Chương 119: Thiên vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Tuy rằng sau khi vào tiểu học U U tự cảm thấy bé đã không còn là một bạn nhỏ học mẫu giáo nữa, đã ít khóc hơn rất nhiều, nhưng dù sao thì bé cũng được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.

Loại chuyện lăn lộn làm nũng và mách lẻo này bé có thể dễ dàng hạ bút thành văn, hoàn toàn không có bất kỳ rào cản tâm lý nào.

Nước mắt giàn giụa trên mi, bé vừa khóc vừa run rẩy:

"Mu bàn tay của em chắc là đã sưng lên rồi... Có phải rất xấu không... Liệu nó có biến thành giò heo không, hu hu hu..."

Ung Trạch liếc nhìn bàn tay nhỏ bé múp míp của cô gái nhỏ, không đến nỗi sưng tấy lên như móng heo, dấu tay của Trì Hoán cũng đã nhạt, nhưng làn da của trẻ con quá mỏng cho nên còn chút đỏ, nhìn qua cũng thật đáng thương.

Trì Hoán bị dọa sợ đến mức lắp bắp nói: "Em ... Em thật gian xảo! Nào có nghiêm trọng như vậy chứ! Ung Trạch đến trễ, ngay cả dấu đỏ trên mu bàn tay em cũng đã mờ đi rồi... Có phải em, em, em chơi không nổi đúng không!"

Trì Hoán vừa rồi còn mang dáng vẻ của anh trai giang hồ xăm trổ đầy mình lập tức nhảy cẫng lên, vội vàng minh oan cho chính mình.

U U không hề có lý nhưng lại hùng hồn, được Ung Trạch ôm nên không chút sợ hãi cãi lại:

"Đúng vậy, em không chơi nổi! Nên muốn méc anh Ung Trạch đó! Lêu lêu lêu!"

Nghe xong, Đàm Duệ và Khương Đường kinh ngạc nhìn về phía Ung Trạch, lúc này đã hiểu rõ, cậu chính là vị đại ca mà Trì Hoán nói tới.

Sao Trì Hoán lại gọi một người thiếu niên đẹp trai thế này là đại ca?

Người thiếu niên đang ôm U U có vóc dáng cao hơn so với nhiều người trưởng thành, có điều khuôn mặt cậu lại quá non nớt, vẫn chưa mất đi nét ngây ngô của trẻ con, nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi Trì Hoán.

Nhưng mà khí chất của hai người lại khác nhau như trời với đất, so với Trì Hoán có chỉ số thông minh như học sinh tiểu học thì người thiếu niên này lại có đôi mắt lạnh như tuyết, mày kiếm mắt sáng, đẹp đến mức tản ra hào quang.

Nói tóm lại, hoàn toàn khác với tưởng tượng của bọn họ lúc nãy, một vị đại ca xã hội đen trên cánh tay toàn là hình xăm.

U U vẫn ôm chặt Ung Trạch giống như một con gấu koala, cậu cũng không thả bé xuống, cho dù trên người có thêm một cục nợ nhưng cậu vẫn thong dong đi tới, ngồi xuống đối diện Trì Hoán.

"U U thua rồi, tôi sẽ chơi thay bé, bắt đầu đi."

Lưng Trì Hoán toát mồ hôi lạnh: "Cái này... Không cần đâu, bọn tôi chơi cái này chỉ để tranh chức hội phó, anh đã là hội trưởng rồi cho nên anh không cần phải tham gia..."

Ung Trạch: "Hội trưởng gì cơ?"

"Chính là hội trưởng Thanh Long Hội!

Đối với thắc mắc của hội trưởng Thanh Long Hội, là một đàn em mới nhậm chức, Đàm Duệ vô cùng tích cực trả lời.

"Bang phái của chúng ta vừa mới thành lập hôm nay! Anh chính là anh Ung Trạch mà anh Trì Hoàn nói đến đúng không ạ? À không, em nên gọi anh là đại ca! Báo cáo đại ca! Ba người bọn em đang tranh giành chức hội phó Thanh Long Hội!"

Ung Trạch: "..."

Chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chủ ý ngu ngốc này chỉ có thể là do Trì Hoán nghĩ ra.

Cậu cũng không bày tỏ ý kiến với chuyện này, chỉ nói:

"Cho dù cậu thắng, với tư cách là một hội trưởng tôi cũng nên kiểm tra cậu một chút, cậu thấy sao?"

