Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, gã liền dựa vào tường nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Diệp Hi mở giao diện hệ thống ra kiểm tra nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ chủ tuyến 15: Sau khi Hoàng Phủ X bị tập kích tại lễ cưới, Mộ Dung X không chỉ không quan tâm vết thương của hắn, mà còn nhân lúc loạn lạc chạy trốn. Hoàng Phủ X lửa giận ngút trời, xử lý vết thương xong bèn tự mình dẫn người đi bắt vật nhỏ to gan này. Sau khi thành công lôi người trở về, Hoàng Phủ X nghĩ ra một biện pháp trừng phạt tuyệt diệu vừa có thể giúp hắn hả giận, vừa có thể nhục nhã Mộ Dung X...

Sau khi bị bắt vào máy bay trực thăng, khuất nhục bị Hoàng Phủ X đặt trên đùi tét mông năm mươi cái. Hoàng Phủ X đánh một cái liền mắng hắn một câu. (0/1)

Xem xong nhiệm vụ, Diệp Hi yên lặng thở phào nhẹ nhõm: "..."

May mà chỉ là bị đánh đòn thôi, không phải là nhiệm vụ hoàng bạo gì.

Là một "thẳng nam", Diệp Hi hiển nhiên không hiểu tính chất hoàng bạo của việc bị tét mông rồi...

Dựa theo cái kịch bản lối mòn này, nhiệm vụ chủ tuyến 15 của Thẩm Tu Lâm khẳng định là: "Bắt Mộ Dung X về, tét mông năm mươi cái". Mà lúc này, Thẩm Tu Lâm thời thời khắc khắc có trong tay tọa độ Diệp Hi vẫn chưa đuổi tới.

Đây nhất định là Thẩm tổng cố ý cho mình thời gian để công lược nam phụ! Vậy nên mình chắc chắn không thể để ngài ấy phải thất vọng được! Diệp Hi cố lênnn!

Diệp Hi ý chí chiến đấu sục sôi nắm chặt tay, xoay đầu nhìn Độc Cô đang nhắm mắt dưỡng thần, quyết định sẽ sử dụng chiêu thức "dùng nụ cười và sự dịu dàng để hòa tan núi băng", vì vậy cậu nói: "Em kể truyện cười cho anh nhé?"

Độc Cô mở mắt ra, trên khuôn mặt mơ hồ có một tia mong đợi: "... Ừ."

Diệp Hi nhanh chóng nhớ lại một ít truyện cười trước đây đã từng đọc qua, tùy ý chọn một cái, kể: "Ngày xửa ngày xưa có một vương tử. Hắn bị trúng lời nguyền của mụ phù thủy độc ác: Một năm chỉ có thể nói một chữ."

Độc Cô thấp thỏm đánh giá biểu cảm của Diệp Hi, thử thăm dò cong cong khóe miệng lên một chút: "Rất thú vị."

Diệp Hi mặt ngơ ngác: "... Em còn chưa kể đến phần hài hước mà."

Độc Cô mím mím môi, mặt lộ ra vẻ áy náy: "Trước giờ tao chưa từng nghe truyện cười, tưởng rằng đã phải cười rồi."

Diệp Hi không kìm được đau lòng dùm tên sát thủ thiếu tình yêu này, cậu tiếp tục kể: "Vì vậy vương tử một năm tích góp một chữ. Năm năm sau, hắn đi đến trước mặt công chúa nói: "Công chúa, ta yêu nàng"."

Độc Cô tập trung cao độ chú ý quan sát Diệp Hi, chuẩn bị phá lên cười bất cứ lúc nào.

Diệp Ha Ha vô cùng thiếu "muối" tự mình cười sằng sặc trước, vừa cười vừa nói: "Kết quả, công chúa lại hỏi, "gì cơ" ?"

Xem ra là nên cười rồi, Độc Cô cong cong khóe môi, trầm thấp cười hai tiếng.

Diệp Hi nghiêm túc ngồi lại, sung sướng nói: "Anh cười!"

