Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, người trong lòng Thẩm Tu Lâm lại nhẹ nhàng mềm mại hỏi: "Anh Hoàng Phủ, anh có nhớ em không?"

Diệp Hi: "..."

Giận nó! Thẩm tổng, ghét nó!

Nhưng mà, Thẩm Tu Lâm lại hết sức không biết cố gắng nói: "Có, nhớ lắm."

Diệp Hi nghe thấy lời này liền vèo một phát nhảy từ trong cabin xuống đứng bên cạnh hắn, không nói hai lời liền kéo cánh tay Thẩm Tu Lâm, mái tóc mềm mại lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được xoăn tít cả lên, cậu hắng giọng một cái, hỏi: "Đây là ai?"

Thẩm Tu Lâm dựa theo cốt truyện mà giới thiệu hai người cho nhau một phen, trong suốt quá trình đó, Nam Cung cứ gắt gao dán chặt vào lòng hắn như thể kẹo cao su, còn tỏ vẻ đáng yêu mà chớp chớp mắt với Diệp Hi, ngọt ngào thốt lên: "Em chào anh Mộ Dung, em đã thường xuyên được nghe thấy anh Hoàng Phủ nhắc về anh đó."

Diệp Hi mặt không cảm xúc, tích chữ như vàng: "Chào em."

Gọi là chị dâu, bitch.

Cái tên Nam Cung tiểu thiếu gia này ngoại hình quả thật tương đối kinh diễm, là một tuyệt thế mỹ thiếu niên không chút tỳ vết. Gương mặt nhỏ như lòng bàn tay, chiếc cằm V-line thon gọn, ngũ quan tinh xảo như thể nhân vật bước ra từ trong truyện tranh, đặc biệt là cặp mắt kia, bên trong con ngươi mơ hồ lập loè ánh sáng mộng ảo, thật sự không khác gì thiết lập nhân vật - dường như trong mắt có ánh sao. Hơn nữa cũng giống như vương bá khí của Thẩm Tu Lâm cùng cánh hoa của Diệp Hi, là một nam phụ quan trọng đối với nhiệm vụ chủ tuyến, Nam Cung cũng có hiệu ứng riêng của mình: Toàn thân nó từ trên xuống dưới đều được vô số ngôi sao nhỏ muôn màu bao quanh, dập dềnh theo từng động tác của nó, lấp lánh lấp lánh.

Ha ha, một chút khí chất đàn ông đích thực cũng không có, nói không chừng căn bản còn không chym!

—— tiểu Diệp Hi bản thân cũng không có cái gì gọi là khí chất đàn ông đích thực chua xót mà oán thầm.

Hai người với phong thái ngoại hình vô cùng giống nhau, chính là loại tiểu thụ mềm mại trao cho nhau một ánh nhìn tràn đầy địch ý, ngay sau đó Nam Cung liền nhanh chóng quay trở về với vẻ mặt thuần lương vô hại yếu ớt, như chim non e ấp cuộn tròn trong lòng Thẩm Tu Lâm, nhưng mà Diệp Hi tính tình ngay thẳng lại không thèm hoán đổi làm gì, cậu bày ra vẻ mặt như muốn giết người, hung tàn nhìn chằm chằm Nam Cung, giọng điệu vô cùng khó nghe: "Em có cần phải ôm hắn như thế mãi sao?"

"A." Nam Cung đỏ mặt lùi một bước, vỗ nhẹ lên đầu mình, le lưỡi, tinh nghịch nói: "Em hoàn toàn quên mất anh Hoàng Phủ còn đang ôm em đó, ôi em đúng thật là ngốc nghếch mà."

"..." Từng cuộn sóng trên đầu Diệp Hi lại lần nữa lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến thành sóng lớn, không thể nhịn được văng tục trong lòng.

Nam Cung đáng yêu mà quan sát Diệp Hi trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tóc anh Mộ Dung là xoăn bẩm sinh ạ?"

Đôi môi Diệp Hi khẽ giật: "Không phải."

