Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện này..."

Lưu Bá Quang có hơi chần chừ. Bởi vì hắn là tộc trưởng nên từ trước đến giờ đều rất được con cháu trong nhà coi trọng.

Lưu phó chưởng môn đến xả giận trước mặt Xa Sơn Tuyết thật ra ngụ ý là muốn mượn sức mạnh phía Hồng Kinh để vượt qua cửa ải khó khăn này.

Bản thân đại quốc sư có thể nói là có lực lượng cường đại nhất Hồng Kinh, nhưng hiện tại Xa Sơn Tuyết đang mất trí nhớ, không tiện điều động thế lực phe mình. Hơn nữa, y cũng không muốn làm điều đó, miễn cho lại để lộ ra sơ hở gì khiến kẻ thù "đánh hơi" được. Bởi vậy y làm bộ nghe không hiểu ý tứ bóng gió của Lưu Bá Quang, bắt đầu nghĩ kế sách cho Lưu phó chưởng môn.

Sau đó, y mở miệng liền bắt đầu không khách khí nói:

"Lưu huynh hiện tại tiến thoái lưỡng nan như vậy đều là do gieo gió gặt bão mà ra."

Lưu Bá Quang đang vuốt râu mép nghe vậy khựng tay lại.

Thân là một người có tư chất hắn hết sức bình thường mà lại vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí Thanh Thành kiếm môn Phó chưởng môn, Lưu Bá Quang tuy rằng không cảm thấy bản thân là nhân tài đương đại gì đó nhưng nếu bảo nội tâm hắn không chút nào muốn đi khoe khoang thì là không thể. Mấy năm nay, Thanh Thành kiếm môn phát triển hưng thịnh như vậy, một phần là do chưởng môn Kham Nguy hoàn toàn xứng danh đệ nhất thiên hạ đại tông sư, phần nhiều không phải là nhờ vào nỗ lực của hắn hay sao?

Nhưng mà người đời lại chỉ biết đến Kham Nguy, không ai để ý tới Lưu Bá Quang, điều này làm sao không khiến Lưu phó chưởng môn bực thầm trong lòng được.

Vốn dĩ ban đầu hắn cũng không có ý định mưu đoạt chức chưởng môn, chẳng qua là cảm thấy chính mình cho đi và nhận lại không bằng nhau bèn bắt đầu ngầm nhận một ít ân tình qua lại, chờ đến khi đám con cháu trong nhà trưởng thành sẽ sắp xếp bọn họ đến Thanh Thành kiếm môn để dễ bề chăm sóc. Khắp nơi người nhà họ Lưu nghe được tin tức này liền trong bóng tối âm thầm xúi giục, hắn thực ra cũng không đáp ứng.

"Huynh sai ở chỗ chính là không đáp ứng." Xa Sơn Tuyết nói.

Cung Phụng quan núi Thanh Thành vốn có thể chứa đựng hơn ba mươi vị chúc sư núi hiện tại chỉ có một mình Xa Sơn Tuyết ở, cùng một Lưu Bá Quang đang đến bái phỏng, trống rỗng tới hù người.

Lưu Bá Quang bị câu nói này của y nói trúng tâm, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, mà Xa Sơn Tuyết dường như có thể nhìn rõ vạn vật, tay vững vàng nhấc ấm trà lên rót thêm vào chén của Lưu bá Quang, sâu xa nói: "Tại sao huynh không dứt khoát một lần đi?"

"Huynh xem", Xa Sơn Tuyết nói: "Một là hãy chôn chặt ý định vào đáy lòng, sau đó quét sạch một phen đám người xúi giục huynh trong tộc và trong môn phái để cho người khác không bao giờ tìm ra lỗi lầm của huynh. Hai là dứt khoát phản đi. Mà hai việc này Lưu huynh đều không làm được, trái lại còn khiến cho dân chúng đều coi Lưu gia là đồ bại hoại. Những người cần kết thù đều kết thù, không nên kết thù cũng đã kết thù, Lưu huynh hiện tại không phản sẽ bị Kham chưởng môn khai đao, nhưng nếu phản ... thì thực lực còn chưa tích đủ. Mọi thứ đều nửa vời như vậy, tiểu đệ nghĩ mà cũng mệt thay Lưu huynh."

Những lời phân tích này của y quả thực đã chạm đến suy nghĩ trong tâm khảm Lưu Bá Quang, dù biết đối phương không nhìn thấy, Lưu phó chưởng môn vẫn theo bản năng thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh, cầu vấn hỏi: "Thế bây giờ phải làm sao?"

