🐬Chương 5: Ba ơi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍍🍌🫒

Chương 5: Ba ơi...

Lần bệnh này của Hoắc Tiểu Tiểu tới vừa đột nhiên lại vừa mãnh liệt, ai cũng không thể đoán trước được.

Mới đầu chỉ là hơi có chút nóng lên, cô bảo mẫu và dì chăm sóc cho cô đều chỉ coi là do chăn mền che quá nhiều, nóng nên mới vậy, dần dần nhiệt độ không giảm mà ngược lại càng tăng, rồi nóng đến mức phỏng cả tay.

Tranh thủ đưa cô đến bệnh viện, kiểm tra 39 độ, cũng trong vòng mấy tiếng tiếp theo, nhiệt độ cứ liên tục tăng vọt lên, phải tiếp nhận giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện.

Hoắc lão tiên sinh cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch kia, suýt chút nữa tái phát bệnh tim.

Nhưng ông vẫn ra vẻ trấn định gọi điện cho Hoắc Tùy Thành, không nói đến việc giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, mà chỉ nói rằng Tiểu Tiểu phát sốt.

"Tiên sinh, ngài đừng có gấp, đây đều là những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, tôn tiểu thư nhất định sẽ không có việc gì."

Hoắc lão tiên sinh nặng nề nhắm mắt, "Đứa nhỏ này ra đời chưa được mấy ngày thì sốt cao không lùi, bác sĩ đều đã chữa lâu như vậy..."

Ông nhớ lại năm năm trước thầy tướng số kia từng nói, huyết mạch của Hoắc gia đến đời của Hoắc Tùy Thành liền đứt, thật sự muốn lấy đi một cái mạng duy nhất của cháu gái ông như vậy sao?

"Chẳng lẽ để ông thầy tướng số kia nói đúng, trong mệnh của tôi đã xác định không ôm được cháu trai?"

"Coi bói nói hươu nói vượn kia mà ngài cũng tin? Làm sao ôm không được, ngày hôm nay không phải ngài đã ôm tiểu thư rồi sao? Ngài yên tâm, nhất định sẽ không có việc gì!"

Lão quản gia an ủi cũng không có nhiều tác dụng, lão tiên sinh mặc dù lớn tuổi, nhưng trải qua sóng to gió lớn, trong lòng sáng như gương, sao có thể không biết tình trạng bây giờ này của Hoắc Tiểu Tiểu đại biểu cho cái gì.

Thế nhưng đứa bé năm tiếng trước còn đang trong ngực ông cười khanh khách, làm sao đột nhiên bệnh tình nguy kịch được?

Rõ ràng là một đứa bé khỏe mạnh như vậy...

Chẳng lẽ chính là ý trời?

Một đám bác sĩ cùng người hầu lòng nóng như lửa đốt, giám hộ trong phòng Hoắc Tiểu Tiểu cũng vô cùng lo lắng.

Đã thấy qua chuyện không đáng tin, nhưng chưa từng thấy qua chuyện hoang đường như thế!

Một đứa bé vừa ra đời, phát sốt liền sốt thẳng đến hơn bốn mươi độ?

Đưa đến bệnh viện nhiệt độ cơ thể không giảm mà ngược lại còn tăng?

Cô biết Tiểu A tồn tại ở cái thế giới này vốn cũng không khoa học, nhưng tốt xấu có thể làm chuyện phù hợp với quy luật vận hành của thế giới này chút được không?

Một đường đi đốt nóng bỏng như thế, người lớn còn chịu không được huống chi vẫn còn là con nít.

Hoắc Tiểu Tiểu hiện tại xác định, Tiểu A tuyệt đối muốn kết thúc mạng sống của cô trước thời hạn cho trước.

Mấy ngày nay đều ở ranh giới điên cuồng thăm dò tìm đường chết, mỗi lần Tiểu A ra chủ ý mới, cô đều lộ ra một cỗ ngoan độc "Cho bà đây chết".

