Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vậy, hai người lại tiếp tục hôn thêm vài lần. Lúc đầu đều tập trung hôn đắm đuối, sau đó ai nấy tách ra để bình tĩnh một hồi, rồi lại tiếp tục.

Cứ như vậy, một tiếng sau.

Diệp Hi quần áo xộc xệch do vừa bị hung hăng chà đạp một hồi vẻ mặt đau khổ ngồi dậy, u oán nói: "Thẩm tổng, ngài có thể cuồng nhiệt thêm chút nữa được không?"

"Tôi đã tận lực." Thẩm Tu Lâm nói, giọng điệu rất vô tội nhưng mà biểu cảm lại chẳng ăn nhập gì. Trên khuôn mặt hắn loáng thoáng hiện lên vẻ thèm ăn và đắc chí, cực kỳ giống một chú mèo vừa ăn vụng no căng.

Ngặt nỗi, khả năng nhìn mặt đoán tâm của Diệp Hi vẫn luôn là một con số không tròn trĩnh, cậu bày ra vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép (*), nắm lấy vai Thẩm Tu Lâm lắc lắc, nói: "Ngài hãy gắng điên cuồng thêm một chút, cảm xúc mãnh liệt hơn một chút, lại dã tính thêm nhiều chút!!! Còn rắc thêm cả dục vọng chiếm hữu biến thái vào nữa!"

Cực kì giống một vị đạo diễn đang giúp diễn viên tìm cảm xúc!

(*) Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Thẩm Tu Lâm khóe miệng run lên, tựa hồ đang vất vả nhịn cười: "Được."

Diệp Hi tiếp tục dẫn dắt: "Ngài hãy xem tôi là người ngài thích đi, cái người ngài kể hôm chúng ta ăn tôm hùm nhỏ xào cay đó."

Thẩm Tu Lâm thành thực nói: "Tôi vẫn luôn nghĩ đến người đó."

"Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi một phút nữa rồi làm lại nha." Diệp Hi ưu sầu sờ sờ môi mình, than nhẹ: "Môi tôi đều bị hôn sưng hết cả rồi mà cái hệ thống rác rưởi kia còn chưa thông qua."

Thẩm Tu Lâm sửng sốt, hỏi: "... Ở đâu? Tôi xem nào."

Diệp Hi ủy ủy khuất khuất tiến lại, chỉ cho Thẩm Tu Lâm nhìn đôi môi hơi sưng lên: "Đây này, bây giờ liếm nhẹ thôi cũng đau."

Thẩm Tu Lâm trầm mặc, ánh mắt có chút đau lòng: "..."
 
"Thật ra vốn là không đến nỗi nhưng thiết lập nhân vật của tôi ở thế giới này vô cùng yếu ớt, dễ bị thương." Diệp Hi bĩu môi, càng nghĩ càng giận, từng sợi tóc từ từ xoăn lại, vô cùng không cam lòng.
 
Dù sao ở thế giới thật tui cũng là một nam tử hán đại trượng phu! Chênh lệch quá lớn rồi đó!
 
"Khụ." Thẩm Tu Lâm hắng giọng, thần tình nghiêm túc: "Chúng ta làm lại một lần cuối cùng."
 
Diệp Hi ngồi nghiêm chỉnh: "Được!"
 
Thẩm Tu Lâm dáng dấp lãnh đạo mười phần khích lệ nhân viên nói: "Bạn có tin tưởng sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ không? Nếu có thì xin mời giơ tay lên."
 
Diệp Hi giống như ở cuộc họp của công ty, hào hứng giương cao cánh tay nhỏ nhắn lên: "Tôi có lòng tin!"
 
Thẩm Tu Lâm đáy mắt tràn ngập ý cười: "Lặp lại lần nữa."
 
Diệp Hi đầy năng lượng hô to: "Tôi có lòng tin!"
 
Thẩm Tu Lâm uy nghiêm gật đầu: "Rất tốt."
 
Diệp Hi bình tĩnh lại một chút, nói: "Thật ra hiện tại hẳn phải là tôi khích lệ ngài. Nhiệm vụ của tôi đã sớm hoàn thành rồi."
 
