Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hi giãy dụa hỏi: "Bây giờ tôi muốn đi nhà vệ sinh thì sao?"

Bảo tiêu: "Rất xin lỗi nhưng chúng tôi sẽ phải hộ tống cậu trong suốt hành trình."

Diệp Hi tưởng tượng ra cảnh một rừng vệ sĩ đi cùng mình tới nhà xí, tổ chức thành đoàn thể vây xem mình tè nước tiểu cầu vồng vào bồn cầu kim cương, ngay lập tức đau cả đầu!

"Vậy thôi tôi không đi nữa." Diệp Hi nói.

"Tiểu thiếu gia...". Quản gia nhìn Diệp Hi thật sâu: "Nếu cậu có bất kỳ yêu cầu gì thì xin hãy cứ giao phó."

Diệp Hi nhanh nhẹn não bổ ra một màn quản gia mang tiểu thiếu gia chạy trốn, thế là cậu ngoắc ngoắc ngón tay nói với hắn: "Anh vào đây."

Quản gia đi vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa lại, hơi cúi đầu kính cẩn hỏi: "Tiểu thiếu gia cần giao phó cái gì?"

Diệp Hi thấp thỏm xoa xoa tay, hình ảnh quản gia anh tuấn tiêu sái dường như rơi vào mắt cậu đã hóa thành điểm EXP sáng lấp lánh!

Quản gia nhìn Diệp Hi chăm chú, đợi mệnh lệnh của cậu.

Diệp Hi ngốc manh nhìn hắn. Là một thẳng nam ngây thơ như tờ giấy trắng ở phương diện tình cảm, cậu còn chưa có cả kinh nghiệm theo đuổi con gái, chứ nói gì tới con trai!

Mình chỉ biết hẹn bạn gái đi xem phim với ăn cơm thôi, ngoài ra thì không còn chiêu gì nữa, phải làm sao bây giờ?

Diệp Hi mất tự nhiên nửa ngày, ấp úng không biết nên nói gì: "Tôi... Anh..."

Này người anh em, tôi muốn công lược anh một chút, làm phiền anh tỏ tình với tôi, cho tôi một làn sóng kinh nghiệm miễn phí, sau đó tiện thể giúp tôi đào tẩu có được hay không?

-- nhưng mà cũng không thể nói như thế thật!

Hai người đối diện một lúc lâu, quản gia bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng, hỏi: "Tiểu thiếu gia, có phải là cậu không vừa lòng với hôn sự này không?"

Diệp Hi gật đầu một cái thật mạnh.

Quản gia giống như được cổ vũ tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng... không nỡ gả cậu tới Hoàng Phủ gia tộc. Từ nhỏ tôi đã cùng cậu lớn lên, sự tồn tại của tôi cũng chỉ là để phụng dưỡng cậu, nếu như cậu không ở đây, tôi, tôi không biết nên làm gì cho tốt..." Vừa nói, quản gia vừa tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bầu không khí giữa bọn họ trong nháy mắt trở nên cực kì ám muội.

Thế là, Diệp Hi cắn cắn răng, giậm chân một cái, lùi về sau một bước!

"..." Quản gia cúi đầu: "Rất xin lỗi, là thuộc hạ đã vượt quá giới hạn." Dứt lời liền xoay người định đi ra ngoài.

"Đừng đi." Diệp Hi cuống lên, bắt lấy cánh tay hắn, quản gia thì lại bày ra vẻ mặt u buồn vì bị từ chối, nghiêng đầu không nhìn cậu.

Diệp Hi liếm liếm môi, ngay thẳng hỏi: "Người anh em, chạy trốn không?"

Giọng điệu giống hệt người bán hàng cấm đang chào hàng hay gặp trên cầu vượt, hoàn toàn chính là loại cảm giác quen thuộc: "Hey hey, bạn muốn xem phim con heo không?".

Diệp Hi vừa dứt lời, trong tai liền không hề báo trước mà vang lên giọng nam điện tử kia: "Báo động nguy cơ phá vỡ tính cách thiết lập cấp hai, nếu như độ tan vỡ rớt xuống cấp độ một thì sẽ bị trừ EXP, xin vui lòng chú ý lời nói của mình..."