Lãnh khốc sát thủ bị tiểu bạch hoa ngây thơ đáng yêu chọc cười, dựa theo cốt truyện cũ rích kia, hiện tại độ hảo cảm của nam phụ nhất định đang tăng vòn vọt!

Độc Cô gật đầu, nhìn Diệp Hi cười rạng rỡ như mặt trời nhỏ, cẩn thận hỏi: "Kể một truyện nữa?"

"Được được, em đây có cả một kho truyện cười." Cảm thấy bản thân đã "get" được phương pháp công lược sát thủ chính xác, Diệp Hi vui vẻ ngồi khoanh chân, bắt đầu suy nghĩ nát óc để nhớ lại các mẩu truyện hài ngắn đã đọc trên Weibo kể cho Độc Cô.

***

Cùng lúc đó, ở hiện trường lễ cưới...
Hàng ngàn, hàng vạn bảo tiêu hoàng gia hợp thành màn chắn vững chắc như phòng tuyến bảo vệ biên giới quốc gia quây xung quanh Thẩm Tu Lâm. Biển người tấp nập, vạn người chen chúc, đừng nói chỉ là một sát thủ đánh lén, chỉ sợ là đến cả xe tăng cũng bị kẹt chết ở trong này.

Tuy rằng bọn cận vệ hiện tại đã không tìm ra Hoàng Phủ đại thiếu gia đến tột cùng là đang ở nơi nào...

Nhưng!

Nếu chúng ta không tìm được thì sát thủ chắc chắn cũng không tìm ra đâu !!!

Bọn cận vệ lạc quan nghĩ như vậy, tiếp tục điên cuồng bảo vệ Đại thiếu gia!

Mà Thẩm tổng đáng thương của chúng ta, sau khi dùng sức lực chín trâu hai hổ trốn ra khỏi quân đoàn bảo tiêu thì lại bị quản gia Hoàng Phủ dùng máy bay trực thăng chở tới tổ chữa bệnh khẩn cấp, cưỡng ép hắn phải kiểm tra sức khỏe toàn thân, đồng thời đối với cánh tay bị thương của Thẩm Tu Lâm tiến hành cấp cứu hơn một giờ đồng hồ!

Tổ trưởng tổ chữa bệnh khẩn cấp - chuyên gia ngoại khoa số một thế giới giờ đây đang làm việc hết sức căng thẳng: "Mỡ bôi vết bỏng."

Điều dưỡng nhanh chóng đưa lên.

Chuyên gia: "Lau mồ hôi."

Hai điều dưỡng cấp tốc lau mồ hôi cho chuyên gia.

Thẩm Tu Lâm mặt đen như than: "Tôi còn có việc gấp, quản gia mau đi chuẩn bị máy bay trực thăng đi."

Quản gia một mặt thấy chết không sờn cự tuyệt mệnh lệnh của Thẩm Tu Lâm: "Xin lỗi Đại thiếu gia, thứ cho thuộc hạ khó có thể tuân mệnh. Hiện tại vết thương của ngài là quan trọng nhất. Việc bắt lấy Thiếu phu nhân ngài đừng vội."

Chuyên gia dùng băng vải điên cuồng quấn lên vết thương của Thẩm Tu Lâm, giơ tay ra lạnh lùng nói: "Kéo."

Thẩm tổng trong nháy mắt bị tức muốn nổ phổi!

Chân trời thoáng chốc sấm vang chớp giật!

***

Lúc này, trong xưởng hoang Diệp Hi đang kể hết tất thảy truyện cười mình nhớ được cho Độc Cô, sau đó lại bắt đầu dùng loại câu "Em có một người bạn..." để thuật lại chuyện của bản thân, điên cuồng quét một làn sóng độ hảo cảm của sát thủ tiên sinh!

Mặt khác, biểu hiện của Độc Cô cũng làm cho Diệp Hi rất hài lòng, hắn luôn luôn phối hợp nghe cậu kể, đến thời điểm thích hợp thì bật cười, nhìn qua hoàn toàn chính là cốt truyện "tâm hồn đóng băng lâu năm bị tan chảy."