Thẩm Tu Lâm: "..."
 
Vì vậy một giây sau, Diệp Hi lại bị Thẩm Tu Lâm đẩy ngã lần thứ n trên giường.
 
Đôi môi đã chịu giày vò đến cực hạn vẫn bị buộc phải tiếp tục nhận sự tàn phá bừa bãi của đối phương, hai cánh môi mềm mại như cánh hoa bị từng đợt đè ép lặp đi lặp lại đến biến dạng. Đầu lưỡi hắn hung hăng bá đạo xâm lược khoang miệng cậu, không chút lưu tình nào liếm, khuấy, câu triền, phát ra âm thanh tiếng nước ướt át đầy kích thích, cánh môi không ngừng dán vào rồi lại tách ra, kịch liệt đến mức dường như không cho Diệp Hi cơ hội thở dốc.

Lần này Thẩm Tu Lâm biểu hiện điên cuồng nhiệt tình hơn hẳn những lần trước, bất kể là ánh mắt, khí thế, hay động tác và cường độ đều giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Hi vậy. Tới lúc cảm xúc lên đến cực điểm tựa lũ lớn, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Diệp Hi, dường như không kìm được lòng không nhẹ không nặng cắn một cái. Diệp Hi đột nhiên bị tập kích như vậy giật mình co rúm người, nhưng không phải là do đau mà là bởi vì hoảng sợ. Cậu vừa muốn trốn thì bên tai chợt vang lên thông báo đồng đội hoàn thành nhiệm vụ, EXP tăng thêm 500 điểm...
 
Thẩm Tu Lâm ngừng lại, thả Diệp Hi ra, hơi thở hổn hển, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ hoàn thành... Xem ra lần này rốt cuộc đủ kịch liệt."
 
"Hic——" Diệp Hi che miệng ngồi xuống, phụ họa nói: "May mà lần này ngài làm thêm động tác cắn, không thì cũng không biết bao giờ nhiệm vụ này mới hoàn thành nữa."
 
Thẩm Tu Lâm: "Ừ."
 
Diệp Hi nhíu mày, hơi hoang mang: "Nhưng mà kể ra cũng trùng hợp ghê, ngài vừa cắn xong thì hệ thống liền thông báo nhiệm vụ hoàn thành..."
 
Thẩm Tu Lâm ngắt lời nói: "Có lẽ hệ thống coi cắn là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá độ điên cuồng."
 
Diệp Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Có lý... Nhưng nếu hệ thống nói vậy từ đầu thì thật tốt, đỡ mất công chúng ta phải làm đi làm lại nhiều lần đến vậy."
 
Thẩm Tu Lâm lãnh khốc nói: "Hệ thống không đủ tình người."
 
Diệp Hi điên cuồng gật đầu: "Hệ thống rác rưởi!"

"Ừ, hệ thống rác rưởi." Thẩm Tu Lâm ánh mắt ngay thẳng, mặt không đổi sắc phụ họa xong liền nhanh chóng đổi chủ đề: "Vậy giờ chúng ta nhìn xem nhiệm vụ tiếp theo là gì đi."

Cả người Diệp Hi đang đắm chìm trong sự sung sướng khi cuối cùng cũng vượt qua nhiệm vụ khó khăn này và tràn trề tức giận đối với cái thứ hệ thống rác rưởi nên cũng không nghĩ quá nhiều, nghe lời mở giao diện ra xem nhiệm vụ.

Nhiệm vụ chủ tuyến 11: Nhận thấy mình thế mà lại có cảm giác khi bị đối phương cưỡng hôn, Mộ Dung X thẹn quá hóa giận, quyết không thừa nhận. Điều này làm cho Hoàng Phủ X vô cùng phẫn nộ, bởi vậy hắn ta dùng lời nói hung hăng nhục nhã Mộ Dung X, tỏ vẻ một lát nữa sẽ cho cậu một phen "kinh hỉ", rồi xoay người rời đi...
 
