CHƯƠNG 80 : Nam Kinh công lược tổ, Tiêu Quý Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đứng đúng đầu cuối, vậy chính là 5040 cách." Thanh âm dừng lại, Ninh Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai cô bé: "Dư lại tới 5039 cách xếp hàng, em định chọn cái nào ?"

*Mình thực sự dốt toán nên đoạn này mình cũng không hiểu lắm. Mình có vất cho mấy đứa bạn thì cno nói hình như tác giả lại đang nói nhầm. 7 người đứng xếp hàng, nếu không phân biệt đầu cuối, thì sẽ có 7! = 5040 cách. Còn nếu phân biệt đầu cuối, thì là 7!/2 = 2502 mới đúng. Trước giờ nếu thấy tác giả nhầm nhọt gì đó thì mình có hay sửa lại nhưng cái này mình không chắc nên mình chỉ chú thích vào đây thôi. Bạn nào thấy cái nào đúng thì có thể góp ý và giải thích cho mình, mình thấy ok thì mình sửa lại sau nhé ^^.

Ninh Ninh nói một hồi không chút lưu tình nể mặt, hai cô bé nghe xong đều ngậm miệng, ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.

Tiêu Quý Đồng cười nói: "Tỷ lệ 1/5039 này, tôi cũng không nghĩ sẽ đi tùy tiện lựa chọn. Hơn nữa Đại Gà Tây có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy, cho rằng chúng ta khẳng định sẽ cảm thấy nó đang nói dối, do đó nghịch hướng tư duy, khiến chúng ta loại trừ đi đáp án chính xác. Cho nên tôi cũng đồng ý dựa theo trình tự xếp hàng tiến vào phó bản. Nếu đã xác định được phương thức xếp hàng, hiện tại cũng không có tin tức dư thừa nào để tham khảo, chúng ta có thể tách ra đi chuẩn bị đạo cụ, nghênh đón trò chơi "Lão Ưng đuổi bắt gà con ."

Bảy người dần tách ra, từng người đi chuẩn bị vũ khí, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghênh đón một hồi đại chiến.

Cho dù là Đường Mạch hay Phó Văn Đoạt, cũng đều không cảm thấy bọn họ có thể thắng được trò chơi ngay từ vòng thứ nhất. Hai người đi đến góc siêu thị, Đường Mạch cầm cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói, thử vẫy vẫy vài cái. Tiếp theo hắn lại lấy ra hai thanh tiểu đao cùng một khẩu súng lục. Viên đạn được chế tác đặc biệt của Phó Văn Đoạt chỉ còn lại một viên, Đường Mạch cũng không định sử dụng nó. Hắn quyết định lấp đầy ổ đạn bằng những viên đạn bình thường.

"Anh cầm lấy đi." Đường Mạch cầm súng đưa qua.

Phó Văn Đoạt đang đứng cạnh quầy thực phẩm đông lạnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghe xong lời này, hắn quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Phó Văn Đoạt có chút sửng sốt, rất nhanh liền tiếp nhận súng lục, hỏi: "Để tôi dùng à?"

Đường Mạch gật gật đầu: "Tạm thời chúng ta vẫn chưa biết sức mạnh hiện tại của Đại Gà Tây là như thế nào. Từ tình huống vừa rồi khi nó bị cậu bé ngoại quốc kia tính kế mà nói, thực lực của nó hình như cũng không mạnh lắm. Nhưng lần sau Đại Gà Tây sẽ biến thân thành lão Ưng. Chúng ta không biết đợt biến thân này có thể khiến sức mạnh của nó tăng lên hay không, nhưng chúng ta cần phải làm ra sự chuẩn bị tốt nhất."

Đường Mạch cẩn thận giải thích, Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn đối phương, lắng nghe hắn nói. Sau khi nói xong Đường mạch liền ngẩng đầu, phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên. Trong lòng Đường Mạch có chút sửng sốt, Phó Văn Đoạt hỏi: "Cho nên, tại sao lại đưa súng cho tôi ?"

Đường Mạch: "......"

