Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi cùng bốn chữ này là một bàn tay lớn ghìm chặt vai Diệp Hi.

Diệp Hi bị đợt tập kích này làm cho sợ hết hồn, quay đầu lại liền thấy đôi mắt đỏ sậm tràn đầy tức giận của Thẩm Tu Lâm đang hung tợn mà nhìn mình, hiển nhiên là hắn đã sớm đứng đây chờ cậu, phía sau còn có một biển vệ sĩ đen kìn kịt.

Diệp Hi: "..."

Hình như là Thẩm tổng của chúng ta rất thích lập chốt bắt người thì phải!

Ở thế giới hiện thực thì canh nhân viên đi muộn, ở thế giới Mary Sue thì bắt tiểu thụ đào hôn!

Sự phẫn nộ dâng lên trong ánh mắt của Thẩm Tu Lâm quá đỗi chân thực, cho nên mặc dù biết rõ hắn đang diễn kịch nhưng Diệp Hi vẫn bị dọa phát sợ, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỳ xuống trước mặt hắn.

Lúc này, quản gia không màng sống chết mà lao qua lỗ hổng phía dưới bức tường để xông tới, rất có bản lĩnh đứng chắn trước người Diệp Hi, đè lên bàn tay đang ghìm vai cậu của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn quản gia, biểu cảm hung ác vô cùng tận.

Tựa như là hận không thể trừng chết hắn ta vậy đó!

Cùng lúc đấy, khí thế quanh thân Thẩm Tu Lâm đột nhiên tăng vọt giống khoảnh khắc hắn bước vào phòng khách ngày hôm nay, ngay sau đó một cơn lốc xoáy bất thình lình xuất hiện, mây đen giăng kín bầu trời, sấm vang chớp giật khắp nơi nơi.

Cực! Kì! Đáng! Sợ!

Quản gia sống trong thế giới Mary Sue dường như đã quen với việc này rồi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, hắn nói: "Có chuyện gì thì nói với tôi là được, đừng làm khó tiểu thiếu gia."

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói: "Nơi này không đến lượt cậu nói chuyện."

Thừa dịp quản gia và Thẩm Tu Lâm đang đấu khẩu vô cùng căng thẳng, Diệp Hi thông minh nhanh trí mở giao diện hệ thống ra đọc nhiệm vụ tiếp theo.

Nhiệm vụ chủ tuyến 4: Hoàng Phủ X vừa xác định xong ngày cưới thì nhận được tin Mộ Dung X bỏ trốn. Hắn ta nổi giận đùng đùng tóm gọn Mộ Dung X đang chạy trốn, đồng thời quyết định bắt vật nhỏ to gan dám đào hôn này về biệt thự của mình để tự trông giữ, cho đến ngày diễn ra hôn lễ...

Ra sức phản kháng muốn chạy trốn nhưng mà thể lực không đủ chống đỡ nên đành chấp nhận bị bắt lại, nhổ nước miếng về phía Hoàng Phủ X, sau đó bị nhét vào máy bay trực thăng mang về biệt thự Hoàng Phủ X. (0/1)

Diệp Hi vừa lo lắng nghĩ xem lát nữa nên nhổ nước miếng vào đâu để vẫn giữ được sự tôn trọng với Thẩm tổng, vừa giãy dụa theo cốt truyện, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Thẩm Tu Lâm.

Quản gia đau lòng lắm, cố gắng đẩy tay Thẩm Tu Lâm ra, đồng thời chủ động nhận tội thay: "Thả tiểu thiếu gia ra! Toàn bộ đều là lỗi của tôi, không có gì liên quan tới tiểu thiếu gia cả!"

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Ha? Cũng thâm tình ghê cơ đấy."

Dứt lời hắn giơ tay lên, ra lệnh cho vệ sĩ: "Kéo hắn ta đi, giao cho bố vợ tôi xử lý."

Thế là, vị quản gia với khuôn mặt tràn đầy phẫn hận này lập tức bị hai vệ sĩ một trái một phải gánh đi rồi.

"..." Diệp Hi lễ phép mặc niệm cho hắn một giây.

Dù sao thì cũng không phải là người thật, cho nên chỉ có một giây đồng hồ mà thôi. Không thể nhiều hơn được!

"Còn cả em nữa." Thẩm Tu Lâm chuyển ánh mắt về phía Diệp Hi.

Cậu đang bị vệ sĩ ghìm chặt hai tay, để bảo đảm nhiệm vụ được hoàn thành, Diệp Hi rất chuyên nghiệp cố gắng giãy dụa cho đến khi sức cùng lực kiệt, lúc này đang thở hổn hển trừng Thẩm Tu Lâm, thoạt nhìn đúng là rất không tình nguyện!

