🐈Chương 7: Ai thay quần cho cô?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥑🍆🍒

Chương 7: Ai thay quần cho cô?

Nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu co người ngủ thành một đoàn, Hoắc Tùy Thành vô ý thức nhìn về phía cửa.

Khoảng cách chốt cửa cách mặt đất cao như vậy, hoàn toàn không phải cái chiều cao thân thể này của Hoắc Tiểu Tiểu có thể với đến, vậy cô vào đây bằng cách nào?

Bảo mẫu ôm cô tới đây?

Mang theo nghi vấn này, Hoắc Tùy Thành mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa đặt một thanh ghế đẩu, thanh ghế đẩu này Hoắc Tùy Thành đã thấy qua, ở bên giường trong căn phòng của Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu mới một tuổi, tay ngắn chân ngắn một mình bò lên giường, nhưng cô lại không thích người khác ôm cô giống như bị tàn phế, cho nên trong phòng liền đặt một cái ghế đẩu, cho cô bình thường leo lên leo xuống.

Cho nên, là chính cô tự xách ghế đẩu để mở cửa tiến vào phòng hắn?

Hoắc Tùy Thành thăm dò nhìn thoáng qua hành lang, bên tay phải cách đó không xa, cửa phòng Hoắc Tiểu Tiểu hé mở một nửa, ánh đèn ấm áp màu cam chiếu lờ mờ.

Ai cho cô đến đây?

Hoắc Tùy Thành quay người trở về phòng, nhìn trên giường Hoắc Tiểu Tiểu nằm vài một góc ngáy o o, có lẽ là đắp chăn quá lâu, ra không ít mồ hôi, nhánh tóc đen mềm mại bị mồ hôi ướt nhẹp dính ngượng ngùng trên trán.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên cái miệng nửa nhếch lên của cô, giường đơn bên cạnh chỗ ấy bị cô vẽ lên một khối hình nhỏ.

"..." Có chút đam mê khiết phích* khiến Hoắc Tùy Thành cau mày.

*Khiết phích: Hội chứng sợ bẩn, bệnh sạch sẽ.

Ngay tại khi Hoắc Tùy Thành chuẩn bị đem cô ôm tới gian phòng em bé, Hoắc Tiểu Tiểu đang ngủ bỗng dưng trở mình, trong miệng vô ý thức lầm bầm câu: "Ba ba."

Hoắc Tùy Thành dừng tay, thở dài.

Sau đó nhận mệnh đem Hoắc Tiểu Tiểu từ góc giường ôm đến bên phải giường.

Sáng mai hắn phải cùng người chăm sóc Tiểu Tiểu nói chuyện thật tốt, đêm hôm khuya khoắt trong phòng không thấy đứa trẻ cũng không có một người nào phát hiện!

Lên giường, Hoắc Tùy Thành ngủ ở bên trái giường, cách xa một mét.

Ban đêm hẳn là sẽ không ép đến con bé.

*****

Nửa đêm, Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh.

Cô không phải là bị đói tỉnh, mà là bị giật mình dọa cho tỉnh.

Phát giác được xảy ra chuyện gì, Hoắc Tiểu Tiểu xấu hổ giận dữ muốn chết.

Cô đã không còn là một đứa trẻ nhỏ vừa ra đời, làm sao có thể đái dầm đây?

Mặc dù loại việc khó xử này thường hay phát sinh, nhưng cô đã một tuổi, sau khi cô biết đi, liền nghiêm túc kháng nghị tiếp tục cho cô mặc bỉm, dù cho có đôi khi mặc vào, ban đêm cô cũng sẽ len lén cởi ra.

Dựa theo lực khống chế to lớn của mình, loại việc đái dầm này đều là quá khứ ngày hôm qua, làm sao ngày hôm nay lại đột nhiên trúng chiêu?

Trong phòng đen kịt một màu, cô tỉnh ngủ trong nháy mắt, hiển nhiên không có ý thức được mình đã bò lên trên giường ba ba. Cô cố nén xấu hổ, xốc chăn mền trên người lên chậm rãi bò xuống, hai tay nắm lấy chăn mền, nửa người trên nằm lỳ ở trên giường, chậm rãi hướng phía dưới giường nhô ra một chân, muốn giẫm lên cái ghế đẩu để bước xuống giường, lên cái nôi đi ngủ.

