Tôn tiểu kia cũng vậy."

Hắn cầm ly rượu xa xa mời một ly, "Đêm nay con mắt của cô ta một mực dính ở trên người anh. Còn có vị Triệu tiểu thư kia, em nghe nói, người ta vẫn luôn muốn tìm cách để một lưới bắt anh lại."

Hoắc Tùy Thành nghi hoặc nhìn hắn, "Cậu nghe nói từ chỗ nào?"

"Đoán chừng cả thế giới chỉ có anh không biết, chẳng lẽ anh nhìn không ra loại ánh mắt nóng bỏng mà các cô ấy dành cho anh sao? Từng người đều hận không thể lập tức đem anh đi 'làm thịt'."

"Nói hươu nói vượn."

"Anh đúng là không thể cứu được." Lục Bạc Dương lắc đầu, "Còn nữa, chẳng lẽ anh không muốn tìm mẹ cho Tiểu Tiểu sao?"

Hoắc Tùy Thành ngưng lông mày, "Ngày hôm nay, con bé ngược lại đã hỏi tôi chuyện liên quan tới mẹ con bé."

"Anh nói như thế nào?"

"Còn chưa nói, tôi còn đang suy nghĩ làm sao nói với con bé."

"Anh tùy tiện lừa gạt con bé một chút là được mà, một đứa trẻ mới hai ba tuổi thôi, anh lừa gạt, con bé cũng không biết đâu."

Hoắc Tùy Thành dò xét hắn một chút, không nói gì.

"Lại nói, anh thật sự không có ý định tìm mẹ cho Tiểu Tiểu? Coi như không tìm mẹ cho con bé, anh không có ý định tìm phụ nữ?"

Hoắc Tùy Thành nuốt miệng Champagne, "Nói sau đi."

Vừa dứt lời, một người phụ nữ mặc váy màu bạc lộ lưng tiến đến, cầm ly rượu chạm ly với Hoắc Tùy Thành, "Hoắc tiên sinh, chào ngài, tôi là Tôn Dĩnh, rất hân hạnh được gặp ngài."

Lục Bạc Dương lộ ra một nụ cười ẩn ý, thức thời không quấy rầy, "Các vị cứ trò chuyện đi."

Tôn Dĩnh nhìn Lục Bạc Dương đã rời đi, chỉ có mình và Hoắc Tùy Thành ở đây, xích lại gần chút, kéo gần khoảng cách với Hoắc Tùy Thành, "Nghe nói lần này chuyện cổ mộ ở núi Lộc Minh đã xác định đào móc, hạng mục của Hoắc tiên sinh cũng không cần kéo dài nữa, chúc mừng."

Khi đang nói chuyện, hương thơm ngọt ngào trên người phụ nữ này theo gió mà đến.

Hoắc Tùy Thành ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn qua cô ta, nhưng không nói lời nào.

Không nói lời nào chính là không từ chối.

Gan của người phụ nữ này lớn hơn chút nữa, thăm dò tính toán dựa vào phía trước, cơ hồ đem phần ngực lớn của mình treo trên thân Hoắc Tùy Thành, trêu chọc câu lấy ngón tay hắn.

Hoắc Tùy Thành nhắm hai mắt lại, đáy mắt hơi sâu.

Tôn Dĩnh mỉm cười nhìn vào mắt của Hoắc Tùy Thành, thẳng thừng nói: "Tôi rất thích con người của Hoắc tổng, không biết sau tiệc rượu đêm nay, có thể may mắn cùng Hoắc tổng đơn độc uống một chén rượu hay không?"

Hoắc Tùy Thành nhắm mắt.

Lại mở mắt ra, sắc dục dưới đáy mắt hoàn toàn không còn.

"Tôn tiểu thư, xin tự trọng." Hắn vô cùng tỉnh táo nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net