Thẩm Tu Lâm tiến lên một bước, nắm lấy cằm Diệp Hi hướng lên trên, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Ngay sau đó hắn liền cúi đầu xuống đến khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, Diệp Hi còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt trên người hắn.

"Vật nhỏ", Thẩm tổng vô cùng nhập diễn mà nói: "Em dám ngỗ nghịch với tôi?"

Diệp Hi không trả lời được câu thoại này, đành phải ngạo kiều "hừ" một tiếng.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh, đứng thẳng người chỉ về phía máy bay trực thăng bằng vàng 24K đang đỗ ven đường, ra lệnh cho vệ sĩ: "Đưa em ấy lên máy bay."

Với lối diễn xuất gượng gạo, Diệp Hi hét chói tai: "Anh định đưa tôi đi đâuuu?"

"Đến biệt thự của tôi." Thẩm Tu Lâm không để ý tới kháng cự của cậu: "Tôi sẽ đích thân trông chừng em, một tấc cũng không rời cho đến khi kết thúc lễ cưới."

"Phụt!" Diệp Hi nhổ nước miếng về phía Thẩm Tu Lâm, vừa vặn rơi vào bắp đùi hắn, làm cho chiếc quần vừa nhìn là biết rất xa xỉ bị ướt một mảng nhỏ.

Để không phụ công Thẩm tổng diễn xuất sắc đến vậy, mình đã cố hết sức rồi đó!

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm tối sầm lại, tức đến phát cười: "A, tốt lắm, tôi sẽ cho em biết thế nào là hối hận."

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm leo lên máy bay trực thăng trước, sau đó Diệp Hi cũng bị các vệ sĩ cưỡng ép nhét vào.

Máy bay trực thăng của Hoàng Phủ X vô cùng lớn, bên trong hết sức rộng rãi, tuy rằng Diệp Hi không biết nguyên lí chế tạo máy bay trực thăng nhưng cậu có một loại cảm giác là loại máy bay này mà ở thế giới hiện thực thì nhất định chỉ có trực mà không thể thăng...

Cũng tựa như câu hỏi sàn của phòng ngủ hơn mười vạn mét vuông làm sao mà chịu đựng được trọng lượng của chiếc giường chục tấn, đều là những bí ẩn chưa có lời giải đáp...

Nhưng mà ngẫm lại thì, sự tồn tại của mình trong thế giới này chỉ là ở dạng sóng điện não, cho nên hẳn là tất cả những gì mình được chứng kiến đều là ảo giác của não mà thôi, mà ảo giác thì hoang đường cỡ nào chẳng được. Nghĩ thế, Diệp Hi nhanh chóng bình thản trở lại.

"Các cậu đi khoang khác ngồi đi." Thẩm Tu Lâm ra lệnh cho đám vệ sĩ đang định tiến vào máy bay cùng Diệp Hi.

"Vâng, Đại thiếu gia." Các vệ sĩ ngoan ngoãn di chuyển đến khoang khác.

Phi công ở trong buồng lái, cách hai người bọn họ một khoang cửa. Sau khi nhìn nhìn ngó ngó xung quanh thấy không có ai, Diệp Hi liền đứng phắt dậy khỏi ghế, chân chó tiến đến bên người Thẩm Tu Lâm, bàn tay lần mò về phía háng hắn, tìm kiếm...

Mắt Thẩm Tu Lâm lập tức sáng lên, lấp lánh nhìn Diệp Hi, thân thể không hề nhúc nhích, tựa như đột nhiên bị trúng thuật hoá đá.

"Để tôi lau cho ngài nha." Diệp Hi dùng cổ tay áo lau chùi ngụm nước miếng vừa rồi mình phun trên đùi Thẩm Tu Lâm.

Tuy rằng bây giờ có lau cũng chẳng thay đổi được gì nữa, nhưng quan trọng là mình đã có ý thức!

Đôi mắt sáng lấp lánh của Thẩm Tu Lâm đột nhiên tối sầm lại: "..."

"Nhiệm vụ yêu cầu phải nhổ nước miếng." Diệp Hi mở giao diện hệ thống ra liếc mắt nhìn, nói: "Vẫn chưa hoàn thành, chắc là phải vào trong biệt thự của ngài thì mới được tính là xong. Nhiệm vụ chủ tuyến 4 bên ngài phải hoàn thành tới bước nào vậy?"

Thẩm Tu Lâm lãnh đạm nói: "Bắt cậu vào biệt thự."

Diệp Hi gật đầu: "Vậy thì chúng ta giống nhau rồi, sau khi tiến vào biệt thự là có thể hoàn thành đồng thời cả hai nhiệm vụ ."

Thẩm Tu Lâm đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Ừm."

"Đúng rồi." Diệp Hi tò mò hỏi: "Sao ngài biết tôi sẽ trốn ra từ lỗ hổng kia vậy? Tôi còn tưởng rằng ngài phải tìm mấy ngày cơ đấy."

