Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba giây sau, bầu không khí lúng túng mới dần tan đi, Diệp Hi lau mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương, lắp bắp nói: "Thẩm tổng... Ngài, ngài tự mình xuyên qua à?"

Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ động: "Ừm."

Diệp Hi từ trước đến nay vẫn luôn không biết cách giao tiếp với lãnh đạo, hỏi xong liền giống như bị trúng thuật cấm ngôn, rơi vào trầm mặc.

Lúc đấy Thẩm Tu Lâm mới bắt đầu mở miệng, giọng điệu trầm ổn không chút gợn sóng, tựa như bản thân chỉ là đang thuật lại một câu chuyện rất bình thường: "Tôi tới đây ba ngày trước, nghe nói là bởi vì có rất nhiều tác giả bất mãn với tôi."

Diệp Hi vội vàng gật đầu: "Tôi cũng vậy, tôi là do từ chối ký mấy cuốn tiểu thuyết, thế giới này chính là một trong số những cuốn đó. Hình như nhà văn ấy rất oán hận chúng ta..."

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Lúc đến thế giới này, tôi đã tưởng rằng chỉ có một mình mình."

Diệp Hi uể oải: "Tôi cũng đã cho là vậy..."

Thẩm Tu Lâm: "Như thế này cũng tốt, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Diệp Hi có chút muốn khóc: "Đúng thế, đúng thế, có thể giúp đỡ nhau càng tốt."

Tốt cái con khỉ ấy! Mình thà diễn cảnh giường chiếu với người giả lập còn hơn!

Diệp Hi âm thầm suy sụp ở trong lòng, sau đó mới xác nhận lại với Thẩm Tu Lâm: "Yêu cầu bên tôi là tích góp đủ điểm kinh nghiệm, đạt được level 99 thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới hiện thực, của ngài cũng vậy sao?"

Thẩm Tu Lâm chỉ đáp một chữ: "Đúng."

Diệp Hi lại hỏi: "Một năm ở thế giới nhiệm vụ chỉ bằng năm phút ở thế giới hiện thực, hệ thống cũng nói như thế với ngài?"

Thẩm Tu Lâm: "Đúng."

Diệp Hi trầm mặc chốc lát, sau khi nhận ra là không còn gì để nói thì lại quay sang nịnh nọt lãnh đạo một cách trái lương tâm: "Vương bá khí của ngài đẹp thật đấy ạ."

Thẩm Tu Lâm mặt không cảm xúc: "..."

Diệp Hi lúng túng ho khan một tiếng.

Các cao nhân ơi cho tui hỏi một chút, câu nói vừa rồi của tui có phải là hơi ngu không nhỉ? TvT

Hai người đứng đối diện nhau, Thẩm Tu Lâm buông tầm mắt xuống chân Diệp Hi, sau đó chậm rãi lướt lên trên, cuối cùng yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu hơi khác một chút."

"À, vâng", Diệp Hi ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Dễ nhìn hơn trước đây ạ."

Khóe môi Thẩm Tu Lâm cong lên một độ cong cực kì nhỏ, nói: "Trước đây cũng rất dễ nhìn."

"Ha ha, cảm ơn ngài." Diệp Hi gượng cười hai tiếng, sau đó lại một lần nữa rơi vào trạng thái lúng túng trầm mặc, y như cái lần thứ hai cậu bị Thẩm Tu Lâm bắt vì tội đi làm muộn, phạt đứng ở trong văn phòng hắn. Bọn họ cứ như thế mà mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi lâu.

Cứu mạng, ahuhu mình thật sự là không thể chuyện trò bình tĩnh, tự nhiên với lãnh đạo được đâu, rất là đau "bi" đó!

Lúc này, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên hỏi: "Cậu đã đọc nhiệm vụ chủ tuyến số 2 chưa?"

"Á chưa, tôi đi xem ngay đây!" Diệp Hi lại phản xạ có điều kiện mà đứng nghiêm, nhanh chóng mở giao diện hệ thống ra, tập trung nhìn vào.

Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Hoàng Phủ X phá cửa xông tới, đẩy Mộ Dung X ngã lên giường, xé rách quần áo cậu, ý đồ cường thế chiếm hữu tiểu yêu tinh to gan dám ngỗ nghịch với mình. Hoàng Phủ X cho rằng vừa rồi chỉ là vật nhỏ này bị lời cầu hôn của mình dọa sợ mà thôi. Hắn không tin trên cõi đời này lại có người không yêu hắn...

Ở trên giường ra sức giãy dụa phản kháng, tát Hoàng Phủ X một cái rồi bảo hắn cút đi. (0/1)

Vẻ mặt Diệp Hi nhất thời như ăn phải cức: "..."

