Chương 116: Thành lập bang phái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Thật ra từ lúc nãy, Trì Hoán đã nhận ra U U.

Làn da của bé rất trắng, như một bóng đèn nhỏ trong đám người, rất bắt mắt, Trì Hoán đứng một bên nghe bé nói chuyện về sư tử với đám nhóc, dường như bé không biết đó là Ung Trạch.

Những đứa trẻ loài người đúng là dễ bị lừa.

Cậu không biết mối quan hệ giữa Ung Trạch và bé là gì, nhưng cậu cảm thấy so với cậu thì Ung Trạch đối xử với cô bé này tốt hơn nhiều.

Không thể phủ nhận rằng, người đã lớn lên từ nhỏ với Ung Trạch như Trì Hoán cũng thấy vô cùng ghen tị với điều này.

Nhưng mà ghen thì ghen, lúc nhìn thấy tên nhóc trông giống củ cải trắng mập mạp trong đám người đang có ý định ra tay, Trì Hoán vẫn rất có nghĩa khí giang hồ đứng ra ngăn cản.

"Tránh ra!" Củ cải trắng tức giận đến mức sắp biến thành củ cà rốt: "Anh buông tôi ra! Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ méc cô giáo! Méc ba tôi!!"

Hai loại vũ khí thần kỳ của học sinh tiểu học, không méc thầy cô thì cũng là méc phụ huynh.

Trì Hoán mười bốn tuổi đã rất cao rồi, dù cậu ngồi xổm xuống cũng có thể mặt đối mặt với Đổng Gia Hữu.

Tóc của cậu hơi dài, những sợi tóc tán loạn như đang giơ nanh múa vuốt, còn có một vài chỗ được nhuộm đỏ, vốn là chiếc áo sơ mi nghiêm túc cũng bị cậu xắn tay áo lên tới khuỷu tay, lộ ra một vài hình xăm heo Peppa xiêu xiêu vẹo vẹo trên cánh tay.

Cách ăn mặc toàn thân vô cùng ra dáng của dân anh chị, nhưng cậu lại có một khuôn mặt mi thanh mục tú, cho nên không có chút dáng vẻ nào của xã hội đen, vì vậy lần đầu tiên U U nhìn thấy cậu thì bé một chút cũng không sợ hãi, trái lại còn cảm thấy cậu đẹp trai lạ thường.

Tuy nhiên, khi cậu mở miệng thì...

"Nhóc con, chơi thì chơi mà nháo thì nháo, đừng có nói đùa với anh Trì đây, nhóc mà thô lỗ như vậy, tôi sẽ chỉ bị thương nhưng nhóc thì sẽ bỏ mạng đó!"

U U: ?

Bé thẫn thờ nhìn thiếu niên trước mặt.

Sao lúc im lặng và lúc nói chuyện anh trai này lại như hai người khác nhau vậy?

Đứng ở bên cạnh, Khương Đường cũng sửng sốt, cậu thanh niên này nhìn vẻ ngoài thì thanh tú trong sáng, sao vừa mở miệng ra lại như một tên nhóc thế này?

Tuy rằng câu nói học theo người ta của tên nhóc này không thể dọa sợ người bình thường như Khương Đường, nhưng lại khiến đứa nhỏ chưa trải sự đời sợ tới mức nuốt nước bọt:

"Tôi, tôi không có bắt nạt cậu ấy! Anh nhìn lầm rồi! Tôi không muốn so đo với anh!"

Trì Hoán nắm lấy bàn tay cậu ta lắc lư:

"Không bắt nạt cô bé? Vậy nhóc dơ tay ra làm gì? Xoa vai đấm chân cho người ta à?"

Bên ngoài thì sợ bên trong thì tức giận, nhưng cậu ta không có can đảm trút giận lên anh trai xã hội đen này, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Đàm Duệ.

"Tôi thấy quai cặp của cậu ấy bị xoắn lại, tôi, tôi giúp cậu ấy sửa lại một chút, không được sao? Phạm pháp à?"

Đổng Gia Hữu nguỵ biện.

Trì Hoán cũng là một anh trai xã hội đen không thích giảng đạo lí:

"Vậy nhóc làm đi, tôi nhìn, làm đi."

Trì Hoán buông tay cậu ta ra , ngồi xổm bên cạnh nhìn xem cậu ta làm sao để sửa lại quai cặp sách cho U U.

Đàm Duệ và những bạn nhỏ khác cũng tò mò vây xem.

Trước mắt bao người, Đổng Gia Hữu vừa nãy còn kiêu căng ngạo mạn, lúc này lại đỏ mặt, rất có dáng vẻ không thể xuống đài được.

