Chương 127: Đừng chọc vào nhà họ Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Ung Trạch rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa:

"Năm sau Trì Hoán sẽ lên cấp ba. Bố cậu ấy nhờ tôi tìm giúp một gia sư giỏi, em cũng không cần dạy cậu ấy trở nên giỏi hơn, chỉ cần có thể lên lớp là được. Tôi sẽ trừ tiền tiêu vặt của cậu ấy để trả học phí cho em, sẽ không thấp hơn tiền lương gia sư trên thị trường, em có muốn suy nghĩ một chút không?"

Thẩm Tịch Xuyên có chút ngoài ý muốn.

Trì Hoán càng sửng sốt, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Không, không cần... Mặc dù trước đây tôi đã từ chối vài người gia sư mà anh tìm đến! Nhưng mà! Học sinh tiểu học thì hơi quá đáng rồi đấy!! Tôi không muốn mất mặt đâu???"

Ung Trạch nhàn nhạt liếc cậu:

"Vậy cậu ở lại lớp thì có mặt mũi lắm sao?"

Trì Hoán: Học tra hèn mọn không thể phản bác.

Thẩm Tịch Xuyên cũng không đồng ý ngay, Trì Hoán còn muốn tranh luận với Ung Trạch tại sao phải trừ tiền học phí vào tiền tiêu vặt của cậu thì bỗng nhiên thấy một mỹ nữ từ bên ngoài bước vào.

"Duệ Duệ..."

"Mẹ!"

Trong lòng Đàm Duệ thấp thỏm lo âu, lúc nhìn thấy mẹ đến, rốt cuộc không nhịn được òa lên khóc rồi nhào vào lòng mẹ.

Nhìn qua mẹ của Đàm Duệ cũng trạc tuổi Úc Lan, tóc xõa bồng bềnh, khuôn mặt mềm mại dịu dàng, là một người phụ nữ xinh đẹp.

Bà nhìn khóe môi bầm tím của Đàm Duệ, đau lòng tới mức chau mày, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên nước mắt.

Khi Đổng Gia Hữu nhìn thấy bà, cậu ta lập tức cảm thấy khủng hoảng, nắm chặt góc áo cha Đổng, vốn dĩ đã ngừng khóc nhưng lúc này lại cố ý khóc lớn để thu hút sự chú ý.

"Thư Nhã..."

Cha Đổng thấy vợ đến, quên cả việc cãi nhau với đám người Cố Khải Châu, đi về phía hai mẹ con.

"Vết thương của con là do ai đánh?"

Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng, không có chút khí thế nào, thoạt nhìn có vẻ là người chưa từng lớn tiếng với ai.

Tuy nhiên, khi ôm con, ánh mắt bà lại kiên định hơn bao giờ hết.

Đổng Gia Hữu đứng phía sau liên tục kéo góc áo của cha Đổng không cho ông đi qua nhưng ông ta vẫn bước tới ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi:

"Đều là do đám thiếu niên hư hỏng kia đánh. Cũng may không có việc gì lớn, vết thương này dưỡng hai ngày là tốt lên thôi..."

Với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, bà Đàm hỏi:

"Tại sao bọn họ lại đánh Duệ Duệ? Duệ Duệ, con biết bọn họ không? Con có thù oán gì với bọn họ à?"

Đàm Duệ ôm mẹ, liên tục lắc đầu.

Cha Đổng ngượng ngùng, lúng túng giải thích: "Là Gia Hữu... Gia Hữu nhất thời hồ đồ... Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nó chưa hoàn toàn tiếp nhận đứa em trai này..."

"Không thể chấp nhận cũng không sao." Bà Đàm lau nước mắt, ôn tồn nói: "Em đã sớm nói qua rồi, nếu nó không thích mẹ con em thì chúng em có thể dọn đi, không làm chướng mắt con trai anh."

"Em đang nói gì vậy? Hiện tại chúng ta đã kết hôn, đã là người một nhà..."

Đổng Gia Hữu nghiến răng nghiến lợi, ngẩng cao đầu mắng:

"Ai là người một nhà với bà ta! Bà ta là hồ ly tinh! Chính là người đàn bà xấu xa!"

Cha Đổng cao giọng: "Gia Hữu!"

Sau khi bị bố quát, Đổng Gia Hữu im lặng, ôm cái đầu buồn cười kia ngồi xổm một bên rơi nước mắt, lần này thật sự là thương tâm đến phát khóc.

Bà Đàm cũng nhìn thấy mái tóc của Đổng Gia Hữu, bà có chút mờ mịt, bà vừa nhận được cuộc gọi từ thư ký của cha Đổng, nói rằng Đàm Duệ và vài người bạn trong lớp có mâu thuẫn với Đổng Gia Hữu nhưng không biết bạn học của Đàm Duệ có những ai.

Nhìn quanh bốn phía, bà mới chú ý tới bé gái đang cầm tông đơ cắt tóc.

Cô gái nhỏ nhìn rất dễ thương, đôi mắt to tròn sáng ngời ngập nước, bé nhìn bà một lúc, bỗng nhiên cười:

"Chị ơi, chị thật xinh đẹp."

Cố Diệu Diệu: ...

Ngoài khuôn mặt ra em còn biết nhìn thứ gì khác không?

Nhìn thấy vậy, Úc Lan bước tới nói những chuyện đã xảy ra với bà Đàm, nhấn mạnh việc Đổng Gia Hữu tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu kia rồi bắt nạt người khác như thế nào, còn mái tóc của Đổng Gia Hữu bà chỉ thuận miệng nói qua.