Mạnh miệng nói rằng bản thân là do nghĩ đến người khác nên mới sinh ra phản ứng để chọc tức Hoàng Phủ X, làm cho hắn giận dữ rời đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại. (0/1)

Úi giời, chuyện nhỏ! Diệp Hi vừa hoàn thành xong hard level cấp SSS nên hiện tại tâm trạng vô cùng thoải mái nghĩ vậy.

Hai người nói nhiệm vụ của mình cho nhau rồi nghỉ ngơi năm phút, sau đó Thẩm Tu Lâm bắt đầu.
 
"Ha, ngoài miệng luôn nói không thích tôi..." Thẩm Tu Lâm tận lực đè thấp giọng, hai tay chống tại hai bên người Diệp Hi, giam cậu dưới thân, đôi mắt đỏ sậm đầy ám muội nhìn chằm chằm nửa người dưới của Diệp Hi, nói: "Nhưng nơi này lại rất thành thực đứng lên."
 
"Haha, Hoàng Phủ thiếu gia nghĩ nhiều rồi." Diệp Hi bị ảnh đế Thẩm Tu Lâm tác động đến nhập diễn, mặt lộ ra vẻ giễu cợt nói: "Tôi là do trong lòng nghĩ về người khác nên mới như vậy."
 
"... Em nghĩ tới ai?" Ánh mắt Thẩm Tu Lâm oai lệ, mạnh mẽ nắm cằm Diệp Hi, toàn thân tản ra áp suất thấp: "Là tên bác sĩ kia? Hay là gã quản gia?"
 
Thật ra là không ai cả, nhưng mà vấn đề này kịch bản không nói rõ! Diệp Hi hơi ngơ ngác, thuận miệng nói bậy: "Là bác sĩ, bác sĩ Hiên Viên."
 
Thẩm Tu Lâm tức giận "hừ" một tiếng: "Tôi biết ngay mà, là cái tên vô liêm sỉ đó!"

Thấy Thẩm Tu Lâm hoàn toàn không bị mình chọc giận rời đi, Diệp Hi đành phải kiên trì diễn tiếp: "Hừ, bác sĩ Hiên Viên tốt hơn anh nhiều."

Thẩm Tu Lâm lạnh giọng nói: "Tốt hơn điểm nào?"

Diệp Hi trầm mặc: "..."

Thẩm tổng, đề nghị ngài làm theo kịch bản! Đáng ra bây giờ ngài đã một đi không thèm ngoảnh đầu lại rồi có được hay không!
 
"Nói mau." Thẩm Tu Lâm cắn răng thúc giục.
 
"Bác sĩ Hiên Viên, y...". Diệp Hi vắt óc chém bừa: "Vừa ôn nhu, gần gũi, còn rất săn sóc."

Thẩm Tu Lâm hơi híp mắt lại: "Ba ngày này hai người đến tột cùng là đã làm gì?"

Diệp Hi sốt ruột nháy mắt với Thẩm Tu Lâm: "..."

Nhanh "rời đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại" đi nào, diễn thế này là đủ rồi, cho dù có phát huy hoàn hảo hơn nữa cũng không ai tới trả lương cho ngài đâuuuu!!
 
Thẩm Tu Lâm dùng giọng điệu thẩm vấn nói: "Nói mau, các người đã làm gì?"
 
"Chúng tôi..." Diệp Hi dừng một chút, dưới tình thế cấp bách không thể chém ra tình tiết đặc sắc gì nữa đành phải mạnh miệng nói: "Tuy rằng không làm gì, nhưng tôi rất yêu y!"
 
Thẩm Tu Lâm hahaha vài tiếng, đợi cho vương bá khí cuồng bạo quanh thân bình ổn lại một chút rồi tùy tiện nói: "Rất tốt, em là người duy nhất dám nói với tôi những lời như vậy. Để thưởng cho sự can đảm đó, tôi quyết định sẽ tặng em một "kinh hỉ" nho nhỏ."

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm buông tay đang nắm cằm Diệp Hi ra, không thèm ngoảnh đầu lại đi ra ngoài.

Hai thông báo của hệ thống liên tục vang lên nhắc nhở nhiệm vụ chủ tuyến 11 của hai người đều đã đồng thời hoàn thành.