Dù sao thì lúc nãy U U đã mắng cậu ta xấu xí.

Nhưng mà, học sinh tiểu học mới năm, sáu tuổi luôn có một sự sợ hãi bẩm sinh trước học sinh trung học mười mấy tuổi, tuy rằng Trì Hoán không phải là một đại ca xã hội đen điển hình, nhưng sự áp chế về tuổi tác cũng làm cậu ta không dám ho he gì.

U U chớp chớp mắt, nhìn Đổng Gia Hữu mang theo vẻ mặt nhục nhã vươn tay giúp bé kéo thẳng dây cặp trên vai, sau đó quay đầu đẩy đám người ra lập tức bỏ chạy.

Vừa chạy vừa quay đầu lại hét lên:

"Chờ đó Đàm Duệ! Tao về nhà méc ba, mày và bọn xã hội đen cùng nhau bắt nạt tao!"

Cậu ta không dám quát U U, chỉ dám bóp quả hồng mềm Đàm Duệ kia.

Nhìn bóng lưng củ cải trắng mập mạp đã chạy xa, Trì Hoán vẫn đang ngồi xổm có chút đắc ý hừ nhẹ một tiếng.

Dường như cậu rất hài lòng với cách gọi "xã hội đen" này của Đổng Gia Hữu.

Nghĩ đến đây Trì Hoán có chút bất mãn vuốt vuốt tóc, nếu không phải do Ung Trạch trông chừng thì cậu đã sớm nhuộm cả đầu thành màu đỏ rồi.

Nếu như có thể thắt toàn bộ tóc thành những bím nhỏ*, chết tiệt! Cậu sẽ càng đẹp trai hơn!

*Kiểu tóc dreadlocks.

Trì Hoán đang ngẩn ngơ thì chợt nghe bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của một cô bé:

"Anh ơi... Anh biết em sao?"

Cô gái nhỏ tò mò nhìn cậu, hình như vẫn chưa hiểu rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Trì Hoán vừa định nói: "Tất nhiên anh biết em, nhóc còn nợ anh một gói kẹo dẻo đây này", nhưng cậu đã kịp thời dừng lại, nhớ lại bây giờ bản thân cậu đã biến thành hình người, không còn là trạng thái với hình dáng nguyên bản dùng để đóng vai dễ thương kiếm tiền.

"Khụ..." Trì Hoán cọ cọ mũi: "Không quen biết, nhưng anh biết em, em là bạn của Ung Trạch mà."

U U vừa nghe đến tên Ung Trạch, sự tín nhiệm với Trì Hoán lập tức tăng lên.

"Thì ra anh là bạn của anh Ung Trạch ạ!"

Đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời, nở nụ cười ngọt ngào.

Trì Hoán dơ ngón cái về phía bé: "Đúng vậy, Ung Trạch là anh trai của anh!"

Là chúa sơn lâm chỉ huy tất cả yêu quái xuất hiện trong rừng rậm, ở một mức độ nào đó thì Trì Hoán gọi Ung Trạch là anh trai thật ra cũng rất hợp lý.

"Sao hôm nay anh Ung Trạch không có ở đây ạ, em còn nghĩ rằng anh ấy cũng sẽ đến."

"Ồ, hình như hôm nay anh Ung Trạch có việc phải làm, có thể sẽ đến trễ, anh giúp anh ấy xem xét hiện trường trước."

"Oa" Tuy rằng không hiểu xem xét hiện trường là cái gì, nhưng U U vẫn cổ vũ nói: "Thảo nào anh lại giỏi như thế."

"Hừ, cũng tàm tạm."

Trì Hoán cứ thế ngồi xổm xuống, anh một câu em một câu nói chuyện với U U, với một thân kỹ năng nịnh hót bẩm sinh của mình, chỉ qua vài ba câu, cậu thiếu niên hay ảo tưởng kia đã bị bé dỗ thành một người ngoan ngoãn.

Nhưng mà, Đàm Duệ ở bên cạnh càng nghe lại càng cảm thấy hình như anh trai của người thiếu niên này rất lợi hại.

Với sự phát huy trí tưởng tượng của trẻ con, trong đầu Đàm Duệ dễ dàng hiện ra một vị đàn anh là đại ca đi mây về gió, có vô số đàn em, một khi đám đàn em bị bắt nạt, chắc chắn đại ca sẽ dẫn người đi báo thù cho đàn em.

Sau khi thấy Trì Hoán ép anh trai mình phải rời đi, trong lòng Đàm Duệ lập tức dao động.

Không biết vị đại ca này còn thu nhận đàn em hay không, nhóc rất sẵn lòng cùng anh ấy bái Quan Công*!