Sau khi kể đến thực sự không còn gì để kể nữa, sắc trời cũng tối lại. Diệp Hi đóng cửa nhà xưởng, chốt khóa rồi đẩy mấy cái rương lên chặn cửa lại.

Xong việc, cậu bày ra túi ngủ nói với Độc Cô: "Anh vào ngủ đi."

Độc Cô liếc mắt nhìn cái túi ngủ chỉ có thể chứa một người kia, lắc đầu: "Mày dùng."

Diệp Hi thành khẩn từ chối: "Anh dùng đi, anh bị trọng thương, cần phải ngủ ngon một chút, đừng khách khí."

"Tao ngủ ngoài này là được rồi." Độc Cô cười khẽ: "Tao không sợ lạnh."

Diệp Hi cạn lời thật sự: "..."

Hắn ta đích thực là không sợ lạnh!

Vì vậy Diệp Hi liền bụng đói cồn cào chui vào trong túi ngủ, Độc Cô nhích lại gần phía cậu, cầm súng ngắn trên tay, dựa lưng vào tường nhắm mắt lại.

Không biết độ hảo cảm của nam phụ này xoát đến đâu rồi nhể.... Diệp Hi nghĩ thầm trong lòng, ló đầu ra ngoài túi ngủ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Độc Cô: "Anh đang ngủ à?"

Độc Cô nhàn nhạt nói: "Còn chưa."

Diệp Hi dự định trước khi ngủ lại xoát một làn sóng độ hảo cảm: "Anh có phải là chưa từng được nghe "chuyện kể trước khi đi ngủ" không?"

Độc Cô đôi mắt hơi sáng lên, gã cười nói: "Đúng vậy."

Diệp Hi trìu mến nói: "Vậy em cho kể cho anh nhé, đây là chuyện quản gia từng kể cho em lúc còn nhỏ."

Độc Cô rất ôn nhu "ừ" một tiếng.

Diệp Hi giọng điệu hiền lành hòa ái: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé bán diêm..."

Độc Cô lẳng lặng nhìn cậu, không biết đến tột cùng có đang nghe hay không, ánh mắt hơi rung động.

Hiển nhiên tên nam phụ băng sơn này đã bị hòa tan triệt để!

Nửa đêm, Diệp Hi bị một luồng khí lạnh lẽo sâu tận xương tủy cùng tiếng người huyên náo cách đó không xa và ánh sáng thức tỉnh.

Cậu mở mắt, phát hiện Độc Cô đang nằm bên cạnh mình, ôm túi ngủ của mình. Hình như hắn cũng vừa bị những thanh âm kia đánh thức, một tay cầm súng, một tay chống đất khó khăn đứng dậy.

Diệp Hi cũng muốn nhanh chóng bò ra ngoài nhưng tay chân lúc này đều đã đông cứng hết rồi, không thể động đậy một chút nào!

Diệp Hi u oán trừng mắt liếc Độc Cô: "..."

Người anh em Độc Cô hay còn gọi là "tủ lạnh di động" ơi, anh làm ơn đừng bao giờ ôm người khác ngủ có được không? T^T

"Ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Hi một bên nỗ lực hoạt động ngón tay ngón chân, cố gắng tìm lại quyền khống chế cơ thể, một bên dò hỏi Độc Cô đang đứng bên cửa sổ nhòm ra phía ngoài.

"Hoàng Phủ đuổi tới." Độc Cô nói, khí tràng toàn thân đều biến đổi, Diệp Hi nằm trong túi ngủ nhìn thân ảnh bên cửa sổ kia chợt cảm giác hình như đường nét thân thể gã trở nên sắc bén hơn.

Diệp Hi: "..."

Thẩm tổng, tại sao ngài lại chọn lúc nửa đêm canh ba mà đuổi tới hả! ?

Nhưng thực ra, cũng may nhờ có Thẩm tổng làm ra động tĩnh lớn như vậy...

