🐈‍⬛Ngoại truyện 10: Bị phạt nhổ cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠY DỖ BA BA PHẢN DIỆN LÀM NGƯỜI

Tác giả: Công Tử Văn Tranh.

Edit + Beta: Dung phi nương nương.

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpat Sharonnn2010‼️

🥦🧄🧅

Ngoại truyện 10: Bị phạt nhổ cỏ

Căn cứ vào suy nghĩ "Nếu ba cô đã biết thì dứt khoát chơi cho đã", bữa đồ ăn Nhật này Hoắc Tiểu Tiểu ăn như gió cuốn, ở bên ngoài to gan để điện thoại sang chế độ im lặng, mãi đến khi hoàng hôn mới thực sự lo sợ bất an mà về nhà.

Wechat trong điện thoại bị anh Tiểu Vũ gửi tới đầy tin nhắn, ngược lại là ba cô, không có động tĩnh gì.

Mặt biển càng bình tĩnh, bên dưới nói không chừng càng là sóng gió mãnh liệt.

Nhưng cô không sợ, ông nội nói sẽ che chở cho cô thì nhất định sẽ che chở cho cô.

Ở Hoắc Công Quán, đèn đuốc sáng trưng.

Cô đứng bên ngoài cửa sắt, xa xa nhìn vào trong, đèn thư phòng lầu ba để mở, cô đoán rằng, hiện tại ba chắc chắn đang ở trong thư phòng, cơ hội tốt! Trước tiên là đi vào gặp mặt ông nội, không cho ba có cơ hội mắng cô!

Vườn hoa không có ai, cô để bảo vệ ở trong trạm bảo vệ mở cửa cho cô rồi một mình lặng lẽ lẻn vào.

Trong phòng khách, Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành đang ngồi ở ghế sô pha nói chuyện.

Hoắc Tiểu Tiểu nhón chân đi về phía phòng khách, trước khi ôm đùi ông nội, cô cẩn thận không để cho mình phát ra một chút tiếng vang nào làm kinh động đến ba cô.

Nhưng—

"Con còn biết về?"

Giọng nói trầm thấp chậm rãi từ trong phòng khách truyền đến.

Sau đầu ba cô giống như có mắt vậy.

Hoắc Tiểu Tiểu chết đứng tại chỗ, quay đầu muốn chạy.

"Hoắc Tiểu Tiểu!"

Từ nhỏ đến lớn, thứ Hoắc Tùy Thành dùng để làm Hoắc Tiểu Tiểu khiếp sợ cũng chỉ có ba chữ này.

Hắn vừa gọi "Hoắc Tiểu Tiểu", Hoắc Tiểu Tiểu quá nửa là chấm dứt hành động.

Cũng không phải là vì cô sợ ba mình thế nào, chỉ là vì gia đình hòa thuận vạn sự hưng.

Chân của Hoắc Tiểu Tiểu giống như mọc đinh mà đứng tại chỗ bất động, quay đầu nhìn thấy ba ngoảnh lại nhìn về phía cô, ánh mắt của hai người tụ lại tại một điểm giữa không trung.

"Tới đây." Cô dứt khoát không trốn trốn tránh tránh nữa, nhanh chân đi vào trong, nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn giữa cô và ba, cô lượn một vòng lớn quanh phòng khách rồi vòng tới bên cạnh Hoắc lão tiên sinh: "Ông nội, đã trễ như vậy rồi, ông còn chưa đi nghỉ ngơi ạ?"

Hoắc lão tiên sinh mặc cho cô vịn cánh tay mình, cười nói: "Còn không phải chờ cháu về sao? Nói với ông một chút, hôm nay đi đâu chơi?"

"Hôm nay nhóm Dịch Khiêm có trận bóng rổ rất quan trọng."

"Trận bóng rổ? Thắng không?"

"Đương nhiên là thắng, đây là trận đấu bóng rổ đầu tiên của bọn họ. Ông nội, ông không biết đâu, nhóm Dịch Khiêm chơi bóng rất lợi hại, toàn bộ quá trình đều áp đảo đối phương, sau khi thắng tụi cháu đi ăn bữa cơm, quên mất thời gian." Nói xong cô nhìn về phía Hoắc Tùy Thành: "Ba ơi, con xin lỗi, hôm nay lén đi ra ngoài còn về trễ, con cam đoan, không có lần sau!"

Nói xong, cô lo lắng bất an mà ôm chặt cánh tay Hoắc lão tiên sinh.

Ông vỗ vỗ mu bàn tay của cô, ra hiệu cho cô đừng căng thẳng, quay đầu nói với Hoắc Tùy Thành: "Được rồi, Tiểu Tiểu đã về rồi, lo lắng cả một ngày thì đừng ra vẻ nữa."

