Chương 82:...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Tưởng chừng có thể thông quan bằng cách giết đồng đội, nhưng thực tế còn có một cái bẫy lớn hơn.

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
.........................................

Đôi mắt ti hí gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt, Gà Tây Bự cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn hai giây, nó kêu cục cục một tiếng, sau đó âm hiểm cười nói: "Còn vấn đề thứ hai thì sao?"

Biểu cảm của Gà Tây Bự lúc này giống hệt như lúc Tiêu Quý Đồng đặt câu hỏi lần trước, không ai nhìn ra được nó có gì thay đổi. Nhưng dù vậy thì Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều nhận ra một điều: trò chơi Diều Hâu vồ gà con đối với Gà Tây Bự cũng quan trọng như câu hỏi 'phương thức chính xác thông quan trò chơi là gì'. Thậm chí có thể là quan trọng hơn.

Đường Mạch nhìn Gà Tây Bự, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Lúc đầu cậu không nghĩ đến vấn đề này, cho đến khi Phó Văn Đoạt hỏi, cậu cũng dần phát hiện ra điểm không thích hợp.

Trong trận trò chơi Diều Hâu vồ gà con vừa rồi, ngoại trừ Tiêu Quý Đồng ẩn nấp vô cùng kỹ, sáu người chơi còn lại đều đã đối đầu trực diện với Gà Tây Bự. Gà Tây Bự nhìn qua thì đang công bằng công kích từng người chơi, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối tượng từ đầu đến cuối nó nhắm tới lại chỉ có cô gái tóc dài mặt lạnh tanh - Ninh Ninh.

Điều này thể hiện rõ nhất ở đợt tấn công cuối cùng của Gà Tây Bự. Lúc đó, Gà Tây Bự bị rơi vào bẫy liên hoàn của thằng bé tóc vàng thiết kế, súyt chút nữa đã bị giọt nước màu xanh kia giết chết. Nhưng sau khi thoát ra được, nó không hề tấn công người suýt chút nữa đã giết được mình, cũng không đi công kích Phó Văn Đoạt đã dùng dao găm làm toàn thân nó bị thương, mà là đem mũi nhọn nhắm ngay Ninh Ninh đứng ở phía sau năm người.

Cho dù xét về giá trị thù hận hay vị trí đứng thì Ninh Ninh cũng không phải đối tượng phù hợp để công kích. Nhưng Gà Tây Bự hết lần này tới lần khác bỏ gần tìm xa, trực tiếp dùng móng vuốt khoét đi một miếng thịt trước ngực Ninh Ninh.

Nó đang nhằm vào Ninh Ninh.

Điều này ám chỉ một manh mối vô cùng quan trọng đó là: trò chơi Diều Hâu vồ gà con này có vấn đề.

Đường Mạch cẩn thận suy nghĩ câu hỏi thứ hai, cậu còn chưa nghĩ ra câu hỏi thích hợp thì đã nghe một giọng nam từ bên cạnh vang lên: "... Vấn đề thứ hai chính là George Edward xếp ở vị trí thứ mấy."

Đường Mạch hai mắt trợn to, cậu kinh ngạc nhìn về phía thanh niên vừa mở miệng. Không chỉ có cậu, Phó Văn Đoạt cũng cau mày nhìn Tiêu Quý Đồng. Ngay cả đồng đội của hắn là tiểu Kiều và Ninh Ninh cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, không rõ tại sao Tiêu Quý Đồng lại hỏi vấn đề này.

Câu hỏi đầu tiên Phó Văn Đoạt đưa ra là: trò chơi Diều Hâu vồ gà con có ý nghĩa đặc biệt nào không?

Vấn đề thứ hai Tiêu Quý Đồng đưa ra là: đồng đội George·Edward của hắn xếp vị trí thứ mấy.

Câu hỏi này quá ích kỉ, biết được thứ hạng của một người cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, cho dù có biết thằng bé xếp ở vị trí thứ mấy đi nữa, chỉ cần vị trí của sáu người còn lại không đúng thì nhóc vẫn sẽ bị cuốn vào trò chơi [ Diều Hâu vồ gà con]. Tiêu Quý Đồng hỏi ra câu này quá đột ngột, dường như để lãng phí một cơ hội đặt câu hỏi.

Đường Mạch nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu suy nghĩ nguyên nhân Tiêu Quý Đồng đưa ra câu hỏi này. Đường Mạch tin tưởng đối phương sẽ không hỏi một cách liều lĩnh, có lẽ đã trải qua cân nhắc kỹ càng. Chỉ tiếc hiện tại lượng tin tức của cậu quá ít, trong lúc nhất thời rất khó để hiểu được nguyên nhân đối phương làm như thế.

