Chương 130: Tình địch của Trì Hoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Sau khi đe dọa tên thiếu niên muốn lừa gạt em gái, Cố Diệu Diệu dùng sức "bịch" một tiếng, đóng cánh cửa nhỏ ngoài sân lại.

Trì Hoán bị nhốt bên ngoài, dáng vẻ tội nghiệp vừa đẩy cánh cửa vừa gọi U U:

"Hội phó! Em chính là hội phó của Thanh Long Hội đó!! Em nhẫn tâm đứng nhìn người ngoài ức hiếp thành viên trong hội như vậy hay sao?"

U U đang uống trà sữa, theo bản năng gật đầu.

Trì Hoán: ???

Nhưng khi định thần lại bé vẫn mềm lòng đi kéo góc áo của chị gái, lên tiếng năn nỉ: "Nhốt anh ấy bên ngoài như vậy nhìn giống như một con chó không có nhà để về ấy, chị ơi, em có thể cho anh ấy vào được không ạ?"

Trì Hoán: Em đang cầu xin hay là đang chửi người vậy hả?

Cố Diệu Diệu liếc nhìn Trì Hoán, cậu lập tức thu lại vẻ mặt muốn hỏi tội U U, mặt mũi ôn nhu hiền lành, nhưng mà cho dù có như vậy thì Cố Diệu Diệu cũng không mở cửa cho cậu.

"Tự mở đi."

Hàng rào trước cổng cao không đến vai Trì Hoán, cậu nhẹ nhàng nhảy lên một cái đã vào được bên trong.

Sau khi làm mặt quỷ với bóng lưng Cố Diệu Diệu, Trì Hoán lao người về phía Miên Miên đang phơi nắng ngoài sân.

"Miên Miên, đã lâu không gặp ~"

Thiếu niên cao một mét bảy mươi ngồi trên bãi cỏ vô cùng thuần thục ôm đầu Miên Miên, lúc thì vuốt lông, lúc thì chơi đùa với tai của Miên Miên, nhìn qua có vẻ như cậu đã quen biết Miêu Miêu từ rất lâu.

U U tò mò hỏi:

"Anh Trì Hoán, anh cũng biết Miên Miên sao?"

"Biết chứ." Trì Hoán thản nhiên, không chút cố kị mà sảng khoái trả lời: "Số lượng yêu quái rất ít, một trăm, hai trăm năm mới có con non được sinh ra, chuyện này cũng không kỳ lạ."

So với đứa trẻ loài người thì con non của yêu quái lại ít hơn rất nhiều, lúc trước khi cậu nghe tin Miên Miên được con người đặt tên mang về nhà nuôi, cậu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên không hiểu tại sao Ung Trạch lại đồng ý.

U U trầm ngâm suy nghĩ gật gật đầu: "Thì ra là vậy, em cũng từng cảm thấy hình như Miên Miên và cừu nhỏ bình thường không giống nhau lắm."

"Tất nhiên là khác nhau, yêu quái còn nhỏ rất là..."

Trì Hoán còn chưa kịp suy nghĩ về những lời cậu vừa nói thì Miên Miên mang theo bất đắc dĩ dùng đầu đụng nhẹ vào người một cái, lúc này cậu mới dừng lại.

Có phải cậu đã nói rất nhiều điều không nên nói?

"Em... Trước kia em không biết Miên Miên là một con yêu quái còn nhỏ sao?"

U U thành thật lắc đầu: "Em không biết."

"Vậy anh..."

"Bây giờ thì em đã biết rồi." U U lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Bây giờ em còn biết anh cũng là yêu quái!"

Vẻ mặt cô gái nhỏ kiểu "Anh không biết sao".

Trì Hoán gần như muốn ngất đi vì hoảng sợ.

Còn may... Còn may Ung Trạch đã nói với cậu, cô bé này là hỗn huyết nửa người nửa yêu, nếu không, nếu như người bình thường nghe thấy điều này, chắc chắn cậu sẽ bị Ung Trạch giết chết cả vạn lần.

