Chương 8: Thay thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, Giang Nhất Hoán giao Giang Diệu cho Ôn Lĩnh Tây.

Hôm nay Giang Diệu mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lam, quần jean và mang đôi giày thể thao trắng, nhìn cậu trông chẳng khác gì sinh viên đại học bình thường đi chơi cuối tuần với bạn bè.

Nhưng cậu không đeo balo.

Ôn Lĩnh Tây nhìn Giang Diệu đang ngồi trên ghế phụ, lòng bỗng chạnh lại, anh nghĩ: Nếu mẹ Giang Diệu còn sống, chắc chắn bà sẽ chuẩn bị một chiếc balo chứa đầy đồ ăn vặt cho con trai mình.

Hôm nay, Ôn Lĩnh Tây dự định sẽ dẫn Giang Diệu đến sở thú chơi.

Sở thú là nơi rất vui vẻ và náo nhiệt, hơn nữa trời hôm nay cũng đẹp, là một ngày lý tưởng để đi ra ngoài. Ôn Lĩnh Tây hy vọng mình có thể trò chuyện với nhân cách phụ kia trong một hoàn cảnh thoải mái và tự nhiên nhất có thể.

Nếu không được thì thôi, xem như hôm nay dẫn Giang Diệu ra ngoài thả lỏng cũng tốt.

Hơn nữa, ở sở thú còn có khu côn trùng mà Giang Diệu thích.

Vì hôm nay là chủ nhật nên sở thú rất đông khách, Ôn Lĩnh Tây chạy mãi mới tìm được chỗ đỗ xe.

Anh phải cẩn thận canh chừng Giang Diệu mới được.

Ngay cả khi đứng mua vé, Ôn Lĩnh Tây cũng luôn chăm chú quan sát người cạnh mình, anh lo mình chỉ sơ ý tí thôi là Giang Diệu sẽ lạc mất.

Quả nhiên, sở thú đúng là náo nhiệt vui vẻ như trong tưởng tượng. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại còn đẹp, rất nhiều gia đình dắt con em đến đây tham quan.

Sư tử hổ voi gấu, những con vật này luôn được các bạn nhỏ yêu thích, bên rào chắn đã sớm có rất nhiều người lớn và trẻ nhỏ tập trung vây xem.

Thỉnh thoảng lại có người muốn cho gấu ăn nhưng đều vị nhân viên công tác ngăn lại. Dường như những chú gấu này đã hình thành thói quen được cho ăn, chỉ cần khách du lịch thực hiện động tác ném đồ, chúng sẽ đứng dậy chắp hai chân trước như đang van xin, khiến mọi người bật cười thích thú.

Ôn Lĩnh Tây nhớ hồi nhỏ lúc đi sở thú với người lớn, mấy chú gấu ấy cũng đứng lên cúi chào thế này. Nhớ lại thời thơ ấu, anh không khỏi bật cười.

Anh quay đầu lại nhìn Giang Diệu, hình như Giang Diệu chẳng ham thích gì mấy loài động vật to lớn thế này.

Ôn Lĩnh Tây dẫn Giang Diệu đến khu động vật cỡ nhỏ.

Ngờ đâu, lần này Giang Diệu còn tỏ vẻ khó chịu hơn. Vừa nhìn thấy mấy chú thỏ nhỏ và mấy chú dê con, sắc mặt Giang Diệu lập tức tái nhợt, người cậu run lên bần bật.

--- Sợ hãi?

Ôn Lĩnh Tây cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Em ấy ghét động vật có vú ư?

Ôn Lĩnh Tây đành vội vàng dẫn cậu rời khỏi khu động vật có vú, đến thẳng khu côn trùng.

Lần này, cuối cùng Giang Diệu cũng phản ứng bình thường.

Cậu say mê nhìn chúng.

Khu côn trùng rất yên tĩnh, chắc là do các bạn nhỏ khá sợ sâu bọ nên chẳng mấy ai tới đây.

Hầu hết côn trùng đều kỵ ánh sáng nên ở đây khá tối, chỉ có một bóng đèn mờ được gắn gần tấm kính để tiện cho du khách quan sát bên trong.

Giang Diệu dán chặt người vào tấm kính, mở to mắt nhìn những con côn trùng nho nhỏ đang bò qua bò lại.

Nhìn cậu hệt như một chú thằn lằn đang nằm đợi cơ hội.

"Sao em lại thích côn trùng?" Ôn Lĩnh Tây tò mò hỏi.

Giang Diệu không đáp. Cậu đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Ôn Lĩnh Tây không quấy rầy cậu nữa, anh để cậu thoải mái ngắm nhìn đám côn trùng mà cậu yêu thích.

Người mắc bệnh tự kỷ thường sẽ có những hành vi mang tính chất rập khuôn, họ sẽ lặp đi lặp lại việc gì đó một cách cố chấp, không ngừng nghỉ và cũng chẳng biết mệt mỏi.

Và hành vi mang tính rập khuôn của Giang Diệu chính là nhìn ngắm côn trùng bò tới bò lui.

