Chương 110: Duyên phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Gió đêm mùa hè thổi dồn dập, đặc biệt là giữa hai căn nhà còn có một cây đại thụ.

Gió thổi làm tiếng lá cây vang lên, che lấp mọi âm thanh.

"Em không có hỏi anh ăn hay chưa..."

Dường như vẫn không thể nghe rõ, U U sốt ruột ra hiệu tạm dừng với Ung Trạch, chạy về phòng rồi lấy từ trong ngăn kéo sản phẩm thủ công đã làm từ tuần trước.

Đó là một chiếc ống nghe đơn giản.

Lấy được ống nghe, U U nhanh chóng chạy lại ban công, quơ quơ về phía Ung Trạch.

Bọn họ có thể dùng cái này để nói chuyện!

U U tưởng tượng mọi chuyện rất tốt đẹp, bé cầm đầu kia của ống nghe và ném về phía bên kia. Tuy nhiên, bé đã không nghĩ đến sức lực của bản thân không lớn như vậy, hơn nữa một sự thật khách quan là cái ống nghe này cũng rất nhẹ.

Đầu còn lại của ống nghe, chiếc cốc giấy kia bị dính giữa cành cây.

Bốn mắt nhìn nhau, U U xấu hổ cười cười.

Rất tiếc, bé không thể ném qua đó.

Thật ra nhánh cây ở giữa cách cửa sổ của hai căn biệt thự một khoảng, không phải khoảng cách mà con người có thể dễ dàng nhảy qua.

Tuy nhiên, Ung Trạch cũng không có khái niệm về lẽ thường của con người, cậu chống hai tay, chân dẫm lên lan can ban công để mượn lực, nhẹ nhàng nhảy qua khoảng cách ở giữa.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của U U, cậu đứng lên cành cây, lấy đầu kia của ống nghe xuống.

U U lập tức áp cốc giấy sát vào tai.

Ung Trạch nghĩ nghĩ, chậm rãi nói vào chiếc cốc giấy:

"Tại sao chúng ta không gọi điện thoại?"

Vào ngày mà U U có đồng hồ thông minh, bé lập tức đi hỏi số điện thoại của mọi người xung quanh, Ung Trạch cũng không ngoại lệ.

U U: Hình như anh nói cũng rất có lý.

Nhưng bé sẽ không thừa nhận bởi vì đầu óc bé không linh hoạt nên không nghĩ tới điều đó.

"Cái này cũng là điện thoại." U U nhấn mạnh: "Điện thoại do em làm."

Được rồi.

Ung Trạch trở lại ban công phòng mình, treo sợi dây thẳng tắp, giọng nói của cậu và làn gió đêm hè cùng một lúc truyền đến.

"Vừa nãy em muốn nói gì với anh?"

"Em thấy đèn trong phòng anh sáng lên, lập tức biết anh đã về rồi!" U U bước lên chiếc ghế nhỏ, dựa vào lan can, cái đầu nhỏ lắc lư, thì thầm vào ống nghe: "Anh trở về từ khi nào vậy? Sao em không biết?"

"Bởi vì em đi học."

Trước khi vào tiểu học, mỗi ngày U U đều ở nhà, mặc dù cũng học nhưng từ cửa sổ phòng mình bé cũng có thể nhìn rõ những người ra vào.

Mỗi lần Ung Trạch trở về, bé đều có thể là người đầu tiên nhìn thấy.

"Vậy còn anh Ung Trạch, anh không đi học ạ?"

U U hỏi về mối nghi ngờ mà bé đã tò mò bấy lâu nay.

Các thành viên còn lại trong nhà họ Cố đều đi làm hoặc đến lớp tập đàn, ai cũng bận việc của mình, cũng chưa từng để ý đến vấn đề này.

Chỉ có U U thường đến chỗ Ung Trạch chơi mới thỉnh thoảng nghĩ đến, tại sao anh Ung Trạch lại có thể nhàn rỗi như một bạn nhỏ không cần đến nhà trẻ, trong khi anh chị bé thì phải đi học?

Theo tuổi của anh Ung Trạch thì... Có lẽ là học cấp hai? Hoặc là học cấp ba?

"Anh cũng phải đi học." Ung Trạch nghĩ xem nên giải thích vấn đề này với bé như thế nào: "Nhưng thời gian đi học của anh không giống em."

