🦕Chương 67: Hóa ra cậu chính là người ba con muốn đánh gãy hai chân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🍑🍐🍇

Chương 67: Hóa ra cậu là người ba con muốn đánh gãy hai chân.

[Chương này dành tặng bạn uyentamm cảm ơn bạn đã design bìa cho mình ❤]

Bên trong bãi đua xe là tiếng động cơ rung trời của xe thể thao.

Một chiếc Ferrari màu bạc dừng ở bên cạnh đường đua ban đầu.

Có người từ đối diện đi tới rồi gõ lên cửa sổ xe.

“Người anh em, có chuyện gì à? Còn chạy nữa không?”

Người đàn ông ngồi ở vị trí lái tức giận đập xuống vô lăng, mũ bảo hiểm đã sớm bị ném tới ghế phụ, anh đẩy cửa xe ra, nhướng mày, cả giận nói: “Không chơi nữa!”

Anh cởi găng tay đua xe trên tay mình, nhanh chân đi về phía lối ra.

“Này… cái tính tình chó má gì vậy!”

Từ chỗ Ferrari kìm nén một hơi đi ra khỏi bãi đua xe, Quý Thư Dương không biết là tức giận nhiều hơn hay là nghĩ mà sợ nhiều hơn.

Bắt đầu từ lúc anh bước trên con đường về nước, anh đã âm thầm thề, có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hoắc Tùy Thành.

Anh mãi mãi cũng sẽ không quên cái đêm hai năm trước, anh bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân.

Đồng hoang trống trải, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng xương của mình rắc rắc vỡ ra.

Âm thanh nhỏ bé kinh khủng đó, như ruồi bâu vào mật, vào mỗi đêm khuya tối tăm, âm thanh đó theo tiếng gió thổi đi vào trong giấc mơ của anh.

Anh đã chờ hai năm ròng rã!

Bây giờ cuối cùng cũng nắm được chứng cứ phạm tội của Hoắc Tùy Thành, anh đương nhiên là muốn tố cáo!

Trả thù thì sao?

Anh lại không làm sai gì, đây là chuyện anh nên làm!

“Alo, chị, bây giờ chị đang ở đâu, em có việc tìm chị.”

Nhận được vị trí cụ thể của Quý Văn Tâm, Quý Thư Dương lên xe, đạp chân ga, gào thét mà đi.

*****

Hai rưỡi chiều, Quý Văn Tâm ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài đến nhà trẻ đón Thiến Thiến.

“Phu nhân, cô đi đón Thiến Thiến?”

“Đúng vậy.”

Người làm trong nhà cười: “Cô thật là cẩn thận, mỗi ngày đều đúng giờ đi nhà trẻ.”

Vốn là một câu tán dương, Quý Văn Tâm nghe lại thấy không phải như vậy, trên mặt cô mang nụ cười miễn cưỡng, mang theo túi xách đi ra ngoài.

Trong bãi đậu xe, một chiếc BMW màu trắng bạc dừng ở bên cạnh xe của cô, Quý Thư Dương từ trên ghế lái đi xuống.

“Chị!”

Lông mày Quý Văn Tâm hơi nhíu lại: “Em lại làm sao vậy?”

Cô lo lắng nhất chính là người em trai trẻ tuổi lỗ mãng này của mình, thiếu niên nóng nảy, không sợ gì cả, một bầu nhiệt huyết, cái gì cũng dám làm.

“Xem chị nói kìa, em tới thăm chị một chút không được sao?”

Quý Văn Tâm mở cửa lên xe.

Quý Thư Dương nhân cơ hội chiếm ghế phụ của cô.

“Có chuyện thì nói, không có gì thì xuống xe.”

“Chị, em tìm chị có việc. Chị đi đón Thiến Thiến à?”

“Ừ.”

Quý Thư Dương lặng lẽ liếc mắt, thầm nói: “Con gái mình thì không chăm sóc, đi chăm sóc con gái người ta.”

Quý Văn Tâm nghe không rõ: “Em nói cái gì? Nói to lên một chút!”

“Không có gì, em chỉ nói, em cùng chị đi đón con bé.”

Quý Văn Tâm quan sát anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì, đừng có giả vờ giả vịt trước mặt chị.”

Quý Thư Dương “Chậc” một tiếng: “Em nào có chuyện gì… được rồi, gần đây em muốn ra nước ngoài chơi.”

“Ra nước ngoài?” Quý Văn Tâm nghe anh nói như vậy thì ngược lại không để ý chút nào, cô khởi động xe rồi lái ra khỏi hầm xe: “Không phải mới từ nước ngoài về à? Tại sao lại nghĩ đến việc ra nước ngoài chơi?”

Quý Thư Dương cũng không biết nên nói thế nào: “Chỉ là muốn.”

“Vậy thì em đi đi, chị trói chân em lại à?”

“Em đây không phải là đến nói với chị một tiếng à.”

“Nếu như em đến trưng cầu ý kiến của chị thì chị đồng ý, em đi đi.”

Trong lòng Quý Văn Tâm đã sớm bất mãn với việc Quý Thư Dương về nước, bởi vì cô sợ anh lấy cái tính tình nóng nảy kia đi đối đầu với Hoắc Tùy Thành.

Hai năm trước bị Hoắc Tùy Thành đánh gãy chân, suýt chút nữa không cứu lại được, lần này mà đối đầu nữa, cô lo lắng cái chân còn lại của Quý Thư Dương cũng khó mà giữ được.

“Định khi nào ra nước ngoài?”

“Thì… càng nhanh càng tốt.”

Quý Văn Tâm kinh ngạc liếc anh một cái: “Ra nước ngoài làm gì?”

“Chơi.”

“Chị thấy em giống như đi chạy nạn.”

Quý Thư Dương không nói.

“Thiếu tiền thì nói với chị, chị cho em một ít.”

“Em có tiền, chị đừng có luôn lấy tiền của hắn ta cho em, em không thèm.”

Mặt mày Quý Thư Dương không kiên nhẫn, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Từ trước đến nay anh không thích ông anh rể Tưởng Huyên này.

Năm đó lúc chị anh và Tưởng Huyên qua lại, anh còn tưởng rằng chị anh đã tìm được chân mệnh thiên tử. Kết quả  trong chớp mắt chị anh lầm lỡ lên giường với Hoắc Tùy Thành, tên khốn kiếp Tưởng Huyên này tiện tay vứt bỏ chị anh.

Việc này thì cũng thôi, chuyện bình thường của con người, người đàn ông nào cũng không chịu được, anh không yêu cầu Tưởng Huyên làm tình thánh của thế gian này.

Nhưng sau đó Tưởng Huyên không đấu thắng được Tưởng Trí, bị đưa ra nước ngoài, trước khi đi hắn ta còn dỗ ngon dỗ ngọt, lừa chị của anh đi mất.

Con mẹ nó càng đáng giận hơn chính là, tên khốn kiếp này một mặt thì để ý bạn gái của mình lên giường với người đàn ông khác, còn bản thân thì làm quan phóng hỏa, cùng người phụ nữ khác lăn lộn với nhau, còn làm ra một đứa con gái.

Nói nghe cho hay thì ghen ghét vì lần trước nhìn thấy chị anh và người đàn ông khác nên hắn ta mượn rượu giải sầu, uống nhiều quá nên mới lầm lỡ cùng người phụ nữ khác lên giường.

Chị anh thật sự là khổ tám đời, con gái của mình thì không thể nuôi, còn phải nuôi con gái thay người khác.

“Được rồi, em đừng nói anh rể em như vậy, năm đó… chuyện của chị và anh rể em, tụi chị đều đã quên rồi.”

“Chị, em còn thực sự tò mò là hai người quên thế nào được, chẳng lẽ nhìn thấy Thiến Thiến mà hai người không nhớ việc này? Còn có đứa cháu gái ruột thịt kia của em… Chị, em về nước lâu như vậy mà chị cũng không nói cho em biết là dáng dấp con bé ra sao, tên là gì, ở đâu, không phải lần trước chị nói con bé đi nhà trẻ sao? Nhà trẻ nào, em đi ngồi chờ, người làm cậu là em đây đi nhìn con bé một cái.”

Quý Văn Tâm giống như trách cứ mà nhìn anh: “Em đừng gây rối nữa.”

“Sao em lại gây rối, em chỉ muốn đi xem xem con bé sống có tốt hay không.”

“Con bé sống rất tốt, Hoắc gia không muốn chúng ta đi làm phiền con bé.”

Quý Thư Dương nhìn thái độ này của chị anh thì bất đắc dĩ mà thở ra một hơi.

“Vậy thì em có thể gặp một lần chứ? Hai ngày nữa là em ra nước ngoài rồi, trước khi đi gặp một lần cũng không được sao?”

“Em ra nước ngoài chơi, cũng không phải là không trở lại, sau này rồi nói.”

“...”

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ.

Quý Văn Tâm xoay người nhìn về phía Quý Thư Dương: “Thư Dương, gần đây em không làm chuyện gì khác người chứ?”

Quý Thư Dương bị đâm trúng tim đen nhìn chị anh một cái: “... Chị, sao chị lại hỏi như vậy?”

“Chị thấy hôm nay em là lạ.”

“Hôm nay thi đấu thua, tâm tình em không tốt.”

Lông mày anh nhíu chặt, mặt mũi tràn đầy sự không kiên nhẫn.

Quý Văn Tâm cũng không hỏi nữa.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở nhà trẻ Wellington.

Vẫn chưa tới giờ nhà trẻ tan học, Quý Văn Tâm và Quý Thư Dương ở trong xe chờ.

Nhìn một đám phụ huynh đến đây đón con, Quý Thư Dương ngả chỗ ngồi ra sau, uể oải nằm trong xe.

Quý Văn Tâm liếc nhìn dáng vẻ lười biếng này của anh, thật sự là bất đắc dĩ.

Ding—

Tiếng chuông tan học trong nhà trẻ vang lên.

Quý Văn Tâm mở dây an toàn, đẩy Quý Thư Dương đang nhắm mắt giống như ngủ thiếp đi: “Dậy đi, chị đi đón Thiến Thiến, em có đi không?”

Quý Thư Dương xoa xoa mặt: “Đi!”

Hai người đi theo đại quân đón con mà vào nhà trẻ, thành công đón được Thiến Thiến ở lớp nhỏ.

Thiến Thiến vẫn rất thích người cậu Quý Thư Dương này, vừa thấy mặt liền quấy lấy anh đòi ôm.

“Cậu!”

Mặc dù Quý Thư Dương có thành kiến với Tưởng Huyên nhưng vẫn thích đứa nhỏ, anh ôm lấy Thiến Thiến: “Đi, cậu và mẹ đón con về nhà.”

“Cậu ơi cậu về lúc nào? Vì sao không đến nhà thăm con?”

“Mới về không lâu, cho nên chưa đi, bây giờ không phải tới đón con rồi sao?”

Thiến Thiến nhìn về phía Quý Văn Tâm: “Mẹ, con muốn cùng cậu đi ăn kem, mẹ cũng đi cùng sao?”

Quý Văn Tâm do dự một lát, nhưng nhìn vẻ mặt Thiến Thiến chờ mong lại hưng phấn, cô cũng đồng ý.

“Được! Mẹ vạn tuế!”

Mấy người theo biển người đi ra ngoài, trong tiếng huyên náo của dòng người ở cửa nhà trẻ đột nhiên truyền tới một giọng nói mang theo ý cười nhạo: “Quý Thư Dương?”

Giọng nói này không lớn không nhỏ, lại đúng lúc truyền vào tai mấy người.

Quý Thư Dương và Quý Văn Tâm nhìn về phía giọng nói đó, chỉ thấy một chàng thanh niên không lớn hơn Quý Thư Dương mấy tuổi đứng dưới một cái cây lớn ở cửa nhà trẻ, đang nhấc chân đi về phía bên này.

Chân trái của Quý Thư Dương tê rần.

Quý Văn Tâm quay đầu nhìn anh: “Thư Dương, em quen biết?”

Lại thấy vẻ mặt Quý Thư Dương tái nhợt, cô ý thức được sự tình không bình thường: “Thư Dương, em sao vậy?”

Trong lúc tra hỏi thì người kia đã đi tới trước mặt Quý Thư Dương.

Người đó cười nói: “Anh nói xem đây không phải là anh tự chạy tới trước mặt tôi sao?”

Ngay cả Thiến Thiến trong ngực Quý Thư Dương cũng nhận ra anh không bình thường: “Cậu ơi, cậu sao vậy?”

Quý Thư Dương cố nén sự run rẩy, đưa Thiến Thiến cho Quý Văn Tâm: “Chị, chị mang Thiến Thiến lên xe trước, em có chút chuyện nói với cậu ta.”

Quý Văn Tâm ôm Thiến Thiến, lo lắng nhìn anh.

“Không có việc gì, chị, chị mang con bé đi đi, em và cậu ta… là bạn bè.”

Chàng trai ôm vai Quý Thư Dương: “Đúng vậy, bạn bè.”

Đương nhiên là Quý Văn Tâm không tin, nhưng cũng biết Thiến Thiến ở đây, bất kể là lời gì thì con bé nghe được cũng không tốt, cô đành phải ôm Thiến Thiến đi lên xe trước.

Quý Văn Tâm quay người lại, lúc này Quý Thư Dương mới hất bàn tay khoác trên vai mình ra.

Người trước mặt này cho dù có hóa thành tro, anh cũng nhận ra!

Hai năm trước ở vùng ngoại ô, chính là tên khốn kiếp này vừa cười vừa ra tay đánh gãy chân anh!

Anh nhớ rõ, tên khốn kiếp này tên là Tiểu Vũ, là chó săn, là răng nanh của Hoắc Tùy Thành!

“Chỗ này nhiều người như vậy, mày muốn làm gì!”

“Chuyện anh giấu tên tố cáo anh Thành, anh cho rằng tôi không tra ra được, thế nào? Cái chân bị gãy hai năm trước lại ngứa ngáy rồi?”

Chân trái của Quý Thư Dương tê rần, anh oán hận cắn răng lui về sau mấy bước: “Mày dám!”

“Anh làm ra chuyện hãm hại anh Thành như vậy, anh Thành bảo tôi đánh gãy hai chân anh.” Tiểu Vũ tùy ý đánh giá hai chân của anh: “Chân khôi phục rất tốt phải không? Không sao, lần này tôi sẽ dùng thêm chút sức lực, khiến bác sĩ chủ trị kia của anh bó tay không chữa được.”

Nói xong, Tiểu Vũ tiến lên dùng một tay ôm anh, cưỡng ép kéo anh rời đi.

Trên người Quý Thư Dương cũng không chỉ có hai lạng thịt, bị cưỡng ép, siết chặt lấy, nhất thời không thể tránh thoát được: “Mày thả tao ra! Tao cảnh cáo mày, tao gọi người rồi, đừng tưởng rằng Hoắc gia tụi mày có thể một tay che trời, tao báo cảnh sát rồi!”

“Anh Tiểu Vũ!”

Một tiếng trẻ con véo con từ cửa trường học truyền đến.

Tiểu Vũ nhìn về phía sau, ở phía đó, Hoắc Tùy Thành ôm Hoắc Tiểu Tiểu từ trong nhà trẻ đi ra.

Gần đây Hoắc Tùy Thành nhàn nhã ở nhà, lúc rảnh rỗi thì đi đón con gái tan học, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi, gặp Quý Thư Dương ở đây.

Hắn nhìn Quý Thư Dương một cái, trực tiếp đi qua bên cạnh anh, lúc đi qua chỉ để lại một câu: “Đừng ra tay ở đây.”

Quý Thư Dương nghe thấy lời này thì chân phải cũng đau theo chân trái.

Tên Hoắc Tùy Thành khốn kiếp này thật đúng là coi trời bằng vung! Ban ngày ban mặt lại làm xằng làm bậy!

Anh nhất định phải nghĩ cách bắt tên khốn kiếp này lại để chịu sự trừng phạt xứng đáng!

Đợi đã—

Cô bé Hoắc Tùy Thành ôm trong ngực, là cháu gái anh?

“Bạn nhỏ, cậu là cậu của con!”

Tiểu Vũ nhướng mày, cả giận nói: “Quý Thư Dương, anh thành thật một chút!”

Quý Thư Dương?

Cậu?

Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ Hoắc Tùy Thành nhìn về phía sau, bừng tỉnh: “Hóa ra cậu chính là người mà ba con muốn đánh gãy hai chân!”

“...”

Quý Thư Dương không thể tin được, cháu gái ruột của anh đã bị tên khốn kiếp này nuôi thành cái gì rồi!

*****

Bìa mới nè mọi người, thật sự rất vui 😁😆, cảm ơn bạn uyentamm nhiều nha~

Bạn ấy đúng là người trong nghề, design đẹp hơn mình rất nhiều, mình cũng may mắn thật đó ha ha ha ha 🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net