"Suỵt..." Trì Hoán che miệng bé, cảnh giác nhìn xung quanh: "Đây là bí mật của Thanh Long Hội chúng ta, trời biết đất biết, anh biết em biết, không được nói cho người khác biết... Nhất là hai anh chị của em!"

Mặc dù U U không biết tại sao phải giữ bí mật nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Lúc này Trì Hoán mới buông bàn tay đang che miệng bé ra.

"Vậy anh Trì Hoán, anh là yêu quái gì vậy?"

"Anh là gấu mèo nhỏ, đừng nhìn vẻ ngoài anh đáng yêu mà tưởng rằng dễ bị bắt nạt nha, anh rất hung dữ đó..."

Trên thực tế, U U chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, sau đó bé lại hỏi:

"Miên Miên cũng có thể biến thành người được sao? Miên Miên là con trai hay con gái vậy ạ?"

"Bây giờ nó vẫn còn quá nhỏ nên không thể biến thành người được, làm sao anh biết được là trai hay gái? Anh cũng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa yêu quái bọn anh cũng không để ý đến điều này, sau khi hồ ly tinh biến hóa rồi nó còn có thể tự chọn giới tính cho mình mà..."

Oa...

Thật thần kỳ.

Trì Hoán cẩn thận quan sát ánh mắt của bé, nhận thấy bé thực sự không sợ hãi chút nào.

Bé rất bình tĩnh tiếp nhận, biết anh và Miên Miên đều là yêu quái nhưng cũng không nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường.

"Em không sợ sao?" Trì Hoán hỏi giống hệt Ung Trạch.

U U lắc đầu, đối với nghi ngờ của cậu bé cảm thấy vô cùng không vui:

"Các anh thật kỳ lạ, sao lúc nào cũng coi thường người khác vậy chứ? Năm nay em đã năm tuổi rưỡi rồi, em rất dũng cảm."

Trì Hoán ngập ngừng nói: "Nhưng bọn anh thực sự là yêu quái đó, có thể chạy nhanh hơn con người, nhảy cũng cao hơn con người, với đứa bé như em thì anh chỉ cần dùng một móng vuốt thôi là có thể đè em ngã rồi đó."

"Hừ, nếu như anh bắt nạt em, cả anh trai, chị gái và anh Ung Trạch sẽ không tha cho anh đâu!"

Cũng đúng.

Đôi tai Miên Miên khẽ nhúc nhích, giống như đang cười, nó nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của U U.

"Ngay cả khi có yêu quái ăn thịt người..."

U U dùng tai Miên Miên che đôi mắt của nó lại.

"Vậy thì đáng sợ cũng là yêu quái ăn thịt người kia chứ không phải là tất cả yêu quái, đứa bé loài người cũng có những bạn nhỏ rất đáng ghét nhưng không phải tất cả các bạn nhỏ đều đáng ghét."

Yêu quái và con người cũng giống như những đám mây trên bầu trời.

Mặc dù những đám mây này không quá giống nhau nhưng chúng cũng chỉ là một đám mây bình thường.

Bé thả đôi tai nhỏ của Miên Miên ra, đối diện với đôi mắt nhỏ xíu đen nhánh lại long lanh của Miên Miên.

"Cậu là yêu quái nhỏ dễ thương, còn mình là một đứa bé dễ thương, phải không Miên Miên?"

Miên Miên nhẹ nhàng kêu "be" một tiếng.

Trì Hoán có chút bất ngờ trước lời nói của bé, ánh mắt kinh ngạc như muốn nói...

Bạn nhỏ này!

Chắc không phải là một thiên thần chứ?

"Mọi người đang làm gì đấy?"

Không biết từ khi nào, Thẩm Tịch Xuyên và Cố Khải Châu đã trở về, cùng nhau đứng trước cổng nhìn hai người đang ngồi trên bãi cỏ.

Trì Hoán nhanh chóng định thần, nhiệt tình vẫy tay với Thẩm Tịch Xuyên:

"Thầy giáo Tiểu Thẩm, cậu đã về rồi! Tôi tới tìm cậu để học đây!"

Ánh mắt của U U lại nhìn vào hai người ở phía sau đang bước xuống xe.

Là Cố Khải Châu và Đinh Nghiêu.

