Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, hai người liền đồng thời thu được thông báo nhiệm vụ chủ tuyến 16 hoàn thành.

"Hoàn thành rồi." Thẩm Tu Lâm ôn nhu nhìn Diệp Hi, mắt lộ ra mong chờ nói rằng: "Em nhìn xem nhiệm vụ mới đi."

Hiển nhiên Thẩm tổng đang mười phần hi vọng hệ thống có thể đưa ra một ít nhiệm vụ vô tiết tháo!

"Được ——" Diệp Hi xoay lưng, ôm gối nằm lại xuống giường, lười biếng mở giao diện hệ thống ra xem nhiệm vụ.

Nhiệm vụ chủ tuyến 17: Sau khi đạt được tín nhiệm của Hoàng Phủ X, dành được quyền tự do hoạt động, Mộ Dung liên tục tìm kiếm cơ hội chạy trốn khắp nơi trên đảo nhưng đều không thu hoạch được gì. Phụ cận đảo nhỏ tư nhân này không có tuyến hàng vận chuyển hành khách hay thuyền đò vãng lai, dựa vào sức một người thì không thể nào trốn đi được. Bất đắc dĩ, Mộ Dung X không thể làm gì khác hơn là đành phải ở lại trên đảo chờ đợi hôn lễ lần thứ hai...

Sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên hải đảo. (0/1)

TIPS: Thời gian hoạt động một mình bên ngoài biệt thự phải tích lũy được 24h.

"Phải sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo." Diệp Hi đọc ra nhiệm vụ của mình: "Hơn nữa em còn phải hoạt động một mình bên ngoài biệt thự 24h, thời gian có thể tích lũy dần... Yêu cầu này chắc là để ăn khớp với cốt truyện em lục tung mọi ngóc ngách để tìm cơ hội chạy trốn đây mà."

Thẩm Tu Lâm tiếc nuối đóng lại giao diện hệ thống: "Nhiệm vụ của anh cũng là sinh hoạt bảy ngày bảy đêm."

Không hề có một chút hương diễm nào! Thẩm tổng rất thất vọng!

"Đúng rồi, có một chuyện em cần phải hỏi anh." Xem xong nhiệm vụ Diệp Hi yên tâm, bắt chéo hai chân lại, nửa thân trên ngồi thẳng, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề đã thắc mắc từ tối qua nhưng do quá buồn ngủ nên không kịp hỏi: "Có phải là anh không muốn em công lược nam phụ đúng không?"

Vừa nhắc tới hai chữ "nam phụ", vương bá khí bên người Thẩm Tu Lâm liền ngay lập tức chấn động!

Diệp Hi: "..."

Ba lần cậu công lược nam phụ này, mỗi lần thành công xong thì ngay lập tức chân trời sẽ ầm ầm sấm vang chớp giật, vừa nhìn cũng biết là Thẩm tổng lại bắt đầu độ kiếp rồi... Lúc trước Diệp Hi còn cho rằng đó là bởi vì Thẩm Tu Lâm nhập diễn quá sâu, bây giờ nghĩ lại thì căn bản không phải như thế.

Thẩm Tu Lâm ngữ điệu lạnh dần, lời ít ý nhiều: "Anh sẽ ghen."

Bộ dáng Thẩm tổng lúc ghen soái ghê! Trái tim Diệp Hi bị ba chữ này chạm đến khẽ run lên, vội vàng mở miệng phân tán sự chú ý của mình: "Nam phụ không phải là người thật, chỉ là giả lập mà thôi, anh không cần phải ... ghen."

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, vẫn rất không vui: "Nhưng nhìn bọn họ không khác gì người thật cả."

"Trong lòng biết là giả là được rồi, anh cứ xem như là em đang chơi trò chinh phục tình yêu đi." Diệp Hi tận tình khuyên nhủ: "Hơn nữa, ngay cả anh và em bây giờ cũng chỉ là sóng điện não mà thôi, mọi thứ chúng ta nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được đều là ảo giác, cho nên những chuyện xảy ra trong thế giới này anh cũng đừng để tâm quá".