Nếu không thì Diệp Hi có khi đã rơi vào kết cục giống như cô bé bán diêm: chết rét trong mộng!

Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm bảo tiêu của Thẩm Tu Lâm dùng loa kêu gọi đầu hàng, đại ý nói rằng "Anh đã bị bao vây, nếu giao Mộ Dung tiểu thiếu gia ra đây thì còn có thể miễn cưỡng tha cho tội chết cho anh blabla..."

Diệp Hi bò ra túi ngủ, nhảy nhảy nhót nhót để làm nóng người, cậu hỏi Độc Cô: "Chúng ta chạy thế nào đây?"

Độc Cô ôm bụng, gian nan xem xét bốn phía, bất đắc dĩ nói: "Không chạy được, chúng ta bị bao vây rồi." Dừng một chút, gã liền tự nhủ: "Hoàng Phủ làm sao có thể tìm được nơi này nhanh như thế nhỉ...?"

Diệp Hi làm lơ vấn đề này, mở cửa sổ nhìn ra. Thẩm Tu Lâm đang chỉ huy một quân đoàn bảo tiên đứng ở bên ngoài, khắp nơi đều bị ánh đèn pha từ máy bay trực thăng chiếu rọi sáng trưng. Vạt áo Thẩm Tu Lâm tung bay phần phật, dùng vương bá khí tự tạo gió cho mình làm nổi bật lên dáng vẻ tiêu sái để lên sân khấu!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tu Lâm lấy loa phát thanh từ tay bảo tiêu, tận chức tận trách đóng vai Đại thiếu gia cuồng bạo khí phách đầy thiểu năng: "Vật nhỏ không nghe lời, em nghe kỹ đây..."

Diệp Hi liền như hamster nhỏ nhanh chóng rút đầu vào.

Thẩm tổng bị-manh-chọc-đến-tim lấy lại bình tĩnh, tiếp tục kêu gọi đầu hàng: "Sự nhẫn nại của bổn thiếu gia đã đến cực hạn. Tôi cho anh mười giây, đến khi tôi đếm đến mười, nhà xưởng này sẽ nổ tung. Tôi không quan tâm ai ở bên trong, nếu như tôi không có được người, kẻ khác cũng đừng hòng mơ tưởng! Không —— "

"Anh lại dùng súng uy hiếp em như hồi sáng không được sao?" Diệp Hi hỏi.

Độc Cô lắc đầu: "Trên cây có tay bắn tỉa, vô dụng thôi."

Diệp Hi cuống lên: "Vậy làm sao bây giờ?"

Thẩm tổng khàn giọng: " — Một —— Hai —— Ba —— "

Diệp Hi: "..."

EXP còn chưa tới tay, Thẩm tổng này đúng thật là hay kiếm chuyện gây sự mà!!!

Độc Cô trầm ngâm chốc lát, yên lặng nhìn Diệp Hi nói: "Mày trở về đi thôi, bọn họ sẽ không làm thương tổn mày."

Diệp Hi hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác: "Em không đi."

Độc Cô ngẩn người, trầm thấp nở nụ cười: "Mày học theo tao."

Thẩm tổng đếm nhanh hơn: "Bốn, năm, sáu..."

Diệp Hi: "..."

Thẩm tổng của tôi ơi, ngài có thể đếm chậm một chút không! TvT

Độc Cô thần sắc bình tĩnh như thường, tựa hồ không chút nào sợ hãi trầm giọng nói: "Tao sẽ đầu hàng, bọn họ đã nói nếu tao giao mày ra sẽ để tao sống, người như Hoàng Phủ thiếu gia hẳn sẽ không nuốt lời. Tao sẽ tìm cơ hội chạy trốn rồi nghĩ cách cứu mày."

Thẩm tổng đếm nhanh hơn: "Bảy, tám chín..."