Đừng màaaa a a a, điểm kinh nghiệm của tôiiii! Diệp Hi bị báo động dọa sợ tới mức biến thành một chú tiểu bạch thỏ mềm mại trong nháy mắt, vội vàng bóp méo giọng, nũng nịu nói lại một lần: "Ý của tôi là... Thượng Quan tiên sinh, anh có thể mang tôi cùng chạy trốn không ~~~ "

"Đương nhiên là có thể, tôi đối với cậu..." Trong mắt quản gia bắn ra những tia mừng rỡ lấp lánh, duỗi tay muốn ôm Diệp Hi vào lòng.

Nhưng mà Diệp Hi lại vù chạy một chút để né tránh!

Hôm nay đã bị đàn ông ôm đủ rồi, tạm thời không muốn bị ôm nữa!

"Xin lỗi, tôi quá nóng vội rồi." Quản gia mặt đầy hạnh phúc, quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Hi, nắm lấy tay cậu kích động siết một cái, không tự tin hỏi: "Nhưng tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác, cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?"

Diệp Hi: "Không ghét bỏ."

Lương của ngươi một năm là một tỉ đó, đại gia ơi xin người hãy nhanh chóng tỉnh táo lại!

Quản gia yên tâm, rốt cuộc bắt đầu thổ lộ: "Thực ra tôi đã thầm mến cậu rất lâu rồi, từ lúc còn rất nhỏ tôi đã bắt đầu khát khao cậu, sau đó..."

Nhưng mà Diệp Hi đã lười nghe phần sau hắn nói cái gì, bởi vì thông báo của hệ thống đã vang lên trong tai cậu: "Chúc mừng bạn đã công lược thành công nam phụ Thượng Quan X, thưởng 5000 EXP, tăng lên level 7."

Ha ha ha ha ha 5000 điểm tương đương với mười nhiệm vụ chủ tuyến đó! Dễ dàng đạt được thế này thật sự là không cần phải sảng khoái quá đâu Diệp Hi ơi! Cơ mà nói thế thôi chứ cậu đang vui muốn chết, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tràn đầy mừng rỡ, hạnh phúc dâng trào!

Quản gia mê muội mà nhìn chăm chú nụ cười của Diệp Hi, mãn nguyện nói: "Hóa ra cậu cũng có tình cảm như vậy đối với tôi."

Diệp Hi: "..."

Không không không, anh hiểu lầm rồi.

Kế tiếp, quản gia lại tâm sự một phen về tình yêu sâu sắc như biển đối với Diệp Hi. Diệp Hi gật đầu liên tục, đồng thời nghĩ về 5000 EXP mà cười với quản gia một cái, nội tâm lại không hề dao động một chút nào.

Chậc chậc chậc thế nhưng nam nhân này cũng không phải người tốt......

Nói thì thâm tình thế thôi chứ thực ra chỉ cần mình móc móng chân một cái là sẽ không yêu mình nữa! Đây là tình yêu nông cạn đến cỡ nào!

"Đúng rồi." Diệp Hi ngắt lời vị quản gia đang thao thao bất tuyệt thổ lộ, chuyển qua chính sự: "Nhiều vệ sĩ như vậy, chúng ta chạy trốn bằng cách nào?"

"Tôi có biện pháp." Quản gia dẫn Diệp Hi đi mấy phút, tới bên cạnh cửa sổ nói: "Chúng ta có thể nhảy xuống từ đây rồi trốn đi."

Diệp Hi ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới. Trời ơi cao quá, Diệp Hi sợ hãi rụt cổ về: "..."

Quản gia: "Phía dưới là một vườn hoa rộng 500 vạn mét vuông, bên trong có rất nhiều vệ sĩ, nhưng mà tôi biết một lối đi nhỏ bí mật, có thể chạy trốn không bị ai phát hiện."

Diệp Hi lo lắng hỏi: "Có cần phải mang theo lều bạt, lương khô với nước uống không vậy?"