Đệt đệt! Hệ thống mày có biết Hoàng Phủ X này là tổng giám đốc công ty tao khônggg hả? Má nó chứ, tao vẫn còn một căn hộ trả góp mười hai năm, không muốn bị sa thải đâu!

"Nhiệm vụ chủ tuyến số 2 của cậu là gì vậy?" Thẩm Tu Lâm hỏi.

"Âyda...", đến giờ Diệp Hi mới biết rằng nhiệm vụ mà hệ thống giao cho mình với Thẩm Tu Lâm là khác nhau. Mỗi người phải tự hoàn thành nhiệm vụ của mình trước, sau khi đối phương hoàn thành thì người còn lại sẽ được chia sẻ điểm EXP.

Giống như vừa rồi mình được hai lần 500 điểm, tức là 1000 điểm kinh nghiệm. Lần đầu là điểm hoàn thành nhiệm vụ của mình, lần sau lại là phần thưởng của đồng đội.

Mà 500 điểm đầu tiên giúp cậu bay ngay từ level 0 lên level 2, nhưng 500 điểm tiếp theo lại chỉ tăng được 1 cấp, đạt đến level 3. Điều này có nghĩa là level càng cao thì cần càng nhiều điểm EXP để tăng cấp...

Được cộng chung điểm với đồng đội, level càng cao thì càng khó tăng cấp đều là quy tắc quen thuộc của trò chơi RPG(*), rất là dễ hiểu.

(*)RPG: Game đóng vai.

Thẩm Tu Lâm hỏi lại: "Nhiệm vụ chủ tuyến 2 của cậu là gì vậy?"

Diệp Hi nhắm mắt nói: "Là... sau một hồi giãy dụa thì tát ngài một cái, sau đó bảo ngài cút đi."

Thẩm Tu Lâm rất bình tĩnh: "Ừ."

Diệp Hi: "Bên ngài thì sao ạ?"

Thẩm Tu Lâm đưa mắt nhìn về phía trước, dường như là đang nhìn cột quest, hắn đọc: "Đẩy Mộ Dung X ngã lên giường, xé rách quần áo cậu, định ỷ thế bức hiếp người ta. Sau khi bị tát thì buông lời hung ác, nói sớm muộn gì cậu cũng phải khóc lóc mở chân ra chủ động cầu hắn, rồi bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại."

"Hóa ra là vậy ..." Diệp Hi lúng túng đến mức hoàn toàn không dám nhìn thẳng Thẩm Tu Lâm, chỉ có thể chửi thầm hệ thống và tác giả đều bị điên cả rồi ở trong lòng.

Thẩm Tu Lâm trầm tĩnh nhìn Diệp Hi, dừng một chút, nói: "Tôi vẫn chưa nói xong."

Diệp Hi: "... Mời ngài tiếp tục ạ."

Giọng đọc của Thẩm Tu Lâm hết sức trầm ổn và đáng tin cậy, hắn thì thầm từng chữ một: "Tips: Phải xé rách quần áo của Mộ Dung X đến trạng thái có thể nhìn thấy rõ mồn một nửa người trên."

"Fuck!" Diệp Hi không nhịn được văng tục trước mặt sếp tổng.

"Xem ra chỉ có thể làm theo mà thôi." Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi lóe lên.

Diệp Hi: "..."

Thẩm Tu Lâm: "Hệ thống yêu cầu nhiệm vụ phải được hoàn thành một cách cực kì chính xác, cậu có biết không?"

Diệp Hi: "Hả?"

Thẩm Tu Lâm: "Nhiệm vụ chủ tuyến số 1 yêu cầu tôi phá cửa vào, đè cậu lên tường, đồng thời tuyên bố cậu là người của tôi. Tôi đã đích thân hỏi hệ thống để xác nhận, những chi tiết được miêu tả trong nhiệm vụ phải được thực hiện toàn bộ thì mới coi như là hoàn thành."

Diệp Hi thoi thóp nói: "Tôi đã biết rồi, Thẩm tổng..."

Thẩm Tu Lâm gật đầu: "Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu thôi."

Diệp Hi xua tay mù mịt: "Khoan đã Thẩm tổng, ngài cho tôi một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý đi, dù sao thì cũng không bị giới hạn thời gian."

Thẩm Tu Lâm lãnh đạm nói: "Được."

Dứt lời, hắn đi tới ngồi xuống bên giường Diệp Hi, bắt đầu cởi áo khoác, mở cúc áo sơ mi, xắn ống tay áo lên cao, lộ ra hơn nửa đường cong xinh đẹp của cánh tay. Sau đó, Thẩm Tu Lâm nới lỏng cà vạt, tháo đồng hồ và nhẫn trên ngón tay cất vào túi quần, dường như là sợ bất cẩn làm Diệp Hi bị thương...