Nhưng chân ngắn của cô ở bên cạnh giường lung lay, không có giẫm lên ghế đẩu lúc bình thường vẫn để đó, chân lung lay một chút, vẫn không giẫm được lên, cô lúc này mới mạnh mẽ thức tỉnh, đột nhiên nghĩ đến bản thân hiện tại đang nằm ở trên giường Hoắc Tùy Thành.

"..."

Hoắc Tiểu Tiểu trong lòng đang phát điên.

Cô không phải lo lắng Hoắc Tùy Thành tỉnh lại, trách cô vì đã tiểu trên giường.

Mà đái dầm là chuyện vô cùng riêng tư của bản thân, sao có thể để người khác biết được chứ!!!

Hoắc Tiểu Tiểu thu hồi hai cái chân ở bên cạnh giường, trong bóng tối duỗi tay nhỏ sờ lên ga giường, cảm giác được trên giường đơn chỗ mình nằm ướt át dầm dề, tâm lạnh đi một nửa.

Cô không thể chấp nhận được ánh mắt cùng biểu cảm của Hoắc Tùy Thành sau khi nhìn thấy cái thành quả này.

Đây cũng quá xấu hổ rồi!

Cô cần phải nghĩ biện pháp.

Này, hay để sáng sớm ngày mai mình làm đi?

Thế nhưng cũng không biết hiện tại là mấy giờ, lỡ như buổi sáng thì không có kịp làm đâu?

Cái đầu nhỏ càng nghĩ, càng cảm thấy không thể ngồi chờ chết.

Cô chậm rãi dọc theo mép giường cẩn thận từng li từng tí bò xuống giường.

Cái giường này to hơn với cái ở trong phòng cô, hai cái chân nhỏ ở giữa không trung lắc lư tầm vài vòng, đôi tay bắt lấy ga trải giường từng chút từng chút rút lui về sau, rốt cuộc mũi chân chạm tới mặt đất, hai tay nhẹ buông xuống, Hoắc Tiểu Tiểu đã đánh giá cao thân thể của mình, cả người cô ngã về phía sau, cái mông đập xuống sàn nhà.

May mắn gian phòng kia trên sàn nhà trải một tấm thảm thật dày, ngã xuống cũng không thể nào đau.

Làm cô giật cả mình

"..."

Hoắc Tiểu Tiểu hít hít mũi, được rồi, ai bảo cô mới một tuổi, thấp như vậy chứ.

Dựa vào ký ức lúc tiến vào gian phòng, Hoắc Tiểu Tiểu quờ quạng trong bóng đen đi về phía bàn đọc sách, phía trên kia hẳn là có khăn tay, cầm mấy tờ giấy, khăn lót lên trên giường đơn một chút, hút hút nước hẳn là tương đối nhanh.

Nhưng cô tựa hồ lại lần nữa đánh giá cao cảm giác phương hướng của mình, trong bóng tối xoay chuyển hai vòng liền mất phương hướng, mê mang đứng tại chỗ không biết nên chạy đi đâu.

May mắn có một tia ánh sáng xuyên thấu qua màn cửa, cô mượn một chút xíu ánh sáng kia, thấy được phía trước cửa sổ kia là cái bàn đọc sách mà đối với cô mà nói vô cùng cao lớn.

Đừng nói bò lên trên bàn đọc sách cầm khăn tay, cái bàn này của Hoắc Tùy Thành, lấy chiều cao hiện tại của cô, tính toán đâu ra đấy còn phải hai năm, khi tài năng bò của cô đi lên.

Nhiệm vụ quá gian nan, kế hoạch chết từ trong trứng nước.

Được rồi, hay là chờ ga giường tự khô đi.

Hoắc Tiểu Tiểu mệt mỏi nghĩ.

Dọc theo đường cũ lên giường, ở bên cạnh giường đạp phải một bộ quần áo, Hoắc Tiểu Tiểu nhặt lên sờ một cái, có vẻ như là bông vải.

Bông vải...

Hoắc Tiểu Tiểu nổi lòng ác độc.

Cô gan to bằng trời cầm cái bộ quần áo kia gian nan bò lên giường, không dám phát ra động tĩnh quá lớn. Lấy cái mông từng chút từng chút nhúc nhích tìm phần ga trải giường ướt kia, sau đó đem quần áo trên tay đắp lên trên đó, cọ xát.

Chỉ cần ga giường khô đi, liền không có chứng cứ chứng minh cô đêm nay đái dầm!

Cô xột xoạt chà xát một hồi, cầm quần áo ném lên giường.

