Chương 1: Chị chịu khổ rồi T^T

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thiên Bách Nguyệt

***** *****

Buổi chiều tại nhà trẻ Hoa Hoa.

Các bạn nhỏ sau khi ngủ trưa dậy ầm ĩ loạn thành một đám, hai giáo viên luống cuống tay chân mặc quần áo chải đầu cho đám trẻ mẫu giáo bé.

Cô giáo Tiểu Nguyễn là giáo viên mới tới nhà trẻ, còn chưa quá thích ứng.

Mới vừa thay quần áo xong cho một bé gái, cậu nhóc bên cạnh lại đá rớt giày, móng vuốt nhỏ đặt ở trên vai cô lay động không ngừng, kêu "Cô Tiểu Nguyễn con muốn đi tiểu".

Một vị giáo viên khác là Tiểu Chu thấy thế cũng vội lại đây ôm tiểu mập mạp đi tiểu, lúc này Tiểu Nguyễn mới nhìn thấy một cô bé ngồi ở trên giường an an tĩnh tĩnh ngây ngốc.

Sau giấc ngủ trưa, mẫu giáo bé loạn giống như đi đánh giặc, cô chỉ lo chăm chú mấy bạn nhỏ ầm ĩ nên trong lúc nhất thời đã xem nhẹ đứa trẻ không khóc không nháo kia.

Cô Tiểu Nguyễn ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi: "U U tự mình mặc quần áo à?"

Cô bạn nhỏ khuôn mặt tròn tròn mặc áo khoác màu hồng nhạt, màu da tuyết trắng, một đôi mắt ướt giống như hai quả nho nhấp nháy nhấp nháy, lông mi vừa dài vừa dầy giống bàn chải nhỏ.

Cô bé nhìn cô giáo Tiểu Nguyễn, thanh âm nhẹ nhàng ngọt ngào "Dạ" một tiếng.

Ngoan đến kỳ lạ.

Cô giáo tuổi trẻ bị sự đáng yêu tấn công đến run người, thay cô bé sửa sang lại quần áo có chút nhăn dúm dó, rồi một lần nữa chải đầu cho bé.

"Cô Tiểu Nguyễn, con vừa mới nằm mơ." U U cúi đầu lôi kéo dây buộc tóc trong tay.

Cô Tiểu Nguyễn cười hỏi: "U U mơ thấy cái gì?"

"Con mơ thấy.. Mơ thấy con lớn lên ạ."

"Vậy sao, vậy U U sau khi lớn lên nhất định cũng thực ngoan phải không?"

Nghe đến đó, U U sửng sốt, sau đó rủ xuống đôi mắt ngập nước, nhỏ giọng nói: "Không ngoan, U U không ngoan, U U rất hư rất hư."

Trong mộng bé lớn lên cao cao, cao giống cô Tiểu Nguyễn vậy.

Nhưng bé xụ mặt, còn hư hơn cả nữ nhân hư trong TV, luôn bắt nạt anh trai chị gái xinh đẹp xung quanh.

Trong mơ, mấy anh chị đó đều thật đáng thương, còn cô lại cười đặc biệt vui vẻ.

Này cũng quá xấu xa rồi.

Giáo viên cũng không có đem lời nói của con nít để ở trong lòng, chải đầu cho U U xong, liền cười nói: "U U sao lại hư được, U U là bạn nhỏ ngoan nhất mẫu giáo bé, mọi người đều thích U U."

Mới không phải.

U U đếm trên đầu ngón tay, không lên tiếng.

Bọn họ không có thích U U.

Buổi chiều mỗi lần phát bánh quy nhỏ, chỉ không chú ý một chút, bánh quy nhỏ liền không biết bị ai cầm đi, không có bạn nhỏ nào nhắc nhở bé, mọi người đều đang cười, giống như bé là chim cánh cụt ngốc trượt chân vào vườn bách thú.

Thấy cô bé cúi đầu không nói lời nào, bộ dáng ngẩn người, cô Tiểu Nguyễn thở dài.

Cô vừa tới không được mấy ngày đã phát hiện, bạn nhỏ U U này ngoan thì có ngoan, nhưng hình như có chút ngu ngơ ngây ngốc.

Tiết ngoại khóa buổi chiều, cô Tiểu Nguyễn quan sát một chút, phát hiện U U quả thật có chút không hợp với lớp.

