Chương 86: Làm chuyện ác, gặp ác báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đứng nhìn nhau mấy nhịp thở. Sau khi nhận thấy cái tên này không có ý định nói nguyên nhân cho mình, Xa Sơn Tuyết lập tức cảm thấy khó chịu ở trong lòng.

Những lúc Đại Quốc sư khó chịu thì quả thật là mồm miệng có thể độc như nọc rắn lục xanh, nhưng nhìn vào quan hệ giữa y với Kham Nguy đã khác xưa rồi, Xa Sơn Tuyết nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội.

Thế là y hỏi: "Vì sao?"

Kham Nguy chần chừ nháy mắt, sau đó nói: "Ta có một người đồ đệ, ngươi biết chứ?"

Đương nhiên là Xa Sơn Tuyết biết rồi.

Đại sư huynh của Thanh Thành kiếm môn - đệ tử duy nhất của Thanh Thành chưởng môn, họ Khuất tên Hải, đã làm đồ đệ của Kham Nguy được hơn mười năm nhưng vẫn thuộc hạng vô danh trên giang hồ, hành tung còn bí ẩn hơn cả lão lục Dương Đông Dung nhà Xa Sơn Tuyết.

Người này văn không hay mà võ cũng chẳng giỏi. Sở dĩ được Kham Nguy thu làm đệ tử môn hạ là bởi vì hắn là cháu trai của sư phụ Kham Nguy, cũng là hậu duệ duy nhất của Thanh Thành lão chưởng môn.

Bất kể là tông môn hay thế gia thì đều sẽ có những cuộc liên hôn vì địa vị, lợi ích, bạn bè, hay thậm chí còn là vì thiên tư của đời sau. Thế nhưng, huyết thống truyền thừa vẫn luôn có những lúc ra ngoài dự liệu. Giống như thế gian sẽ có thiên chi kiêu tử trăm năm khó gặp tựa Kham Nguy và Xa Sơn Tuyết, đổi lại cũng sẽ có kẻ ngu dốt trăm năm mới xuất hiện một người.

Tất nhiên Khuất Hải không phải là kẻ ngu trăm năm khó gặp này, nhưng thiên tư của hắn, bất kể là về gân cốt hay tư duy thì cũng đều rất không xứng với tổ tiên của mình.

Không thích hợp để học kiếm.

Một Đại sư huynh như vậy, ở trong cái tông môn toàn là kiếm si như Thanh Thành thì tất nhiên là chẳng hề có uy tín. May thay Khuất Hải nhìn thoáng được, không dự định xuất sư mà cũng chẳng có ý định luyện kiếm, cứ thế mang trên mình danh hào đệ tử Kiếm Thánh đi vân du khắp tứ phương, mấy năm mới về Thanh Thành một lần.

"Hắn làm sao vậy?" Xa Sơn Tuyết cẩn thận nhớ lại tin tình báo: "Ta nhớ là hình như trước Tết hắn đã đến Tây Nam Kiếm Môn Quan."

Kham Nguy nghe thấy thế liếc y một cái, cảm thấy cái tật luôn cố gắng ghi nhớ mọi tin tình báo để bản thân vĩnh viễn không rơi vào thế bị động này của Xa Sơn Tuyết có lẽ là không bao giờ chữa khỏi được.

Nói thật thì toàn bộ Thanh Thành từ trên xuống dưới còn chẳng có mấy ai quan tâm tới hành tung của Khuất Hải.

"Khuất Hải đã rời khỏi Kiếm Môn Quan rồi", Kham Nguy nói: "Bây giờ hắn đang ở Ma Vực."

"Ồ", Xa Sơn Tuyết nghĩ đến tu vi còn chưa tới tam lưu cao thủ của Khuất Hải, không khỏi có chút bội phục: "Người trẻ tuổi, rất có dũng khí."

Đương nhiên, câu này y nói ra bằng giọng điệu trào phúng.

"Khuất Hải là cháu trai của sư phụ ta, trước khi chết sư phụ đã dặn dò ta đủ lời, bảo ta phải chăm sóc tốt cho hắn," Kham Nguy nói: "Nhưng hắn chẳng muốn học kiếm, ta cũng không tiện ép buộc, chỉ có thể cho đủ tiền tài và kiếm phù để hắn muốn làm gì thì làm. Trước đây hắn cũng khá là khôn ngoan, chỉ dạo chơi trong cửu phủ lục sơn của Đại Diễn mà thôi, lần này không biết là ai cho hắn lá gan lớn như vậy..."