Đmm, đấy là tao đang tức mi đó!

"À, ra là làm tóc sao?" Đôi mắt Nam Cung lộ ra vẻ ước ao, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại mà ca ngợi: "Anh Mộ Dung đẹp quá, mái tóc xoăn này rất hợp với anh luôn. Bởi vì khuôn mặt anh Mộ Dung có hơi hơi tròn trịa, chính là cái kiểu hình có một chút thịt ấy, phối hợp với tóc xoăn liền hiện ra vẻ vừa đáng yêu vừa soái. Còn như em, cằm quá thon, mặt lại nhỏ, nếu như làm kiểu tóc này nhất định sẽ không đẹp được như anh đâu."

Phiên dịch hàm ý của câu nói chính là —— Anh Mộ Dung là cái đồ mập mạp, em mặt nhỏ.

"Ồ, vậy ư?" Diệp Hi giận sôi người, nhưng lại không thể phát tác tại chỗ, đành phải duỗi tay đến phía sau lưng Thẩm Tu Lâm, ở nơi Nam Cung không nhìn thấy, hung hăng bấm hắn một cái!

Thẩm tổng vô-tội-bị-bấm : "..."

"Khụ." Thẩm Tu Lâm hắng giọng, hòa giải: "Thôi, đừng đứng trước cửa nữa, chúng ta vào trong rồi lại nói."

Diệp Hi ngay lập tức nghiêng đầu, lộ vẻ kinh dị trừng Thẩm Tu Lâm.

Thẩm tổng, sao anh lại còn muốn vào trong rồi nói chuyện với nó! Không phải buổi gặp mặt như thế này là đã kết thúc được rồi sao? Nhanh hạ lệnh trục khách! Nhanh lên!

Ba người bị nhấm chìm trong cơn giận ngút trời của Diệp Hi mà đi vào phòng khách, dựa theo cốt truyện, Thẩm Tu Lâm bắt đầu chém gió tung giời, nói đủ loại chuyện khắp năm châu bốn bể cùng Nam Cung. Cơ mà bên phía Thẩm Tu Lâm lại không đủ tư liệu nhân vật, cho nên hình thức hội thoại của ba người căn bản là: Nam Cung nói, Thẩm Tu Lâm phụ họa, Diệp Hi phụ trách tức giận...

Nam Cung thao thao bất tuyệt kể cho Thẩm Tu Lâm nghe về những trải nghiệm lúc còn du học ở Châu Âu của mình, thỉnh thoảng lại đan xen với hồi ức thời thanh mai trúc mã của bọn họ, đồng thời đủ loại ẩn ý ám chỉ những năm này mình ở nước ngoài vẫn luôn vô cùng nhớ hắn.

"Nhưng chỉ là nhớ anh trai mà thôi, anh Mộ Dung tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều nha." Nam Cung vẽ rắn thêm chân giải thích một câu.

"A ha ha." Diệp Hi mỉm cười hung hăng bóp chén trà, tưởng tượng cái chén trong tay là đầu Nam Cung!

"Anh Hoàng Phủ biết không, cái đám nam sinh nước ngoài kia thật là phiền phức, luôn yêu thích theo đuổi em không ngừng, lì lợm quấn chặt lấy, cho dù nói cho bọn họ biết em đã có người mình thích nhiều như thế nào cũng đều vô dụng, haizz. Có một đợt, mấy trăm nam sinh cùng lúc theo đuổi em, làm hại em không dám ra ngoài luôn..." Nam Cung vừa quan sát sắc mặt của Diệp Hi và Thẩm Tu lâm, vừa nói: "Em thật hâm mộ các anh đó, hai người chỉ có lẫn nhau, toàn tâm toàn ý, anh Mộ Dung nhất định là chưa từng gặp phiền não như em vậy, đúng không?"