Gà Tây Bự sau khi nghe được câu hỏi này cũng có chút kinh ngạc. Nhưng nó lập tức nở nụ cười: "Đứa nhỏ đáng yêu, ngươi quên vị trí của mình rồi sao?" Nó bước tới bên cạnh thằng bé, vươn cái cánh bị Phó Văn Đoạt cắt sắp đứt khi nãy sờ sờ đầu của nhóc. Thằng bé chán ghét định đẩy cánh gà ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không tiếng động đứng kế bên Tiêu Quý Đồng, có chút ủy khuất.

Đường Mạch: "Vậy đáp án là gì?"

Cho dù như thế nào thì câu hỏi cũng đã đặt ra, hiện tại bọn họ cần câu trả lời.

Gà Tây Bự vỗ vỗ cánh: "Trò chơi Diều Hâu vồ gà con thì có thâm ý gì được chứ, không phải chỉ là một con Diều Hâu đáng ghét muốn bắt bọn nhỏ đáng yêu của ta sao? Các con của ta yên tâm đi, mụ mụ ở đây, mụ mụ sẽ không để cho Diều Hâu ghê tởm kia bắt được các ngươi đâu, cục." Dừng một chút, Gà Tây Bự tiếp tục nói: "Còn vị trí xếp hàng của ngươi..."

Gà Tây Bự vuốt đầu thằng bé, cười nói: "Cục cục, ngươi xếp ở vị trí thứ hai nha, đứa nhỏ đáng yêu, ngươi quên mất rồi sao?" Nói xong câu đó, Gà Tây Bự cười hắc hắc một tiếng, nó đứng lên liếc nhìn nữ sinh cấp ba ngã dưới đất. Gà Tây Bự nhìn nữ sinh sắp chết này đầy ẩn ý, giây tiếp theo nó vặn vẹo thân hình to lớn, nhìn con sâu xanh lớn trên mặt đã chết hoàn toàn.

Tiếng thét chói tai tiếng vang lên. Gà Tây Bự giống như là giờ mới phát hiện ra chuyện này. Nó dùng kỹ xảo vụng về quát: "Cục cục cục cục! ! ! Cái con sâu này chết như thế nào vậy? Sâu chết rồi làm sao con ta ăn được, ăn vào sẽ bị đau bụng. Con sâu chết tiệt, sao ngươi không thể sống lâu hơn một chút hả. Bây giờ mụ mụ lại phải đi tìm thức ăn cho bọn trẻ rồi."

Gà Tây Bự quay đầu, làm bộ làm tịch nhìn tất cả người chơi: "Các con của ta, có phải đã đói bụng rồi hay không? "

Tiêu Quý Đồng gật đầu: "Mụ mụ, bọn ta đói lắm rồi. "

Gà Tây Bự lớn tiếng nói: "Mụ mụ đi tìm đồ ăn ngay cho các ngươi, cục!"

Cơ thể mập mạp của nó có độ linh hoạt hoàn toàn tương phản với ngoại hình, nó ngân nga bài đồng dao kỳ dị: "Gà con ăn giun, ta ăn thịt gà con....", rất nhanh đã biến mất ở trong siêu thị. Hiện tại tất cả người chơi đều biết, con Gà Tây Bự này căn bản là đang diễn trò. Nó lúc thì sắm vai mụ mụ từ ái, lúc thì khôi phục bản tính biến thành Diều Hâu hung ác và tàn bạo. Nó đem người chơi đùa bỡn  xoay vòng vòng, tự mình diễn kịch, giống như đang xem trò cười của đám người chơi.

Tiếng ca lạc điệu và khó nghe quanh quẩn trong siêu thị, sau khi thân ảnh Gà Tây Bự hoàn toàn biến mất, nữ sinh tóc ngắn cũng không nhịn được nữa mà khóc lên.

Nữ sinh đáng thương ôm chầm lấy người bạn chưa biết sống chết ra sao mà khóc lớn. Khóc vài phút thì cô bé cắn môi kìm lại nước mắt, ôm bạn mình, cho bạn mình uống nước, sau đó nhẹ nhàng kêu tên bạn, hy vọng bạn mình sớm tỉnh lại.

Thực lực của hai nữ sinh này tương đối yếu, nếu như không có mấy người Đường Mạch, có lẽ kết cục của hai cô bé chính là những đống thịt vụn trên mặt đất, bị Gà Tây Bự xé nát.