Thẩm Tu Lâm vừa đi ra liền ngay lập tức quay lại, vội vã nói: "Cậu xem nhiệm vụ tiếp theo đi."
 
Dường như vô cùng để ý cái gọi là "kinh hỉ" kia ...

Diệp Hi mở giao diện ra nhìn.

Nhiệm vụ chủ tuyến 12: Hoàng Phủ X giận dữ rời đi nhanh chóng trở lại cùng lễ phục cưới được đặt riêng cho Mộ Dung X. Bộ lễ phục này là do hắn dùng số tiền lớn mời tất cả nhà thiết kế thời trang nổi tiếng khắp thế giới hợp tác làm ra, sử dụng ngọc trai Nam Hải, tơ tằm Bắc Hải, thủy tinh Tây Hải và san hô Đông Hải, có thể nói hắn đã dốc hết toàn lực lượng năm châu bốn bể để tạo nên bộ lễ phục này. Bất kể là xét về độ khéo léo, tinh xảo hay sang trọng đều đứng đầu thế giới. Chỉ một chiếc khuy áo thôi cũng bằng tiền một nhà bình thường sinh hoạt mười năm. Sau đó, Hoàng Phủ X đe dọa sẽ khiến Mộ Dung gia tộc phá sản để áp chế Mộ Dung X cởi sạch trước mặt mình rồi mặc lễ phục cưới vào...

Ủy khuất thay đồ cưới trước mặt Hoàng Phủ X, lúc được hắn tán thưởng thì phẫn hận xoay mặt sang chỗ khác. (0/1)

... Cái Đông Tây Nam Bắc Hải kia là cái quỷ gì vậy, Long Cung đều bị các người đào hết cả lên rồi sao ha ha ha ha! Diệp Hi ở trong lòng chống nạnh cười vật vã. Còn nữa thay quần áo gì đó thật sự là quá ez, haha.

Diệp Hi vui vẻ thuật lại cho Thẩm Tu Lâm một lần.

"Ồ... Nhiệm vụ của tôi là cưỡng ép cậu thay quần áo cho tôi nhìn." Thẩm Tu Lâm sờ sờ cằm, khóe môi cong lên một tia cười như có như không nói: "Cốt truyện không tồi."

Diệp Hi như gặp quỷ nhìn về phía Thẩm Tu Lâm: "Không tồi?"

Rõ ràng tất cả đều là cốt truyện tẻ nhạt đã dùng mòn từ 800 kiếp trước rồi.
 
Mắt Thẩm Tu Lâm lập loè chút ánh sáng biến thái: "Tình tiết này bao trùm tình tiết kia, rất hay, rất kích thích."

Diệp Hi không khỏi quan ngại sâu sắc gu thưởng thức nghệ thuật của Thẩm tổng!

Thẩm Tu Lâm rất có hứng thú nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Hi, nói: "Đợi đến khi trở lại thế giới hiện thực, tôi nhất định sẽ ký hợp đồng với vị tác giả kia."

Diệp Hi bèn vứt bỏ tiết tháo, ca ngợi nói: "Thẩm tổng anh minh, thật sự là tuệ nhãn thức châu (*)."

(*) Tuệ nhãn thức châu: Ý chỉ con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người khác.

Xong đời, cái trang web rác rưởi này sớm muộn cũng teo tèo tèo!

Một tiếng sau, Thẩm Tu Lâm đem kiện lễ phục "dốc hết lực lượng tứ hải" trong truyền thuyết tới.

"Đây là gì?" Diệp Hi biết rõ còn hỏi.

"Đây là trang phục em phải mặc trong ngày cưới." Thẩm Tu Lâm ra lệnh: "Thay vào ngay trước mặt tôi, ngay bây giờ."

"Tôi không muốn!" Diệp Hi ôm ngực hét lên, vẻ mặt tam trinh cửu liệt (*) diễn y như thật!

(*) Tam trinh cửu liệt: Thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm quét qua người Diệp Hi, uy hiếp nói: "Em không hi vọng nhìn thấy Mộ Dung gia tộc bị em hại đến táng gia bại sản chứ?"