Lo lắng cả một ngày?

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba cô.

"Cha, cha đừng nuông chiều nó như thế, hôm qua con đã nói rồi, hai ngày cuối tuần ở nhà, không cho phép đi đâu cả. Hoắc Tiểu Tiểu, con xem lời ba nói như gió thoảng bên tai thật sao?"

Hoắc Tiểu Tiểu căng thẳng lắc lắc cánh tay ông.

Lông mày Hoắc lão tiên sinh hơi nhíu lại: "Có đứa trẻ nào không ham chơi, con bé làm sai chuyện gì thì anh nói đạo lý với nó một chút là được, cũng không phải là nghe không vào, làm gì mà cấm cửa nó?"

Hoắc Tiểu Tiểu điên cuồng gật đầu.

"Nếu như cha biết nó đã làm gì thì con tin là cha cũng sẽ đồng ý với quyết định của con."

Một câu bất chợt khiến ông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu.

"Làm gì? Tiểu Tiểu, cháu đã làm gì khiến ba cháu tức giận như vậy?"

"..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi.

Ba cô bị gì vậy? Có phải là không chơi nổi không? Thân thể của ông nội không tốt, lấy chuyện này ra để khiến ông phiền lòng làm gì? Không thể bí mật giải quyết giữa cha con mình sao?

"Ông nội, cháu... ba đã mắng cháu rồi, cháu biết sai rồi, ông đừng hỏi nữa ạ."

Nhìn dáng vẻ này của Hoắc Tiểu Tiểu, đoán chừng là lỗi lầm gì đó mà ngay cả bản thân ông cũng cảm thấy không đúng.

Hoắc lão tiên sinh nhìn Hoắc Tùy Thành một cái: "Được rồi, ở trước mặt tôi thì đừng làm vẻ mặt đó nữa, hôm nay Tiểu Tiểu đi ra ngoài chơi là do tôi cho phép, ai mà không có chuyện ngoài kế hoạch? Cứ muốn nhất định phải thuận theo kế hoạch của anh à?" Ông vỗ vỗ lưng Hoắc Tiểu Tiểu: "Đã chơi một ngày rồi, đi lên nghỉ ngơi đi."

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba cô: "Vậy con... đi lên đây?"

Vẻ mặt Hoắc Tùy Thành không thay đổi, Hoắc Tiểu Tiểu như vậy nghĩa là ba cô không có ý kiến, cô vội vã cầm balo đứng dậy rời đi.

Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi, lúc này Hoắc lão tiên sinh mới hỏi: "Nói đi, con bé đã làm gì mà khiến vẻ mặt anh cả ngày khó coi như vậy?"

Hoắc Tùy Thành nặng nề thở dài: "Trốn học đi quán bar."

"..." Hoắc lão tiên sinh kinh ngạc một lát, hồi lâu mới nói một câu: "Vậy thì nên nói vài câu."

Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ khoanh tay: "Cha che chở nó như thế, nó mới dám không sợ hãi như vậy, con nói hai câu cũng không vui, chỗ như quán bar kia là nơi một đứa con gái chưa vị thành niên như nó có thể đi sao?"

Hoắc lão tiên sinh tằng hắng một cái: "Anh không nói sớm thì sao tôi biết được, được rồi được rồi, muộn lắm rồi, tôi buồn ngủ rồi, đi lên nghỉ ngơi thôi. Tiểu Tiểu ấy, anh tự nói chuyện đàng hoàng với nó, chú ý chừng mực và giọng điệu, giáo dục làm chủ, đừng ra tay, làm nó khóc sướt mướt." Ông đứng dậy, vừa đi vừa nói tiếp: "Anh là cha của nó, nên cố gắng nói lý với nó, nó mới mười ba tuổi, đang là thời kỳ nổi loạn, nếu như nó hiểu chuyện sớm như vậy thì cần người làm cha như anh làm gì?"

Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ, đáp vâng.

Trong phòng trên lầu, Hoắc Tiểu Tiểu giải quyết được nguy cơ lớn nhất ngày hôm nay, cô nằm trên giường thở dài một hơi.

Vẫn phải nhờ ông nội ra sức, nói che chở cho cô liền che chở cho cô, có điều những việc bằng mặt không bằng lòng như vậy sau này vẫn là ít làm mới thỏa đáng, ba cô không phải là người dễ qua mặt như vậy.

Cô đưa ánh mắt nhìn về phía balo bên cạnh, nhớ tới năm bức thư tình hôm nay nhận được, cô ngồi dậy lấy năm bức thư kia ra.

Chỗ miệng năm bì thư màu hồng dùng hình trái tim dán lại. Cô vứt đống thư tình kia qua một bên, cầm bức thư tình dành cho Dịch Khiêm ước lượng, rất mỏng, trong bì thư có lẽ chỉ có một tờ giấy, cô lại cầm tới để dưới đèn soi, không nhìn ra được bên trong viết cái gì.

