🐊Ngoại truyện 2: Cậu đưa tớ về nhà được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥔🫐🥭

Ngoại truyện 2: Cậu đưa tớ về nhà được không?

Trốn học là một chuyện vừa hồi hộp vừa kích thích.

Sau khi từ trên tường rào của trường học nhảy xuống, Hoắc Tiểu Tiểu theo đám người Lục Tĩnh Nhất chạy như ma đuổi, gió gào thét thổi qua bên tai, thổi đến mức không nhìn thấy rõ con đường phía trước, trái tim trong lồng ngực không khống chế được mà đập nhanh đến mức gần như sắp nhảy ra ngoài.

Chạy được hai con đường, mấy người cuối cùng cũng dừng lại ở một chỗ rẽ, thở hổn hển, chống đầu gối dựa vào tường.

"Đừng... đừng chạy nữa, có lẽ là không đuổi theo được đâu."

Thở hổn hển hai cái, Lục Tĩnh Nhất chọc khuỷu tay vào Tưởng Duyệt: "Không phải bảo cậu trông coi sao? 'Địa Trung Hải' tới mà cậu cũng không biết?"

Thầy chủ nhiệm 'tâm rộng thân mập', xử lý công vụ của trường học, quan tâm đến việc học và tâm lý khỏe mạnh của học sinh, vất vả quá độ, những năm gần đây đường mép tóc đã lui về phía sau, dần dần khuếch tán sang hai bên, cho nên có được một biệt danh thân thiết là 'Địa Trung Hải'.

Tưởng Duyệt liếc mắt nhìn cậu ta: "Ai bảo các cậu ở đó lằng nhà lằng nhằng, trèo qua tường mà các cậu ở đó thêu hoa sao?"

"Còn không phải..." Lục Tĩnh Nhất theo bản năng mà nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.

Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày: "Cậu dám nói một câu tớ mập nữa thử xem?"

Lục Tĩnh Nhất đầu hàng: "Không dám, không dám."

Trong trí nhớ của Hoắc Tiểu Tiểu, từ sau khi bị nói béo vào lúc ba tuổi, bất kể cô giảm béo như thế nào, cũng bất kể cô thành công cao lên, eo nhỏ chân dài, thành công từ cô nàng mập lắc mình biến hóa thành tiểu mỹ nữ mà người người tán thưởng thì chữ "mập" này cũng vẫn luôn đi theo cô.

Cô ăn ít đi một chút thì có người nói: "Hoắc Tiểu Tiểu, có phải gần đây cậu mập lên cho nên đang giảm béo không."

Mấy con gà bệnh không có tí sức lực nào cũng muốn ụp nồi cho cô nói cô béo.

"Đi thôi đi thôi, năm giờ rưỡi rồi, không phải sáu giờ bắt đầu sao? Còn không đi nữa là không kịp đâu."

"Yên tâm, còn kịp."

Mấy người thần thần bí bí mà cười, rất nhanh đã tới một quán bar tọa lạc ở bờ sông, bên ngoài trang trí sặc sỡ.

Quán bar này vô cùng nổi tiếng, còn truy quét mại dâm, các loại chuyện say rượu đánh người cùng với đủ chuyện ác ý, tìm cớ gây sự. Cũng có không ít phú nhị đại tới đây giải trí, những chiếc xe sang trọng với giá trên trời, từng chiếc một được bảo vệ nhận lấy rồi chạy đi, đậu vào bãi giữ xe.

Dù sao cũng phải nói, không vàng thau lẫn lộn như quán bar khác.

Trẻ vị thành niên, cấm uống rượu, càng cấm vào quán bar.

Nhưng hôm nay là sinh nhật của Lục Tĩnh Nhất.

Ở cửa quán bar, tiếng la hét của bọn nhà giàu liên tục vang lên, ánh đèn và tiếng huyên náo từ cửa quán bar truyền đến.

Lục Tĩnh Nhất gọi điện thoại, còn chưa cúp máy thì điện thoại lại vang lên.

Cậu đi đến một góc, không nhịn được mà bắt máy: "Hôm nay là sinh nhật con, mọi người không ở nhà nên con đương nhiên là phải đón cùng bạn học... chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi... dù sao mọi người lại không thể trở về, quản con làm gì!"

Cúp điện thoại xong, cậu ngẩng đầu nhìn mấy người Hoắc Tiểu Tiểu: "Cũng may là chạy nhanh, tớ biết ngay là cha tớ đã phái người ở cổng trường bắt tớ."

"Vậy chúng ta còn đi vào không?"