Cái gì nghịch thiên đổi mệnh cho nhân vật phản diện, chơi nhau sao?

Thế nhưng người ở bên ngoài nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một giây sau nóng đến muốn tự thiêu chính mình, nhưng bản thân cô cảm giác vẫn rất bình thường, phương diện sinh lý cũng không có gì khó chịu.

Chỉ là có chút đói, nhưng không ai cho cô uống sữa.

Một người lại một người bác sĩ ở trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu than thở, mười phần khó hiểu về nhiệt độ thân thể, để có thể cứu sống cô bé này là một vấn đề lớn.

"Chủ nhiệm Trần, tôi xem bệnh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua đứa bé nào kiên cường như thế. "

Ông ta thấp giọng, "Bây giờ đã nóng đến bốn mươi hai độ, đã bốn giờ, chúng ta sử dụng tất cả các phương pháp hạ nhiệt, đều không có tác dụng gì, còn đang nóng! Mấu chốt ngài nhìn xem, đứa bé này còn tỉnh táo!"

Chủ nhiệm Trần thở dài, "Đừng nói là bốn mươi hai độ, chỉ cần đứa bé vẫn còn, chúng ta cũng không thể từ bỏ."

Đồng hồ treo trên vách tường bệnh viện một vòng lại một vòng quay, dẫn đến trái tim của những người chờ bên ngoài phòng bệnh đập liên hồi.

Một chiếc xe Maybach dừng lại trước cổng bệnh viện.

Hoắc Tùy Thành từ bên trong xe bước xuống, nhanh chân đi đến.

Tiểu Vũ Ngồi chờ trước cổng bệnh viện, thấy Hoắc Tùy Thành bước đến, vội vàng nói: "Anh Thành, anh cuối cùng cũng tới."

"Tình huống thế nào?"

"Tiểu thư bệnh tình nghiêm trọng, bác sĩ đã đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch."

Bước chân đột nhiên ngừng.

Hoắc Tùy Thành bỗng nhiên quay người, trầm mặc trong nháy mắt tức giận, "Cậu nói cái gì!"

Nhưng cũng hỏi một câu như vậy, quay người bước nhanh về phía trước. Giám hộ và y tá bên ngoài ra vào không ngừng, mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt đi đến trước mặt Hoắc lão tiên sinh.

"Tình huống thế nào ạ?"

Hoắc lão tiên sinh nặng nề lắc đầu, thở dài.

Cách tấm thủy tinh phòng giám hộ, Hoắc Tùy Thành đi đến nhìn, giường bệnh bác sĩ y tá vây chật như nêm cối, tâm điện giám hộ nghi ra sức làm việc, cả cái phòng bệnh trong ngoài lan tràn một cỗ khí tức nặng nề.

Hoắc Tùy Thành xử đứng ở bên ngoài, tay nắm chặt thành quyền.

Hoắc lão tiên sinh nặng nề nhắm nghiền hai mắt.

Ông nói: "Đứa trẻ nhiều biến nhiều bệnh, có thể còn sống sót là mệnh của nó, không sống nổi cũng là mệnh của nó."

Đồng hồ trên vách tường lại đi được nửa vòng, trong phòng bệnh bác sĩ rối loạn, sau vẫn bình tĩnh lại.

Hoắc Tùy Thành nhìn thấy trên màn hình tâm điện giám hộ, đường gãy vuông vức kéo dài về phía trước, đám người loạn xạ bên trong, hắn tựa hồ thấy được đứa bé lớn chừng bàn tay trên giường bệnh, không khóc cũng không nháo, an tĩnh như vậy nằm tại đó.

Nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, đến mức một trận phát sốt liền muốn lấy mạng của nó.

Bác sĩ đẩy cửa phòng cấp cứu ra, tiếc nuối nói: "Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Hoắc Tùy Thành trầm mặc không nói, nghe nói như thế cũng không có cảm giác gì, không thương tâm cũng không khó chịu, chỉ là lúc đang nghe ba chữ "Thật xin lỗi", trái tim có trong nháy mắt ngừng đập.