"Anh Đinh Nghiêu!!"

U U vô cùng bất ngờ khi thấy Đinh Nghiêu xuất hiện ở đây, bé đứng dậy phủi đám cỏ trên người rồi thuần thục chạy vèo qua đó.

Đinh Nghiêu dùng một tay bế cô gái nhỏ lên.

"Đã lâu không gặp, U U." Chàng thiếu niên mười sáu tuổi khẽ cười nói.

Trì Hoán nghiêng đầu sang nhìn thiếu niên đang ôm U U, có vẻ quen quen, mãi một lúc sau cậu mới nhớ ra:

"Là anh!!"

Giọng nói của Trì Hoán khiến mọi người tập trung lại, chỉ thấy ngón tay Trì Hoán chỉ vào Đinh Nghiêu khẽ run lên, vẻ mặt buồn bã, run rẩy hồi lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh...

"Chính anh đã cướp nữ thần của tôi!"

Đinh Nghiêu: Này cậu nhóc, em là ai?

Nói đến chuyện thương tâm kia Trì Hoán vịn vào chiếc xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên, một phen khóc lóc kể lể:

"Đó là cả một học kỳ! Tôi đã phải lòng nữ thần suốt một học kỳ! Nếu không phải có một ngày tôi tình cờ nhặt được điện thoại mà cô ấy làm rơi thì tôi cũng sẽ không biết hóa ra cô ấy đã có bạn trai!"

Cố Khải Châu: "Chuyện này... Các cháu chỉ mới là học sinh cấp hai, bây giờ mà nói chuyện yêu đương có phải là quá sớm rồi hay không..."

"Chú Cố!" Nước mắt lưng tròng, Trì Hoán nắm chặt tay Cố Khải Châu: "Chú nghe cháu nói, đây không phải là chuyện ghê tởm nhất! Ghê tởm nhất chính là vào ngày hôm trước cháu còn nhìn thấy màn hình điện thoại di động của một cô gái khác trong lớp, cháu cũng nghe thấy cô ấy gọi tên bạn trai, chính là tên của anh ta!"

Trì Hoán phẫn nộ, mãnh liệt chỉ trích: "Đây là cái loại hành vi gì! Đây là trắng trợn đi ngoại tình! Có hai cái chân mà lại chẻ thành bạch tuộc luôn rồi!"

Đinh Nghiêu: "..."

Đinh Nghiêu nghiêm túc quay đầu hỏi U U trong ngực: "Có phải người bạn này của em từ trên núi xuống không?"

Sao lại giống như người sống trong ngôi làng đã bị cô lập với thế giới 800 năm, cũng không có internet?

U U ngạc nhiên nói: "Sao anh biết!"

Trì Hoán vừa mới phổ cập khoa học cho bé, đám yêu quái bọn họ đều là người từ trên núi xuống!

Đinh Nghiêu không thể không cắt ngang câu chuyện tình bi thương của người anh em này:

"Cái này... Chuyện này nói ra rất dài, có lẽ cậu nên lên mạng tìm kiếm thông tin một chút..."

Vẻ mặt Trì Hoán chính là "Anh đừng có nói nhảm với tôi."

"Nữ thần của tôi và cả người bạn học kia đều nói anh là bạn trai của họ, hình nền điện thoại cũng là anh, anh còn dám chối sao?"

"Cái đó cũng không phải là giả... Nhưng mà... Cậu đã từng nghe thấy cái tên Đinh Nghiêu này chưa?"

"Tôi chưa từng nghe qua!" Trì Hoán xua tay, vô cùng tự tin nói: "Nhưng bắt đầu từ hôm nay tên của anh sẽ là 'tên cặn bã'!

Thẩm Tịch Xuyên: Cậu có thể từ chối tên học sinh ngốc nghếch này không?

Phải mất khoảng hai mươi phút thì Cố Khải Châu và Đinh Nghiêu mới giải thích rõ ràng mọi chuyện.

"Chuyện này chính là như vậy." Đinh Nghiêu bất đắc dĩ nói: "Bạn trai này không phải là bạn trai thật, đó chỉ là một cách bày tỏ tình yêu của người hâm mộ thôi."