Nghe nói từ khi còn nhỏ, cậu đã thích quan sát kiến. Cậu có thể ngồi trong sân nhìn kiến bò đi kiếm ăn và di chuyển đồ vật hàng giờ liền mà không thấy mệt mỏi.

Kiến thì còn đỡ, tệ hơn là Giang Diệu còn có hứng thú tương tự với những côn trùng hung dữ như rết và nhện. Thậm chí, cậu còn từng bị chúng cắn vì không kìm được mà đưa tay ra chạm vào.

May mắn thay, khu côn trùng có dựng kính để ngăn cách côn trùng với du khách. Ở nơi này, Giang Diệu có thể thoải mái làm chuyện mà cậu thích, dán chặt người vào tấm kính kia để có thể quan sát kỹ đám côn trùng kia.

Sau khi vào khu động vật có đốt, du khách ngày càng ít, xung quanh cũng ngày một tối hơn.

Khu động vật có đốt chủ yếu là các loại giun.

Có đủ các loại giun ở đây, từ loại sống trong bùn đất đến loại sống ở vùng nước nông, Giang Diệu đang cố kiếm xem có con giun nào ngoi đầu lên khỏi đất hay không.

Trông cậu khá thư giãn.

Ôn Lĩnh Tây cảm thấy đây là lúc thích hợp để đi vào vấn đề chính.

"Giang Diệu." Ôn Lĩnh Tây nhẹ nhàng nói: "Em có gì muốn nói với anh không?"

"...?" Giang Diệu quay đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngước lên nhìn anh.

Một lúc lâu sau.

"... Cảm ơn?" Giang Diệu nghi ngờ một lúc rồi thử dò hỏi.

"Không phải vậy." Ôn Lĩnh Tây dở khóc dở cười. Anh duỗi tay, xoa đầu Giang Diệu.

Giang Diệu cũng không né tránh động tác của anh.

Ôn Lĩnh Tây hỏi: "Em cũng không ghét khi bị người khác xoa đầu như vậy phải không?"

"Ừm." Giang Diệu trả lời rất nghiêm túc: "Tôi không ghét."

"Vậy tại sao lúc tắm rửa, em không cho phép anh chạm vào người em?" Ôn Lĩnh Tây cẩn thận chọn từ ngữ, anh không muốn dọa Giang Diệu nhưng anh muốn biết sự thật.

Chỉ có tìm ra được sự thật mới có thể giúp được Giang Diệu.

"Ờ nhà, không phải mẹ cũng tắm cho em sao?" Ôn Lĩnh Tây hỏi.

Giang Diệu nhìn anh chằm chằm, dường như cậu đang cố gắng hiểu lời anh nói.

Một lúc sau, Giang Diệu đáp: "Vì tôi là người lớn."

Ôn Lĩnh Tây sững sờ.

Giang Diệu nói xong câu đó thì tạm dừng lại, tốc độ nói của cậu rất chậm và rất nhẹ nhàng.

"Tôi là người lớn rồi. Vì thế, tôi không cần anh tắm cho tôi. Anh cũng không nên cởi đồ của tôi."

... Đây là câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của Ôn Lĩnh Tây.

Không phải vì câu trả lời này có gì sai sót mà hoàn toàn ngược lại, chính vì nó quá hoàn hảo nên mới khiến Ôn Lĩnh Tây chấn động.

Anh vốn tưởng Giang Diệu sẽ nói, "Vì mẹ đã dặn tôi không được để người lạ đụng vào người" hoặc "Vì tôi không thích để người khác chạm vào người".

Nhưng Giang Diệu lại nói: Vì tôi là người lớn.

Ôn Lĩnh Tây nhạy bén nhận ra câu nói này là do nhân cách phụ dạy cho Giang Diệu.

Vì thế, cậu mới có thể nói đúng từng câu từng chữ. Cậu đang lặp lại câu nói của nhân cách phụ bên trong.

Giang Diệu năm nay đã 21 tuổi nhưng vì mắc chứng tự kỷ và rối loạn giao tiếp xã hội, mọi người xung quanh đều vô thức coi cậu như một đứa trẻ.

Ôn Lĩnh Tây và Từ Tĩnh Nhàn cũng không phải là ngoại lệ.

Họ xem Giang Diệu như một đứa nhỏ nên sẽ tự nhiên bảo vệ, che chở và vô thức muốn giúp đỡ cậu.

Đây là lý do vì sao Ôn Lĩnh Tây muốn tắm rửa cho Giang Diệu.

Đây cũng là lý do vì sao Từ Tĩnh Nhàn luôn theo sát cậu.

Nhưng nhân cách phụ trong lòng Giang Diệu lại không nghĩ vậy.

Hay nói đúng hơn, nhân cách thứ hai đó không muốn mọi người tiếp tục coi Giang Diệu như một đứa trẻ không hiểu gì.

Nếu đúng là vậy thì có lẽ cũng không quá tệ.

Ít nhất nhân cách này cũng không có ý định làm hại Giang Diệu.