Cuộc sống của yêu quái khác với con người.

Cậu đã trải qua trạng thái mười lăm tuổi này rất nhiều năm, cậu cũng đã học xong chương trình cấp hai từ rất lâu rồi.

Phải chờ đến khi cậu đủ mười sáu tuổi của yêu quái thì mới có thể học cấp ba.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc.

"Thì ra là vậy!"

U U mơ hồ, nhưng vẫn giả vờ đã hiểu.

Thật ra, bé không quá quan tâm đến việc đi học của Ung Trạch, dù sao thì trường cấp hai và cấp ba cũng quá xa vời với bé, U U bỏ qua chuyện này và nói về chuyện các lớp học theo sở thích.

"Nếu là anh, anh sẽ học lớp nào?"

Bé tựa cằm vào lan can, trong đôi mắt to tròn đen láy ánh lên vẻ mê mang.

"Tại sao lại hỏi anh?" Giọng Ung Trạch rất nhẹ nhàng: "Chuyện này cần phải tự hỏi bản thân mình."

Ung Trạch đặt ống nghe lên tai, một lúc sau mới nghe được âm thanh rầu rĩ truyền đến từ phía đối diện:

"Nhưng mà em không nghĩ ra..."

"Em không thông minh như anh hai và chị gái, em không biết mình muốn làm gì."

"Hai người họ đều rất giỏi, cũng có ước mơ thật lớn thật đẹp. Chị gái muốn trở thành nghệ sĩ vĩ cầm, anh trai muốn trở thành nhà khoa học. Bạn cùng bàn của em cũng chăm chỉ làm đề Olympic Toán học, cậu ấy muốn lấy được học bổng."

"Nhưng em không có bất kỳ sở thích nào, cũng không biết mình muốn trở thành người như thế nào."

Những ngón tay của U U bấu chặt vào thành cốc giấy, buồn bã nói:

"Tại sao mọi người đều lợi hại như vậy, đều biết mình muốn làm gì?"

U U không có bất kỳ lý tưởng cao cả nào.

Bé không thích học piano, chị gái và Đường Đường đều nói đến múa ba lê, bé chưa từng thử nhưng tạm thời cũng không có hứng thú.

Bé chỉ muốn mỗi ngày mọi người trong nhà đều thật vui vẻ, cùng nhau ăn thật ngon, cùng chơi đùa, cùng nhau chia sẻ niềm vui và nỗi buồn.

Chỉ vậy thôi, bé cũng đã thấy vô cùng, vô cùng thỏa mãn rồi.

Ung Trạch lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ đang nhăn nhó vì phiền não.

"Nếu em không biết, vậy hãy thử tất cả?"

Ung Trạch liệt kê cho bé:

"Học cưỡi ngựa, học múa ba lê, học piano..."

"Piano thì không được." U U vừa nghe thấy lời này, lập tức ngắt lời Ung Trạch: "Em cảm thấy piano cũng giống như toán học, em và chúng không có duyên với nhau."

Giọng điệu U U quá sắc bén, Ung Trạch có hơi buồn cười.

"Được rồi."

"Vậy thì... Bắt đầu từ học cưỡi ngựa xem sao?"

-----

Sau khi nghe U U nói muốn đăng ký vào lớp học cưỡi ngựa, mặc dù Úc Lan có kín đáo phê bình nhưng vẫn nhanh chóng thanh toán học phí của lớp học cưỡi ngựa và mua thiết bị cưỡi ngựa cho U U.

"Muốn đi học thì phải nghiêm túc, không được ham chơi nhất thời."

U U chột dạ gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau đến trường, trong lớp học, những ánh mắt lén lút quan sát U U ngày càng nhiều.

Tống Sở Hàm là một trong số ít những người thân thiết với U U trong lớp, bị mọi người nhất trí đẩy đến nghe ngóng tin tức từ U U...

"U U, hôm qua cậu thật sự tuột quần của Đàm Duệ lớp 1/3 à?"

Tống Sở Hàm cẩn thận hỏi, chờ U U phản bác.

Nhưng không ngờ đến, U U lại thản nhiên thừa nhận:

"Đúng vậy."

Những người khác trong lớp hít sâu một hơi, nhao nhao dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn bé gái ngoan ngoãn xinh đẹp này.

Có người thăm dò hỏi: "Cậu... Tại sao cậu muốn tuột quần cậu ấy?"