"Hắn đi vào Ma Vực từ lúc nào?" Xa Sơn Tuyết hỏi.

"Trước Tết." Kham Nguy trả lời.

"..." Xa Sơn Tuyết.

Nửa tháng rồi mới lên đường đi tìm, Kham Nguy là định đi nhặt xác cho đồ đệ hắn đấy à?

Hơn nữa, bên ngoài Ma Vực vẫn luôn có đệ tử các đại tông môn phái tới, một phần là để mài giũa, một phần là vì chú thú linh bảo ở trong đó. Bằng tài nghệ của Khuất Hải thì tuyệt đối không thể đi vào sâu được, muốn tìm người sao không để cho nhóm đệ tử kia đi tìm?

Vì một đệ tử gần như không bao giờ gặp mặt, Thanh Thành chưởng môn sẽ tự mình đi một chuyến sao?

Xa Sơn Tuyết mới không tin.

Nói dối đã đành, hắn còn nói dối không đến nơi đến chốn, trăm ngàn chỗ hở, làm cho người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu. Xa Sơn Tuyết nheo mắt lại đánh giá Kham Nguy, một lần nữa xác nhận đầu óc tên khốn này quả là mọc ở trên kiếm.

Nhưng y cũng không chọc thủng sự dối trá này.

Thanh Thành Kiếm Thánh trung với kiếm đạo, sẽ không nói dối. Xa Sơn Tuyết biết nếu như y điều tra thì nhất định sẽ nhận được tin là Khuất Hải đã đến Ma Vực vào trước Tết thật, nhưng lí do Kham Nguy muốn đi Ma Vực thì chỉ có một phần là để tìm đồ đệ của hắn thôi, còn phần lớn nguyên nhân đã bị hắn che giấu rồi.

Nhìn từ việc Kham Nguy đề xuất gấp như vậy, nguyên nhân ấy đại khái còn rất cấp bách.

Cho dù là quan hệ của bọn họ đã thay đổi, nhưng Xa Sơn Tuyết cũng không cảm thấy nếu Kham Nguy muốn gạt y đi làm chuyện gì thì y nhất định sẽ phải ngăn cản hắn lại.

Ừ, theo lý trí là Xa Sơn Tuyết nghĩ vậy.

Nhưng về mặt tình cảm thì việc Kham Nguy cứ che che giấu giấu không đưa ra nguyên nhân thế kia lại làm cho Xa Sơn Tuyết càng lúc càng khó chịu hơn.

Đây là Kham Nguy, chứ không là người nào khác.

Thế là Xa Sơn Tuyết liền trút hết sự bực bội trong lòng ra, cầm lấy chiếc ô y đem tới đêm qua, đứng dậy không thèm ngoảnh đầu lại, mở cửa, đi thẳng một mạch. Động tác nhanh đến mức Kham Nguy muốn ngăn cản cũng chẳng kịp.

Khi Xa Sơn Tuyết đi xuống cầu thang còn có thể nghe thấy tiếng Kham Nguy vọng tới, nói rằng hắn nhất định sẽ mau chóng trở về. Y nhanh chân bước vào màn mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô lập tức át hết âm thanh phía sau lại.

Xa Sơn Tuyết đi đến con hẻm nhỏ gần Thanh Vân lâu nhất, một khắc sau, phong tinh được triệu đến chở y bay về đại Cung Phụng viện. Đến khi cách rất xa rồi y mới quay đầu về phía Thanh Vân lâu, đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào tầm mắt đang đứng ngóng nhìn y ở sau cửa sổ của Kham Nguy.

Xa Sơn Tuyết ngừng thở trong chớp mắt, sau đó tức giận tăng nhanh tốc độ, lướt qua như gió trên bầu trời Hồng Kinh.

Không phải là Kham Nguy ngủ y rồi chạy, Xa Sơn Tuyết nói ở trong lòng.

Rõ ràng là y ngủ Kham Nguy, sau đó vứt bỏ người ta mới đúng!