Quản gia anh tuấn nở nụ cười: "Không cần, nếu thuận lợi thì chúng ta sẽ trốn thoát trước khi trời tối. Chỉ cần mang theo tiền là đủ, tôi đã làm việc ở đây mười năm, cũng tích góp được chút ít để chúng ta chèo chống một thời gian."

Diệp Hi: "..."

Tiền tiết kiệm của ngài có khi là đủ để tiêu như nước tám đời luôn đó ạ!

Nhưng mà có tiền hay không không quan trọng, bởi vì theo như cốt truyện thì chúng ta lưu lạc ở bên ngoài chưa được mấy hôm đã bị Thẩm tổng tóm lại rồi.

Tuy rằng không biết Thẩm tổng sẽ dùng phương pháp nào để tìm người...

Quản gia bước lại gần Diệp Hi một chút, dùng giọng điệu tràn ngập yêu thương, ca ngợi: "Cậu thật là đáng yêu, tôi có thể hôn cậu một cái được không?"

Diệp Hi từ chối trong nháy mắt: "Không thể."

"Được rồi." Quản gia lịch thiệp lùi về sau, giống hệt một chú mèo lớn ngoan ngoãn: "Vậy bây giờ tôi đi lấy kéo tới, chúng ta sẽ cắt ga trải giường thành từng mảnh vải rồi buộc chúng lại, làm một sợi dây để trượt xuống là có thể trốn thoát rồi."

"Ừm, anh đi lấy kéo đi." Diệp Hi liếc nhìn bên ngoài cửa sổ một cái, ngay lập tức mềm chân.

Sau khi quản gia ra khỏi phòng ngủ, Diệp Hi nhận được thông báo đồng đội đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 3, được cộng 500 điểm kinh nghiệm, vẫn ở level 7.

Nhiệm vụ chủ tuyến 3 của Thẩm tổng là xác định ngày thành hôn, vậy thì chẳng lẽ nhiệm vụ chủ tuyến 4 là bắt mình trở về kết hôn? Diệp Hi suy nghĩ một lát, mở giao diện hệ thống ra, click Trợ giúp.

Hiện tại cậu có một vấn đề quan trọng hơn cần được giải đáp.

Diệp Hi: "Hệ thống, tôi hỏi một chút, nếu như tôi chết đi ở thế giới này thì sao?"

Giọng nam điện tử: "Khi bạn chết rồi sẽ được thế giới đọc lại dữ liệu trong kho lưu trữ, cho bạn sống lại vào khoảng thời gian an toàn gần nhất trước lúc chết, trong trạng thái tốt nhất."

Diệp Hi suy nghĩ một chút, hỏi: "Nói cách khác là nếu như một giây sau khi tôi nhảy xuống cửa sổ té chết thì tôi sẽ được sống lại vào lúc còn đứng ở cạnh cửa sổ ư?"

Giọng nam điện tử: "Đúng thế."

Diệp Hi ôm một chút hy vọng hỏi: "Vậy nếu như bị mù thì có được đọc lại dữ liệu như thế không?"

Nếu được thì mình sẽ không cần phải nhịn mỗi lần bị dọa khóc nữa!

Giọng nam điện tử: "Không thể, chỉ có tử vong mới kích hoạt được chương trình đọc lại."

Diệp Hi: "..."

OK FINE!

Thà rằng bị dọa tè ra quần! Chứ nhất quyết không thể bị doạ khóc! Không thì ta thà chết còn hơn!

Hai mươi phút, quản gia cầm kéo quay lại.

Tốc độ này đã được xem là rất nhanh rồi, dù sao thì đường dài như vậy!

Tiếp đó hai người bắt tay vào cắt ga trải giường thành từng mảnh rồi buộc chúng lại với nhau. Ga trải giường tận 40 ngàn mét vuông, tất nhiên là không sợ thiếu.

Làm được chốc lát, Diệp Hi buồn bực xoa xoa bụng, phát hiện mình hơi đói một chút.

Nói mới nhớ, đã bốn ngày rồi chưa được ăn đồ ăn của loài người, Diệp Hi vô cùng đau đớn mà nghĩ, ngược lại đã nuốt hơn hai mươi loại hoa!