Nhớ tới mấy người Dịch Khiêm, tuổi còn trẻ mà đã nhận thư tình đến mỏi tay, cô liền buồn bực, cô rất kém cỏi sao? Vì sao một bức thư tình cũng không nhận được?

Cô đứng trước gương nhìn cô gái có chiều cao gần một mét sáu mươi, chân dài, eo thon, mặt nhỏ bằng bàn tay, rất xinh đẹp, làm sao lại chưa từng nhận được lời thổ lộ và thư tình của một bạn học nam nào?

Hay là nói cả đám bạn học nam của trường đều tập trung học?

Hoắc Tiểu Tiểu không rõ, cô đắm chìm trong sự hoang mang vì mình đã lớn như vậy mà lại chưa từng được nam sinh thổ lộ, cho nên lúc Hoắc Tùy Thành đi vào phòng cô, cô cũng không chú ý đến.

"Hoắc Tiểu Tiểu!" Hoắc Tùy Thành đứng ở cửa phòng giữ quần áo của cô, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu đứng trước gương, hắn cong ngón tay gõ khung cửa một cái.

Hoắc Tiểu Tiểu hoàn hồn, nhìn Hoắc Tùy Thành đứng ở cửa giật nảy mình, nhớ tới chuyện mà mình hoang mang, lại nghĩ tới việc ba cô đã từng nói không cho phép yêu sớm, một sự sợ hãi giống như bị bắt tại trận khiến cô thẹn quá hóa giận: "Ba, sao ba vào mà không gõ cửa?"

"Ba gõ nhiều lần mà con không nghe thấy, nghĩ gì vậy?"

Hoắc Tiểu Tiểu lầm bầm hai câu, không nói chuyện.

"Qua đây."

Hoắc Tùy Thành ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đi tới, hắn nói: "Vừa rồi có ông nội nên ba không nói gì thêm, nhưng hôm nay con lén đi ra ngoài, có phải là nên cho ba một lời giải thích không?"

Hoắc Tiểu Tiểu biết hôm nay là mình không đúng, cô sảng khoái nhận sai, nói xin lỗi: "Con xin lỗi ba, chuyện ngày hôm nay là lỗi của con, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Hoắc Tùy Thành dò xét cô.

Dưới ánh mắt như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu biết, ba cô là đang nghĩ xem có nên tin tưởng cô hay không.

Cô phải thêm một mồi lửa mới được.

Hoắc Tiểu Tiểu giơ tay thề, ánh mắt chân thành tha thiết mà nhìn ba mình: "Thật đó ạ, ba tin con đi, hôm nay con thật sự biết sai rồi, không có lần sau."

Hoắc Tùy Thành nhìn cô, gằn từng chữ: "Hoắc Tiểu Tiểu, con có biết là dáng vẻ này của con ở chỗ ba đã không dùng được nữa không?"

"Con cũng không có thường xuyên phạm lỗi mà? Ba sao lại hà khắc với con như thế."

"Là không thường xuyên phạm lỗi, nhưng một khi phạm lỗi thì đều nói lời giống nhau, hơn nữa còn không sai chữ nào, lần sau con học cách thông minh hơn một chút, đừng lấy những lời này tới qua loa lấy lệ với ba nữa."

"..."

"Chuyện này ba không muốn nói nữa, cho con hai lựa chọn, giảm một nửa tiền tiêu vặt hay là ngày mai cùng người làm vườn nhổ cỏ trong vườn hoa, tự con quyết định."

Hoắc Tiểu Tiểu phút chốc đứng lên, không chút do dự nói: "Nhổ cỏ!"

"Sau này nếu như còn đi quán bar nữa thì ba sẽ tịch thu tiền tiêu vặt của con, nhớ chưa?"

Hoắc Tiểu Tiểu liên tục gật đầu.

Đánh rắn đánh bảy tấc, ba cô đánh cũng quá chuẩn rồi.

Có sự uy hiếp này, cô nào còn dám đi.

Có câu nói không sai, con gái vẫn phải độc lập về kinh tế mới tốt.

Thấy Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ, hắn biết có lẽ lần này cô nghe lọt được rồi, hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt lại liếc thấy bì thư màu hồng rải rác trên giường.

Bước chân ngừng lại.

Hắn cũng không lạ lẫm gì với vật như vậy, Internet phát triển như thế, ai còn viết thư nữa? Huống chi còn cần trái tim dán kín, ngoại trừ thư tình của trẻ con chưa trưởng thành viết thì còn có thể là cái gì.

Trên bì thư kia dường như có viết tên.