Đây rõ ràng đều là những động tác chuẩn bị cho phần diễn sau!

Diệp Hi mất tự nhiên bước tới, ngồi cách Thẩm Tu Lâm một mét, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm tổng, tôi muốn hỏi ngài một việc."

Thẩm Tu Lâm: "Chuyện gì?"

Diệp Hi bày ra vẻ mặt lấy lòng, cười: "Ngài có cần phải về thế giới hiện thực gấp không?"

Thẩm Tu Lâm quay đầu, thoáng nheo mắt lại đánh giá cậu: "Cậu không muốn làm nhiệm vụ này à?"

Diệp Hi gãi gãi chóp mũi của mình: "Nhiệm vụ này có chút... Hay là, không thì chúng ta đợi thêm một đoạn thời gian nữa hẵng..."

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng ngắt lời: "Tôi cần phải về gấp."

Diệp Hi căng thẳng xoa tay: "Nếu không thì..." để ngày mai rồi hẵng làm tiếp không được sao? Ngày hôm nay hãy để cho tôi củng cố lại tâm lý trước đã. Đường đường là một thẳng nam, thật sự là không quen bị đàn ông đè xuống, xé quần áo đâu mòa!

Không đợi cậu nói xong, Thẩm Tu Lâm đã dứt khoát vung tay lên, nói: "Bắt đầu thôi."

Diệp Hi kinh hoảng nhảy lên: "Thẩm tổng, chúng ta bắt đầu luôn sao?"

Thẩm Tu Lâm vô tình đếm ngược: "3, 2, 1..."

Diệp Hi một phần là diễn kịch, một phần là thật lòng muốn trốn mà nhảy dựng lên chạy về phía cửa, nhưng vừa chạy được hai bước thì đã bị cánh tay đột nhiên đưa ra từ phía sau của Thẩm Tu Lâm ôm chặt vòng eo, kéo lại. Tiếp đó, giọng nói trầm thấp từ tính của Thẩm Tu Lâm vang lên bên tai Diệp Hi: "Xin lỗi."

"Đừng mà..." Gần như là xuất phát từ bản năng, Diệp Hi nhanh chóng đẩy cánh tay đang ôm chặt hông mình của Thẩm Tu Lâm ra. Nhưng có thể là do thiết lập ngầm của hệ thống dựa theo nguyên tác, ở thế giới này Thẩm Tu Lâm mạnh hơn Diệp Hi rất nhiều, cái đẩy của cậu căn bản là không xi nhê chút nào. Hắn nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, Diệp Hi liền bị ném lên giường, không có sức đánh trả.

Khi Diệp Hi còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Thẩm Tu Lâm đã đè xuống, hắn dùng hai chân cố định chân Diệp Hi, không cho cậu cựa quậy. Tiếp đó đưa tay nắm lấy cúc áo sơ mi Diệp Hi, dùng sức kéo phựt một cái, cúc áo kim cương rực rỡ liền kêu "leng keng leng keng" rơi đầy đất.

Diệp Hi liều mạng giãy dụa ở dưới thân Thẩm Tu Lâm, cố gắng dùng tay đẩy ngực Thẩm Tu Lâm ra sau, nhưng hai cổ tay của cậu nhanh chóng bị một tay Thẩm Tu Lâm nắm chắc cố định ở trên đỉnh đầu... Sau đó, Thẩm Tu Lâm một tay đè Diệp Hi, một tay đẩy vải vóc đang che trước người cậu ra...

Ở thế giới thực, Diệp Hi khá là mảnh khảnh, nhưng sau khi xuyên vào thế giới Mary Sue thì đã bị biến thành kiểu hình vạn nhân mê thụ. Da cậu trắng nõn, phiếm lên ánh sáng nhàn nhạt như bạch ngọc, vòng eo nhỏ nhắn không có chút mỡ thừa, đường nét xương quai xanh đẹp đẽ, hơn nữa cái gì kia ở ngực lại có màu hồng nhạt, giống y hệt các tiểu thụ được tác giả hư cấu trong tiểu thuyết đam mỹ.

Hết sức phi khoa học!

Nhưng mà, lại rất dễ nhìn...

Thẩm Tu Lâm ngẩn ra, con ngươi màu đỏ sậm đột nhiên sâu thêm vài phần, ánh mắt kia trần trụi nhìn thân thể cậu như hận không thể ăn Diệp Hi vào bụng.

Diệp Hi ra sức giãy dụa: "Không được!"

Thẩm tổng của chúng ta quả thực là có thể đi làm diễn viên được rồi đó! Cảnh xé quần áo diễn chuẩn không cần chỉnh, nhìn như muốn thượng mình thật sự ấy huhu đậu móa!