Đây vốn dĩ không phải súng của anh sao !!!

Đường Mạch trầm mặc một lát, thành thật nói: "Khi chiến đấu thực sự, với trình độ hiện tại của tôi ...... Tôi bắn không chuẩn."

Phó Văn Đoạt gật gật đầu, dường như là đang chấp nhận đáp án này. (Từ mấy chương trước đã rất cố chấp rồi nhé, cứ soi mói với bắt Đường tổng phải nhận mình bắn kém mới chịu được =]]])

Đường Mạch: "......"

Phó Văn Đoạt cũng không biết, sau khi cấm sử dụng dị năng, súng cũng không còn quan trọng với Đường Mạch nữa. Kĩ năng sử dụng súng của hắn không tốt, nếu không có dị năng Checkmate, súng đối với hắn mà nói còn không bằng đao, so ra còn kém hơn cây dù nhỏ.

Không thể sử dụng dị năng, thứ trước mắt Đường Mạch có thể trông cậy vào nhất là cây dù nhỏ và...... Phó Văn Đoạt. Que Diêm Lớn bị hắn dùng dị năng phong ấn trong hình xăm ở cổ tay, bản thân Que Diêm Lớn có thể dùng, nhưng dị năng của hắn lại không thể dùng, cho nên hắn không thể lấy ra Que Diêm Lớn. Không có dị năng, tố chất thân thể cũng bị giảm xuống, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chỗ dựa lớn nhất của Đường Mạch hiện tại chính là Phó Văn Đoạt. (=]]])

Nhưng Đường Mạch vẫn có chút lo lắng, cho nên hắn mới đem súng lục giao cho Phó Văn Đoạt: "Anh không thể sử dụng dị năng, sẽ không có vũ khí, đem theo cây súng này hẳn sẽ tốt hơn một chút." Dị năng của Phó Văn Đoạt liên quan tới việc thân thể biến hóa, mỗi lần chiến đấu đều là dùng thân thể mình làm vũ khí, hiện tại người này lại không thể sử dụng dị năng, thực lực nhất định sẽ bị giảm xuống.

Phó Văn Đoạt lại nói: "Tôi đã có vũ khí rồi."

Đường Mạch sửng sốt: "Anh có vũ khí ?"

Vừa dứt lời, một bóng đao đen nhánh chợt lóe qua trước mắt Đường Mạch. Hô hấp hắn lập tức cứng lại, thân thể phản xạ định tránh né về phía sau, nhưng động tác của Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn nhiều, tay trái Phó Văn Đoạt vòng qua eo Đường Mạch, chặn lại con đường lui về phía sau của hắn. Thứ này như bóng với hình, thật giống như tia chớp, cắt qua lông mi Đường Mạch. Đường Mạch cảm nhận rõ ràng cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo cọ qua lông mi, hắn cảm thấy trái tim mình như ngừng một nhịp, da đầu tê dại. Chờ đến khi Phó Văn Đoạt thu lại chủy thủ, hắn mới lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn vào tiểu đao trong tay đối phương.

Nó chỉ dài cỡ khoảng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, sắc cạnh bén nhọn, toàn thân đen nhánh, phỏng chế theo hình dạng chủy thủ quân dụng. Dưới ánh sáng tối tăm, một tia sáng màu xanh nước biển từ thân đao xẹt qua. Thanh chủy thủ này trông rất bình thường, đặt ở bất kì nơi nào Đường Mạch cũng sẽ đều không liếc mắt nhìn qua, nhưng hắn nhớ rõ cảm giác vừa rồi khi cây đao này xẹt qua trước mắt. Tựa như cái chết đang đến gần, chỉ cần tiến về phía trước một chút, cây đao này liền có thể dễ như trở bàn tay mà cắt đứt hộp sọ cứng rắn nhất trên đầu hắn.

Đường Mạch hỏi: "Đây là vũ khí của anh sao?" Hắn chưa từng thấy Phó Văn Đoạt dùng qua cây đao này.

Dường như đã phát hiện ra ý tứ trong câu nói của đồng đội mình, Phó Văn Đoạt đáp lời : "Vũ khí quan trọng phải giấu cho kĩ, lúc cần thiết có thể chế địch tất thắng."