Kết thúc màn đặt câu hỏi, sau khi chắc chắn Gà Tây Bự đã đi xa, Đường Mạch nhìn về phía Tiêu Quý Đồng, bình tĩnh nói: "Câu thứ nhất là nói dối, như vậy câu hỏi thứ hai nó trả lời là chính xác. Tiêu tiên sinh, tôi muốn biết tại sao cậu lại hỏi câu này."

Đường Mạch tuy không quen biết Tiêu Quý Đồng, nhưng tiếp xúc trong thời gian ngắn, cậu biết đối phương là một người thông minh, đã thông quan Tháp Đen tầng hai, hơn nữa còn cực kì nổi tiếng ở Nam Kinh. Người như vậy sẽ không hỏi những vấn đề vô dụng.

Tiêu Quý Đồng mỉm cười: "Tôi hỏi câu đó là bởi vì tôi biết nhiều tin tức hơn hai người một chút. Nhưng mà trước đó, tôi muốn hỏi vị... Đường Cát tiên sinh này một chút." Tiêu Quý Đồng không vạch trần chuyện Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt dùng tên giả, hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt: "Anh cảm thấy trò chơi Diều Hâu vồ gà con này đặc biệt ở chỗ nào?"

Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: "Nếu như chỉ muốn phạt vì xếp hàng sai thì có thể nói thẳng 'Xếp hàng sai, Gà Tây Bự có thể bắt người chơi trong vòng một giờ', không cần thiết phải thiết kế một cái trò chơi phụ." Trừ khi bản thân trò chơi này là một manh mối.

Câu nói kế tiếp Phó Văn Đoạt không nói, nhưng Đường Mạch đã sớm hiểu ra. Cậu nhìn Phó Văn Đoạt, nhẹ nhàng cười nói: "Đúng vậy, tôi cũng từng nghĩ vì sao lại phải làm ra cái trò chơi phụ [Diều Hâu vồ gà con] này. Nếu như chỉ là muốn giết người chơi, thì tùy tiện gọi bất cứ trò chơi nào cũng không thành vấn đề."

"Hơn nữa nó có sát khí. Luồng sát khí đó nhắm vào cô ấy." Phó Văn Đoạt chỉ hướng Ninh Ninh.

Vết thương trên người Ninh Ninh đã lành hơn phân nửa, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Cô mím môi không nói lời nào.

Thằng nhóc bất mãn nói: "Vì sao nó chỉ nhắm vào chị Ninh Ninh? Chẳng lẽ là bởi vì chị Ninh Ninh là nữ. A đúng rồi, chị kia không phải cũng bị nó cào sao, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại mà. Chẳng lẽ nó thật sự chỉ nhắm vào nữ?"

"Đương nhiên không phải." Đường Mạch lắc đầu: "Trò chơi Diều Hâu vồ gà con rất phổ biến, tôi tin đại đa số mọi người khi còn bé đều đã từng chơi. Trò chơi này có hai đặc điểm, đầu tiên là gà mẹ bảo hộ gà con, thứ hai là mỗi lần Diều Hâu chỉ bắt gà con đứng sau cùng. Người chơi chúng ta có thứ tự xếp hàng, bản thân trò chơi Diều Hâu vồ gà con cũng có một trình tự -- Diều Hâu muốn bắt gà thì phải bắt đầu từ con gà đứng cuối."

Cậu bé suy nghĩ một lúc, đột nhiên cả kinh nói: "Ý của anh là chị Ninh Ninh chính là con gà con đứng ở cuối cùng?" Cậu bé vô cùng thông minh, sau đó đã nhớ lại: "Chờ đã, vừa rồi chị Ninh Ninh xếp ở vị trí thứ năm, người đứng cuối hàng là anh kia." Nhóc chỉ vào Phó Văn Đoạt, "Con Gà Tây Bự kia bắt chị Ninh Ninh, không phải anh ấy, vậy chẳng lẽ trình tự nó bắt không phải là trình tự chúng ta xếp hàng, mà là dựa theo vị trí con gà con đứng cuối hàng thật sự, như vậy vị trí chính xác của chị Ninh Ninh là đứng cuối cùng?"

Rất nhiều thứ không cần phải nói nhiều, sau khi cậu nhóc giải thích như thế, tất cả mọi người đều hiểu ý của nhóc. Trên thực tế, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã sớm nghĩ đến đáp án này, bằng không Phó Văn Đoạt cũng sẽ không hỏi câu hỏi kia. Rất có thể, Tiêu Quý Đồng cũng đã đoán được.

Gà Tây Bự rõ ràng đang nhằm vào Ninh Ninh, suy xét đến nó đang nói dối, trò chơi [Diều Hâu vồ gà con] thật sự có thâm ý, rất rõ ràng, thứ tự nó bắt người chơi có liên hệ đến thứ tự xếp hàng chính xác.