Cứ như vậy ngừng đập một giây, dừng lại chỉ một giây rất ngắn, nhưng vẫn bị hắn bắt được.

"Tôi vào xem con bé."

Bác sĩ trầm mặc nhường đường.

Hoắc Tùy Thành đi vào phòng cấp cứu, máy điện tâm phát ra giọt âm thanh chói tai, y tá đang rút ra ngoài, trên giường bệnh đứa bé an tĩnh nằm, tựa như đêm qua ở bên cạnh hắn ngủ thiếp đi.

Hắn bế Hoắc Tiểu Tiểu lên, nhiệt độ vẫn còn nóng, dù cho không có hô hấp cũng không thể giảm.

Còn nhỏ như thế, ôm vào trong ngực một chút trọng lượng đều không có.

Con vẫn không thể lớn lên, nhìn xem thế giới này, nhìn xem người thân của mình, nhìn xem...

Hoắc Tiểu Tiểu mở mắt ra, cùng Hoắc Tùy Thành bốn mắt nhìn nhau.

"..."

Hoắc Tùy Thành cất giọng hô: "Bác sĩ!"

Sau đó tình thế đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Đứa bé tim ngừng đập vậy mà sau khi được cha mình ôm lấy liền khôi phục nhịp tim!

Không chỉ có như thế, nhiệt độ cơ thể cũng theo thời gian trôi qua mà từng chút từng chút hạ xuống, hạ xuống cho đến khi trong phạm vi nhiệt độ của người bình thường.

Tình trạng cơ thể biểu hiện tốt đẹp, các khí quan cũng biểu hiện khỏe mạnh.

Thậm chí Hoắc Tiểu Tiểu sau khi mạnh mẽ uống một bình sữa liềm nằm ngáy o o.

Kết quả kiểm tra biểu thị không có việc gì.

"..." Cái này rất không khoa học!

Các bác sĩ đã tham gia chữa trị cảm thấy hoài nghi về nhân sinh.

Hoắc lão tiên sinh nơm nớp lo sợ đợi một đêm, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chứng kiến màn chết đi sống lại, tâm tình Hoắc Tùy Thành cực độ phức tạp.

"Hoắc tiên sinh, kỳ thật trên đời này có rất nhiều việc là không có cách nào dùng khoa học để giải thích, còn có rất nhiều bệnh y học đến nay chưa thể hoàn toàn chữa trị, bệnh của Hoắc tiểu thư tới kỳ quặc, nhưng tốt ở thân thể khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh so với những cái khác đều quan trọng hơn."

Bác sĩ dưới những câu hỏi liên tục của Hoắc lão tiên sinh, còn may chưa đem mấy chữ "Làm người nha, còn sống là quan trọng nhất" nói ra.

Toàn bộ hành trình, Hoắc Tùy Thành đều không nói một lời, cái gì cũng không có hỏi, biểu tình kia giống như là người không liên quan.

Mà lại không quá giống là ảo giác.

Một đoàn người vội vội vàng vàng đi vào bệnh viện, lại trùng trùng điệp điệp rời đi.

Trở lại Hoắc Công quán, Hoắc lão tiên sinh rốt cuộc có thể ngồi xuống thở một hơi.

"Tiên sinh, giờ không còn sớm, ngài trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, tiểu thư đã có chúng tôi chiếu cố."

Lão tiên sinh lớn tuổi, bôn ba đã hơn nửa ngày cũng không thấy mệt mỏi.

"Không có việc gì, tôi không mệt, đợi chút nữa lại về phòng nghỉ ngơi."

Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, ông lại cười.

"Lúc trước ông thầy tướng số kia nói Hoắc gia đã được định không có đời sau, quả nhiên là nói hươu nói vượn, cháu gái của tôi ngày hôm nay trải qua tai nạn này, về sau nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên!"

"Đã nói ngài chớ tin những lời kia, ngài còn không nghe mà cứ để ở trong lòng, lần này ngài yên tâm chưa?"