Đáp án cũng khá dễ hiểu. Đường Mạch cũng vẫn luôn giấu Que Diêm Lớn trong hình xăm trên cổ tay mình, chưa đến lúc cần thiết thì sẽ không lấy ra. Hắn đã từng rất nhiều lần đột nhiên lấy ra Que Diêm Lớn, đánh đối thủ một cái trở tay không kịp.

Hai người không nói thêm nữa, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không có được nhiều đạo cụ như cậu bé kia, đạo cụ của bọn họ khá ít, nhưng đều là tinh phẩm. Đường Mạch dắt cây dù nhỏ bên hông, Phó Văn Đoạt cất súng lục đi, ngón tay vừa động, chủy thủ màu đen liền đã biến mất. Khi hai người trở lại khu các loại thực phẩm thịt, Ninh Ninh và Tiểu Kiều đang bố trí bẫy rập mới.

Thấy bọn họ trở lại, Tiêu Quý Đồng cười nói: "Chuẩn bị tốt rồi chứ ?"

Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn về phía Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên đất bố trí bẫy rập, cả kinh nói: "Các anh có nhiều đạo cụ đến vậy sao ?"

Bên người Tiểu Kiều chất một núi đồ vật, ước chừng cao khoảng nửa thước, toàn bộ đều là đạo cụ với đủ loại kiểu dáng hiếm lạ cổ quái. Xe tải đồ chơi vừa nãy ám toán Đại Gà Tây đã hỏng, bị một chân nó dẫm bẹp đá tới góc tường, thế nhưng bọn họ vẫn còn nhiều đạo cụ như vậy.

Số lượng đạo cụ này khiến Đường Mạch không khỏi kinh ngạc. Sau khi Địa cầu online bốn tháng, hắn vẫn luôn không ngừng tham gia trò chơi, cũng bắt được không ít đạo cụ khen thưởng, nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua nhiều đạo cụ đến vậy. Phó Văn Đoạt cũng rất hứng thú mà nhìn đống đạo cụ này.

Tiêu Quý Đồng nói: "Bởi vì muốn tới tham gia phó bản này, cho nên mới cố ý mang theo nhiều một chút." Anh ta hơi mỉm cười, nhưng chỉ có nhiêu vậy, cũng không nói thêm lời nào nữa.

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến nơi xa, đứng ở đó quan sát ba người Tiêu Quý Đồng.

Ba người này thật sự rất thú vị. Một cậu bé chỉ khoảng tám chín tuổi không sợ hãi máu tươi thịt nát, nhỏ mà lanh, chủ ý rất nhiều, đối mặt với tình huống đột phát cũng cực kỳ trấn định. Một cô gái tóc dài luôn mang vẻ mặt thờ ơ, tính tình có chút lạnh lẽo, cả người tản ra loại hơi thở "người sống chớ gần", cự tuyệt giao lưu với bất kì kẻ nào . Còn có một người nhìn qua trông như bình thường nhất, nhưng thật ra lại là đội trưởng thần bí nhất, luôn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng anh ta nghĩ gì, không ai biết được.

Ba người này còn đặc biệt nổi tiếng, nổi tiếng đến mức hai người chơi Nam Kinh chưa từng gặp qua bọn họ lại cực kì thoải mái mà nói ra tên bọn họ, hơn nữa còn rất tôn kính.

"......Tổ công lược Nam Kinh." Đường Mạch thầm niệm ra năm chữ này.

Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: "Cậu có hứng thú với bọn họ à ?"

Đường Mạch sửng sốt, nhìn sang Phó Văn Đoạt, lắc đầu nói: "Không, tổ chức này của bọn họ dường như không giống với tổ chức Attack của Lạc Phong Thành, cảm giác như là có quy tắc của riêng mình. Anh ta vừa rồi nói bọn họ bởi vì tham gia phó bản này, cho nên mới cố ý mang theo rất nhiều đạo cụ. Đạo cụ của tôi và anh cộng lại cũng không được nhiều như vậy, mà trong số tất cả người chơi, đạo cụ của hai chúng ta đã được xem như rất nhiều rồi. Tổ công lược, chủ động tham gia Trò chơi Hắc tháp ......"