Trì Hoán nghe vậy cũng thấy có lý, đúng là làm đại ca thì cũng phải kiểm tra năng lực của đàn em một chút.

Đúng vậy, đó mới là xã hội đen chân chính.

Trì Hoán xắn tay áo lên, vô cùng hiên ngang giơ tay ra, chính trực nói:

"Bắt đầu thôi! Tôi nhất định sẽ khiến anh đồng ý nhận tôi làm trợ thủ đắc lực, là cánh tay trái tay phải của anh!"

"..."

Tên nhóc này đã xem mấy thứ lộn xộn linh tinh gì vậy.

Ung Trạch không nói thêm, chỉ im lặng đặt tay mình phía dưới bàn tay Trì Hoán, sau đó...

Bang!

"Đau...!"

Một âm thanh gọn gàng vang lên.

Trì Hoán hoàn toàn không thấy rõ động tác của Ung Trạch, hít một hơi thật sâu rồi lập tức thu tay về.

Đỏ rồi.

Bốn dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Trì Hoán phẫn nộ nói: "Ung Trạch! Tôi và anh là bạn lớn lên từ nhỏ đó! Sao anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy!"

Ung Trạch mặt không đổi sắc: "Trong bang phái không nói đến tư tình, chỉ nói quy củ, bộ phim 'Người trong giang hồ'* mà đã cậu từng xem không phải đã nói cho cậu biết điều này sao?"

* Người trong giang hồ (Young And Dangerous) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996.

?

Khương Đường nhìn Ung Trạch từ trên xuống dưới, bất kể cô nhìn như thế nào đều cảm thấy Ung Trạch là một người bình thường, làm sao mà ngay cả cậu cũng bị lây nhiễm biến thành một tên nhóc tâm thần rồi?

Tất nhiên Ung Trạch không hề bị lây bệnh, nhưng đôi khi đối phó với tên ngốc thì phải hạ chỉ số IQ của mình xuống, dùng logic của kẻ ngốc thì mới có thể đánh bại tên ngốc kia.

Chỉ số thông minh của Trì Hoán quá thấp, chỉ hai ba câu đã bị Ung Trạch lừa vào tròng, cắn răng nói:

"Vậy được! Tiếp tục đi! Tôi là người rất có quy củ!"

Trì Hoán hoàn toàn rơi vào bẫy, cam tâm tình nguyện đưa tay ra, sau đó...

Cậu bị đánh đến mức lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhảy dựng lên.

Cuối cùng thì mạch não vốn chạy chậm của Trì Hoán cũng bị cái đánh này làm cho nó trở nên nhạy bén, cậu trừng mắt nhìn Ung Trạch:

"Có phải anh cố ý lừa tôi mắc bẫy đúng không?"

Ung Trạch nghiêm túc nói dối: "Nhìn cậu cũng không phải là người có thể giữ được bình tĩnh, xem ra cậu không thích hợp với vị trí này, vị trí hội phó kia vẫn nên giao cho..."

Vẫn đang được cậu ôm, đôi mắt U U bừng sáng.

"Vậy thì giao cho em đi."

Nghe giọng điệu bình đạm của Ung Trạch, Trì Hoán không thể tin được lập tức phản đối:

"Ung Trạch, anh cũng quá thiên vị rồi đó!"

Ung Trạch, người đang trắng trợn lấy việc công làm việc tư kia vô cùng thản nhiên, cũng không thèm để ý tới lời phản kháng của Trì Hoán.

"Tôi còn chưa nói xong."

Cậu buông U U từ trên người xuống, đặt cô ngồi sang một bên.

"Tôi cảm thấy cái tên Thanh Long Hội này có hơi thở xã hội đen quá nặng nề, là hội trưởng nên tôi có quyền đổi tên nhỉ?"

Tất nhiên là Đàm Duệ và U U ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Đàm Duệ: "Tất nhiên có thể!"

U U: "Em nghe lời anh!"

Ngược lại, Trì Hoán khoanh tay ôm ngực, chính là dáng vẻ tức giận chưa tan, chờ người khác đến dỗ dành.

Ung Trạch nghe vậy thì tiếp tục nói:

"Nếu như vậy thì chúng ta hãy đổi thành 'Tổ học tập Thanh Long' đi. Mọi người nên học tập chăm chỉ, cùng nhau tiến bộ. U U làm hội phó, có thể giúp đỡ loại học sinh yếu như Trì Hoán, đừng để cậu ta bị gọi phụ huynh vì xếp hạng cuối của lớp, được không?