"Yên tâm."

Hoắc lão tiên sinh cười cười, sau đó nhíu mày, "Nhưng mà việc hôm nay thực sự rất kỳ quái, bệnh của đứa nhỏ này tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên..."

Bác Trần cười cười, nhìn Hoắc Tùy Thành nói: "Tôi nhớ không lầm, tiểu thư sau khi được thiếu gia ôm thì tỉnh lại, khả năng là tiểu thư cảm nhận được thiếu gia lo lắng, tình thân cha con cũng khó nói."

Hoắc lão tiên sinh nghĩ nghĩ, gật đầu, cảm giác lời này nói không sai.

"Ông nói đúng. Tùy Thành, về sau mỗi ngày nên tan làm về nhà sớm, Tiểu Tiểu còn nhỏ, nên ở cùng con bé nhiều hơn."

Hoắc Tùy Thành giương mắt, "Con quên nói với ngài, hai ngày nữa con phải đi công tác."

"Đi công tác? Đi đâu?"

"Ở nước ngoài có hạng mục hợp tác lớn, con phải đi quan sát."

"Nước ngoài? Phải đi bao lâu?"

"Nhanh thì một hai tháng, chậm thì năm, sáu tháng cũng khó nói."

Hoắc lão tiên sinh nhíu mày, "Tôi mặc kệ anh đi bao lâu, bữa tiệc mừng một trăm ngày của Tiểu Tiểu, anh nhất định phải trở về!"

Hoắc Tùy Thành không dám tuỳ tiện đáp ứng Hoắc lão tiên sinh, hắn từ trước đến nay không hứa hẹn vô vị.

"Con sẽ cố hết sức."

Nói xong đứng dậy, lên lầu nghỉ ngơi.

Đi qua phòng của Hoắc Tiểu Tiểu bước chân của hắn hơi ngừng lại, đi đến nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đã mở ra một nửa.

Đầu chiếc nôi lóe lên hai ngọn đèn ngủ màu cam, giường lớn bày hai con gấu bông nhỏ đáng yêu.

Đứa bé trên giường ngủ rất say.

*****

Lúc nửa đêm Hoắc Tiểu Tiểu bị đói mà tỉnh dậy, dì Triệu đút cho cô một lần sữa, cô ăn uống no đủ có khí lực cùng bạn tốt Tiểu A thảo luận vấn đề phát sốt.

"Tôi cảm thấy cậu muốn chơi chết tôi rồi đó. Một người bình thường sốt tới bốn mươi hai độ, là muốn nóng chết tôi sao?"

"... Không phải muốn tôi động thủ mới tin tôi sao?"

"Thực sự nóng chết tôi rồi."

"Đừng nóng giận, tôi đây là đang giúp cô, một kích đánh vào lòng người, cô chết đi ở trong ngực của Hoắc Tùy Thành, lại ở trong ngực hắn sống lại, hắn mãi sẽ nhớ mãi mãi."

"..." Chết rồi sống lại, tâm phải bao lớn mới có thể quên?

"Tốt xấu cô bây giờ đã không phải là đứa con gái có cũng được mà không có cũng không sao nữa, nghĩ thoáng chút, ván này, chúng ta thắng!"

Hoắc Tiểu Tiểu mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lời này nói cũng không sai, ánh mắt Hoắc Tùy Thành nhìn cô, xác thực không giống trước.

*****

Tin tức Hoắc Tùy Thành xuất ngoại, Hoắc Tiểu Tiểu biết được là từ miệng của chị bảo mẫu chăm sóc cô. Sau khi biết Hoắc Tùy Thành muốn xuất ngoại mấy tháng, mặt cô buồn như trái khổ qua.

Thời gian ba năm vốn ngắn ngủi, lần này thật tốt, lại rút ngắn đi mấy tháng.

Hoắc Tiểu Tiểu mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, ướp cá muối, ngẫu nhiên bị ôm ra phơi phơi nắng, càng mặn hơn.