* Quan Công: Ông là nhân vật lịch sử Trung Quốc được biết đến nhiều nhất trong khu vực Đông Nam Á. Dân gian xem ông là một biểu tượng của tính hào hiệp, trượng nghĩa và trung thành, luôn chống lại kẻ ác và sẵn sàng bảo vệ những người bị áp bức.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Khương Đường lại khác biệt một trời một vực với cậu ta, dựa vào tinh thần của thiếu niên có hình xăm heo Peppa trước mặt, dù có nghĩ thế nào thì bọn họ cũng giống như đám người hoành hành ngang ngược, không chuyện ác nào không làm, một băng đảng xã hội đen sẽ có cái đầu được nhuộm đủ loại màu sắc.

Mà Ung Trạch trong miệng bọn họ chính là đại ca cầm đầu băng đảng, tất nhiên sẽ là người có cái đầu được nhuộm với màu sắc rực rỡ nhất đám, là phi chủ lưu* trong đám người, có lẽ còn mặc quần bó, mang giày đinh, trên tay toàn là hình xăm.

*Phi chủ lưu là những người được xem như dân anh chị, bàng quan với xã hội, thích sống ảo, chơi game các kiểu, tóc tai nhuộm màu lòe loẹt, quần áo thì hoa hòe hoa sói.

Nghĩ đến đây, Khương Đường thật sự có chút lo lắng cho U U, phạm vi bạn bè của bé, có phải là rộng quá mức rồi không?

Trì Hoán trò chuyện với U U vô cùng vui vẻ, cậu quyết định đưa U U và các bạn nhỏ đến khu vực mới được xây dựng để xem gấu túi koala.

"Nhưng mà lúc nãy chúng em vừa mới đến, gấu túi đang ngủ..."

"Không sao, anh giúp em đánh thức bọn chúng. Chúng nó ngủ cả ngày, có khách tới cũng ngủ, đúng là nằm không mà cũng lấy được tiền lương, anh không thích chúng nó từ lâu rồi..."

Khi Trì Hoán biến thành một chú gấu mèo chính là cẩn thận tỏ vẻ dễ thương, giúp sở thú thu hút không ít du khách, thế mà cũng không thấy Ung Trạch thêm tiền cho cậu.

Tại sao mấy con gấu túi này chỉ ngủ thôi mà cũng có tiền?

"Dậy dậy dậy dậy, làm việc, tiếp khách đi, đừng ngủ nữa..."

Khương Đường nhìn biển báo bên cạnh tấm kính "Không đập vào kính", sau đó lại nhìn Trì Hoán đang mặc bộ đồng phục nhân viên sở thú.

Sở thú thế mà lại không bị đóng cửa bởi loại nhân viên kiểu này, đúng là quá may mắn.

Đám gấu túi bị Trì Hoán đánh thức, từng con từng con lười biếng nằm trên cây, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của chúng hiện lên một tia khinh thường, sau khi nghe Trì Hoán gọi vài lần, nhanh chóng đi tới chỗ xa hơn, tiếp tục nằm.

Trì Hoán tức giận muốn chết: "Mấy người quá lười biếng! Tôi muốn báo cáo! Trừ tiền lương của mấy người!"

Một chú gấu túi nhỏ đang nằm sấp nghe thấy lời nói này thì khẽ ngẩng đầu lên, quay khuôn mặt nhỏ về phía U U, nhìn các bạn nhỏ với khuôn mặt vừa vô tội vừa đáng yêu.

U U: "A a a a... Đáng yêu quá! Koala đáng yêu quá đi!!"

Đàm Duệ: "Oa a a... Nó động đậy kìa! Thật dễ thương, thật đáng yêu!!"

Mười giây sau, công việc kinh doanh đã kết thúc, gấu túi tiếp tục dựa vào nhánh cây tiếp tục ngủ.

Trì Hoán: Fuck, như vậy thì cậu cũng làm được???

Hiển nhiên, các bạn nhỏ đều không cảm thấy đám gấu túi lười biếng tại nơi làm việc là chuyện đáng xấu hổ, có lẽ bởi vì chúng dễ thương nên muốn làm gì cũng được.

Khi đến giờ ăn trưa, giáo viên phụ trách vừa thổi còi, Trì Hoán cũng nhanh chóng phụ giúp phát bữa trưa hôm nay cho các bạn nhỏ.

Vốn dĩ, đám người Trì Hoán có thể đến nhà ăn nhân viên của sở thú, nhưng cậu lại thích nói chuyện với U U nên cũng cầm theo phần cơm hộp của mình đi qua chen chúc ngồi vào bàn nhỏ của U U.