Luôn thích ngẩn người, phản ứng cũng chậm, bị bạn nhỏ khác đẩy ngã, cô bé cũng không khóc, còn tự mình bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người.

Mà các bạn nhỏ ở nhà trẻ hình như cũng không thích chơi với bé lắm.

Cô bạn nhỏ phấn điêu ngọc trác* đứng ở một bên, không khóc không nháo, đôi mắt ngập nước khiến người thương tiếc cực kỳ.

(*da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

Cô giáo trẻ Tiểu Nguyễn quyết định lúc tan học sẽ nói chuyện với phụ huynh của U U một chút.

Tới thời gian tan học của nhà trẻ Hoa Hoa, các bậc phụ huynh tới đón học sinh chen đầy trước cửa lớp, cô Tiểu Nguyễn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mang kính râm dắt U U rời đi, vội vàng gọi lại: "Mẹ của U U!"

Nữ nhân kia dừng bước, trong tay cầm điện thoại cho thấy cô đang gọi điện thoại, thái độ có chút không kiên nhẫn: "Có việc gì sao?"

Giáo viên Tiểu Nguyễn thoáng lên tinh thần, cảm thấy mẹ của U U có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

"Là thế này, đi dạy hai ngày nay, tôi phát hiện hình như U U không được thân thiết với các bạn nhỏ khác, phản ứng cũng tương đối chậm, tôi lo lắng tâm lí của U U có thể hay không..."

"Có thể hay không cái gì?" Mẹ của U U cao giọng, tháo kính râm xuống, dẫn tới không ít ánh mắt của phụ huynh khác, "U U nhà chúng tôi rất tốt, cô là giáo viên mà nói chuyện kiểu gì vậy?"

Cô Tiểu Nguyễn không ngờ được tính tình của mẹ U U lớn như vậy, như cái pháo đốt.

Cô trẻ tuổi, loại trường hợp này trong giây lát không biết nên ứng đối thế nào.

Cuối cùng vẫn là giáo viên Tiểu Chu ra mặt, ôn tồn dỗ mẹ của U U đi, quay đầu bất đắc dĩ* nói với cô giáo Tiểu Nguyễn: "Về sau cô bớt chọc cô ta đi, cô không biết cô ta là ai à?"

(*Không có sự lựa chọn khác)

Giáo viên Tiểu Nguyễn có chút mờ mịt: "Ai vậy?"

"Úc Lan đó! Nữ minh tinh gả cho đạo diễn lớn, biết chưa."

Bấy giờ côTiểu Nguyễn mới bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì cô thấy có chút quen mắt.

Thì ra là nữ ngôi sao mọi người đồn đãi bức chết vợ trước của đạo diễn Cố Khải Châu để thượng vị, đã rút khỏi giới giải trí từ ba năm trước.

____

"Tôi biết hôm nay phải đón con gái lớn của anh, nhưng đón U U trước thì làm sao chứ? U U thì không phải con gái của anh?"

"Cái gì gọi là để tài xế tới đón? Cố Khải Châu, anh để tôi tự mình đi đón nha đầu kia, để tài xế đón U U? Con gái lớn của anh còn chưa tiến vào cửa mà anh đã thiên vị như vậy?"

"Anh mới vô cớ gây rối!" Úc Lan phẫn nộ tắt điện thoại.

U U ngồi ở ghế phụ nhìn Úc Lan nổi giận đùng đùng, thật cẩn thận mà lộ ra một nụ cười tươi: "Mẹ đừng tức giận, tức giận liền không xinh đẹp."

Cơn giận còn sót lại chưa tiêu, Úc Lan nhìn con gái cười ngây ngô, hận không thể rèn sắt thành thép* chọc trán bé: "Con còn cười! Con sói con** sắp vào nhà của chúng ta, làm sao mẹ không tức được, mẹ sắp tức chết rồi!"

(*ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

**Chỉ người không tốt, gian ác, mầm mống gây hại.)

U U ba tuổi không hiểu ân oán của người lớn, nhưng sói con thì bé nghe hiểu được, ở nhà Úc Lan đã mắng vài ngày.

Mẹ nói sói con kia là con vợ trước của ba ba Cố Khải Châu.