Sau khi nghe xong bà Đàm càng ôm chặt Đàm Duệ hơn.

Cũng may trời xui đất khiến, con báo săn kia tình cờ chạy ra đã kịp thời ngăn cản đám người Đổng Gia Hữu lại, nếu không hậu quả chắc chắn không chỉ là một vết thương nhỏ ở miệng.

Bà Đàm buông Đàm Duệ ra, cúi người sờ đầu U U và Khương Đường, giọng nói mang theo áy náy:

"Thật xin lỗi, vốn dĩ không liên quan đến các cháu, đã làm các cháu sợ sao?"

Giọng bà Đàm nhẹ nhàng, người lại xinh đẹp, nghe chị đẹp nói chuyện U U cảm thấy lâng lâng, chẳng còn sợ hãi.

Bé lắc đầu, ngọt ngào cười:

"U U rất dũng cảm, không sợ! Đường Đường còn dũng cảm hơn, cậu ấy bảo vệ cháu nữa!"

Trong lòng bà Đàm vẫn có chút lo lắng, nhất là khi nhìn thấy mái tóc của U U đã bị cắt đi, tóc của một cô gái quý giá đến mức nào cơ chứ, bây giờ lại bị người ta cắt như vậy, chắc chắn bố mẹ sẽ tức giận?

Mặc dù có vẻ chị gái bé đã giúp bé xả giận, nhanh gọn cạo đầu của Đổng Gia Hữu.

Bà Đàm đứng dậy nói với cha Đổng:

"Việc này kết thúc tại đây đi. Còn lại chỉ là chuyện trong nhà chúng ta, về nhà rồi nói."

Cha Đổng sửng sốt: "Chưa xong... Chuyện của Gia Hữu còn chưa..."

"Về nhà thôi." Bà Đàm không nhìn dáng vẻ tức giận của Đổng Gia Hữu: "Nó là trẻ con nhưng chúng ta là bố mẹ, không phải con nít."

Bà Đàm quay lại, cúi đầu trước người nhà họ Cố và cảnh sát:

"Thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người."

Úc Lan ngăn bà cúi người: "Chị xin lỗi cái gì? Không phải người nên xin lỗi là người dài miệng, một hai phải trốn sau lưng phụ nữ sao?"

Mặt mày cha Đổng tái mét, ông ta cũng không phải người không biết đúng sai, nhưng người lớn luôn rất khó hạ người xuống để nhận lỗi, nhất là chủ tịch đã giữ chức vụ cao trong thời gian dài.

Ông ta xụ mặt, lạnh lùng nói:

"Đừng tưởng vợ tôi là người dễ tính, chỉ là do các người có lý. Việc này coi như hai nhà chúng ta huề nhau, nếu vợ chồng ông Cố không thông cảm thì sau này mọi người cũng khó mà nói chuyện với nhau."

Ông ta khoác vai bà Đàm, dắt tay Đàm Duệ muốn rời đi, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, vừa lúc quay người thì đụng phải xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên.

Nhìn cậu nhóc lạnh lùng và cô bé với đôi mắt sáng ngời đang ngồi trên người cậu, ông ta tức giận nói:

"Tôi nghe nói ông Cố nhận nuôi một đứa con trai. Tôi cứ nghĩ ông muốn nuôi con trai để kế thừa sự nghiệp nhưng không ngờ lại là đứa thiếu tay thiếu chân. Ông Cố thật là một người lương thiện."

Lời này vừa ra, nếu không có Úc Lan ngăn cản, Cố Khải Châu vốn luôn hiền lành thiếu chút nữa không nhịn được mà xông lên đánh người.

Cha Đổng bất chấp tất cả, dù sao cũng đã xé rách mặt nhau, trước khi đi ông ta thua người nhưng không thể thua khí thế nên đánh trả một quyền.

Ánh mắt Thẩm Tịch Xuyên tối tăm, trong đáy mắt cuồn cuộn sự tức giận.

Nhưng cậu không thể làm gì, cho dù người này không phải là thứ gì cả nhưng nếu cậu ra tay, không phải cả đời hai nhà không qua lại với nhau thì cũng trở thành kẻ thù.

Thấy người nhà họ Cố đồng thời biến sắc, rốt cuộc trong lòng cha Đổng cũng hả hê được một chút, vừa muốn nhấc chân đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng ong ong khiến da đầu tê dại...

Bang...!

Trong nháy mắt, ông ta cũng cảm thấy trên đỉnh đầu lạnh lẽo giống như Đổng Gia Hữu.

Mái tóc được chải chuốt kỹ càng của người đàn ông đã bị mất đi một nửa.

So với vừa nãy, bây giờ trong phòng càng thêm im lặng đến đáng sợ.

U U cầm tông đơ đứng trên xe lăn ngây người một giây, sau đó chột dạ rút tay lại, nhanh chóng nhảy khỏi xe lăn chuẩn xác nhào vào lòng chú cảnh sát.

"Chú cảnh sát cứu cháu!!"

Bé không hề cố ý!

Chỉ là bé rất tức giận khi nghe lời nói của ông ta cho nên muốn cầm tông đơ đập vào đầu ông ta, nhưng mà bé đã vô tình ấn vào công tắc!!

Cố Diệu Diệu là người hồi phục tinh thần đầu tiên, hài lòng dơ ngón cái cho U U.

Rất tốt.

Người một nhà thì phải ngăn nắp gọn gàng như nhau mới xứng.

7/2/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net