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm đảo một cái, ngữ khí âm trầm nguội lạnh: "Em ngược lại là nhìn thoáng ghê."

Diệp Hi ngốc manh gật đầu: "Đúng vậy... Với cả, cho dù không chấp nhận được đi chăng nữa thì cũng hết cách rồi, em còn muốn trở về để ăn tôm hùm nhỏ cơ."

Thẩm Tu Lâm giật mình, cười. Một giây sau, hắn không hề báo trước mà tiến lại gần Diệp Hi, một tay nhẹ nhàng xoa mặt cậu, một tay nắm chặt tay Diệp Hi đang đặt trên đầu gối, ngay sau đó, bốn cánh môi chạm vào nhau.

Diệp Hi sửng sốt một chút, nhanh chóng rụt cổ về sau, trợn tròn mắt, không kìm lòng được mà văng tục với Thẩm tổng: "Fuck!"

Như thế nào một lời không hợp liền hôn xuống! ?

Thẩm Tu Lâm trầm ổn nói: "Đó chỉ là ảo giác."

Diệp Hi: "..."

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nghiêm trang đùa giỡn lưu manh: "Chỉ là sóng điện não đụng chạm một phát mà thôi, em đỏ mặt cái gì?"

Diệp Hi đứng lên từ chính giữa giường lớn rộng 40 ngàn mét vuông.

Thẩm Tu Lâm mặt không đổi sắc nói: "Anh còn muốn cùng sóng điện não của em giao hòa nữa."

Diệp Hi chậm rãi lùi bước về sau, chạy trốn!

Cứu mạng a a a! Thiết lập băng sơn tổng tài của Thẩm Tu Lâm sắp bị tan vỡ thành si hán tàu điện ngầm rồiiii!

Nhưng mà mới vừa chạy chưa được vài bước, cậu đã bị Thẩm Tu Lâm lôi trở lại.

"Anh còn chưa nói xong." Thẩm Tu Lâm nắm tay Diệp Hi, quay mặt cậu sang nhìn mình, một bộ biểu tình hết sức nghiêm túc, giống như muốn mở cuộc họp ngay và luôn.

Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Cái gì?"

"Thực ra anh không nên ngăn cản em." Thẩm Tu Lâm chăm chú nhìn Diệp Hi một lát, đường nét lạnh lẽo cứng rắn trên mặt bỗng nhiên mềm dần: "Điểm kinh nghiệm rất quan trọng, lúc trước là anh ích kỷ rồi." Dứt lời, hắn liền xoa đầu Diệp Hi một cái, dịu dàng bảo: "Sau khi trở về, em liền có thể ăn thật no tôm hùm nhỏ rồi."

"Ừm..." Diệp Hi mím mím môi, vừa nhắc tới tôm hùm nhỏ một câu, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh!

"Nhưng mà", Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Anh vẫn sẽ bảo lưu quyền lợi được ghen và đánh sét."

Nói xong, Thẩm tổng nhanh chóng quyết định thả ra một tia chớp nhỏ.

Diệp Hi: "..."

Một tiếng sau, Diệp Hi ăn mặc chỉnh tề một mình đi ra khỏi biệt thự, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ chủ tuyến, tích lũy một chút thời gian 24 giờ hoạt động một mình.

Hòn đảo này không biết là ở nơi nào trên trái đất, mặt trời lặn xuống rất chậm, cho dù hơn phân nửa thân đã nấp dưới mặt biển rồi nhưng vẫn cứ ngoan cường mà chiếu rọi khắp nơi. Trên mặt biển lốm đốm ánh vàng, sắc chiều tà dần dần nhuộm cam bờ cát, mấy chú ốc mượn hồn kéo lê cái xác đen dày nặng trịch, cứ đi đi rồi lại dừng dừng.