Nhưng mà sau khi lười xong, cô cũng không quên học tập lật bò lăn lộn, thành công trong vòng một tháng sau đó thuần thục xoay người.

Ba ba chưa có trở về.

Ba tháng sau cô ngồi được, toàn bộ Hoắc gia đều vây quanh cô để chúc mừng.

Ba ba vẫn chưa có trở về.

Tám tháng đã biết đi, Hoắc lão tiên sinh vì thế tổ chức một bữa tiệc ba ngày ba đêm, tân khách đến dồn dập vây xem Tôn tiểu thư của Hoắc gia.

Nhưng... Ba ba vẫn không có trở về.

Sau khi biết đi, Hoắc Tiểu Tiểu mỗi ngày vịn cửa ra vào, nhìn ra bên ngoài, thời gian lâu dài, hai mắt vô thần, trên mặt là nét tang thương không phù hợp với tuổi của một đứa trẻ.

"Ba ba sao vẫn chưa trở lại, vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi."

"Tôi cảm thấy tôi hiện tại thật thảm, sắp trở thành tượng trông cha."

"Tự tin chút, bỏ "cảm thấy" đi, cô chính là như vậy!"

"..."

Tiểu Từ ở trước mặt cô cười tủm tỉm ngồi xuống, "Tiểu Tiểu muốn đi ra ngoài phơi phơi nắng sao? Chị ôm em ra ngoài có được không?"

Hoắc Tiểu Tiểu trợn mắt nhìn chị Tiểu Từ trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt này một chút.

Chị Tiểu Từ là bảo mẫu mà Hoắc Tùy Thành mời đến cùng dì Triệu, ở một chỗ chăm sóc cho cô, so với dì Triệu trẻ tuổi hơn, trình độ học vấn cũng cao hơn.

Vì sao tìm cô ta đến đây?

Bởi vì Hoắc Tùy Thành cho rằng đứa bé cần được học tập từ nhỏ, hoàn cảnh giáo dục ngôn ngữ rất quan trọng.

Chính là như thế, chị Tiểu Từ luôn ở trước mặt cô nói tiếng Anh, dạy Hán ngữ, mỗi ngày đều ôm cô chỉ vào con Golden Retriever trong nhà nói: "Dog."

Từ ngày đầu mà chị Tiểu Từ đến chăm sóc cô, cô đã biết người luôn tự xưng là tỷ tỷ này đến cùng mang tâm tư gì, chẳng qua coi trọng tiền tài của Hoắc gia và Hoắc Tùy Thành mà thôi.

Tâm tư muốn ngủ với Hoắc Tùy Thành rõ rành rành.

Tự xưng là tỷ tỷ, lại muốn làm mẹ kế, là muốn cùng cô kết nghĩa kim lan, hay là muốn gả vào Đông cung đây hả?

"Tiểu Tiểu có phải là muốn theo ba ba?"

"..."

"Yên tâm, khi em tròn một tuổi, ba ba nhất định sẽ trở lại."

Hoắc Tiểu Tiểu nổi da gà, há mồm làm động tác nôn mửa.

Chị Tiểu Từ có chút hoảng, "Tiểu Tiểu, có phải là ăn cái gì buồn nôn rồi không?"

Hoắc Tiểu Tiểu: Không ăn, nhìn thấy.

"Tiểu Tiểu, đến chỗ ông nào."

Nghe được Hoắc lão tiên sinh, Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ ra mặt, nện hai cái chân nhỏ ngắn béo ị vui vẻ chạy tới chỗ Hoắc lão tiên sinh.

Lão tiên sinh từ ái ngồi xuống ôm lấy cô, "Hai ngày nữa Tiểu Tiểu của chúng ta sẽ đầy một tuổi, ba cũng sẽ về tham gia tiệc tròn tuổi của cháu, cháu có vui không?"

Hoắc Tiểu Tiểu sững sờ, hai mắt tỏa sáng, vui vẻ gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net