Sau khi vợ trước của Cố Khải Châu bệnh qua đời, bà ngoại liền đón con gái do vợ trước sinh đi, vẫn luôn nuôi dưỡng đến bây giờ, đã sáu tuổi.

U U nghe vậy ánh mắt sáng lên, nãi thanh nãi khí* hỏi: "Hôm nay chị tới ạ?"

(*nãi thanh nãi khí: Giọng trẻ con, non nớt; đôi lúc mình để nguyên cho đỡ nhàm)

Úc Lan nghe tiếng gọi chị này của bé, càng tức điên hơn: "Tiểu nha đầu* này con hướng khuỷu tay ra chỗ nào vậy? Mặt của người ta con còn chưa thấy, một câu đã gọi là chị còn gọi thật thân thiết."

(*https://thanhnien.vn/van-hoa/lat-leo-chu-nghia-nha-dau-nghia-la-gi-1397924.html)

U U có chút oan ức: "Con đã gặp chị."

"Gặp qua ở đâu?"

U U nghiêm túc đáp: "Gặp trong mơ."

U U không có gạt người, U U thật sự từng gặp con gái khác của ba ba trong mơ.

Gương mặt chị gầy gầy, mặc quần áo cũ, không giống với những bạn nhỏ xung quanh bé, lúc gặngay từ đầu chị đã rất tốt với bé, còn cho bé kẹo.

Nhưng trong mơ bé lại hư như vậy, lần đầu gặp mặt đã vứt kẹo của chị cho, còn mắng chị là đồ quê mùa.

"......."

Úc Lan bất lực nhìn U U ngây ngô, véo véo khuôn mặt mềm mại của cô bé. "Con bé ngốc, chừng nào thì con mới có thể nhìn xa một chút đây."

Nghe thấy Úc Lan kêu mình là "Con bé ngốc", U U bẹp miệng, tròng mắt nổi lên một tầng hơi nước mông lung như viên pha lê .

U U nhớ tới lúc ở nhà trẻ, có mấy bạn nhỏ nhân lúc cô giáo không để ý, sẽ trộm chạy đến trước mặt bé, cười hì hì kêu bé là đồ ngu ngốc, còn kéo tóc bé.

Bé nghiêm túc dùng chất giọng trẻ con nói với Úc Lan: "U U không phải đồ ngu ngốc."

Úc Lan chuyên tâm lái xe, không chú ý đến biểu cảm của U U, thuận miệng nói: "U U chính là bé ngốc."

"...U U không phải là đồ ngốc nghếch." Ngay cả mẹ cũng nói bé như vậy.

U U cúi đầu cảm thấy thật tủi thân, từng giọt nước mắt lăn xuống má bé, ai cũng không phát hiện.

Về đến nhà Úc Lan cũng không tính đi đón người, thúc giục người hầu chuẩn bị cơm chiều, còn mình thì lên lầu tháo trang sức thay quần áo.

Bầu trời u ám ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua, tiếng sấm ở phía sau tầng mây nổ vang.

Mưa to sắp tới.

U U còn nhớ thương chị, đôi chân ngắn nhỏ chạy theo hỏi: "Mẹ không đi đón chị ạ?"

Úc Lan vừa tháo trang sức vừa tùy tiện đáp: "Không đi."

Úc Lan đã sớm dặn dò tài xế, bảo tài xế đi đón.

Đường ở nông thôn không dễ đi, dự báo thời tiết hôm nay lại nói trời có mưa to, tới tới lui lui ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, Úc Lan được nuông chiều từ bé, không có cái kiên nhẫn đó.

U U nóng nảy, ghé vào bên cạnh bàn trang điểm, nhảy nhót kêu: "Mẹ đi đón chị đi!"

"Mẹ không đi."

"Mẹ phải đi!" U U làm loạn khiến Úc Lan có chút phiền lòng, gọi người hầu trong nhà tới đưa U U ra ngoài.

"Dì." U U mang theo tiếng khóc nức nở cùng khuôn mặt ướt nước mũi nước mắt, con ngươi ngập nước bị dì Trương ôm vào trong ngực, "Không ai đi đón chị, chị phải làm sao bây giờ ạ?"

U U bổ não bộ dáng chị gái lẻ loi một người đứng giữa trời mưa to, trông mòn con mắt.

So đi so lại, bé cảm thấy mình không được các bạn thích chẳng to tát gì.

Dì Trương lại càng đau lòng U U.

Tuy Úc Lan yêu thương U U, nhưng lại không có tính cách của người làm mẹ nên có, rất nhiều thời điểm là bà chăm U U.

Bà xem U U như con của mình, hai vị chủ nhân gia đình vốn bận bịu công việc, luôn lơ là U U, lại đến thêm đứa nữa U U làm sao bây giờ?

Nói thật, bà cũng không muốn nhìn thấy trong nhà lại có thêm một bé gái, cướp đi sự yêu chiều vốn không nhiều lắm của U U.

Nhưng lời này bà không thể nói cho U U, đành phải dỗ cô bé: "U U rất muốn có một người chị à? Không khóc không khóc, có người đi đón chị rồi..."

Ngoài cửa sổ hạt mưa rơi xuống, càng ngày càng dày đặc, chớp mắt thế mưa liền lớn đến nỗi không thể vãn hồi.

Cố Diệu Diệu ngồi ở ghế sau nhìn xuyên qua cửa sổ xe bị mưa to cọ rửa, nhìn cảnh sắc quen thuộc xẹt qua chung quanh, rốt cuộc cũng có cảm giác chân thật được trọng sinh.

Cố Diệu Diệu nhớ rõ một năm này. Mẹ của cô sau khi sinh cô được một năm thì qua đời, ba cô bận việc công tác, rất nhanh đã truyền ra tai tiếng với nữ diễn viên khác, bà ngoại cô sợ cô phải chịu uất ức, đón cô đến bên người nuôi nấng.

Mãi đến năm tuổi, cô tới tuổi phải đi học tiểu học, không thể học ở trường tiểu học nông thôn, lúc này mới một lần nữa quay trở lại.

Nhưng mà ba ba Cố Khải Châu kia của cô sớm đã kết hôn sinh con lần thứ hai, sinh ra một bé gái ba tuổi Cố U U.

Ba người bọn họ mới là người một nhà.

Sau khi Cố Diệu Diệu trở lại Cố gia, tồn tại giống như một sự dư thừa.

Ngày này kiếp trước, lòng cô đầy thấp thỏm đi tới Cố gia.

Cô biết ba ba có vợ mới cùng con gái mới, trong lòng có một chút chua xót vì bị vứt bỏ, nhưng nhiều hơn là khát khao hướng tới một gia đình hoàn chỉnh.

Cô của lúc ấy, mang một chút hy vọng, thầm mong có thể hòa nhập vào cái gia đình mới này.

Nhưng mà ngay ngày đầu gặp mặt --

Kẹo cô đưa ra bị cô bé kia hất rơi, rơi trên mặt đất trơn bóng vỡ đến dập nát.

Bé gái nhỏ ngẩng đầu, âm thanh non nớt lại ngạo mạn nói: "Cô không phải là chị của tôi, ba ba chỉ có một con gái là tôi."

Cô từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp đứng phía sau cô bé trên TV, phảng phất như không thấy gì cả, cứ vậy mà làm như không có việc gì ôm bé gái rời đi.

Khi đó Cố Diệu Diệu tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy là bản thân không tốt nên làm người khác không thích.

Cô nỗ lực lấy lòng bọn họ, cố gắng biến thành bộ dáng mà bọn họ thích, cho rằng một ngày nào đó cô sẽ được chấp nhận.

Nhưng thật lâu thật lâu về sau cô mới hiểu được, đối với hai mẹ con U U mà nói, từ lúc bắt đầu cô đã được định là một kẻ xâm lấn không được hoan nghênh.

Cô lúc ấy ngốc cỡ nào thế!

Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Cố gia, tài xế khó xử quay đầu lại nói: "Thực xin lỗi, Diệu Diệu tiểu thư, trên xe không chuẩn bị ô, không thì trước tiên ngài cứ ở trên xe đợi một chút...."

"Không sao." Mưa to tầm tã dội ngay vào đầu, Cố Diệu Diệu năm tuổi đẩy cửa xe ra, quần áo trên người rất nhanh đã bị nước mưa dội ướt.

Nhưng cái lưng nho nhỏ kia vẫn đứng thắng tắp, bước chân trầm ổn đi đến cửa lớn Cố gia cách đó không xa.