"Vậy Lưu huynh đến cùng là phản hay không phản?" Xa Sơn Tuyết hỏi.

Đây chính là đang ép hắn ngả bài.

Lưu Bá Quang một mặt cảm thấy thế lực sau lưng Yêu chúc sư không có tình người, tông môn và triều đình cuối cùng dù sao cũng không coi là cùng một con đường, cứ ám muội mà hợp tác với nhau như vậy liệu sẽ ổn chứ?; mặt khác lại cảm thấy thực lực đối phương rất mạnh, nhất định có thể hỗ trợ hắn, nếu thật sự quy hàng cũng không thành vấn đề.

Vì vậy hắn thở mấy hơi, thành thật nói với Xa Sơn Tuyết.

"Kỳ thực, trước đây không lâu, lão phu cũng không muốn phản", Lưu Bá Quang cắn răng nói: "Nếu không phải đêm Đông Chí nọ đại quốc sư bỏ mình, lão phu thật sự không tin rằng một đại nhân vật vang dội như vậy mà cũng sẽ bại dưới tay mưu ma chước quỷ."

Xa Sơn Tuyết: "..."

Ủa, giờ lại đổ lỗi cho ta?

"Nếu như Kham Nguy tiếp tục bế quan, lão phu không chừng còn có thời gian suy nghĩ rõ ràng, chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ và giấu kỹ manh mối. Đồng thời ép bức cái tên Lâm Uyển chuyên thọc gậy bánh xe kia ra khỏi Thanh Thành, khiến cho bên cạnh Kham Nguy không còn người báo tin", Lưu Bá Quang có chút hối hận nói tiếp: "Nhưng giờ không còn kịp rồi. Hiện tại không phải là lão phu muốn phản mà là Kham Nguy muốn đẩy Lưu gia ta vào đường chết. Yêu đệ nếu như có phương pháp, người nhà ta từ trên xuống dưới nhất định sẽ không ai dám không nghe theo!."

"Khụ khụ, Đâu cần Lưu huynh phải như vậy chứ", Xa Sơn Tuyết che môi tránh cho bản thân bật cười thành tiếng: "Chúng ta cứ từ từ đối phó với sự việc trước mắt đã."

Trước mắt là Đông Thí.

Kham Nguy dựa vào chuyện đề thi Đông Thí bị tiết lộ khiến Lưu Bá Quang không thể nào làm nhiễu loạn việc tuyển chọn đệ tử ngoại môn năm nay. Việc này thực ra cũng là do ngày thường người nhà họ Lưu hay gây chuyện tìm đường chết quá nên mới để cho Kham Nguy dễ dàng hắt chậu nước bẩn này như vậy. Mà suy cho cùng, chậu nước bẩn này không phải là không có cách tẩy trắng, chỉ là, Xa Sơn Tuyết lười đi hỗ trợ mà thôi.

Trong mấy ngày Xa Sơn Tuyết nghỉ ngơi tĩnh dưỡng này, y đã tỉ mỉ rà soát lại phần ký ức mới nhớ ra một lần. Đối với chuyện Kham Nguy giết y đầy nghi vấn, trước đây còn mất trí nhớ thì không để ý, hiện tại nhớ ra Xa Sơn Tuyết mới ý thức được một điều: Y và Kham Nguy đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.

Lâu đến mức nếu Kham Nguy muốn giết y thì đã sớm làm, cần gì phải hợp tác với người khác bẫy y rồi mới ra tay chứ?

Chuyện ma quỷ không nên tin, đặc biệt lời lệ quỷ nói.

Dù sao nhóm lệ quỷ kia cũng đã bị oán khí ăn mòn chỉ còn lưu lại một chút thần trí, không quá đáng tin.

Xa Sơn Tuyết nội tâm vừa muốn điều tra chân tướng sự việc, vừa muốn suy nghĩ hướng thay đổi cho kế hoạch cũ giờ đây đã bị đổ bể tan tành.

Danh tiếng của y sau khi đi qua Thanh Vân lộ ngày càng truyền xa, quá mức gây chú ý. Lại kết hợp với địa điểm và thời gian đặc thù, rất khó có thể khiến người ta không liên tưởng tới đại quốc sư vừa mất.

Chỉ sợ là lực lượng của các phe đã hại chết y bây giờ đều đã chạy đến dưới chân núi Thanh Thành. Đợi tới khi Đông Thí bắt đầu thì trên núi đông người khó quản lý, đến lúc đó việc y bị bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Xa Sơn Tuyết lại không phải là dạng người ngồi chờ chết. Hơn nữa, như đã đề cập ở trên, núi Thanh Thành là một địa điểm đặc thù.

Tông môn đệ nhất thiên hạ...

Khóe môi Xa Sơn Tuyết cong lên tạo thành một nụ cười hơi âm u, nhìn Lưu Bá Quang nói: "Lưu huynh chỉ cần gọi con cháu nhà mình về, tạm thời buông bỏ lần Đông Thí là ổn rồi. Kham Nguy hiện tại sở dĩ án binh bất động là vì hắn còn chưa tìm được đầy đủ chứng cứ để buộc tội Lưu huynh. Ta nghĩ mấy ngày nữa sẽ có người tự xưng là người Hồng Kinh liên lạc với huynh, những người kia tất nhiên là..."

Lưu Bá Quang không-quá-ngu lập tức theo kịp dòng suy nghĩ của y.

"Tất nhiên là thuộc hạ Kham Nguy phái tới muốn lừa lão phu nói ra!"

"Cũng không hẳn vậy, nói không chừng thực sự là người Hồng Kinh đến", Xa Sơn Tuyết nói: "Chỉ có điều, Lưu huynh cũng biết, bên Hồng Kinh cũng không phải đều tâm vững như thép, một lòng hướng về thánh thượng giống ta, người kia có thể đã từng liên lạc với Kham Nguy trước đó. Mà muốn nhận ra người này cũng vô cùng đơn giản, nếu lúc trước hắn đã từng liên lạc với Kham Nguy thì lần này tới nhất định trước tiên sẽ đi tìm người khác. Lưu huynh tại trấn Thanh Thành tai mắt đông đảo, nếu có người khả nghi tới tìm huynh thì..."

"Ừ." Lưu Bá Quang một điểm liền rõ ràng.

Cáo già và hồ ly bạch khuyển liếc mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì.

Vậy là cuộc sống bi thảm của mật thám triều đình tại trấn Thanh Thành đã bắt đầu như thế đấy...

***

Vào lúc trấn Thanh Thành nho nhỏ sắp đón nhận biến cố lớn, kì thi Đông Thí cuối cùng cũng diễn ra.

Bởi vì kì Đông Thí này Ngoại sự đường và Thứ Vụ đường không được tham gia nên các chân chạy vặt đều là đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn Thanh Thành ở trong núi mười năm nếu vẫn không được vị trưởng lão nội môn nào coi trọng, thu làm đệ tử thì chỉ có thể xuống núi. Đối với cơ hội được xuất hiện trước mặt tất cả trưởng lão, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua. Mới đầu, lúc bọn họ dẫn dắt dòng thí sinh đăng ký đôi khi vẫn phạm một ít sai lầm nhỏ, nhưng sau mấy ngày tập luyện, mọi người ai nấy đều đã tốt lên rất nhiều, giai đoạn đầu Đông Thí cũng được sắp xếp đâu vào đấy.

Kham chưởng môn thông qua việc này tuyển được không ít đệ tử có thiên phú vào Thứ Vụ đường, cũng hết sức hài lòng.

Ngày đó, nhóm thí sinh Đông Thí theo sau các sư huynh Thanh Thành bước qua sơn môn, lần đầu tiên đi vào núi Thanh Thành.

Trong đội ngũ, Mẫn Cát kích động đỏ bừng mặt, hết nhìn sang trái rồi lại ngó sang phải, đối với một ngọn cỏ nho nhỏ bên chân cũng yêu thích không thôi.

Đây là con đường Kham chưởng môn đã từng đi qua! Đây là nơi Kham chưởng môn đã từng luyện kiếm! Aaa, dưới chân mình bây giờ là Thanh Thành kiếm môn của Kham chưởng môn đóoo!!!

Hậu quả của việc không kiềm chế được tâm tình, không nhìn đường chính là Mẫn Cát đâm sầm vào người khác.

"Xin lỗi xin lỗi", Mẫn Cát vội vã chắp tay nhận lỗi: "Ngươi không sao chứ?"
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện người bị đụng vào là một thư sinh cũng lên núi Thanh Thành đang vác theo hòm sách. Hắn và Mẫn Cát vốn-là-chúc-sư cùng nhau đứng giữa một đám võ nhân như vậy thật sự là không thích hợp chút nào cả.