"Ha ha." Thẩm Tu Lâm không trả lời vấn đề thứ nhất, mà lại hỏi một câu rất kì quái: "Cậu hi vọng tôi phải mất thêm mấy ngày mới tìm được cậu?"

Diệp Hi không hiểu ra sao: "Tôi không ..."

Thẩm Tu Lâm ngắt lời: "Sau đó cậu có thể ở cùng một chỗ với tên quản gia kia mấy ngày?"

Diệp Hi mê man: "Tại sao tôi lại muốn ở cùng một chỗ với hắn mấy ngày?"

Thẩm tổng, ngài nhập diễn quá sâu rồi, mau mau tỉnh lại đi. Thực ra chỉ có một mình tôi là khán giả thôi, ngài hiểu không!

Thẩm Tu Lâm: "Không phải cậu đã 'công lược' hắn sao? Tôi nhận được thông báo của hệ thống rồi, thưởng tận 5000 EXP."

"Đúng rồi, tôi đang muốn nói chuyện này với ngài đây!" Vừa nhắc tới EXP, Diệp Hi liền phấn khởi, vui sướng vỗ đùi một cái, khoe công cho lãnh đạo nghe: "Hệ thống nói là từ nhiệm vụ chủ tuyến số 3 trở đi, tôi sẽ được cộng 5000 đến 50000 EXP thông qua việc công lược nam phụ. Công lược nam phụ chính là nghĩ cách để các nam phụ kia yêu tôi, sau đó tỏ tình với tôi ha ha ha!"

Khóe miệng Thẩm Tu Lâm khẽ giật giật: "..."

Diệp Hi không chú ý tới chút sự thay đổi bé nhỏ trên khuôn mặt hắn, tiếp tục nói lưu loát: "Lúc trước tôi đã tính rồi, nếu như chỉ làm nhiệm vụ chủ tuyến thì có khi phải làm tới mấy vạn cái mới đủ. Cứ cho là hệ thống có nhiều nhiệm vụ đến vậy thì chúng ta cũng không biết là phải làm tới bao giờ, mà công lược nam phụ thành công thì ít nhất cũng được 5000 điểm, tương đương với mười nhiệm vụ chủ tuyến. Chúng ta còn được cộng hưởng điểm kinh nghiệm, có phải là rất... Á..."

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh như băng: "Rất gì?"

Diệp Hi không đủ tự tin mà lùi về sau một chút, nhỏ giọng nói: "Tuyệt vời."

Thẩm Tu Lâm mặt không cảm xúc: "Ha ha."

Diệp Hi cẩn thận hỏi: "Hình như ngài không vui ạ?"

Thẩm Tu Lâm lời ít ý nhiều: "Không có."

Diệp Hi ngoan ngoãn nói: "Vậy thì thật tốt rồi."

Cũng đúng, Thẩm tổng của chúng ta bình thường chỉ có hai cái biểu cảm, một là mặt không cảm xúc, hai là siêu cấp lạnh lùng, thiết lập tổng tài băng sơn chưa bao giờ bị phá vỡ.

Là do mình nghĩ nhiều quá mà thôi!

Thẩm Tu Lâm lại hỏi: "Cậu làm thế nào mà công lược được quản gia kia?"

Nghe vậy Diệp Hi liền thêm mắm dặm muối chém với Thẩm Tu Lâm về việc mình đã đoán được tâm ý của phương như thế nào, nhanh trí tùy cơ ứng biến ra sao, rồi lại từ từ dẫn dắt đối phương thổ lộ blabla... Diệp Hi tự cường điệu bản thân đã phải vất vả đến đâu mới có thể lập được công lao để trợ giúp Thẩm Tu Lâm mau chóng rời khỏi thế giới nhiệm vụ.

Một nhân viên ưu tú, trung thành, tận tâm như vậy, nhất định là lúc trở về phải được tăng lương thăng chức đó nha!

Diệp Hi đắc ý nghĩ.

Nhưng Thẩm Tu Lâm lại không có vẻ gì là vui sướng hay đánh giá cao, mà dường như còn mơ hồ mang theo một tia hung tàn, chậm rãi nói: "Hóa ra cậu cũng rất thông minh."

Diệp Hi gãi đầu, khiêm tốn đáp: "Cũng thường thôi ạ."

Thẩm Tu Lâm hỏi lại để xác nhận: "Cậu chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể nhận ra hắn yêu mình?"

Thật ra là hệ thống nói cho tôi đó!

Nhưng Diệp Hi vẫn mặt dày, mèo khen mèo dài đuôi đáp lời: "Tất nhiên rồi, tôi thường ngày nhìn như vậy thôi chứ thật ra vào những giây phút quan trọng là rất đáng tin đấy ạ."