Trì Hoán: "..."

U U: "Được ạ...!"

Bé không hề cảm thấy có điều gì sai khi đổi Thanh Long Hội thành Tổ học tập Thanh Long, dù sao thì bé cũng là hội phó, là người giúp đỡ cho anh Ung Trạch .

Chỉ có mỗi Trì Hoán tức giận.

"Tại sao lại đổi thành tổ học tập? Tại sao tôi lại trở thành học sinh yếu rồi? Ung Trạch, thế mà anh lại dùng một kẻ ngốc mới lên lớp một để làm nhục tôi, anh có còn lương tâm không vậy!"

U U nhảy dựng lên: "U U không phải kẻ ngốc! Anh mới là đồ ngốc! Anh trai và chị gái của em rất thông minh! Thông minh hơn anh nhiều!"

"Anh không ngốc! Em mới là đồ ngốc!"

"Bắn ngược, bắn ngược, bắn ngược!"

"Bắn ngược không có hiệu lực! Ha ha! Thật là ngu ngốc!"

"Anh Ung Trạch, anh ấy mắng em!"

Sau khi hai học sinh tiểu học cãi nhau theo kiểu không có chút dinh dưỡng nào, U U lại dùng kỹ năng siêu cấp của mình chính là méc người lớn.

Ung Trạch: "Chơi trò đập tay một lần nữa hoặc là trừ lương ngày hôm nay, cậu chọn một cái đi."

Trì Hoán: QAQ

U U giành được chiến thắng, nhảy nhót đi tới bên cạnh Khương Đường, dáng vẻ khoe khoang: "Hừ hừ! Anh Trì Hoán mới là đồ ngốc, tớ siêu lợi hại luôn ~"

Khương Đường nhìn U U ngồi bên cạnh mình tự đắc lắc lư chân nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy có chút ghen tị.

Để có thể đúng lý hợp tình đi làm nũng với người khác, thật ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Càng bất ngờ hơn là dù cô biết rằng U U cậy sủng sinh kiêu này, sau khi lớn lên sẽ trở thành một Cố U U mà cô quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn bé ỷ thế hiếp người vậy mà cô lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào.

Thật giống như bé gái như bé thì nên được nuông chiều từ khi sinh ra, không nên chịu bất cứ ủy khuất nào.

U U vẫn còn đang lẩm bẩm: "Sau này tớ chính là Thanh Long Hội... À không, tớ là hội phó của Tổ học tập Thanh Long, anh Trì Hoán đã nói nếu chúng ta đi trên con đường này, ngoài việc có nghĩa khí thì còn phải nhớ cả chuyện quan trọng nhất của hội nữa!"

Bé dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Khương Đường.

"Đường Đường, cậu gia nhập vào tổ của chúng ta sẽ không có hại gì đâu, sau này tớ sẽ thu phí bảo kê của người ta để nuôi cậu!"

Khương Đường: "Cậu vẫn nên quên hết những lời mà anh ta đã nói với cậu đi."

Ngừng một chút, Khương Đường ngập ngừng nói: "Tại sao... Cậu lại đề cử sở thú này cho thầy hiệu trưởng?"

U U chớp chớp mắt.

"Chắc là cậu... Đã đến rất nhiều lần rồi... So với sở thú thì những nơi khác chắc chắn sẽ thú vị hơn nhỉ?"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Đường dường như có chút nghi ngờ.

Lòng tốt của U U đối với cô cũng quá mức thuần khiết, dựa trên kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm của mình, cô nghĩ hoài mà vẫn không thể hiểu tại sao bé lại làm như vậy.

Kết bạn với cô cũng chẳng thu được lợi ích gì, cô không có người bố làm ngoại giao như những bạn học khác, cũng không có mẹ là họa sĩ, lại càng không có gia thế là tập đoàn tài chính như Đổng Gia Hữu.

Khi học cấp ba, các bạn trong lớp cũng thuận theo tự nhiên mà chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau, những người đi xe buýt đến trường, những người được bố mẹ đến đón, những người có tài xế riêng đưa đón, nhóm nào chơi theo nhóm đó, ranh giới rõ ràng.

Kiếp trước, cho dù có cơ duyên chuyện sợi dây buộc tóc kia nhưng Khương Đường cũng chưa từng nghĩ đến việc có thể làm bạn với Cố U U.