***

"Làm việc" cật lực một đêm quả là rất có hiệu quả.

Trong mấy ngày tiếp theo, Xa Sơn Tuyết không hề buồn lo nữa. Ngược lại là sự buồn bực trong lòng ngày càng tăng lên, cả thành Hồng Kinh dường như cũng bị tâm trạng kém cỏi của y bao trùm lấy, ngay cả người bán khoai lang ven đường cũng chẳng dám lớn tiếng rao hàng.

Đương nhiên, không dám lớn tiếng rao hàng còn có thể là do bọn họ không có khoai lang để bán.

Hồng Kinh vẫn đang bị phản quân bao vây, lương thực còn lại chỉ đủ duy trì một ngày ba bữa, rất nhiều người không có chỗ để nhập hàng.

Bây giờ Thanh Thành kiếm môn đã liên kết với Đoạn Đao môn, tuyên bố các tội danh mà phản quân phạm phải ở ngoại ô kinh thành, đồng thời nói thêm rằng bọn họ không thể đứng nhìn như vậy, phải thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, sau đó phái các môn hạ đệ tử chạy đến ngoại ô, bảo vệ lê dân bách tính vô tội.

Ngày thứ hai sau khi bọn họ phái người tới, có mấy môn phái nhỏ không đáng chú ý đã tuyên bố rút khỏi Vạn Môn Minh, chuyển sang đầu quân cho liên minh của hai đại tông môn này.

Những sự việc ấy đều được đăng trên công báo.

À không, gọi là công báo thì không đúng lắm, bởi vì phần lớn công báo này không phải là do triều đình phát ra, mà là do các thương hội lớn lớn bé bé tự mình làm. Trong đó hầu hết thương hội không có năng lực để mỗi ngày ra một tờ báo, đành phải đổi thành hai ngày một tờ, ba ngày một tờ, hay thậm chí có chỗ còn mười ngày nửa tháng một tờ.

Thế nên những tờ báo này đã được dân chúng đổi tên thành báo nửa tháng, báo tháng, báo tuần, báo ba ngày, báo hai ngày và báo ngày.

Mặc dù không bị hạn chế chủ đề giống công báo của triều đình (ví dụ như có thể đăng công khai thoại bản về hai người nào đó đã được thay tên đổi họ), nhưng bởi vì đối thủ cạnh tranh quá đông đảo, không thể một mình lũng đoạn giống như công báo triều đình năm xưa, thế nên bọn họ đành phải liều mạng sưu tập những tin tức có thể gây chú ý cho dân chúng để thu hút người mua. Sau chưa đầy nửa năm, ấy thế mà lại tạo nên cảm giác trăm hoa đua nở, nhà nhà phồn vinh.

Đồng thời khiến cho Xa Sơn Tuyết lúc xem xét lại thu nhập của đại Cung Phụng viện vào cuối năm phải giật mình một phen.

Mà thôi, chuyện xa như thế thì chưa vội nhắc tới, ở cái thời điểm đầu năm này, có mấy tờ báo đã mơ hồ vượt lên trên, trở thành báo hàng đầu. Một trong số đó là Thanh Thành nhật báo của Dược Thanh phong - Thanh Thành kiếm môn.

Những người đầu tiên sưu tập tin tức về ngoại ô kinh thành chính là nhóm môn nhân của Thanh Thành kiếm môn. Người viết văn, sắp chữ, vẽ tranh là đám người kể chuyện trong tay Lâm Uyển. Lời tố cáo ở đầu đề là do Lâm Uyển tự mình viết ra, đanh thép đến nỗi khiến cho người kiểm duyệt phải rơi nước mắt lã chã và căm phẫn ở trong lòng.

Những phản quân kia, ví dụ như Trường Tí môn, tuy nói là bọn họ đánh chiếm thành Đan Châu, nhưng trong hơn 100 năm qua, thành Đan Châu đã sớm ngầm biến thành địa bàn của bọn họ. Nhóm đệ tử ở đó cũng chẳng coi thường hay chèn ép bà con cho lắm, bởi vậy thanh danh không quá tệ. Dân chúng biết người đứng đầu đã thay đổi, song, hầu hết đều cảm thấy tuy rằng chủ tử mới không đáng tin cậy bằng chủ tử cũ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng được.