Lạc quan mà nghĩ thì có thể coi bảy ngày nhiệm vụ này là kì nghỉ phép (tuy rằng không được ăn thức ăn ngon), Diệp Hi tâm tình khoái trá dạo bước trên bờ biển, thỉnh thoảng quay đầu lại thưởng thức một chút hàng dấu chân dài cô đơn của mình. Trong thế giới thật rất khó có khi được ngắm nhìn vẻ đẹp yên bình của biển như thế này, chỗ nào cũng đều hết sức đông đúc ồn ào, chỉ có ở đây, Diệp Hi mới được tận hưởng không gian một mình. Ban đầu, cậu vốn còn cho rằng trên bờ có khi cũng lại bố trí theo kiểu "cứ hai mét lại có một bảo tiêu", nhưng mà trên thực tế thì ngay cả bóng dáng một người cũng không thấy. Điều này ngược lại cũng hết sức dễ hiểu, dù sao không có phương tiện giao thông mà nói thì căn bản vô pháp chạy trốn khỏi hòn đảo này, bọn cận vệ chỉ cần canh gác sân bay và bến tàu là đủ rồi.

Ở phụ cận biệt thự Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi đang ở, cách bờ biển không xa còn có từng hàng những căn nhà nhỏ vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, không biết có phải là để dành cho quản lý và người hầu thường ngày trên đảo ở hay không nhưng mà bên trong cũng không giống như là bộ dạng có người ở.

Giang rộng hai tay thoải mái hít vào không khí mang theo vị mặn chát của biển, thừa lúc gió biển thổi đến, Diệp Hi nheo mắt lại, cong cong khóe môi, vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, vô cùng thích chí. Sau khi đi đi một hồi, đột nhiên, ở bãi cát cách đó không xa bỗng không hề báo trước mà phóng ra ba cái khung giới thiệu nhân vật nửa trong suốt...

Nam phụ! Hơn nữa còn có tận ba người!

Đôi mắt Diệp Hi tức khắc sáng long lanh, giống như chú thỏ con một lúc nhìn thấy ba củ cà rốt!

Cậu chạy nhanh về phía khung giới thiệu, cũng trong dự liệu mà nhìn thấy ba người đàn ông đang vai sóng vai, mặt úp xuống dưới nằm nhoài trên bãi cát. Cả ba người đều không nhúc nhích, nửa người dưới bị sóng biển lăn tăn đánh vào, yên tĩnh giống như ba cỗ thi thể...

Đây là bao nhiêu EXP cơ chứ a a a! Diệp Hi kích động đến nhảy xung quanh ba cỗ "thi thể" mấy cái, sau đó lập tức đảo mắt tới ba khung giới thiệu nhân vật.

---------------

Khung giới thiệu thứ nhất nằm ở phía trên nam nhân tóc đỏ ngoài cùng bên trái

Họ tên: Thác bạt X

Thân phận: Đạo tặc

Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Hắn, tới vô ảnh đi vô tung - thần bí đạo tặc, trong truyền thuyết có một phần huyết tộc huyết thống. Hắn là ngạo thế đế vương thuộc về bóng tối, bị hơn một nghìn quốc gia liệt vào tội phạm truy nã cấp S, lại từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tóm được một sợi lông của hắn. Hắn có thể trộm được tất cả mọi thứ trên thế giới này! Bất kể là hiếm thế trân phẩm, hay là tất cả thế giới này! Thế nhưng, dường như hắn không thể nào có trộm được trái tim của một người duy nhất...

Diệp Hi vẻ mặt lạnh lùng: "..."

Khỏi nói, chính là trái tim của ta đây, haha.

Nhưng mà thế giới này lại có tận hơn một nghìn quốc gia cơ à, vậy để có thể khống chế mạch kinh tế toàn cầu cũng thật là không dễ dàng gì. Còn nữa, phần sau của đoạn "bất kể là hiếm thế trân phẩm" bị gì vậy, tác giả bí từ rồi sao? Không ký! Nhất định không ký hợp đồng!