Hiện tại đừng nói là thịt, cho dù chỉ là một bát cơm cũng đủ khiến cho Diệp Hi khát khao đến chảy nước miếng...

"Cũng đã đến giờ ăn rồi, cậu đói bụng ư?" Quản gia săn sóc hỏi.

"Không." Diệp Hi lắc đầu, một lòng chỉ muốn nhanh chóng diễn xong đoạn cốt truyện này, không muốn lãng phí thời gian đi đến phòng ăn ở xa tít tắp kia.

"Vừa rồi đi lấy kéo tôi có tiện tay lấy thêm vài bao đồ ăn vặt cho cậu, lát nữa đi trên đường có thể ăn." Quản gia vỗ vỗ túi quần của mình, bên trong truyền ra tiếng sột soạt đặc trưng của đồ ăn vặt đóng gói.

Diệp Hi nuốt nước miếng, bị ba chữ "đồ ăn vặt" này hấp dẫn đến đầu quả tim cũng ngứa ngáy: "Cái gì vậy?"

Cho dù là một gói mì tôm sống năm trăm đồng cũng ok nha!

Quản gia nở nụ cười vạn phần cưng chiều, lấy một bao hoa khô ra: "Là thương hiệu cậu thích nhất nè."

"..." Diệp Hi nhất thời rất muốn quyết đấu với hắn một trận!

Hai người cắt hồi lâu, cảm thấy độ dài cũng đã ổn rồi, quản gia liền buộc chặt một đầu dây ở chân giường lớn 40 ngàn mét vuông, tự tin nói: "Như vậy là tuyệt đối an toàn."

Dù gì thì đây cũng một chiếc giường có lẽ nặng tới mấy chục tấn, không biết sàn nhà đã chịu đựng được bằng cách nào.

Hai người một trước một sau leo xuống qua cửa sổ, có thể là do giả thiết trong nguyên tác, khu vực phía dưới phòng ngủ của Diệp Hi không hề có vệ sĩ. Nếu có thì cậu chạy đằng trời cũng không thoát được, vì hoa anh đào trên đầu vẫn đang rơi xuống như trời mưa rất to...

Vườn hoa biệt thự lớn như một khu rừng, cây cỏ xanh um, muốn tìm người ở khu đất 500 vạn mét vuông, khắp nơi là hoa cỏ cây cối thế này thật đúng là chẳng dễ dàng gì. Sau khi tiếp đất an toàn, Diệp Hi rẽ trái quẹo phải theo quản gia đi tới một con đường nhỏ, cỏ dại mọc rậm rạp, hai bên đều là cây cối chưa từng được tỉa cắt, hiển nhiên là quanh năm không ai tới, đi được một đoạn thì lại phải rẽ, Diệp Hi vừa đi vừa nghĩ may mà trước khi chạy trốn đã công lược được quản gia, nếu không thì kiểu gì cậu cũng bị lạc trong vườn hoa nhà mình cho mà xem.

Dưới sự dẫn đường của quản gia, lúc mặt trời ngả về hướng tây cũng là lúc bọn họ đi tới mép tường vườn hoa, dưới chân tường có một chỗ hổng nhỏ vừa vặn cho một người đi qua.

Diệp Hi thở hồng hộc mà lau mồ hôi trên mặt, nhìn bức tường cao vút đến tận chân mây trước mặt liền sinh ra một loại cảm giác như mình chuẩn bị vượt qua biên giới quốc gia!

"Đi thôi." Quản gia cười dịu dàng với cậu: "Ra khỏi bức tường này, cậu sẽ được tự do."

"Cuối cùng cũng không cần phải gả cho tên kia nữa rồi!" Diệp Hi nhảy cẫng lên một cái, diễn xuất hết sức gượng gạo, sau đó nhấc chân bước ra khỏi lỗ hổng kia.

Trong khoảnh khắc chân chạm vào mặt đất phía ngoài tường rào, bên tai Diệp Hi liền vang lên thông báo nhiệm vụ thành công, lại là 500 EXP tới tay.

Mà cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự giận dữ của Thẩm Tu Lâm cũng vang lên, hắn gằn từng chữ một, uy nghiêm không cho phép kháng cự: "Em, dám, đào, hôn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net