Kết quả là sau đấy bọn họ nhìn thấy trên nhật báo viết rằng những đệ tử Trường Tí môn mà bọn họ quen biết, con trai, anh em bọn họ lại đang làm cái loại chuyện bại hoại sẽ bị thiên lôi đánh kia?

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là không tin, sau đó là muốn đi hỏi những người thuộc Trường Tí môn đang ở thành Đan Châu.

Cùng lúc ấy, vàng bạc châu báu, lương thực và linh vật mà đám người kia thu hoạch được ở ngoại ô kinh thành mấy ngày trước đã được chở một phần về Trường Tí môn ở Đan Châu, chất đống trong phòng kho. Lúc mở rương ra còn có thể nhìn thấy những vết máu loang lổ dính ở trên đó.

Những đệ tử Trường Tí môn không tòng quân chưa từng rơi vào hoàn cảnh người người cướp bóc, ta cũng cướp bóc, người người giết chóc, ta cũng giết chóc ở ngoại ô kinh thành, tất nhiên là bị những vật này dọa cho hoảng sợ.

Các trưởng lão Trường Tí môn cũng thế, thậm chí là quên mất lệnh cho môn nhân không được truyền tin ra ngoài.

Thật ra các trưởng lão có ra lệnh thì cũng vô dụng thôi, bởi vì ai ai cũng nhìn thấy những thứ này được đưa về Trường Tí môn rồi, muốn giấu bách tính cũng chẳng kịp nữa, huống chi thành Đan Châu còn có một con Chim Sẻ và tôn sơn chủ - Tôn Đại Dũng.

Tin tức trên nhật báo được xác nhận, trong thành Đan Châu, vô số lão nhân run rẩy toàn thân, viết thư cho con trai, con gái, anh chị em nhà mình ở trong phản quân, người thì chất vấn, người thì mắng chửi.

Mà tại kinh thành, từ sau khi Đại Quốc sư trở về thì đã bắt đầu có các đội cấm quân đi ra ngoài đưa bách tính ở ngoại ô vào thành, lúc gặp phải phản quân thì cũng chẳng hề nương tay; kết hợp với việc ngày càng có nhiều người của Thanh Thành và Đoạn Đao đi tới, thủ lĩnh phản quân không thể không tập trung đội ngũ lại một lần nữa. Người trong phản quân cũng dần dần tỉnh táo ra, lương tâm bị đầu óc mê muội giấu kín cuối cùng cũng kêu lên được những âm thanh yếu ớt.

Đêm đầu tiên nhận được thư nhà, đào binh xuất hiện.

Chạng vạng ngày hôm sau, mấy doanh trại đã biến mất hơn trăm người.

Con số này ngày càng tăng lên, đến lúc ấy đám thủ lĩnh phản quân mới nhận ra rằng mặc dù bọn họ tự xưng là quân đội, song lại không có quy củ hay chế độ thưởng phạt, hiện nay vội vã hạ lệnh tịch thu thư tín không cho phép đào tẩu thì cũng chẳng được mấy ai nghe lời thật sự.

Muốn đám người vô kỉ luật như vậy công phá tường thành Hồng Kinh là điều không thể. Vốn dĩ Ngu Thao Hành cũng chẳng có ý định để cho bọn họ thật sự tấn công vào Hồng Kinh, gần mười vạn người này đều là tế phẩm người sống hắn chuẩn bị vì một cái mục đích nào đó.

Ấy thế mà thủ lĩnh phản quân lại tin tưởng hết mực lời hứa sẽ nội ứng ngoại hợp để mở cổng thành Hồng Kinh ra, đón bọn họ đi vào, từ đấy bắt đầu cuộc sống "thay phiên nhau làm Hoàng đế, năm nay nhà ta, năm sau nhà ngươi, không cho tên tiện nhân Đại Quốc sư được chết tử tế" của Ngu Thao Hành.

Hiện tại gã bị Đại Quốc sư nổ chết rồi, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Trong quân doanh, ai nấy đều lo sợ bất an.

Đợi đến khi con số đào binh lên tới gần một vạn, đại thủ lĩnh của phản quân - chưởng môn Trường Tí môn Tất Khải Văn rốt cuộc không nhịn được nữa, phái người đưa tới cho Xa Sơn Tuyết một bức thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net