"Không phải tớ cố ý!" U U giải thích: "Tớ trượt patin không tốt, cậu ấy cứ nhất định phải trượt vòng vòng trước mặt tớ, một vòng rồi thêm một vòng ..."

U U quơ tay múa chân để diễn tả.

"Là do cậu ấy xoay vòng vòng làm tớ chóng mặt muốn ngất nên mới không cẩn thận té ngã, sơ ý kéo quần cậu ấy xuống."

U U nói rất sinh động khiến mọi người trong lớp cười vang, như thể bọn họ đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng hài hước đó.

Thấy mọi người đang cười nhạo Đàm Duệ, ngược lại U U có hơi xấu hổ:

"Cậu ấy... Cậu ấy cũng rất đáng thương, các cậu đừng cười cậu ấy..."

Bé khẽ nhíu mày, sốt ruột giải thích, giọng nói bé chìm nghỉm trong tiếng cười của mọi người.

Tống Sở Hàm nói: "U U, chắc chắn Đàm Duệ muốn bắt nạt cậu, cậu đừng mềm lòng như vậy."

Bạn nữ khác cũng phụ họa: "Đúng vậy! Cậu không cần sợ, sau này nếu cậu ta lại bắt nạt cậu hãy để mấy bạn con trai lớp chúng ta giúp cậu!"

Đám học sinh nam tiểu học tâm tính thành thật, cũng rất có nghĩa khí, nghe vậy sôi nổi vỗ vỗ ngực:

"Cậu cứ yên tâm, chúng tớ sẽ không để các bạn nữ trong lớp bị người lớp khác bắt nạt!"

Những cậu bé ảo tưởng sức mạnh kia vỗ lên bàn, lòng đầy căm phẫn, như thể người bị tụt quần và bị cười nhạo không phải Đàm Duệ mà là U U vậy.

Ở trong bầu không khí nhiệt huyết khó hiểu này, U U ngơ ngơ ngác ngác chớp chớp mắt nghĩ:

Bé cảm thấy hình như Đàm Duệ mới là nạn nhân mà nhỉ?

Tuy nhiên cũng vì chuyện này, các bạn học lớp 1/1 bất ngờ nâng cao tinh thần đoàn kết của cả lớp, mọi người nhất trí liệt U U vào danh sách đối tượng quan trọng cần bảo vệ của lớp, những người ở các lớp khác không thể dễ dàng tiếp cận.

Đặc biệt là Đàm Duệ đã rất nhiều lần muốn đến lớp tìm U U, suýt chút nữa thì bị đám học sinh nam trong lớp cầm chổi đuổi đánh.

Khương Đường nhìn thấy cảnh tượng này, hình tượng nhân vật phản diện của U U vốn đã nhạt dần trong tâm trí cô lại một lần nữa tăng mạnh.

Không đánh mà thắng, mượn đao giết người.

Quá tàn nhẫn, quá độc ác.

Tuy nhiên, dù trong lớp trăm phòng ngàn phòng nhưng sau khi tan học, đến giờ học lớp cưỡi ngựa thì vẫn không thể bảo vệ được.

Bởi vì Đàm Duệ không hẹn mà cũng rời khỏi lớp trượt patin, lại tiếp tục không hẹn mà cùng U U tham gia vào lớp học cưỡi ngựa.

"Sao lại là cậu!? Tại sao cậu lại học cùng lớp với tớ!"

Đàm Duệ hoàn toàn sụp đổ, hận không thể ném mũ giáp học cưỡi ngựa xuống mặt đất rồi khóc to.

Thấy vậy U U xấu hổ gãi đầu, ngập ngừng nói:

"Có lẽ giống như chị tớ nói, đây là duyên phận, không thể giải thích được?"

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Đàm Duệ, với cậu ta mà nói mối duyên phận này không hề tốt một chút nào.

Nhìn bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của Đàm Duệ, U U chột dạ an ủi cậu ta:

"Tớ biết là cậu sợ người khác chê cười mình, đổi lớp rồi, hẳn là sẽ không có ai biết, hơn nữa mọi người đều sẽ tập trung vào việc học, ngựa nhỏ lại rất đáng yêu. Tớ nói cho cậu biết, mối quan hệ giữa tớ và các động vật nhỏ rất tốt, tớ còn từng sờ sư tử..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net