Khóe môi Thẩm Tu Lâm hơi nhếch lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngực Diệp Hi, khàn giọng nói: "Cảnh sắc cũng không tệ lắm."

Diệp Hi khóc không ra nước mắt, nỗ lực rút tay khỏi sự khống chế của Thẩm Tu Lâm: "Anh buông tay tôi ra..."

Thẩm tổng, ngài nắm chặt tay tôi như thế thì làm sao tôi tát ngài được đây?!

Thẩm Tu Lâm vẫn duy trì cái tư thế một tay giữ cổ tay cậu, một tay xé quần áo này, tỉ mỉ nhìn nửa người trên của Diệp Hi một lần rồi mới âm thầm thả lỏng lực.

Diệp Hi nhân cơ hội rút tay phải ra, giơ cao giữa không trung, dùng dũng khí suốt đời hướng lòng bàn tay vào mặt Thẩm Tu Lâm.

Lông mày hắn hơi giương lên, uy nghiêm nói: "Em dám?"

Diệp Hi há miệng run rẩy dùng bàn tay phải vuốt nhẹ khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tu Lâm một cái, tiếng quát yếu như tiếng mèo con: "Cút đi ~ "

A a a a a!

Không! Dám! Đánh! Huhu!

Thẩm Tu Lâm bị cái bạt tay giống như ve vãn và tiếng quát "cút đi" mềm nhũn này làm cho bối rối một giây, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, hung tợn nhìn Diệp Hi theo như kịch bản, lạnh giọng nói: "Em cứ đợi đấy, sớm muộn rồi cũng có một ngày em phải khóc lóc mở chân ra chủ động cầu tôi thượng em!"

Dứt lời, Thẩm Tu Lâm xoay người xuống giường, rời đi không thèm ngoảnh đầu, bỏ lại một mình Diệp Hi với quần áo xốc xếch trên giường lớn 40 ngàn mét vuông, giống y hệt một thằng tra công khốn nạn từ đầu đến chân!

Nhưng mà một phút sau, Thẩm Tu Lâm đã lặng lẽ quay về.

Diệp Hi cũng ngồi dậy, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.

Thẩm Tu Lâm: "Nhiệm vụ của tôi không hoàn thành, cậu thì sao?"

Diệp Hi đắng lòng nhìn con số "0/1" sáng lấp lánh trên giao diện hệ thống, nói: "Tôi cũng không hoàn thành."

Thẩm Tu Lâm cau mày: "Tôi cho rằng vấn đề là ở chỗ cậu không đánh tôi thật."

Diệp Hi cực kỳ thống khổ mà nhìn tổng giám đốc nhà mình: "..."

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh phân tích: "Nguyên văn nhiệm vụ của tôi là như thế này 'Sau khi bị đánh thì buông ra lời hung ác', nhưng mà trên thực tế là tôi không hề bị đánh."

Diệp Hi thở dài một hơi từ tận đáy lòng: "Cái hệ thống cũng ngay thẳng quá đi mất, diễn kịch thì không cho mà lại bắt phải đánh thật hic..."

"Vậy thì cậu cứ dùng sức mà đánh, lớn tiếng mà mắng tôi đi." Thẩm Tu Lâm nói, "Tôi sẽ không giận cậu."

"Được, Thẩm tổng." Diệp Hi gật đầu như giã tỏi: "Ngài sẽ không trừ tiền lương của tôi đấy chứ?"

Thẩm Tu Lâm: "Sẽ không."

Diệp Hi hít sâu một hơi, lại nói: "Vậy lát nữa lúc tôi sắp đánh ngài, ngài có thể đừng nói cái câu 'Em dám?' kia được không? Ngài nói xong là tôi cũng chẳng dám thật."

Thẩm Tu Lâm: "Được, lần này tôi sẽ không tự ý thêm lời thoại."

Diệp Hi đau "bi" mà đi tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi mới ra thay cho cái bị đứt hết cúc hồi nãy.

Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm bóng lưng đang thay quần áo của Diệp Hi không chớp mắt.

"Tôi đã chuẩn bị xong rồi." Diệp Hi cài khuy áo lại, đi tới bên giường, bày ra vẻ mặt liều mình xông vào chỗ chết nhìn Thẩm Tu Lâm: "Bắt đầu thôi, Thẩm tổng."

Thẩm Tu Lâm trầm giọng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Hi lại có mấy phần dịu dàng: "Đừng căng thẳng, cùng lắm thì chúng ta lại diễn mấy lần."

Diệp Hi: "..."

Không, không, không, tôi không muốn phải diễn tận mấy lần một chút nào, ngài có hiểu khônggg?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net