Người chơi Nam Kinh thật sự rất đặc biệt.

Đường Mạch cũng không quá có hứng thú đối với tổ công lược này, nhưng hắn nhớ tới một sự kiện: "Nếu bọn họ lợi hại như vậy, rất nhiều người chơi Nam Kinh đều sẽ quen biết bọn họ, có lẽ chúng ta có thể thông qua bọn họ để tìm được Phó Văn Thanh?"

Phó Văn Đoạt không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi Đường Mạch: "Trong ba người kia, cậu cảm thấy ai là người mạnh nhất."

Suy cho cùng, Đường Mạch vẫn có chút khiếm khuyết ở phương diện chiến đấu, hắn cẩn thận quan sát trong chốc lát: "Tiêu Quý Đồng ?" Dừng một chút, hắn tiếp lời: "Là cô gái tóc dài kia à ?"

"Chính là cô ấy."

Cùng lúc đó, Tiểu Kiều đang vùi đầu bố trí đạo cụ. Động tác của cậu bé rất nhanh, chỉ tựa như đang xếp gạch, có thể dễ như trở bàn tay tìm ra được đạo cụ mình cần từ trong núi đạo cụ, sau đó đem chúng đặt ở nơi thích hợp, còn thường xuyên muốn đo lường một chút khoảng cách giữa chúng, miệng lẩm bẩm. Sau khi đặt xong một cục đá màu đen, cậu bé đột nhiên nói: "Chị Ninh Ninh, chị đang làm gì vậy, mau tới giúp em tính toán một chút."

Ninh Ninh cúi đầu nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: "Tìm đội trưởng đi."

Cậu bé bĩu môi, lẩm bẩm một câu không nói nữa.

Tiêu Quý Đồng đi tới: "Làm sao vậy?"

"Bọn họ đang nói về chúng ta." Ninh Ninh chỉ vào Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở nơi xa. Phó Văn Đoạt đã sớm nhận ra tầm mắt Ninh Ninh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Ninh và Tiêu Quý Đồng, rất nhanh lại quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Đường Mạch. Chính mình nhìn trộm bị người khác phát hiện, Ninh Ninh nhíu nhíu mày, nói: "Bọn họ vừa rồi đang thảo luận ai là người mạnh nhất trong ba chúng ta."

Tiêu Quý Đồng: "Cái này không cần phải thảo luận, bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện ra em là người mạnh nhất."

Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên đất lúc này ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Vậy trong số hai người bọn họ, ai là người mạnh nhất ạ ?"

Ninh Ninh im lặng không nói gì. Tiêu Quý Đồng quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.

Đường Mạch cũng đang mỉm cười nhìn anh ta. Phó Văn Đoạt chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền đem tầm mắt chuyển dời đến núi đạo cụ trên mặt đất.

Tiêu Quý Đồng nhìn trong chốc lát, sau đó trả lời Ninh Ninh và Tiểu Kiều : "Hai người kia đều không đơn giản, ít nhất đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, thậm chí là Hắc tháp tầng thứ hai. Người dễ nói chuyện hơn một chút kia, hẳn là rất am hiểu về trò chơi, cậu ta rất biết cách chơi các Trò chơi Hắc tháp . Nhưng giữa hai bọn họ nếu nói về chiến đấu, người đàn ông mặc quần áo đen kia xem ra càng mạnh hơn. Trên người anh ta có mùi máu, anh ta đã từng giết người."

Tiêu Quý Đồng mỉm cười, chém đinh chặt sắt đưa ra một kết luận: "Tiểu Kiều, Ninh Ninh, anh ta là Khách lén qua sông."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Ngươi có phải mỗi ngày nếu không tổn hại ta một chút thì cả người liền thấy không thoải mái phải không ?!

Lão Phó:......# ta ở nơi nào ta là ai ta làm cái gì #*2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net