Diệp Hi trong nháy mắt thỏa hiệp như thường lệ: "... Anh là đồ bại hoại!"
 
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng phun ra một chữ: "Cởi."
 
Diệp Hi ủy ủy khuất khuất bắt đầu cởi quần áo. Để lột tả được cảm xúc chân thật lúc bấy giờ, Diệp Hi liền nhớ lại kí ức ngày ấy lúc mình lỡ ngủ gật trên bàn làm việc năm phút bị Thẩm Tu Lâm bắt được, lôi vào phòng giám đốc, biểu tình ngay lập tức liền trở nên thật sự rất oan ức!
 
Ngủ có năm phút mà cũng không cho!
 
Diệp Hi lột sạch trước mặt Thẩm Tu Lâm, chỉ để lại một chiếc quần lót màu trắng ôm chặt lấy mông nhỏ mềm mại, nhìn qua xúc cảm phi thường sảng khoái!
 
Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc lấy cái gối ôm trắng trên giường, hung hăng nhéo hai cái.
 
Diệp Hi xoay lưng về phía Thẩm Tu Lâm, cúi xuống mặc quần vào.
 
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm như keo dán chặt vào mông Diệp Hi, đồng thời tay lại điên cuồng xoa xoa gối ôm mềm mại trong tay, sau đó thở dài một hơi.
 
Hiển nhiên, Thẩm tổng đã kề cận bờ vực biến thái...

Một lát sau, Diệp Hi rốt cuộc mặc xong bộ lễ phục này. Bộ đồ này khá tương tự trang phục dự tiệc của nam giới, không có thiết kế gì quá mức kỳ ba. Trang phục được may đo kéo léo, chất liệu vừa nhìn là biết cao cấp, hơn nữa còn là dựa vào số đo của Diệp Hi để may, trăm phần trăm vừa vặn, vừa mặc vào liền tôn lên vẻ đẹp tuấn mỹ xuất trần như vương tử của cậu.
 
"Tôi...thay xong rồi." Diệp Hi trong trang phục cưới xoay người lại.
 
Thẩm Tu Lâm lập tức ném gối ôm sang một bên, bước nhanh hai bước đến ôm chặt Diệp Hi vào lòng, cúi đầu gác nhẹ cằm lên vai cậu, một lát sau mới mở miệng nói chuyện, thanh âm ngọt ngào như mật ong: "Em thật đẹp."

Hai má Diệp Hi ửng đỏ nhàn nhạt, mất tự nhiên quay đầu theo nhiệm vụ, rũ mắt nhìn về phía khác: "Hừ!"
 
Đi cùng động tác này là thông báo hai nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành, cực kỳ tốc độ.
 
Diệp Hi thả lỏng lại, biểu tình ngạo kiều và tức giận trên mặt đều biến mất, cậu nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường cười híp mắt, vui vẻ nói: "Hiệu suất của chúng ta hôm nay cao ghê, mới đó mà đã tăng lên vài cấp rồi."
 
"Ừ." Thẩm Tu Lâm vẫn cứ gắt gao ôm chặt Diệp Hi mặc lễ phục cưới không buông tay: "Rất cao."
 
Diệp Hi trầm mặc chốc lát, hỏi: "Thẩm tổng? Ngài có thể buông tay ra được không?"
 
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói: "Có thể."
 
Dứt lời, vẫn cứ ôm thật chặt.
 
Diệp Hi ngẩn ra: "..."
 
Thẩm tổng có cái tật xấu, đó là nói một đằng làm một nẻo...
 
Vì vậy Diệp Hi lại nói: "Thẩm tổng, mời ngài buông tay."
 
Những lúc thế này hiển nhiên là phải dùng câu cầu khiến mới được!
 
Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói: "Được rồi." Nói xong, rốt cục lưu luyến buông tay ra, con ngươi đỏ sậm nhìn chăm chú Diệp Hi dưới ánh đèn dường như đang đắm chìm trong sóng nước, tâm tình khẽ rung động.
 