"Vào chứ! Đừng vội, quán bar này là do chú tớ mở, hôm nay chú ấy ở trong quán bar, nếu không thì tớ không dám đưa các cậu tới. Yên tâm, có chú của tớ ở đây, không có việc gì."

Hoắc Tiểu Tiểu tự xưng là đã làm không ít chuyện kích thích trong mười bốn năm qua, nhưng một mình nổi loạn nào có kích thích bằng một đám nổi loạn.

Mấy người Lục Tĩnh Nhất ở tuổi này đang ở thời kỳ phản nghịch, quả thật giống như trời sinh nổi loạn trong xương cốt, cả ngày đối nghịch với thầy cô, phụ huynh.

Vừa mới dứt lời, trong quán bar có một đám đàn ông trẻ tuổi đi ra, quan sát hai bên cổng, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Lục Tĩnh Nhất rồi bước nhanh tới.

"Thằng nhóc nhà con, đúng là dám đến đây? Để cha của con biết được thì thế nào cũng sẽ đánh gãy chân con!"

"Chú ba, chú không nói thì sao cha con biết được, hôm nay là sinh nhật con, bạn học đều ở đây, chú không thể cho con chút thể diện sao?"

Người đàn ông nhìn mấy người Hoắc Tiểu Tiểu một cái, nhíu mày nhìn Lục Tĩnh Nhất, rõ ràng là không đồng ý với hành vi đến quá bar của mấy đứa chưa tới tuổi thành niên này.

"Tất cả theo chú qua đây!"

Mấy người cười trộm, mang theo sự ngạc nhiên mà đi theo sau lưng chú ba của Lục Tĩnh Nhất, tiến vào quán bar.

Hoắc Tiểu Tiểu bị ba người vây ở giữa, giống như một mảnh bị lõm xuống vậy.

Con gái dậy thì trước con trai, nhớ tới bốn năm năm trước, cô còn gật gù đắc ý vì cao hơn mấy người Dịch Khiêm cả một đoạn, đảo mắt trong mấy năm, chiều cao mấy người Dịch Khiêm soạt soạt soạt tăng lên, trung bình 1m74 đủ để cô ngước nhìn.

Hơn sáu giờ, người ở quán bar vẫn không nhiều, chú ba sắp xếp cho mấy người ở trong ghế dài yên tĩnh nhất, cố ý tìm hai bảo vệ tới canh chừng cái ghế dài này, cầm một chút nước trái cây và đồ uống tới, dặn dò vài câu rồi lại dặn dò Lục Tĩnh Nhất: "Không được uống rượu!"

Lục Tĩnh Nhất ngoài miệng đồng ý, trong lòng lại chẳng để ý tới.

Không uống rượu thì đến quán bar làm gì.

Một bên cậu ôm bả vai của Tưởng Duyệt, một bên ôm Hướng Sâm, thấp giọng nói: "Này, các cậu uống rượu không?"

Tưởng Duyệt có chút hứng thú: "Có gì ngon?"

Hướng Sâm đẩy kính mắt trên sống mũi, còn có chút lo lắng: "Sẽ không say chứ?"

"Yên tâm, không uống nhiều thì sẽ không say." Cậu quay đầu nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cậu uống không?"

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tớ không uống, tớ uống đồ uống là được rồi. Còn nữa, tám giờ tớ phải đi rồi."

"Tám giờ là đi rồi? Tốt xấu gì thì hôm nay cũng là sinh nhật tớ..."

"Sinh nhật cậu nên tớ đã trốn một tiết âm nhạc cùng cậu tới đây là đã nể mặt cậu rồi, tớ có giờ giới nghiêm, phải về nhà trước chín giờ." Hoắc Tùy Thành nghiêm lệnh cấm cô uống rượu, cấm cô ra vào nơi cấm trẻ vị thành niên, nếu như bị ba cô biết được cô tới nơi này, cô vẫn là lấy dây thừng tự mình treo cổ đi.

"... Được thôi."

Tuy nói chú ba của Lục Tĩnh Nhất cấm cậu uống rượu, nhưng cũng không biết Lục Tĩnh Nhất lấy từ đâu ra mấy chai rượu, còn tiện thể lấy một ly trà sữa cho Hoắc Tiểu Tiểu.

Cũng không biết có phải vì mùi rượu trong quán bar quá nặng hay không, Hoắc Tiểu Tiểu uống trà sữa mà luôn cảm thấy mình nếm được chút vị rượu.

"Ấy, Dịch Khiêm thật sự không đến à?"