"Ồ." Thẩm Tu Lâm chậm rãi đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn Diệp Hi thật sâu.

Diệp Hi ngốc manh hỏi: "Đúng rồi, Thẩm tổng, ngài vẫn chưa trả lời tôi tại sao ngài biết tôi ở chỗ đó mà chờ đợi sẵn?"

Thẩm Tu Lâm chuyên chú nhìn cậu không nói lời nào, quả thực giống như đang dùng ánh mắt để truyền tin: "..."

Diệp Hi quơ quơ tay trước mặt hắn: "Thẩm tổng? Thẩm tổng?"

Đáy mắt Thẩm Tu Lâm chợt lóe một tia hiểu rõ và u oán, đáp lại: "Khi cần thực hiện nhiệm vụ tìm người thì hệ thống sẽ hiện ra bản đồ, trên đó có ghi rõ tọa độ của cậu."

Diệp Hi vui vẻ: "Ha ha ha, vậy thì sau này tôi chạy một cái là ngài sẽ bắt lại được ngay!"

Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Hi, nói: "Không sai, cậu chạy không thoát."

Diệp Hi vui cười hớn hở nhìn hắn: "Rất tốt, như vậy thì thật thuận tiện."

Thẩm Tu Lâm thống khổ mím mím môi, chống cằm nhìn ánh chiều tà đang dần lặn xuống bên ngoài cửa sổ.

Diệp Hi: "Thẩm tổng, còn bao lâu chúng ta mới đến..."

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng ngắt lời: "Im miệng."

Hức! Diệp Hi lại nhanh chóng co lại thành hình con chim cút tội nghiệp.

Một lát sau, chiếc trực-không-thể-nào-thăng-trong-thế-giới-hiện-thực hạ cánh xuống sân bay riêng trên nóc biệt thự Hoàng Phủ X.

Bảo tiêu mở cửa cabin ra, đầu tiên là cung cung kính kính đỡ Thẩm Tu Lâm xuống máy bay, sau đó lại có hai người tới khống chế Diệp Hi.

Diệp Hi cũng bắt đầu phối hợp mà diễn, ra sức giãy dụa.

Bọn họ vừa đặt chân vào biệt thự thì Diệp Hi liền nhận được hai thông báo nhiệm vụ hoàn thành, mỗi người thu được tổng cộng 1000 EXP, vẫn ở level 7.

Dưới sự giám thị của vệ sĩ, Diệp Hi vừa bước theo Thẩm Tu Lâm, vừa mở giao diện hệ thống lên kiểm tra nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ chủ tuyến 5: Hoàng Phủ X đưa Mộ Dung X về biệt thự của mình giam lỏng. Để đạt được mục tiêu khiến cả thể xác lẫn tâm hồn cậu đều thần phục mình rồi tiến tới yêu đương, hắn nghĩ ra đủ loại biện pháp để nhục nhã Mộ Dung X. Lúc ăn tối, hắn cưỡng ép Mộ Dung X rót rượu cho mình, đồng thời hung ác yêu cầu đối phương phải dùng phương thức miệng đối miệng để rót rượu...

Ăn tối cùng Hoàng Phủ X, bị hắn ép buộc rót rượu để thỏa mãn dâm uy của mình. Khi bị Hoàng Phủ X đưa ra yêu cầu rót rượu thì không thể nhịn được nữa mà cầm cốc hất vào mặt hắn. (0/1)

Diệp Hi: "..."

Cái tính cách thiết lập này của công thật sự là không bình thường. Làm gì có ai sẽ yêu một người bởi vì bị giam cầm, nhục nhã mỗi ngày hả!?

Mà xét tới cùng, thụ cũng không được bình thường cho lắm...

Thật ra là nếu giống như truyện bá đạo tổng tài mười năm trước, sau khi bắt được tân nương đào hôn trở lại thì hẳn là sẽ hung hăng "ba ba ba" một trận. Nhưng bởi vì năm ngoái, các ban ngành liên quan đã bắt đầu tiến hành kiểm duyệt chặt chẽ văn học mạng nên các tác giả cũng không dám viết loại truyện vừa mới được mấy chương đã "ba ba ba" lộ liễu này nữa. Cho dù có muốn thêm vào thì cũng phải khéo léo chèn từ phần giữa truyện trở về sau.

Cảm ơn nghiêm trị, cảm ơn ban xét duyệt văn học mạng, Diệp Hi hết sức cảm động mà nghĩ, cảnh giường chiếu đều đã bị đẩy về phía sau hết rồi!

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm tổng cho rằng mình vô tình yêu trúng một lá trà xanh am hiểu đùa bỡn lòng người khoác áo tiểu bạch thỏ, vô cùng thống khổ ở trong lòng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net