Chỗ ướt kia không thể ngủ được nữa, Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ leo đến bên cạnh Hoắc Tùy Thành nằm xuống, sát bên anh mà ngủ.

Ngay trong nháy mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại ngủ, Hoắc Tùy Thành mở hai mắt ra.

Hắn giấc ngủ không sâu, dễ dàng tỉnh, lúc Hoắc Tiểu Tiểu bò xuống giường liền tỉnh, người trưởng thành thị lực so với trẻ con tốt hơn, gian phòng mặc dù không có bật đèn, nhưng một chút ánh trăng ít ỏi xuyên qua màn cửa kia đủ để cho hắn thấy rõ toàn cảnh trong phòng.

Hắn nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu gian nan bò xuống giường, đặt mông ngồi dưới đất, lúc mà hắn nghĩ là đứa nhỏ này sẽ gào khóc, Hoắc Tiểu Tiểu lại giống như không việc gì mà từ dưới đất bò dậy, giống như con ruồi không đầu di chuyển loạn xạ trong phòng.

Không biết nó muốn tìm cái gì, Hoắc Tùy Thành nhìn một hồi, thẳng đến khi Hoắc Tiểu Tiểu cầm áo ngủ rơi trên mặt đất của hắn lên, ở trên giường đơn cọ xát, sau đó chen đến bên cạnh hắn ngủ, hắn mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng mình, Hoắc Tùy Thành đợi sau khi cô ngủ, lặng lẽ đưa tay ngả vào sau lưng, sờ lên quần nhỏ của Hoắc Tiểu Tiểu, quả nhiên, một mảnh ẩm ướt.

"..." Vừa nghĩ tới vừa rồi Hoắc Tiểu Tiểu tốn sức leo lên leo xuống chỉ vì chuyện mình tiểu lên giường, Hoắc Tùy Thành trong lòng dở khóc dở cười.

Nói cô đần, nhân tiểu quỷ đại*, đái dầm còn tự biết thẹn thùng mà nghĩ tới biện pháp giải quyết.

*Nhân tiểu quỷ đại: cái này mình không rõ nghĩa lắm, chắc đại khái là người mà khôn như quỷ???

Nói cô thông minh, chà xát ga giường cũng không biết đem quần ướt của mình cởi ra.

Mặc như vậy ngủ có bao nhiêu khó chịu?

Nghĩ nghĩ, Hoắc Tùy Thành rời giường đi tới gian phòng của Hoắc Tiểu Tiểu, cầm cái quần sạch sẽ, sau đó đem cái quần ướt trên người Hoắc Tiểu Tiểu, từng chút từng chút cởi xuống, thay cho cô.

Ông trời nhỏ này ngủ thật là giỏi, một chút cũng không có tỉnh, thậm chí ngửa mặt chỉ lên trời kêu khò khè.

Hoắc Tùy Thành nhịn không được cười cười, nhéo nhéo cái mũi của cô.

Giống một con lợn nhỏ.

*****

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra, thân thể tỉnh nhưng đại não vẫn còn chưa tỉnh, lại tiếp tục nhắm mắt lại, định ngủ thêm một giấc nữa.

Trong nháy mắt xoay người trong đầu chợt lóe lên một đoạn hình ảnh vỡ vụn.

Cô bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Bò xuống giường, đái dầm.

Một màn tối hôm qua phát sinh ở trong đầu của cô, chiếu lại li kì giống như phim bom tấn, cô giật mình một cái, tỉnh cả ngủ, dựa vào ký ức sờ lên ga giường, không phát hiện có chỗ ẩm ướt nữa.

Lí nào lại như thế?

Vì để xác định, Hoắc Tiểu Tiểu ủi cái mông nhỏ từ đầu giường tới cuối giường, mỗi một tấc tỉ mỉ sờ lên, xác định không có chỗ ướt sau đó rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.

Thoát được một kiếp!

Hiện tại không có người biết chuyện tối hôm qua cô tiểu trên cái giường!

Quả nhiên, tính thấm hút của vải bông là mạnh nhất!

Ha! Cô thật đúng là một con quỷ nhỏ thông minh!

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Dì Triệu chăm sóc cô từ bên ngoài đi vào, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đã tỉnh ngủ thì cười cười, "Ngày hôm nay làm sao tỉnh sớm như vậy?"

Bà đem Tiểu Tiểu ôm vào trong ngực đi ra ngoài, "Con đó nha, đúng là đồ quỷ nhỏ, Hoắc tiên sinh vừa về nước con liền chạy vào trong phòng của ngài, lần sau sẽ không cho con như vậy nữa. Nửa đêm trong phòng không nhìn thấy con đâu, dọa chết dì Triệu rồi."