"Anh Trì Hoán, tại sao anh lại đến sở thú làm bán thời gian vậy ạ?"

"Để kiếm tiền!"

"Kiếm tiền làm gì ạ?"

Trì Hoán mỉm cười bí ẩn, lộ ra cánh tay được dán đầy hình xăm heo Peppa.

"Thấy cái này không?"

U U thành thật gật đầu: "Rất nhiều Peppa."

"Chờ đến khi anh dành dụm đủ tiền tiêu vặt cho ba năm cấp hai, anh sẽ không cần đến sở thú làm việc nữa. Sau đó, anh có thể đi xăm hình thật. Anh muốn xăm cả cánh tay! Chắc chắn rất ngầu!"

U U duỗi ngón tay nhỏ ra, sờ sờ vào heo Peppa trên cánh tay của Trì Hoán.

"Ui, phai màu rồi."

Trì Hoán ngượng ngùng tự bào chữa:

"Mặc, mặc dù bây giờ là giả, nhưng chờ anh tiết kiệm đủ tiền, chắc chắn anh sẽ lập tức đi xăm thật!"

Tất cả là do Ung Trạch!

Tại anh ấy không chịu hoàn thành thủ tục mua sắm trực tuyến cho cậu, hại cậu chỉ có tiền mặt, vì vậy chỉ có thể đến cửa hàng bên ngoài trường mua một ít hình xăm dán lên cho đỡ thèm.

Nếu được lựa chọn, cậu sẽ không thèm dán hình heo Peppa đâu!

U U lại dơ tay sờ sờ một nhúm tóc đỏ trên đầu Trì Hoán, mở tay ra nhìn:

"Ồ, cái này cũng bị phai màu."

Tất nhiên, thuốc nhuộm tóc dùng một lần thì sẽ phai màu.

Trì Hoán nắm cổ áo U U đang sờ tóc cậu xách qua một bên.

"Đừng sờ nữa, anh nói cho em biết, thời tiết nóng bức nên tâm trạng anh rất nóng nảy, anh không cười cho nên em cũng đừng có phá."

Khóe miệng Khương Đường giật giật khi nghe câu nói của tên nhóc này.

Lớn lên đẹp trai thanh tú, nhưng tiếc là một tên nhóc nghèo kiết xác.

Đàm Duệ cũng phụ hoạ:

"U U, cậu đừng sờ lung tung. Lỡ làm rối tóc của anh Trì Hoán thì phải làm sao? Anh Trì Hoán, anh có muốn ăn đồ ăn vặt không? Trong cặp em có nhiều thứ lắm?"

Trì Hoán: "Em là bạn nhỏ rất biết cách làm người đấy, không cần những món ăn vặt khác, em có kẹo dẻo không?"

Đàm Duệ đã biến thành chân chó, trả lời:

"Không có, nhưng em có thể đi mua!"

"Được." Trì Hoán tiêu tiền của bạn nhỏ mà không hề cảm thấy xấu hổ, sảng khoái vẫy vẫy tay: "Vậy em đi đi!"

"Dạ!"

Đàm Duệ cũng sảng khoái dùng không ít tiền tiêu vặt, ngoài kẹo dẻo ra còn mua thêm rất nhiều đồ ăn vặt khác, đặt tất cả lên bàn, hào phóng chia sẻ cho mọi người.

Cậu nhóc còn rất ân cần hỏi: "Hôm nay anh Ung Trạch có đến không ạ? Chiều nay anh ấy sẽ đến ạ?"

Trì Hoán thắc mắc: "Sẽ đến, em hỏi anh ấy làm gì?"

Đàm Duệ ngượng ngùng nói: "Không biết đại ca còn thu nhận đàn em không. Anh Trì Hoán, anh nhìn xem em có thể gia nhập cùng các anh không. Em cũng muốn lợi hại như các anh!"

Tuy rằng U U không biết nhóc ta muốn gia nhập vào cái gì, nhưng bé rất thích náo nhiệt, nghe vậy cũng giơ tay:

"Em cũng muốn, em cũng muốn! Em cũng muốn gia nhập!"

Lúc này trong lòng Trì Hoán tràn đầy nghĩa khí giang hồ với ước mơ trở thành đại ca xã hội đen, cậu hết sức phấn khích nhìn vẻ mặt tràn đầy nghị lực của hai đứa nhóc lại có cảm giác như đang chiêu mộ đàn em, chuẩn bị thành lập một băng đảng.

Vì vậy, cậu đập bàn một cái...

"Được!"

"Nếu vậy thì trước khi Ung Trạch đến, chúng ta hãy đặt tên cho bang phái của chúng ta trước đi!"

27.1.2022 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net