"Chúng ta đi ra ngoài trước." Nếu không, đếm tới mười rồi mà chúng ta vẫn không đi ra ngoài, Thẩm tổng lại không cho nổ tòa nhà này được thì mất mặt lắm! Diệp Hi dắt Độc Cô, lôi kéo gã đi ra ngoài nhà xưởng. Sau đó đứng chắn trước người gã, vẻ mặt kiên cường trừng Thẩm Tu Lâm, nói: "Chúng tôi đã đi ra, cho chúng tôi một ít thời gian."

Thẩm Tu Lâm hơi híp mắt lại, lạnh lùng đáp: "Nếu như tôi nói "không cho" thì sao?"

Diệp Hi bĩu môi một cái: "Vậy tôi sẽ khóc."

Thẩm tổng đồng đội heo này, thực sự là tức chết mình mà!

Thẩm Tu Lâm đờ người trong giây lát, phẩy tay ra hiệu tay bắn tỉa đừng xuất động.

Vậy nên, trong mắt người ngoài cuộc ai cũng hiểu rằng tuy Hoàng Phủ đại thiếu gia ngoài miệng nói muốn mạnh mẽ trừng phạt Mộ Dung tiểu thiếu gia nhưng thực tế lại yêu cậu tới mức không nỡ để cậu phải rơi một giọt nước mắt nào, sủng đến hủy thiên diệt địa!

Mà không ai biết rằng, đó là vì khóc sẽ mù...

Diệp Hi quay đầu nhìn Độc Cô băng sơn nay đã bị mình làm cảm động đến tan chảy thành một vũng nước, giở trò cũ, nhẹ giọng hỏi: "Em phải đi rồi, anh có lời gì muốn nói với em không?"

Độc Cô cong khóe môi một bên, hơi xấu xa cười, nói: "Thực ra..."

Diệp Hi mắt sáng lấp lánh chờ đợi.

Độc Cô: "Tao nghe truyện cười không hiểu."

Diệp Hi trầm mặc chốc lát, hỏi: "Cũng giống cảm giác đau sao?"

Độc Cô gật đầu, giọng rất thấp: "Vui cười, đau khổ, đối với tao mà nói tất cả đều không tồn tại."

Diệp Hi lộ vẻ lúng túng: "... Vậy nãy giờ đều là giả vờ cười sao?"

Chỉ có một mình mình nghiêm túc haha như vậy!

"Là cười thật! Tao không thể nào hiểu được sự hài hước trong đó, nhưng cảm giác hạnh phúc là có thật." Độc Cô nắm chặt tay Diệp Hi đặt lên ngực trái mình, đôi mắt sáng ngời như ngọn lửa: "Hiện tại, nơi này cũng thật sự vô cùng đau đớn."

Diệp Hi cắn chặt răng: "..."

Huhu cảm động quá! Nhưng mình lại không thể khóc! TT^TT

"Tuy rằng chỉ có một ngày ngắn ngủi, thế nhưng..." Độc Cô nắm tay Diệp Hi đang lạnh cóng, quỳ một chân xuống đất, hôn nhẹ lên đầu ngón tay cậu: "Công chúa của ta, ta yêu em."

Vừa dứt lời, Diệp Hi trong tai lập tức liền vang lên thông báo của hệ thống.
Có thể là bởi đây là loại hình nam phụ được xem như là khó công lược, lần này Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm thế mà mỗi người thu hoạch được tận 40 ngàn EXP!

"Trời ơi, anh sao lại..." nhiều EXP như vậy! Diệp Hi nhẹ giọng kinh ngạc thốt lên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia phảng phất phủ lên một tầng ánh sáng, khóe mắt và đuôi lông mày lơ đãng toát ra niềm vui từ nội tâm hóa thành nụ cười hạnh phúc xán lạn.

Độc Cô vui mừng nhìn mỹ thiếu niên sau khi được tỏ tình rạng rỡ như một đóa hoa, dịu dàng nói: "Đi thôi, chờ anh tới cứu em."

Cùng lúc đó, sấm chớp nín nhịn nửa ngày phía chân trời rốt cuộc cũng đùng đoàng ầm ầm vang lên...
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net