Đệt mợ, muốn trào phúng ông đây không có ai theo đuổi, mị lực không bằng mi thì cứ việc nói thẳng ra xem nào! Diệp Hi buông lỏng năm ngón tay, cầm trong tay thứ mà nếu là đầu Nam Cung thì hẳn đã tan nát, lạnh lùng nói: "Anh cũng có phiền não như vậy, ha ha."

Đôi mắt Nam Cung uốn cong, lộ ra một cái mỉm cười vẻ "Anh vui là được rồi", đùng một phát đổi chủ đề: "Ngày mai là hôn lễ của anh Hoàng Phủ rồi, thực ra em chính là vì tham dự lễ cưới của các anh mới đặc biệt chạy về đó. Anh Hoàng Phủ thấy em có tốt với anh không?"

Thẩm Tu Lâm hào phóng mà gật đầu: "Ừ, cám ơn em."

"Quan hệ giữa chúng ta như vậy còn nói cảm ơn cái gì chứ..." Nam Cung nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nói không nên lời, âm cuối bị thay bằng một tiếng nấc nghẹn ngào mềm nhũn. Đến lúc ngẩng đầu lên, đuôi mắt nó đã nhàn nhạt ửng hồng, chớp mắt một cái, từng giọt nước mắt to như hạt châu bỗng nhiên thi nhau rơi xuống, nhanh chóng thấm ướt thành một mảng lớn trên quần.

"..." Thẩm Tu Lâm cùng Diệp Hi ăn ý nghiêng đầu, biểu tình vi diệu mà nhìn nhau một giây, lại đồng loạt nhất trí không nói gì.

"Em, em không sao." Nam Cung vội vàng dùng mu bàn tay lung tung lau mắt, vừa rơi nước mắt xoành xoạch, vừa miễn cưỡng mỉm cười nói: "Hình như có bụi bay vào mắt em ấy mà."

Diệp Hi nhìn tên nam phụ có thể khóc thoả thích này, trong lòng dường như có chút đố kị: "..."

Khóc thành như vậy rồi, rốt cuộc là bụi bay vào mắt mi hay là đá khổng lồ vậy! ?

"Em lau đi." Thẩm Tu Lâm bình tĩnh đưa khăn tay qua.

Diệp Hi oán hận trừng cái khăn kia, rất muốn hạ độc một phen vào đó!

Một lát sau, Nam Cung bình tĩnh lại, không khóc nữa, đôi mắt hoa đào ngập nước cong cong, bày ra một nụ cười giả dối trá, nói: "Thực sự mong đợi đến hôn lễ ngày mai đó, anh Hoàng Phủ mặc lễ phục vào nhất định sẽ rất đẹp trai." Ba giây sau, Nam Cung giống như chợt nhớ ra vội vàng bổ sung: "Anh Mộ Dung cũng vậy."

Thẩm Tu Lâm lễ phép khéo léo phụ họa vài câu, mà Diệp Hi thì lại thừa dịp Nam Cung không nhìn mình liền hung hăng lườm nó, đồng tử dường như sắp văng qua cửa sổ cmnr!

Tại thời khắc lúng túng này, quản gia hết sức đúng lúc mà đi vào phòng khách mời ba người bọn họ đi dùng cơm trưa. Diệp Hi đang nén một bụng tức giận, căn bản không muốn ăn cơm, nhưng mà lại không muốn để cho Thẩm Tu Lâm cùng cái tiểu bạch liên này ở cùng một chỗ, không thể làm gì khác hơn là kiên trì theo sau, đồng thời tại lúc không ai nhìn thấy hung tàn nhéo cánh tay Thẩm tổng một cái!

Thẩm Tu Lâm cười như không cười dùng khóe mắt liếc Diệp Hi, khuôn mặt mang theo một tia vui sướng báo thù thành công.

Diệp Hi giật mình, nhớ tới một màn lần trước mình công lược nam phụ, Thẩm Tu Lâm mỗi ngày đều mang khí thế biển dấm cuồn cuộn sóng, mà bản thân lại còn khuyên nhủ hắn nam phụ đều là nhân vật giả lập, đừng để ý quá làm gì...