Đường Mạch: "Tám chín phần cô gái này..." Đường Mạch không biết nên xưng hô như thế nào với Ninh Ninh, cậu dừng lại một chút, nói thẳng: "Cô ấy chắc là người đứng cuối cùng. Căn cứ vào manh mối này, về cơ bản chúng ta có thể xác định người chơi đứng cuối là ai, đây là nguyên nhân chúng tôi hỏi vấn đề thứ nhất. Hiện tại đến mọi người." Đường Mạch cười nói: "Tiêu tiên sinh, tại sao cậu lại muốn hỏi câu kia, tin tức các cậu biết mà chúng tôi không biết là gì?"

Sau khi Phó Văn Đoạt phát hiện Ninh Ninh bị Gà Tây Bự nhằm vào, hắn lập tức nghĩ đến luật chơi đặc biệt của trò chơi [Diều Hâu vồ gà con]. Sau sau khi Gà Tây Bự trả lời lại càng chứng minh trò chơi này thật sự có ý nghĩ sâu xa khác, bọn họ từ đó liền xác định vị trí thật sự của Ninh Ninh.

Tuy không chắc chắn, nhưng khả năng 80% người chơi nữ này xếp ở vị trí cuối cùng.

Vì vậy hiện tại đến lượt Tiêu Quý Đồng nói.

Phó Văn Đoạt đứng bên cạnh Đường Mạch, hắn đối với đám người Tiêu Quý Đồng tựa hồ không có hứng thú gì, chỉ bình tĩnh nhìn, không nói chuyện. Đường Mạch rất kiên nhẫn đợi Tiêu Quý Đồng đưa ra một cái đáp án thích hợp.

"Tôi hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân." Tiêu Quý Đồng nhìn về phía đồng đội Ninh Ninh của mình, sau đó thế mà đưa mắt nhìn thẳng Phó Văn Đoạt đang đứng bên cạnh Đường Mạch. Hắn cười một tiếng, nói ngay vào điểm chính: "Đường Cát tiên sinh, anh là khách lén qua sông đúng không?"

Sắc mặt Phó Văn Đoạt vẫn không thay đổi, không trả lời.

Đường Mạch lạnh lùng hỏi: "Đây chính là tin tức cậu nói sao, Tiêu tiên sinh? "

Tiêu Quý Đồng: "Hai người hiểu lầm rồi, tôi cũng không cố ý nhằm vào khách lén qua sông. Vừa rồi trong trò chơi Diều Hâu vồ gà con tôi nhìn ra được, hai người cũng không có ý định giết người. Cái trò chơi này có một lỗ hỏng rất rõ ràng, quy tắc thứ năm của trò chơi, một khi có gà con tử vong sẽ kích hoạt 'Gà Tây Bự cực kì thương tâm', tạm thời làm giảm chứng tinh thần phân liệt của Gà Tây Bự. Thật ra đang ám chỉ, chỉ cần có người chơi chết, trò chơi Diều Hâu vồ gà con sẽ lập tức kết thúc. Nếu thật sự không muốn bị Gà Tây Bự truy sát, có một cách rất đơn giản."

Đường Mạch thản nhiên nói: "Giết người, kết thúc trò chơi."

Tiêu Quý Đồng: "Đúng vậy. Nhưng hai người không làm như vậy. Thời điểm Ninh Ninh bị con Gà Tây Bự kia đuổi giết tôi đang ở xa, lúc đầu muốn chạy tới trợ giúp, nhưng không đuổi kịp, tôi thấy hai người chạy ra. Khách lén qua sông cũng chia thành rất nhiều loại, có khách lén qua sông giết người như ma, sau Địa Cầu Online bọn họ không có gì ràng buộc, tham gia bất kỳ trò chơi nào cũng không để ý mà điên cuồng giết người. Tôi đã thấy dạng khách lén qua sông như vậy."

Đường Mạch cũng đã gặp dạng khách lén qua sông tương tự, trong trò chơi đoàn xiếc thú Quái Kỳ tổng cộng mười người chơi bị thiệt mạng. Trong đó có bốn tên khách lén qua sông bị đám người Đường Mạch liên thủ giết chết, sáu người chơi còn lại là bị bốn tên khách lén qua sông đó giết chết.