Một nỗi lo khác của Ôn Lĩnh Tây cũng vì thế mà vơi bớt đi phần nào – trước đây anh còn lo rằng Giang Diệu tỏ ra phản kháng khi người khác cởi đồ cho mình là bởi cậu đã từng trải qua những chuyện tệ hại liên quan đến việc "cởi đồ" này.

Nếu đã từng bị tổn thương trong chuyện đấy thì việc từ chối để người khác chạm vào cơ thể cũng là điều dễ hiểu.

May mắn thay... mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức đó.

Ôn Lĩnh Tây thở phào nhẹ nhõm. Anh bỗng cảm thấy có lẽ mình có thể giao tiếp với nhân cách phụ kia.

Vì thế, anh không sử dụng kỹ thuật đàm phán tâm lý, cũng không quanh co nữa.

Anh thẳng thắn hỏi Giang Diệu: "Em để anh ấy ra đây nói chuyện với anh được không?"

Giang Diệu: "Vì sao?"

Dừng một chút, cậu bổ sung thêm: "Anh ấy hỏi, vì sao? Anh ấy không muốn ra."

Ôn Lĩnh Tây hơi ngạc nhiên. Thông thường, nhân cách phụ sẽ cố gắng kiểm soát cơ thể nhưng không ngờ, nhân cách phụ của Giang Diệu lại không muốn xuất hiện.

Là đơn giản vì không muốn giao tiếp hay là do không muốn nói chuyện với một bác sĩ tâm thần như anh?

Ôn Lĩnh Tây cân nhắc một lúc rồi quyết định nói thật: "Anh muốn tâm sự với anh ấy về chuyện của mẹ em."

Giang Diệu nhìn chằm chằm anh, hàng mi dài chầm chậm động đậy.

Ôn Lĩnh Tây bỗng cảm thấy Giang Diệu như một con búp bê vô hồn, kẻ thật sự khống chế đang lạnh lùng nhìn anh xuyên qua đôi mắt ấy.

"Được thôi."

Giang Diệu nhanh chóng truyền đạt ý của người trong lòng: "Nhưng không thể lâu quá. Vì khi anh ấy ra ngoài, tôi sẽ gặp ác mộng."

Gặp ác mộng?

Ôn Lĩnh Tây sững người.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện này.

Thông thường, ở bệnh nhân đa nhân cách, khi nhân cách phụ chuyển đổi thì họ sẽ chìm vào giấc ngủ hoặc rơi vào trạng thái như đang bị nhốt trong phòng tối.

Tuy nhiên, trường hợp của Giang Diệu vốn đã khá đặc biệt.

Hầu hết các bệnh nhân đa nhân cách đều không chia sẻ ký ức giữa các nhân cách với nhau, nghĩa là khi một người xuất hiện, những người khác sẽ ngủ.

Nhưng nhân cách của Giang Diệu thì luôn kề cận bên cậu. Ngược lại, khi Giang Diệu chuyển đổi thì cậu sẽ gặp "ác mộng".

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chẳng lẽ... Giang Diệu mới là "nhân cách phụ"?

Ôn Lĩnh Tây thoáng nghĩ đến một ý tưởng khủng khiếp nhưng anh không biểu lộ gì ra mặt.

Anh vẫn nở nụ cười như cũ, nói với Giang Diệu: "Được, anh sẽ giải quyết nhanh chóng."

"Ừm." Giang Diệu gật đầu tỏ vẻ tin tưởng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cùng lúc ấy, ở một góc nào đó của thành phố.

"Phát hiện ô nhiễm nguy hiểm cao không rõ nguồn gốc!"

Báo động đỏ đột ngột vang lên, tất cả mọi người trong phòng điều khiển đều giật mình hoảng hốt.

"Mức độ ô nhiễm... 8000... 9000... vẫn đang tăng! Trời ơi, đã vượt quá 10.000 rồi! Là vật ô nhiễm cấp S!"

"Cấp S? Là ai vậy?" Một thanh niên tóc bạc mặc áo da bó sát màu đen bước nhanh đến, cúi người nhìn vào màn hình theo dõi: "Kết quả phân tích thành phần là gì?"

"Thành phần ô nhiễm quá phức tạp, tạm thời không khớp với bất kỳ biến dị nào từng được ghi chép... Đội trưởng Tần! Rất có thể đây là một biến dị mới! Và hơn nữa, vừa mới sinh ra nó đã lên tới cấp S... Trời ơi, sao chuyện này có thể xảy ra được cơ chứ!?" Nhân viên giám sát cực kỳ hoảng loạn.

"Vị trí cụ thể?" Thanh niên tóc bạc lạnh lùng hỏi.

Nhân viên giám sát: "Ở... phía đông thành phố! Sở thú phía đông thành phố!"

Thanh niên tóc bạc nhanh chóng liếc nhìn màn hình, ghi lại các số liệu rồi vớ lấy chiếc áo khoác dài màu xám treo trên lưng ghế.

"Thông báo cho cảnh sát biết, nói với họ có bom, yêu cầu họ khẩn cấp sơ tán người dân! Tôi sẽ đến hiện trường xác nhận, những người khác tiếp tục theo dõi!"

"Vâng!" Các nhân viên giám sát đồng thanh đáp.

---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC