Chương 109: Món quà cho Khương Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Tên nhóc mới vừa rồi còn vô cùng vênh váo khoe khoang vậy mà khi nhắc đến chuyện cái quần lại thê thảm khóc rống lên, dọa U U còn đang ngồi trên mặt đất nhịn không được khẽ run rẩy.

Khuôn mặt của bé mờ mịt, một lúc lâu sau cũng không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

"Không sao chứ?"

Vẻ mặt Khương Đường phức tạp đỡ U U đứng dậy.

Quả là Cố U U, vậy mà có thể nghĩ ra biện pháp đáng sợ như thế để chỉnh tên nhóc dám trêu chọc bé, e là ngay cả một người trưởng thành như cô cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết đáng sợ như vậy.

May mà cô không trêu chọc Cố U U!

U U bị tiếng khóc thê thảm của con Khổng Tước nhỏ kia dọa đến thất thần, một lúc lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại, đợi đến khi bé hoàn hồn thì Khổng Tước nhỏ đang xấu hổ chật vật kéo kéo quần, cũng không thèm khoe khoang nữa, thành thành thật thật trượt đến cáo trạng với cô giáo.

Hiển nhiên cô giáo cũng nhìn thấy một màn vừa nãy, vẻ mặt một lời khó nói.

Cô cúi đầu nhìn tên nhóc đang khóc bù lu bù loa trước mặt, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Đây không phải là tự nhóc chuốc lấy sao!

Ai bảo nhóc cứ đến trước mặt con gái nhà người ta khoe khoang làm gì chứ, khoe khoang một chút thì cũng thôi đi, đằng này còn chơi nhây cứ trượt vòng vòng xung quanh người ta, Lưu Năng* còn chưa dám làm thế đâu!

*Một nhân vật trong phim Country love.

Nhưng ngoài mặt, cô giáo vẫn phải bày ra dáng vẻ công bằng liêm chính vẫy tay gọi U U đến.

"Chuyện này..."

Giáo viên còn đang cân nhắc sắp xếp từ ngữ, nghĩ xem phải xử lý chuyện này như thế nào.

Nhưng mấy cậu nhóc nghịch ngợm bên cạnh lại không chịu nghe lời, hi hi ha ha cười không ngừng.

"Đàm Duệ, cậu bị người ta tụt quần rồi hì hì hì..."

"Ha ha thật là mắc cười quá, Đàm Duệ quần của cậu vậy mà lại bị con gái kéo xuống!"

"Đàm Duệ thật xấu hổ! Xấu hổ, xấu hổ!"

Cậu nhóc mới vừa rồi vẫn còn mười phần kiêu ngạo không khác gì một con Khổng Tước, lúc này khuôn mặt nhỏ hết hồng lại trắng, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

U U chột dạ liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó lại gắt gao túm chặt tay áo Khương Đường, nhỏ giọng phản bác:

"Chuyện, chuyện này cũng không thể trách tớ nha... Tớ đã nói rồi... Tớ trượt patin không tốt..."

Bé đã sớm cảnh báo cậu ta trước rồi nhưng cậu ta vẫn còn cố ý tới trêu chọc bé, cái này, đây rõ ràng là đang ăn vạ mà!

Khương Đường cũng theo bản năng gật đầu đồng ý.

Gật xong cô mới phát hiện có chỗ không đúng, sao cô lại bị thuyết phục bởi mớ logic của Cố U U rồi!

Thật là đáng sợ! Sau khi chọc người ta khóc xong cô nhóc này vẫn có thể tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý như vậy?

Lòng đề phòng của Khương Đường với U U vừa mới biến mất nhưng trong nháy mắt lại lần nữa nhấc lên.

Cô giáo cũng bị cậu nhóc tự làm tự chịu này khóc đến mức đau đầu, đành có lệ mà nói:

"Các bạn không được cười nữa, ai còn cười nhạo bạn học thì cô sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm lớp các em, để cô ấy trừ hết ngôi sao nhỏ mà các em tích lũy được!"

Đám con trai lập tức dùng tay nhỏ che miệng lại.

Nhưng mà có một câu nói như vầy, loại chuyện bị cười nhạo thế này ấy mà, cho dù có che miệng lại thì vẫn sẽ tràn qua ánh mắt.

Đàm Duệ đang khóc lóc thảm thương lại bị mấy đứa nhóc này làm mặt quỷ chọc ghẹo lập tức bừng lên lửa giận, vừa khóc vừa hét lên:

"Cô giáo... Em không muốn học cùng một lớp với Cố U U, hu hu hu... Trong cái lớp này có cậu ta sẽ không có em... Có em thì không có cậu ta!"

Không biết Đàm Duệ học được lời thoại này ở chỗ nào, diễn còn rất tròn vai không khác trên phim là mấy.

U U tài hèn học ít, không thể nói lời văn vẻ như cậu nhóc kia, vì thế bé hơi chần chờ một chút, mở miệng thăm dò:

"Cái đó, vậy cậu định chuyển sang lớp nào thế?"

Khương Đường: ...

Đàm Duệ: ...

"Hu hu hu..." Đàm Duệ khóc càng thêm thảm thiết: "Cô giáo! Cô nhìn U U đi! Cậu ta còn muốn đuổi em ra khỏi cái lớp này kìa!! Cô giáo, cô quản cậu ta có được hay không!"

Giáo viên: Vậy em tự mình ngẫm lại xem có phải bản thân em đáng bị như thế hay không?

Cô giáo bị kẹt ở giữa cũng rất khó xử, việc này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, không thể phân rõ ai đúng ai sai, huống chi cũng do Đàm Duệ chủ động trêu ghẹo người ta, thật ra bị tụt quần cũng rất đáng đời.

Nhưng dựa theo kết quả hiện tại để xem xét, ở trên sân thể dục làm trò hề trước mặt bao nhiêu bạn học cùng trường như thế, thật là mất hết mặt mũi của một "người đàn ông", với bạn nhỏ Đàm Duệ có lẽ chuyện này sẽ để lại bóng ma tâm lý không hề nhỏ.

Đang lúc cô giáo định anh dũng hy sinh, ra mặt khuyên bảo U U nói xin lỗi trước để giải quyết mọi chuyện thì U U đang vịn tay Khương Đường đã nhanh hơn một bước, bé duỗi tay nắm lấy ống tay áo Đàm Duệ:

"Tớ không phải muốn đuổi cậu, thật xin lỗi nha, tớ cũng không phải cố ý muốn tụt... Tụt quần cậu đâu, thật sự rất xin lỗi mà..."

Giọng nói của cô bé vừa ngọt vừa mềm giống như viên bánh trôi nhân đậu đỏ.

Bé nói từng chữ một, giọng điệu có thể nói là vô cùng thành khẩn.

Vừa rồi Đàm Duệ còn thất thanh khóc rống, hận không thể nhào lên cắn U U một cái, lúc này đối diện với đôi mắt to tròn đen láy, lấp lánh ánh nước của cô bé, nhóc ta tựa như một đống lửa đang cháy bỗng có chậu nước lạnh đổ ào vào.

Cứ như vậy ngọn lửa vốn đang cháy hừng hực lặng lẽ bị dập tắt.

Nói cách khác, tên nhóc này bị sắc đẹp làm mờ hai mắt, bỗng nhiên hết giận.

Cơn tức giận này bất ngờ biến mất, mười mấy giây trước Đàm Duệ vẫn còn la hét om sòm, bây giờ lại bỗng dưng không còn tức giận nữa, hình như nhóc có chút nghẹn khuất.

Đám con trai đang đứng bên cạnh không cam lòng bị biến thành không khí, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.

"Đàm Duệ! Cởi truồng! Đàm Duệ! Xấu hổ!"

Đàm Duệ thẹn quá thành giận, dồn sự tức giận qua đám nhóc kia:

"Tớ không có cởi truồng! Tớ có mặc quần nhỏ!!!"

Khương Đường: Tôi cảm thấy sau này mấy đứa lớn lên, khi nhớ lại đoạn đối thoại lúc này chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức đầu ngón tay ngón chân cũng co quắp, thật đấy.

Cô giáo cũng cố gắng ngăn cản đám nhóc để chúng ngừng kích thích Đàm Duệ, nhưng mà sao đám con trai này lại dễ dàng nghe lời được, đặc biệt là một tình huống gay cấn như thế này, cho dù đám nhóc đó có muốn quên thì cũng rất khó.

U U đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe một lúc, chờ đến lúc kết thúc tiết học bé lập tức tháo đôi giày trượt patin của mình ra.

"Sau này tớ vẫn không nên đến đây thì hơn."

Khương Đường: "Tại sao lại không đến?"

"Bởi vì cậu ấy quá đáng thương."

Ánh mắt đồng tình của U U nhìn về phía Đàm Duệ đang bị một đám nhóc đuổi theo chê cười, buồn bã nói:

"Cậu nhìn cậu ấy đi, thật giống một bé cún đáng thương."

Khương Đường: Cậu đang mắng người ta có đúng không?

Nhưng mà rốt cuộc U U cũng thông minh được một lần.

Nếu họ học cùng một lớp, hằng ngày mọi người đều gặp nhau, chắc chắn chuyện xấu hổ lần này của Đàm Duệ sẽ lại bị mọi người đem ra chê cười suốt cả học kỳ.

Mặc dù bé không đến thì có lẽ cậu ấy vẫn sẽ bị cười nhạo, nhưng mà ít ra thì sẽ bớt xấu hổ hơn khi cả hai người đều ở đây.

"Hơn nữa... Hình như tớ cũng không thích trượt patin lắm." U U lặng lẽ đưa đôi giày cho Khương Đường: "Sau này tớ cũng không dùng đến nữa, vẫn nên đưa cho cậu thì hơn."

Đôi giày patin trong túi vẫn còn mới tinh, U U chỉ đi qua hai lần.

U U cũng gom hết tất cả dụng cụ bảo hộ cần thiết đưa cho cô.

Khương Đường mím chặt môi, muốn từ chối: "Tôi không cần..."

Cô có thể chấp nhận chị gái hàng xóm cho cô đôi giày trượt patin cũ kỹ, nhưng lại không thể nào tiếp nhận ý tốt của U U.

Đôi giày trượt patin trong ngực như cái bàn ủi nóng bỏng, ngay lập tức Khương Đường chỉ muốn đẩy nó ra xa.

"Cần!"

U U vô cùng trịnh trọng, vỗ vỗ bả vai cô:

"Sau này chỉ còn mỗi mình cậu cho nên vẫn phải có vật của tớ ở đây với cậu, cố lên!"

Khuôn mặt U U nghiêm túc, phảng phất như thứ bé đưa cho cô không phải là một đôi giày trượt bình thường mà là tín vật truyền thừa cực kỳ quan trọng.

Bên trong vẻ khờ khạo còn mang theo một chút ảo tưởng sức mạnh.

U U nhanh chân chạy trốn, cuối cùng Khương Đường vẫn không thể từ chối.

Cô ôm đôi giày trượt patin mới tinh vào ngực, cảm xúc trong lòng ngổn ngang, không thể phân biệt được rốt cuộc thì lúc này trong lòng cô tự trọng nhiều hơn hay là cảm động nhiều hơn.

Khương Đường rũ mắt, bỗng nhiên nghĩ: Nếu cô không nhớ rõ chuyện của kiếp trước thì tốt rồi.

Nếu như lúc đầu cô và Cố U U có thể gặp nhau trong trường hợp như thế này... Thì thật tốt biết bao.

Sau khi tan học U U mang theo thân mình nhanh nhẹn tụ họp với anh trai và chị gái ngoài cổng trường, Cố Diệu Diệu liếc mắt một cái đã phát hiện trên người U U thiếu thiếu thứ gì.

"Giày trượt patin của em đâu?"

U U nắm nắm quai cặp, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nó đã được đưa đến nơi mà nó cần đến!"

Cố Diệu Diệu: "Không phải em đã làm mất giày rồi chứ?"

Đây đúng là chuyện mà U U sẽ làm được.

Nhưng mà lúc này, U U cũng không vội vàng phản bác, bé thần thần bí bí hừ một tiếng:

"Em sẽ không nói cho chị biết là em đã đưa giày cho Đường Đường đâu."

Không phải miệng của em đã nhanh chóng thừa nhận rồi sao?

Trên đường về nhà, Thẩm Tịch Xuyên đã hỏi được chuyện U U tụt quần con trai nhà người ta, sau đó xuất phát từ tấm lòng trượng nghĩa mà quyết định ngày mai sẽ không đến lớp trượt patin nữa.

Hai người anh chị này cũng không phản đối.

Cố Diệu Diệu: "Mặc dù về đạo lý thì em không cần thiết phải né tránh tên nhóc đó, nhưng..."

Loại tốt bụng đến ngốc nghếch này, quả thật là tác phong quen thuộc của U U.

Vì thế sau khi về nhà, U U lại bắt đầu suy nghĩ xem bé sẽ chọn môn học nào ở lớp học sở thích tiếp theo.

Cố Khải Châu và Úc Lan cùng nhất trí hy vọng bé sẽ đăng kí học lớp piano.

Khuôn mặt U U đau khổ: "Mỗi ngày về nhà đều phải luyện đàn một tiếng, tại sao ở trường học còn phải luyện đàn nữa ạ?"

Cố Khải Châu và Úc Lan tỏ vẻ:

"Ba và mẹ con đều có giấc mộng với piano, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể thực hiện được, cho nên hy vọng con có thể giúp ba mẹ hoàn thành giấc mộng này."

Lúc nhỏ Cố Khải Châu là một cậu bé tương đối phản nghịch, sau khi trưởng thành muốn học đàn thì đã quá trễ rồi.

Mà lúc nhỏ Úc Lan lại vô cùng ham chơi, cái gì cũng không muốn học chỉ yêu thích nghịch quần áo và làm tóc, đến lúc muốn học thì cũng đã qua cái tuổi nhạy bén nhất.

Mà U U không chút nào hiểu cho nỗi khổ tâm của bố mẹ, cái miệng nhỏ vểnh cao đến mức có thể treo cả bình dầu.

"Ba ơi, hôm qua con muốn nhờ ba giúp con làm bài tập thủ công mà giáo viên mỹ thuật giao cho, ba còn nói việc của mình thì phải tự mình làm đó."

Cố Khải Châu: "..."

"Lần trước con đang xem ti vi nên muốn mẹ đi vệ sinh giúp con, mẹ còn bảo chuyện đi vệ sinh sao có thể để người khác giúp được, kết quả bây giờ lại muốn con giúp mẹ thực hiện giấc mộng của mẹ ạ?"

Úc Lan: "..."

U U nghiêm trang dùng ngón tay lắc lư trước mặt.

"Xấu hổ... Xấu hổ... Mặt..."

Bởi vì không chút lưu tình nói ra sự thật, U U bị hai người lớn trong nhà thẹn quá thành giận dùng sức xoa mặt bé một hồi lâu, U U ê ê a a kêu lên, cầu cứu anh chị nhưng hai người kia chỉ đứng bên cạnh chê cười bé.

Một lúc lâu sau bé mới thoát khỏi ma trảo của bố mẹ.

Trước khi đi ngủ, U U lăn lộn trên giường một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ ra cuối cùng thì nên chọn lớp sở thích nào.

Bé vô cùng phiền não, theo thói quen nhìn thoáng qua cửa sổ, đối diện cửa sổ phòng bé chính là phòng của Ung Trạch, đã rất lâu rồi U U không thấy đèn phòng ấy sáng lên.

Nhưng mà hôm nay vừa nhìn, không biết ánh đèn bên kia đã sáng lên từ khi nào.

U U vừa ngạc nhiên lại vừa vui vẻ xoay người xuống giường, đôi chân trần lạch bà lạch bạch chạy đến mở cửa ban công ra.

"Anh Ung Trạch...!"

Bé không dám gọi quá lớn, sợ làm ồn hàng xóm xung quanh.

Nhưng mà thật may, U U vừa kêu một tiếng, rất nhanh cửa sổ đối diện đã truyền đến một loạt tiếng động.

Chàng trai mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm đưa tay mở cửa sổ ra, cậu đứng dưới ánh trăng bàng bạc đưa mắt chăm chú nhìn về phía bên này.

U U hưng phấn phất tay về phía cậu:

"Anh... về... rồi... sao..."

Bé đè thấp âm thanh, đúng lúc này một trận gió đêm nổi lên, lá cây xào xạc lay động, Ung Trạch không nghe rõ bé nói gì.

Do dự một lúc, cậu chậm chạp vươn tay về phía U U, hạ giọng nói:

"Anh... ăn... rồi..."

U U: ?

17/1/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net