Đường Mạch nói: "Chỗ sơ hở này có khả năng là bẫy. Nếu giết người có thể kết thúc hình phạt, như vậy trong số những người chơi đã chết trước đây, chắc chắn có người đã lựa chọn cách này. Đến cuối cùng, trò chơi chỉ lại một người. Một người thì không cần xếp hàng, người chơi đó chính là đội ngũ. Nhưng người đó cũng sẽ không thông quan được phó bản thực tế này. Giết đồng đội của mình thoạt nhìn có thể thông quan trò chơi, nhưng trên thực tế chắc chắn chắn còn có một cái bẫy lớn hơn... Tiêu tiên sinh, có thể bọn tôi vì lí do này nên mới không lựa chọn giết người."

"Trong bất cứ trò chơi Tháp Đen nào, chiến lược cũng chỉ là phụ, chủ yếu vẫn phải dựa vào cảm giác. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, mỗi một trò chơi tôi thông quan đều dựa trên trực giác của tôi." Tiêu Quý Đồng mỉm cười nói: "Khách lén qua sông chưa chắc đã là người xấu, người chơi chính thức và quân dự bị cũng không nhất định là người tốt. Cậu có thể nói ra lời vừa rồi, Victor tiên sinh, cái này đã chứng minh hai người không phải là người xấu."

Đường Mạch không nói nữa.

Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: "Lúc đầu tôi cũng không chú ý đến vấn đề Ninh Ninh bị nhắm đến, thẳng đến khi vị Đường Cát tiên sinh này hỏi về trò chơi Diều Hâu vồ gà con, tôi mới nhận ra manh mối này. Mà lúc đó tôi đang nghĩ tới một vấn đề khác."

Đường Mạch: "Vấn đề gì?"

"Đầu tiên, chúng ta đều thừa nhận khả năng 90% thứ tự xếp hàng của trò chơi này không phải xếp ngẫu nhiên, mà là theo quy luật nào đó. Bằng không muốn thắng được trò chơi này quá khó, và nó bị thiếu một chút chiến lược. tiếp theo, lấy cô bé kia nói trước" Tiêu Quý Đồng nhìn về phía nữ sinh cấp ba tóc ngắn đang ngồi dưới đất: "Trò chơi này có lẽ dựa theo số tầng chúng ta công tháp. Như vậy hiện tại đã biết hai cô bé này vẫn chưa thông quan Tháp Đen, tiểu Kiều là người chơi Tháp Đen tầng một. Victor tiên sinh ngươi, còn có đồng đội của cậu là Đường Cát tiên sinh, hơn nữa tôi và Ninh Ninh. Chúng ta đều là người chơi công tháp tầng hai."

Đường Mạch lập tức hiểu ra: "...Cậu hỏi thứ tự của thằng bé là để loại trừ suy đoán 'Thứ tự xếp hàng liên quan đến số tầng người chơi công tháp'?"

"Không sai." Tiêu Quý Đồng cười nói, "Bất quá còn có một việc mà hai người không biết nhưng tôi lại biết. Lí do chính mà tôi hỏi thứ tự xếp hàng của tiểu Kiều là vì manh mối này."

"Việc gì?"

Tiêu Quý Đồng nhìn về phía đồng đội mình. Cô gái tóc dài lạnh như băng tên Ninh Ninh khoanh tay, mặt không biểu tình mà đứng một bên.

Tiêu Quý Đồng thu hồi tầm mắt, nói: "Trong đây, hai cô bé này là quân dự bị. Tôi đã từng là quân dự bị, bây giờ là người chơi chính thức, nhưng nghiêm túc mà nói, thân phận của tôi càng có khuynh hướng nghiêng về quân dự bị. Tiểu Kiều ở vị trí thứ hai. Chỉ cần nhóc không đứng ở vị trí thứ ba, trò chơi này chắc chắn không phải dựa theo số tầng người chơi công tháp để xếp hàng. Mạn phép hỏi một câu... Victor tiên sinh, cậu có phải là người chơi chính thức không?"

Đường Mạch giật mình. Đầu óc của cậu nhanh chóng hoạt động, cậu đã hoàn toàn hiểu được ý của Tiêu Quý Đồng. Thế nhưng cái suy đoán này không đúng, còn có lỗ hỏng ở vị trí người cuối cùng. Trừ khi...

"Cô ấy là khách lén qua sông?!" Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía Ninh Ninh.

Tiêu Quý Đồng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy. Tôi là quân dự bị, tiểu Kiều là người chơi chính thức... Ninh Ninh là khách lén qua sông."

.........................................

Lời tác giả:

Đường Đường: Cần gì phải nói Lão Phó là khách lén qua sông, khách lén qua sông ăn hết gạo nhà các người hả! Lão Phó là chấp hành nhiệm vụ nên giết người có được không!

Lão Phó: ...( dù sao cũng bị toàn bộ người Trung Quốc gán mác người xấu rồi, lợn chết không sợ nước sôi)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net