---------------

Khung giới thiệu nhân vật thứ hai lơ lửng phía trên người tóc vàng ở giữa 

Họ tên: X·X·X·X·X· Lewis đệ X (đệ thập)

Thân phận: Vương tử

Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Y, là vương tử điện hạ X quốc, là người thừa kế vương vị trong tương lai. Y thừa nhận dòng máu hoàng kim đã được X Quốc hoàng tộc truyền thừa hơn một nghìn năm nay, là người sở hữu đôi mắt hoàng kim. Tất cả mọi vật khi bị đôi mắt thâm thúy của y nhìn vào đều sẽ ngay lập tức biến thành vàng, cho nên từ khi y sinh ra đã bắt đầu bịt mắt lại, không dám nhìn kỹ thứ gì trên cõi đời này! Mãi cho đến tận một ngày, y gặp được một thiếu niên kỳ tích, cậu ấy là người duy nhất trên thế giới sẽ không bị y nhìn mà biến thành tượng vàng...

Diệp Hi: "..."

Không cần phải nói, ta khẳng định chính là thiếu niên kia!

Lại nói tiếp, cái tên nam phụ này hóa ra là Medusa phiên bản đại gia vàng sao, hơn nữa hệ thống đến tột cùng là đã tỉnh lược đi bao nhiêu chữ trong tên y rồi! ?

---------------

Khung giới thiệu thứ ba hiện lên phía trên tên tóc xanh ngoài cùng bên phải

Họ tên: Mặc Sĩ X

Thân phận: Nguyên soái hải quân

Giới thiệu tóm tắt nhân vật: Gã, là nguyên soái hải quân trẻ tuổi tài cao, con trai của biển cả, trong cơ thể gã ẩn chứa lực lượng cuồng dã tứ hải, khi gã tức giận, biển lớn đều sẽ vì gã mà rít gào! Gã có thể thao túng toàn bộ đại dương, bất kể là tôm hùm, cá hồi hay là nhím biển! Vào ngày trăng tròn, huyết thống Kraken trong cơ thể gã sẽ thức tỉnh khiến cho gã rơi vào cực độ nóng nảy. Mà có thể trấn an cảm xúc bạo tàn của gã lúc ấy, chỉ có một người...

Diệp Hi: "..."

Me me me still me! Cái trò gây hồi hộp này của hệ thống quả thực là nhàm chán quá đi!

Cơ mà cuối cùng, sau khi có Thẩm tổng biết phóng điện, điều khiển sấm sét, rốt cuộc lại xuất hiện thêm một X-man nữa rồi!

  ---------------  

Tóc đỏ, tóc vàng, cùng với tóc màu xanh thẫm, ba cái đầu kề cạnh nhau, nhìn qua vô cùng giống một cái đèn xanh đèn đỏ.

Thỏ con tiểu Diệp vui sướng xoa xoa tay, dạo quanh một vòng nhóm cà rốt đang hôn mê bất tỉnh, cân nhắc xem nên để ba vị quái già này ở chỗ nào.

Căn cứ vào thân phận ba người này, quan hệ giữa bọn họ e rằng chẳng hài hòa gì đâu. Đặc biệt là tên đạo tặc kia, có khi hắn đã trộm đồ gì đó trên người vương tử, ở trên biển xảy ra xung đột nên mới rớt xuống cũng nên. Bởi vậy, nhất định không thể để ba người này ở cùng một chỗ được. Mặt khác, Thẩm Tu Lâm mặc dù đã nói rõ hắn sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện công lược nam phụ của Diệp Hi nữa, nhưng nếu bởi vậy mà đàng hoàng vác nhóm nam phụ này về chỗ Thẩm Tu Lâm ở thì cũng thật là quá đáng, quả thực giống như một tên tra nam khốn nạn ỷ vào việc vợ mình nhu nhược, có thể lừa gạt nên công khai mang tình nhân về nhà vậy đó...

Không không không, mình và Thẩm tổng không phải loại quan hệ đó! Diệp Hi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu hai lần thật mạnh để quăng cái ý tưởng chợt nảy ra kia đi thật xaaa.

"Đúng rồi!" Tầm mắt Diệp Hi chuyển từ nhóm nam phụ đến từng hàng các căn nhà nhỏ không biết dùng để làm gì bên bờ biển.

Công dụng của mấy cái nhà được tác giả tận lực an bài này, hẳn không phải là dùng để giấu nam phụ đi đấy chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net