Diệp Hi cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, không khỏi hoảng hồn, vội vàng mở giao diện hệ thống ra, nói: "Thẩm tổng, chúng ta xem nhiệm vụ là gì đi."
 
Thẩm Tu Lâm trầm mặc chốc lát, nói: "Nhiệm vụ chủ tuyến 13 của tôi là sau khi cậu thay quần áo thì khóa lại, đồng thời tuyên bố cậu chỉ thuộc về tôi."
 
Diệp Hi: "... Của tôi là khuất nhục lại bị xích một lần nữa."
 
Thẩm tổng, bây giờ ngài đã thấy nguyên tác hết sức thiểu năng chưa?
 
Thẩm Tu Lâm nghiêm túc khen ngợi: "Cốt truyện thật chặt chẽ, quả thật tôi đã quên mất chuyện phải xích người lại."
 
Diệp Hi đau xót nhìn Thẩm tổng chỉ-số-thông-minh-log-out: "..."
 
Mười phút sau, Diệp Hi thay đồ xong lại một lần nữa bị Thẩm Tu Lâm xích lại.
 
"Em là của tôi." Thẩm Tu Lâm đắm đuối nhìn cậu, dùng mu ngón tay nhẹ nhàng vuốt má Diệp Hi, khẽ thì thầm: "Chỉ mình tôi có thể chạm vào em, chỉ mình tôi có quyền ngắm em chăm chú. Ngoại trừ nhà tôi ra, em không được đi đâu hết."

Diệp Hi làm theo nhiệm vụ hung hăng mắng chửi hắn là đồ biến thái, đồng thời nội tâm cũng hết mực tôn sùng Thẩm tổng năng lực đỉnh cao, diễn cái gì cũng y như thật vậy.

Đừng đùa với Thẩm tổng, dục vọng độc chiếm hay biến thái gì đó ngài đều triển được hết à nha!
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 13 thì được nghỉ ngơi, đợi hai ngày sau cử hành hôn lễ thì bắt đầu tiến hành nhiệm vụ chủ tuyến 14. Nhiệm vụ của Thẩm Tu Lâm là chuẩn bị chu đáo cho lễ cưới còn Diệp Hi lại tiếp tục là kiếm cơ hội chạy trốn... Một chút cũng không bất ngờ.

Nhiệm vụ chủ tuyến 14: Hoàng Phủ X đúng hạn cử hành hôn lễ. Tại thời điểm hai người chuẩn bị đọc lời thề ước thì Hoàng Phủ X bị sát thủ thần bí tập kích. Tuy rằng sát thủ không thực hiện được mưu đồ nhưng lại thành công náo loạn toàn bộ hiện trường buổi lễ...

Giả vờ thuận theo tham gia lễ cưới, nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn. (0/1)

"Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ hai ngày sau cử hành hôn lễ là được rồi." Diệp Hi xoay lưng, co quắp nằm trên giường: "Tôi nhớ rằng vị sát thủ thần bí này hình như là một trong những nam phụ. Ngày đó, y vốn là muốn bắn chết ngài nhưng không biết sao lại bắn chệch. Phần sau thì tôi không rõ lắm nữa."

Thẩm Tu Lâm vừa nghe thấy hai chữ "Nam phụ" liền nhíu mày: "... Ừ."

"Hôm nay thật mệt ghê." Diệp Hi xoa xoa bụng: "Thẩm tổng ngài đói bụng không?"
 
"Có một chút." Thẩm Tu Lâm đứng dậy đi ra phía ngoài: "Tôi đi gọi người đem ít đồ ăn đến."

Cứ như vậy, Diệp Hi ở trong tầng hầm buồn bực tẻ nhạt nghỉ ngơi hai ngày chờ đợi lễ cưới. Hai ngày nay dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nên cậu bèn thí nghiệm xem trình độ yếu ớt của dạ dày mình. Kết luận chính là thiết lập hệ thống quả thực bá đạo không chấp nhận thay đổi, cơ thể của Mộ Dung tiểu thiếu gia này mảnh mai đến nỗi không thể ăn được gì ngoài hoa tươi. Những món ăn khác đều có thể gây đau bụng, chỉ có điều căn cứ vào tính chất thanh đạm hay dầu mỡ và số lượng, mức độ đau bụng mà độ đau cũng khác nhau. Khi ăn cơm tẻ và canh rau cải thì sẽ đau nhè nhẹ còn nếu ăn thịt hay ăn cay, ngọt hoặc đồ dầu mỡ thì sẽ đau dữ dội kéo dài...
 