Nhưng mà, mẹ nó, cái này nhìn như thế nào cũng ra một người sống sờ sờ đó! Diệp Hi đột nhiên trừng Nam Cung một cái, đồng thời phát hiện nó cũng trùng hợp đang trừng mình, không chỉ có thị giác cảm thấy hết sức chân thực, mà các loại lời nói, cử chỉ đều giống y đúc người thật. Tuy lý trí biết rằng nhân vật là giả lập, thế nhưng về mặt tình cảm mà nói thì quả thực rất khó để chân chính cảm thấy như vậy.

Diệp Hi: "..."

Diệp Hi trong nháy mắt liền hiểu được tâm trạng lúc xưa của Thẩm Tu Lâm, cũng cảm thấy mấy ngày trước bản thân bị điện đúng thực không oan tí nào, thậm chí còn cần phải nhiều thêm mấy lần!

Ba người ngồi xuống bàn ăn, tuy rằng bàn ăn dài tận 200 mét nhưng mà Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm vẫn luôn luôn ngồi rất gần nhau. Để tiện nói chuyện cùng bọn họ, Nam Cung cũng chen tới ngồi cùng.

Lúc món ăn được đưa ra, Diệp Hi nhéo giọng nũng nĩu nhưng cường điệu nói: "Bình thường anh chỉ có thể ăn cánh hoa tươi và uống sương sớm núi cao, không biết Nam Cung tiểu thiếu gia thích ăn gì nhỉ?"

Nam Cung cũng mềm mại đáp lời: "Thật là trùng hợp, em cũng ăn hoa tươi và uống sương sớm đó. Chúng ta hợp nhau ghê."

Diệp Hi: "..."

Hợp cmm.

Rất nhanh, đồ ăn đã được bày biện xong xuôi, Diệp Hi đã quen ăn cánh hoa để lấp đầy bụng, như lúc thường gắp một cái rồi lại một cái, nhưng mà Nam Cung chỉ ăn mỗi hai cánh liền đặt nĩa xuống, yếu ớt nói: "Haizz, em no rồi." Dừng một chút, lại dùng giọng điệu ghét bỏ bản thân, tự giễu nói: "Em thực sự là quá tham ăn, không trách gì mãi không gầy được."

Diệp Hi trầm mặc một lát, sau đó đặt mạnh nĩa xuống bàn, khóc không ra nước mắt nói: "Ha ha, anh cũng no rồi."

A ha ha ha hai cánh hoa thực sự là ăn quá nhiều, coi chừng tao dùng một nĩa đâm chết mi đấy cái thùng cơm kia!

Cảm giác được núi lửa nhỏ bên người đang sắp phun trào, Thẩm Tu Lâm không ăn nữa, đồng thời sau bữa ăn uyển chuyển hạ lệnh trục khách, mời Nam Cung đi. Lúc gần đi, quản gia còn dâng lên một tấm thiệp mời tham dự lễ cưới ngày mai, khi Nam Cung nhìn thấy nó, vành mắt liền đỏ lên, diễn đến đủ rồi mới rốt cuộc chịu rời đi.

Dựa theo cốt truyện, Thẩm Tu Lâm còn phải khen Nam Cung một trận trước mặt Diệp Hi.

Phía sau cánh cửa đóng kín, Thẩm Tu Lâm quay người về phía Diệp Hi, nói: "Con người Nam Cung..."

Diệp Hi giơ hai tay lên nắm hai bên má Thẩm Tu Lâm, kéo ra, lãnh khốc nói: "Anh cứ thử khen nó một câu xem nào."

Thẩm Tu Lâm dùng hai tay dịu dàng nắm tay Diệp Hi vào lòng bàn tay, rũ mi mắt nhìn cậu, có chút tội nghiệp hỏi: "Em đang ghen sao?"

"Không có." Diệp Hi oai phong lẫm liệt ngẩng đầu ưỡn ngực: "Em chính là không quen nhìn loại người dối trá như thế kia!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm tổng: Còn mạnh miệng, được, vậy tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net