Ở khoảng cách một mét, hắn híp mắt muốn nhìn thấy rõ hai chữ trên bì thư kia, là Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm?

Viết thư tình cho Dịch Khiêm?

Hắn biết Hoắc Tiểu Tiểu từ nhỏ đã cùng Dịch Khiêm lớn lên, tình cảm giữa hai đứa nhỏ không hề tầm thường.

Nhưng còn nhỏ tuổi đã dỗ được Hoắc Tiểu Tiểu viết thư tình cho nó?

Ánh mắt Hoắc Tùy Thành dần dần tối lại.

Hoắc Tiểu Tiểu chú ý tới ánh mắt của ba cô, cô bước nhanh về phía trước, ngồi xuống giường, thu mấy bức thư tình giấu dưới người mình, điềm nhiên như không có việc gì mà cười nói: "Ba, con hơi buồn ngủ..."

Hoắc Tùy Thành dời ánh mắt khỏi dưới người cô, không hỏi nhiều, giả vờ như không nhìn thấy mấy bức thư tình kia, nhấc chân đi ra ngoài.

Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.

May mà ba cô không nhìn thấy mấy bức thư tình này, nếu không thì lại phải nghe ba dạy dỗ không được yêu sớm, nghe lải nhải một đêm, cô cũng không muốn nghe nữa.

Cất kỹ thư tình, đóng cửa đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Tiểu Tiểu đặc biệt dậy thật sớm, cùng người làm vườn tu sửa vườn hoa, nhổ cỏ dại trên bãi cỏ.

Mặt trời buổi sáng cũng không nóng lắm, cô liền mang theo mũ cỏ lớn, mặc đồ chống nắng, cầm cái sọt, ngồi xổm trên bãi cỏ nhổ cỏ dại.

So với việc trừ một nửa tiền tiêu vặt của cô mà nói thì nhổ cỏ tính là gì.

Cô vốn muốn đợi ông nội rời giường, thấy cô ở bên ngoài nhổ cỏ, nói không chừng ông sẽ đau lòng cho cô, không cho cô nhổ nữa.

Nhưng làm một hồi lâu, ông nội cũng không nói một câu thay cô, ngược lại còn cùng ba ngồi ở một chỗ thoáng mát trên bãi cỏ, uống trà nói chuyện, thậm chí còn ở xa xa khích lệ cô một câu: "Cố lên, làm rất tốt."

"..." Hoắc Tiểu Tiểu vừa làm vừa nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhổ tận gốc cỏ dại lẫn cả thảm cỏ được gieo trồng.

Chỉ biết ức hiếp một cô gái nhỏ là cô đây, để cô sáng sớm đi nhổ cỏ, nhìn xem đây là việc mà con người làm sao? Còn ở một bên nhàn nhã nói chuyện, đáng ghét!

Mặt trời dần lên cao, mặt cỏ được bóng râm của Hoắc Công Quán bao phủ dần dần bị ánh nắng bao trùm, Hoắc lão tiên sinh và Hoắc Tùy Thành ở một bên nói chuyện, chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, Hoắc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng nhổ xong cỏ dại trên mặt cỏ, trên trán, trên người cô đều là mồ hôi, còn dính không ít vụn cỏ và bùn đất.

Cô cởi găng tay cao su trên hai tay, đứng dậy đấm cánh tay và hai đùi đau nhức, nhìn Hoắc Tùy Thành chuẩn bị về phòng. Cô nổi lòng ác độc, chờ đúng thời cơ và phương hướng, chân phải lùi về sau một bước, lấy đà một cái chạy về phía Hoắc Tùy Thành, lúc tới gần Hoắc Tùy Thành, cô nhảy lưng ba mình, cả người liền nằm sấp trên đó, hai tay ôm cổ ba cô thật chặt.

Hoắc Tùy Thành giật mình, hai tay theo bản năng ôm lấy đầu gối cô.

Mùi bùn đất và cỏ lại đập vào mặt, trong đó còn lẫn cả mùi mồ hôi.

"..." Lúc này Hoắc Tùy Thành nín thở, cắn chặt răng: "Hoắc Tiểu Tiểu!"

Hoắc Tiểu Tiểu nào có nghe, cô nghiêng đầu cọ cọ trên má ba, cọ hơn một nửa mồ hôi và vụn cỏ lên trên mặt ba cô, vai áo sơ mi bị bùn đất dính trong lòng bàn tay cô đóng cho mấy dấu tay, trên quần tây đều là bùn.

Cô cởi mũ cỏ trên đầu mình đội lên đầu ba cô: "Ba ơi, con làm xong rồi!"

Hoắc Tùy Thành chỉ cảm thấy gân xanh ở huyệt thái dương nổi lên: "Đi xuống cho ba!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net