Điều này có khác gì không thể ăn đâu chứ huhu! ? Diệp Hi nằm lỳ trên giường chỉ muốn khóc một trận đã đời, nhân sinh mà chỉ có thể ăn cơm tẻ và canh rau cải quả thực không bằng chết!!!

Hai ngày này, Diệp Hi mỗi lần đi WC đều sẽ bị một đoàn bảo tiêu một tấc không rời theo sát, hơn nữa đi xong thì ngay lập tức bị mang về phòng khóa tiếp. Thời gian còn lại, Diệp Hi chỉ cần nằm xem phim, chơi game, ngủ ngon mơ đẹp, ngơ ngơ ngác ngác vậy mà đã qua hai ngày.

Đến ngày diễn ra lễ cưới, mới sáng sớm Diệp Hi đã bị quản gia của Thẩm Tu Lâm gọi dậy, một biển người hầu khoảng chừng 100 người mênh mông cuồn cuộn theo sau ông. Trên tay mỗi người cầm một chiếc khay, bắt đầu chỉnh trang cho cậu.

Sau khi rửa mặt xong, Diệp Hi nửa nằm trên ghế, bốn vị người hầu tiến lại cắt móng tay từ khi xuyên qua tới bây giờ vẫn không quá dài móng tay của cậu. Hai người khác tu sửa lông mày trời sinh rất tinh xảo, hai người khác cạo lông chân vốn không tồn tại của cậu, còn có người phụ trách xoa kem dưỡng da, mát-xa đùi, lấy ráy tai, chải tóc, xịt ước hoa... Nếu như không phải cậu còn vác theo còng tay và xích chân nặng trịch thì tư thế kia thật sự rất giống một vị đại gia nhiều tiền.
 
Diệp Hi khuy xích sắt vang ầm ầm, hỏi: "Có thể tháo thứ này xuống không?"
 
Quản gia nở nụ cười hoàn mỹ, nói: "Xin lỗi, Thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đã có lệnh, trước khi mặc lễ phục không thể tháo ra."
 
Diệp Hi: "..."
 
WTF, ông gọi tôi là gì cơ? Thiếu cái gì cơ?????

Sau khi bị những người này vật lộn từ trong ra ngoài một trận, Diệp Hi cảm giác chính mình giờ đây quả thực tinh xảo không khác gì người giả rồi. Tiếp đó quản gia tự tay tháo hết toàn bộ xiềng xích trên tay chân cậu rồi cùng mấy người đồng thời hỗ trợ Diệp Hi mặc lễ phục "dốc hết lực lượng tứ hải" vào.

Tới lúc rời khỏi gian phòng nhỏ thì ngay lập tức lại là một quân đoàn bảo tiêu nối liền, bao vây Diệp Hi bốn phía, nước chảy không lọt hành quân đến địa điểm cử hành hôn lễ.

Nơi tổ chức lễ cưới chính là ở trong sân biệt thự Hoàng Phủ X, dù sao cái sân này cũng rộng hơn mười triệu mét vuông, muốn làm gì mà chẳng được. Bây giờ khu vực này được trang trí cực kì lộng lẫy, xa hoa.

Lúc đi ngang qua bàn tiệc buffet dài hơn năm trăm mét Diệp Hi không nhịn được mà điên cuồng nuốt nước bọt, mặc dù đã thèm ăn đến mức muốn khóc thành tiếng nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt cao lãnh, không chút hứng thú, thực sự phi thường dằn cmn vặt !!

Sau một hằng ha sa số nghi thức dài dòng phù phiếm, Diệp Hi đứng một bên thảm đỏ đợi đến khi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net