Thế giới này vốn đã được phân chia giai cấp bởi một sợi dây vô hình, mọi người đều được đặt vào đúng vị trí của mình, đã được sắp xếp để kết bạn với những loại người nào, sẽ làm ngành nghề nào, trải qua loại cuộc sống như thế nào.

Cố U U không nên bởi vì nghĩ cho cô nên mới chọn một sở thú mà bình thường bé có thể đến bất kỳ lúc nào.

Nghiêng đầu nhìn qua khuôn mặt của U U, đôi đồng tử đen láy trong veo phản chiếu một bên mặt của Khương Đường.

Bỗng nhiên, bé tiến lại gần, từ đầu tới cuối đều mỉm cười, chăm chú nhìn cô nói:

"Tớ không biết những nơi khác có thú vị không, nhưng cùng bạn tốt đi đến cùng một nơi thì sẽ rất thú vị đó."

Khương Đường kinh ngạc nhìn bé.

Nhìn vào ánh mắt giống như được ánh nắng chiếu vào của bé, trong vắt như nước suối.

Vừa thấu hiểu lại vừa dịu dàng.

-----

Sở thú động vật nhỏ rất lớn, đến tận trưa bọn họ chỉ mới tham quan được một nửa.

Mà nửa còn lại, hình như Trì Hoán và Ung Trạch rất bận nên không có thời gian để cùng đi với nhóm của U U.

"Buổi tối, trường em muốn chuẩn bị tiệc lửa trại ở trung tâm quảng trường này, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ, bọn anh phải qua đó giúp đỡ một chút."

Ung Trạch sờ đầu U U.

"Cùng bạn bè chơi vui vẻ nhé, nếu như muốn ăn cái gì thì cứ đến quầy bán quà vặt nói tên của anh là được."

Thật ra trong lòng U U vẫn muốn Ung Trạch cùng đi với mình, nhưng bé biết rằng Ung Trạch còn có chuyện của cậu, cho nên bé cũng không cố tình làm nũng không buông.

Bé chỉ hỏi: "Vậy buổi tiệc tối nay anh sẽ đến chơi với bọn em chứ?"

Ung Trạch gật đầu đồng ý.

Sau khi nhận được câu trả lời U U mới nắm tay Khương Đường, thảo luận với Đàm Duệ để chuẩn bị đi đến một khu khác mà bọn họ chưa đến.

U U: "Thật ra, tớ còn muốn đi xem anh sư tử, anh sư tử thật sự có thể kêu meo meo sao? Tớ cũng muốn nghe anh sư tử kêu meo meo."

U U không biết đó là lời nói khoác lác của Đổng Gia Hữu, bé rất dễ bị lừa, người khác nói gì cũng tin, còn cho rằng sư tử thật sự sẽ kêu meo meo.

Đàm Duệ: "Hừm, tớ lại muốn xem gấu trúc hơn, năm ngoái trên tin tức đã nói có hai con gấu trúc nhỏ được sinh ra ở đây đó, tớ muốn xem gấu trúc nhỏ!"

U U: "Đường Đường, còn cậu thì sao?"

Khương Đường: "Tớ muốn... Đi xem gấu trúc đi."

U U liếc mắt, kéo cánh tay Khương Đường làm nũng:

"Đường Đường, có phải cậu cũng rất thích gấu trúc đúng không! Cậu không thể giống như chị gái, thích gấu trúc hơn thích tớ! Tớ, tớ cũng có thể tỏ ra đáng yêu!"

Khương Đường: Người bình thường sẽ tranh giành tình cảm với gấu trúc sao?

Thấy cô không trả lời, U U vô cùng bất an hỏi:

"Đường Đường, cậu nói đi! Nếu tớ và gấu trúc cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai trước?"

Đàm Duệ giành trả lời: "Cứu gấu trúc trước! Gấu trúc là quốc bảo! Rất đáng yêu!"

U U như bị sét đánh, hoảng sợ đến mức ngả người ra phía sau.

Quả nhiên!

Gấu trúc chính là kẻ thù truyền kiếp của bé!

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương bị cho ra rìa của U U, trong lòng Khương Đường bật cười, vừa định an ủi U U, cô chợt nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc thoáng qua.

Là Đổng Gia Hữu.

Và thêm rất nhiều... người khác nữa.

30/1/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net