Thư sinh, hoặc nên gọi là Lý Nhạc Thành đánh giá thiếu niên vừa đụng vào người mình. Lại đối chiếu với hình tượng trong lời đồn đãi trên Thanh Thành trấn, hắn ngay lập tức xác định được thân phận thiếu niên.

"Hóa ra là tiểu Thất à", hắn nói: "Sao đệ đi đường lại không cẩn thận như vậy?"

"..." Mẫn Cát hơi ngơ ngác: "Huynh đài có phải là nhận lầm người rồi không?"

Lý Nhạc Thành không lên tiếng, từ trong hòm sách lấy ra một quyển "Đại Diễn bí thuật lục" hai tay đưa cho Mẫn Cát.

"Đây là sách huynh tự viết," hắn nghiêm túc nói: "Cho đệ làm lễ gặp mặt".

Thái độ này của hắn làm cho Mẫn Cát sợ hãi đến nổi da gà, đang phân vân không biết có nên quay lại, lẻn vào giữa dòng người chuồn đi hay không thì đột nhiên có một người tiến đến bên cạnh hắn, tùy tùy tiện tiện duỗi tay ôm lấy bả vai Mẫn Cát.

Mẫn Cát cảm giác được vai mình rơi vào một mảnh mềm mại: "..."

Má ơi, mẹ ơi, ... là con gái....!

Cung Nhu đi hỏi thăm tin tức trở về liếc nhìn Mẫn Cát, hỏi Lý Nhạc Thành: "Đây là ai vậy?"

"Là tiểu Thất đấy." Lý Nhạc Thành đáp.

Cung Nhu khiếp sợ, quay đầu lại nghiêm túc đánh giá tiểu thiếu niên bị nàng ôm, phát hiện mặt Mẫn Cát đỏ bừng, dáng vẻ so với cua đồng nấu chín càng ngon miệng hơn gấp bội.

"Làm sao bây giờ? Ta chưa chuẩn bị xong lễ ra mắt", Cung Nhu gãi đầu, sau đó như chợt nhớ tới cái gì, nói: "Vừa nãy trên đường gặp được một con "Chim sẻ", tỷ đã trộm được cái nỏ nhỏ này trên người hắn. Hay là tỷ tặng cho tiểu Thất để phòng thân nhé."

Mẫn Cát vội vàng từ chối, Cung Nhu không thuận theo, cái nỏ nhỏ cứ thế bị hai người đẩy qua đẩy lại... Cũng may Lý Nhạc Thành kéo Mẫn Cát từ trong lòng Cung Nhu ra, cứu vớt sư đệ tương lai một mạng rồi dùng lời lẽ chính đáng yêu cầu Cung Nhu thu hồi nỏ, đừng đưa cho Thất sư đệ, tránh cho hắn không cẩn thận lại tự làm mình bị thương. Trong lúc hai người bọn họ đang cãi nhau thì Mẫn Cát đầu nhão thành hồ dán bỗng tỉnh táo lại. Hắn vừa muốn trộm trốn đi liền nghe thấy phía trước một mảnh xôn xao.

Lúc này, đội ngũ đi vào một vùng đất trống bằng phẳng, nhìn thấy người chủ trì Đông Thí - Tô Tín trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác. Bọn họ đứng trên các tảng đá lởm chởm, vững vàng không ngã, không hổ là phong thái của cao thủ tuyệt thế một tông môn.

Thế nhưng Kham chưởng môn lại không tới, tâm tình Mẫn Cát hơi chùng xuống, lúc hắn quay đầu lại đột nhiên gặp được tiên sinh của mình.

Xa Sơn Tuyết hôm nay mặc phục trang hết sức bình dị, khiêm tốn đứng trong đám đệ tử Thanh Thành xem ... à không, là nghe náo nhiệt.

Một nam một nữ kỳ quái bên người Mẫn Cát cũng nhìn thấy Xa Sơn Tuyết, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người.

"Sư phụ..."

"Người không có việc gì, thật là tốt quá."

Cách ba người bọn họ không xa, đồng dạng cũng có người nhìn thấy Xa Sơn Tuyết.

Đám thích khách "Chim sẻ" họp lại, trao đổi ánh mắt với nhau.

"Là y ... sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net