"Đừng nhắc đến cậu ấy, nhắc đến liền tức giận, nói hết lời cũng không tới, làm anh em nhiều năm như vậy... chậc—" Lục Tĩnh Nhất nhìn màn hình điện thoại sáng lên: "Nhìn xem, gọi tới rồi."

Cậu nhận điện thoại, trong hoàn cảnh huyên náo, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Lục Tĩnh Nhất vẫn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dịch Khiêm truyền đến từ trong điện thoại.

"Các cậu đang ở đâu?"

"Còn phải hỏi? Đương nhiên là ở quán bar, qua đây chơi một chút?"

Điện thoại dừng lại một chút: "Tiểu Tiểu cũng ở đó?"

Lục Tĩnh Nhất nhìn Hoắc Tiểu Tiểu một cái, nhướng mày cười nói: "Không thì sao?"

Đợi mấy giây, không còn âm thanh nữa.

Lục Tĩnh Nhất cầm điện thoại nhìn, đã sớm cúp máy rồi.

"Dịch Khiêm muốn tới?"

"Ai biết cậu ấy." Lục Tĩnh Nhất ném điện thoại sang một bên: "Mặc kệ cậu ấy, tùy cậu ấy có tới hay không."

Hướng Sâm ý tứ sâu xa nói: "Tiểu Tiểu ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ tới."

"Đừng, tớ không hy vọng cậu ấy tới."

Hoắc Tiểu Tiểu cắn ống hút, cũng không biết Dịch Khiêm lớn lên như thế nào, càng lớn càng vô vị, cả ngày nghiêm mặt, càng lúc càng giống ba cô.

Vẫn là Dịch Khiêm khi còn bé mặc cho cô bóp mặt, vụng trộm cho cô ăn gà rán, ăn kem dễ thương hơn, nếu như chút nữa Dịch Khiêm tới, đoán chừng anh lại nghiêm mặt dạy dỗ cô.

Lục Tĩnh Nhất và Tưởng Duyệt cảm thấy hứng thú, cũng muốn đi nhảy nhót, lại bị bảo vệ ngăn lại.

"Ông chủ đã dặn dò, không cho các cậu đi lung tung."

"Chỉ đi nhảy một chút, có sao đâu."

"Không được, ông chủ nói rồi, không cho các cậu đi lung tung."

Lục Tĩnh Nhất nói hết lời cũng không được nên đành phải ngồi trên ghế dài, nhảy lung tung theo nhạc.

Người có trầm lắng hơn nữa thì dưới âm nhạc kích thích và sự lôi kéo của bầu không khí cũng sẽ hưng phấn theo.

Ánh đèn tản đi khắp nơi, Hoắc Tiểu Tiểu nhảy một chút theo nhạc, tuổi vị thành niên, ngũ quan đều chưa thể nảy nở, cực kỳ ngây ngô, trong nơi đầy người trang điểm đậm, lòe loẹt này thật sự là đóa hoa trắng tươi mát lại thu hút sự chú ý của người ta, ở trong quán bar toàn là sói này, rõ ràng là có không ít người mơ ước miếng thịt kia.

Hoắc Tiểu Tiểu nhảy một chút cảm thấy hơi nóng, đầu còn có chút choáng, có lẽ là bởi vì lần đầu tiên tới nơi này, cô cũng không coi là chuyện gì to tát, cô ngồi xuống bưng trà sữa trước mặt lên uống một hớp lớn, mãi đến khi ly thấy đáy, lúc này cô mới dựa vào trên ghế sô pha nhìn các cô gái ngầu lòi tóc ngắn nhảy nhót trên đài cao.

Tầm nhìn trước mắt chồng vào nhau, cô ngáp một cái, có chút buồn ngủ.

Có người đàn ông trưởng thành bưng ly rượu tới, ở trong tiếng nhạc cao giọng nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Lần đầu tiên tới? Chưa từng gặp qua, uống một ly chứ?"

Mấy người Lục Tĩnh Nhất đặt ly rượu trên tay xuống, đứng lên đẩy người đàn ông trưởng thành kia ra, bọn họ chặn trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, ngăn cản ánh mắt của người đàn ông kia: "Đi sang một bên!"

Người đàn ông bị đẩy như thế cũng không tức giận: "Đừng nóng giận, kết bạn thôi mà, làm gì căng."

Lục Tĩnh Nhất không khách sáo chút nào, cậu phách lối đã quen, huống chi đây là địa bàn nhà mình: "Ai kết bạn với anh? Anh cũng không soi gương xem mình có xứng không? Cút!"