Cô không biết vì sao mình lại trọng sinh, nhưng sống lại một đời, cô tuyệt đối sẽ không lần nữa giẫm lên vết xe đổ, vì lấy lòng người khác mà từ bỏ chính mình, tầm thường cả đời.

Càng quan trọng hơn là, lúc này đây ai còn dám khinh nhục cô như đời trước, cướp đi thứ vốn nên thuộc về cô, cô tuyệt đối sẽ không nén giận, càng sẽ không dễ dàng buông tha.

--- Đặc biệt là cô em gái cao ngạo vô lễ Cố U U kia.

Tài xế xách theo hành lý của cô vội vàng đuổi kịp, gõ vang cửa lớn Cố gia.

Cửa chậm rãi mở ra, Cố Diệu Diệu tâm lặng như nước nhấp môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, chuẩn bị nghênh đón mẹ kế khắc nghiệt cùng em gái ác độc.

Nhưng mà ---

Đập vào mắt, là cô gái nhỏ mặt tròn tròn ghé vào đầu vai dì Trương, khóc ra nước mũi bong bóng.

Tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Cặp mắt như nho đen sáng lấp lánh, lông mi mềm mại cong vút dính nước mắt, ánh mắt kỳ lạ, rõ ràng là lần đầu tiên gặp, lại giống như đang nhìn người mình chờ mong đã lâu.

Cố Diệu Diệu sửng sốt trong nháy mắt.

Có điều rất mau phục hồi lại tinh thần.

Là cô đã quên, hiện tại Cố U U chỉ mới ba tuổi, xinh đến đáng yêu, quả thật là có tính lừa gạt cao.

Nhưng ác ma chính là ác ma, cho dù hiện tại chỉ là nhóc con, cũng không thể coi khinh nội tâm đen tối.

".. Chị?"

Cố Diệu Diệu bị một tiếng gọi "Chị" non nớt dọa đến sửng sốt.

Là... ảo giác của cô?

Từ trước đến nay Cố U U luôn gọi thẳng tên cô, chưa một lần gọi cô tiếng chị này.

"Chị!" Như để nhắc nhở đây không phải là ảo giác của cô, cô bé nhỏ lại cất giọng trong trẻo gọi một tiếng.

Cố U U nhảy từ lòng ngực dì Trương xuống, bước đôi chân ngắn nhỏ vui sướng chạy tới chỗ cô, nhưng bởi vì chạy quá vội, hai chân đan vào nhau, bị vấp chân bởi chính mình --

Đời trước thường xuyên bị vu oan là bắt nạt em gái - Cố Diệu Diệu theo bản năng lui về sau một bước.

Bịch.

U U té ngã ở bên chân Cố Diệu Diệu.

Cảnh tượng quen thuộc này khiến Cố Diệu Diệu nhớ lại lúc trước bị hiểu lầm không biết bao nhiêu lần.

-- Là Cố Diệu Diệu đẩy con! Cô ta ghen ghét con khiêu vũ nhảy đẹp, muốn làm con ngã gãy chân!

-- Diệu Diệu, con là chị, sao có thể đối xử với em con như vậy?

-- Con làm ba quá thất vọng rồi.

Kí ức kiếp trước xoay quanh trong đầu Cố Diệu Diệu, mắt cô như hồ nước lạnh, cả người tản ra hơi thở nguy hiếm lạnh băng xa cách.

Cố Diệu Diệu gắt gao nhìn chằm chằm cục bột nhỏ nằm bò trên mặt đất.

Cô thề, nếu tiểu nha đầu này còn dám oan uổng cô, vu hãm cô, dùng gương mặt vô tội kia đổi trắng thay đen, lần này cô nhất định...

"Chị, chị phải chịu khổ rồi T^T"

Tiếng nói trẻ con mang theo tiếng khóc nức nở lại tủi thân, cứ như chịu khổ không phải người khác, mà là chính mình.

Cố Diệu Diệu ngơ ngẩn tại chỗ.

Nhìn chị gái ngọn tóc còn đang nhỏ nước, U U đau lòng đến chân tay luống cuống, đành phải mở ra cánh tay nho nhỏ của chính mình, đem Cố Diệu Diệu cả người ướt đẫm---

Ôm một cái thật mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net