Vì thấy áy náy, Hoắc Tiểu Tiểu bưng lấy mặt dì Triệu, kít kít kít hôn ba cái.

Dì Triệu nhẹ nhàng nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cưng chiều mà cười nói: "Chỉ biết khoe mẽ lấy lòng."

Về đến phòng, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở trên băng ghế nhỏ lẳng lặng chờ dì Triệu rửa mặt cho cô.

Trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thấy cái quần mặc trên người mình, trong đầu vạch ra một cái dấu hỏi to đùng.

Trời ơi cái gì vậy?

Tối hôm qua đái dầm, cái quần này hẳn là phải ướt, hơn nữa, nếu như cô nhớ không lầm, cái quần tối hôm qua cô mặc không phải quần này mới đúng chứ?

Hoắc Tiểu Tiểu nhớ rất rõ ràng, hôm qua không phải mặc cái quần này, quần này màu hồng phấn, cô ghét nhất là quần màu hồng phấn!

Một sự thật Hoắc Tiểu Tiểu không thể không thừa nhận bày ở trước mắt, tối hôm qua có người thay quần cho cô.

Vì sao lại đổi quần cho cô?

Bởi vì phát hiện cô đái dầm.

Ai?

Ai phát hiện?

Cùng ở một cái phòng, cùng ngủ một cái giường, còn có thể là ai phát hiện?

Sấm sét giữa trời quang.

Hoắc Tiểu Tiểu mặt không biểu tình ngồi ở kia, cả người cứng như khúc gỗ, cảm giác xấu hổ từ cổ đỏ đến sau tai.

"Tiểu Tiểu, thế nào? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không? Mặt làm sao nóng như thế?"

"Hu hu hu hu --" Thảm án nhân gian.

"Đến cùng là thế nào? Nói cho dì Triệu con có chỗ nào không thoải mái."

"A a a a --" Con đái dầm bị người ta nhìn thấy.

Cũng đã mười tám... Không đúng, mười chín tuổi, đái dầm còn bị người ta nhìn thấy, Hoắc Tiểu Tiểu thật muốn đập đầu chết đi cho rồi.

Dì Triệu không rõ ràng cho lắm, ôm Hoắc Tiểu Tiểu hốt hoảng chạy xuống lầu, thấy Hoắc Tùy Thành và Hoắc lão tiên sinh ở phòng khách, lo lắng nói:

"Lão tiên sinh, mặt tiểu thư nóng cực kì, giống như không thích hợp."

Hoắc Tùy Thành không đến công ty, mặc một bộ quần áo màu xám ở nhà, so với lúc bình thường trang phục chỉnh tề là âu phục áo sơ mi tùy ý hơn không ít, thiếu đi mấy phần lạnh lùng bất cận nhân tình.

Hắn đứng dậy ôm lấy cô, tay sờ trán Tiểu Tiểu yên lặng vài giây.

Hoắc Tiểu Tiểu ghé vào trong ngực của Hoắc Tùy Thành, cái mặt trẻ con béo ụ cọ xát trên quần áo của hắn, xúc cảm... Tựa hồ có chút quen thuộc.

Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, tay cô nắm lấy quần áo Hoắc Tùy Thành mà sờ...

Muốn nói lại thôi.

Bộ quần áo này sao lại giống cái bộ đêm qua cô ngồi nhặt từ trên mặt đất chà xát ga giường vậy?

Không thể nào?

Cô lại sờ lên.

"..."

Là thật!!!

Thế nhưng đúng là bộ quần áo đã bị cô lấy ra chà xát ga giường!

Hoắc Tiểu Tiểu đang khỏe mạnh vốn được ôm vào trong ngực đột nhiên kịch liệt giằng co, Hoắc Tùy Thành cũng không ngại, ôm cô chặt hơn.

A a a a a đừng tới đây!!!

Nhanh cho con xuống đi!!!

Hiện tại!!! Nhanh!!!

Ba ôm ấp làm người ta tuyệt vọng, cô muốn ông nội.

"Chuyện gì xảy ra? Có phải là chỗ nào không thoải mái?"

Hai cánh tay Hoắc Tiểu Tiểu hung hăng hướng đến chỗ Hoắc lão tiên sinh, dưới tình thế cấp bách há mồm hô to:

"Gia gia!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net