Bị mắng như thế, người đàn ông cũng mất đi sắc mặt tốt, ở ghế dài bên cạnh còn có người nhìn, hắn ta bị mất mặt, nhướng mày giận dữ: "Mày có thái độ gì vậy, biết tao là ai không mà bảo tao cút? Con mẹ nó mày muốn bị đánh đúng không?"

Giọng nói của người đàn ông dẫn tới mấy người đàn ông khác, ba người trưởng thành bao vây ba người chưa tới tuổi vị thành niên.

Hoắc Tiểu Tiểu vùi vào một bên ghế sô pha, từ vẻ mặt buồn ngủ lúc đầu lập tức tỉnh táo lại, nhìn mấy người nổi lên xung đột, cô cầm ly nước trái cây tới uống.

Đánh nhau à, thật sự rất đẫm máu, rất khủng khiếp, rất đáng sợ, rất kích thích!

Hai tên bảo vệ ở một bên thấy thế thì tới ngăn cản người, thuận tiện nói vào bộ đàm kêu bảo vệ tới.

"Tao là khách quen ở chỗ này của chúng mày, ông chủ của tụi mày cũng quen biết tao, cản tao à? Cút đi!"

Trong quán bar không ít người gây chuyện, còn chưa uống được mấy ngụm, sớm như vậy đã gây chuyện thì thật sự không nhiều.

"Anh bảo ai cút? Chỗ này là địa bàn của ai anh không biết sao? Cút ra ngoài! Đừng ở trước mặt tôi gây chướng mắt!"

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mấy người Lục Tĩnh Nhất chảnh đến mức giống như thiếu gia ăn chơi, phách lối, cô không nhịn được cười.

Mấy người đàn ông kia đến từ ghế dài bên cạnh, vốn là vì dụ dỗ Hoắc Tiểu Tiểu mà tới, thấy Hoắc Tiểu Tiểu cười, bọn họ tự cảm thấy mất mặt, tức giận xông lên đầu, làm bộ như muốn ra tay.

Năm đấu ba, hay đó.

Hoắc Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, vừa định đứng lên ngăn cản liền bị người ta nắm tay kéo lấy.

Đầu váng mắt hoa, cô hoàn toàn không kịp phản ứng lại, bản thân đã bị kéo đi.

Định thần nhìn lại, cô kinh ngạc.

"Dịch Khiêm?" Dịch Khiêm nắm lấy tay cô, không nói một lời mà kéo cô xuyên qua đám người tầng tầng lớp lớp, ra khỏi quán bar.

Bên ngoài quán bar không có sóng âm điếc tai, hoàng hôn trầm lắng, gió đêm thổi tới, Hoắc Tiểu Tiểu tỉnh táo lại, nhìn Dịch Khiêm ở trước mặt với lông mày nhíu chặt, không nói một lời mà nhìn mình, cô thật sự có chút sợ.

Ở độ tuổi mười bốn mười lăm, Dịch Khiêm so với bạn đồng lứa rõ ràng là cao hơn rất nhiều, ngũ quan mơ hồ còn có thể nhìn ra dáng vẻ khi còn bé, mặc dù bây giờ đã nảy nở không ít nhưng giữa lông mày sạch sẽ lại mang theo sự ngây thơ và anh tuấn của thiếu niên.

Sợ thì sợ nhưng Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy dáng vẻ anh nhìn mình chằm chằm không có một nửa uy lực như ba cô, không đáng sợ chút nào.

"Dịch Khiêm, sao cậu lại tới đây?"

Lông mày Dịch Khiêm nhíu chặt, lồng ngực dưới lớp áo sơ mi trắng có chút phập phồng: "Em uống rượu?"

Hoắc Tiểu Tiểu xoa xoa khuôn mặt hơi nóng của mình: "Không có, tớ chỉ uống một ly trà sữa mà thôi."

"Em có biết em còn chưa thành niên, không thể tới nơi như thế này không? Vừa rồi em có nhìn thấy..."

Cô cười xích lại gần Dịch Khiêm, chớp mắt vài cái lấy lòng, ngăn chặn lời muốn nói sau đó của anh: "Được được được, tớ biết sai rồi, cậu đưa tớ về nhà được không?"

*****

Chả là dạo này mình đang rảnh và không có (chưa tìm ra) bộ nào để dịch, nếu các cậu có bộ nào chưa dịch mà muốn đề cử thì có thể giới thiệu cho mình. Đam hay ngôn gì cũng được, mình khá thích thể loại nữ phụ văn.

Tuy mình dịch không hay lắm nhưng mình sẽ cố gắng hết sức ^^ 😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net