Thật ra cũng không thể trách Trì Hoán không biết Đinh Nghiêu là một ngôi sao, dù sao thì Trì Hoán cũng là một yêu tinh nhỏ quanh năm chỉ quẩn quanh trong sở thú, ở trường thì chơi với một đám học sinh lớp sáu mới lên cấp hai còn ngây ngốc, ảo tưởng sức mạnh, thỉnh thoảng lên mạng cũng chỉ để tìm xem làm sao để trở thành một con người đủ tiêu chuẩn.

Mà đám con gái thì thích nhóm nhạc tiểu thịt tươi...

Đây là chuyện bình thường.

"Người anh em, thực xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm anh rồi."

Trì Hoán áy náy vỗ vỗ bả vai anh.

"Không sao."

Đinh Nghiêu nhịn cười, anh cũng không để trong lòng, chỉ nghĩ rằng tên nhóc này cũng khá thú vị.

Trì Hoán nói thêm: "Nhưng làm ngôi sao lại hạnh phúc như vậy à? Ngày nào cũng có rất nhiều cô gái tỏ tình, mẹ nó, tôi không cần nhiều như vậy chỉ cần nữ thần tỏ tình với tôi, tôi có thể biểu diễn một bộ quyền cước ngay tại chỗ!"

Thẩm Tịch Xuyên: "Vậy thì cách thể hiện sự phấn khích của cậu khá độc đáo đấy."

Cố Khải Châu cũng nghe nói Thẩm Tịch Xuyên đã đồng ý dạy kèm cho Trì Hoán, mặc dù học sinh lớp sáu dạy kèm cho học sinh lớp mười nghe rất kỳ lạ nhưng nghĩ đến trong cuộc họp phụ huynh lần trước, giáo viên của Thẩm Tịch Xuyên nói rằng đã nhìn thấy đứa bé này đang nghiên cứu giải tích nên ông cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Nhà họ Cố là gia đình nghệ thuật, hoàn toàn không có khái niệm rốt cuộc thì thiên tài khoa học tự nhiên có thể thông minh đến mức nào.

"Vậy thì hai con mau về phòng chăm chỉ học tập đi, nếu như muốn ăn hay muốn uống cái gì thì cứ nói với dì Trương."

Cố Khải Châu rất vui khi thấy Thẩm Tịch Xuyên có thể tìm được một người bạn để nói chuyện.

Mặc dù Thẩm Tịch Xuyên chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền tiêu vặt từ trên người tên ngốc này.

Sau khi nhìn hai người lên lầu, Cố Khải Châu cũng chuẩn bị nói chuyện công việc với Đinh Nghiêu.

Công ty giải trí của nhà họ Cố vừa mới thành lập chưa được bao lâu, lần này ông gọi Đinh Nghiêu đến đây không phải để bàn về kịch bản mà là để nói về việc chấm dứt hợp đồng giữa anh và công ty cũ.

Người nổi tiếng thì nhiều thị phi, bây giờ Đinh Nghiêu chính là một cây rụng tiền nóng phỏng tay, lại vì xuất hiện trong bộ phim của Cố Khải Châu nên anh cũng đã thể hiện thiên phú diễn xuất của mình, mà công ty chuyên hút máu kia chắc chắn sẽ không để anh rời đi dễ dàng như vậy.

Còn U U đang nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại của Đinh Nghiêu.

Nhà họ Cố luôn kiểm soát chặt chẽ việc cho mấy đứa bé sử dụng thiết bị điện tử.

Những học sinh tiểu học cùng tuổi đã dùng điện thoại di động đời mới nhất để chơi Vương Giả Vinh Diệu, nhưng ba đứa bé của nhà họ Cố đều không có điện thoại di động riêng, còn Thẩm Tịch Xuyên vì muốn học lập trình nên mới có một chiếc máy tính riêng.

Hiếm khi có cơ hội chơi điện thoại di động nên bé tò mò mở Weibo.

Cái này vừa được Đinh Nghiêu mở ra để giải thích cho Trì Hoán, U U học lớp một đã nhận biết khá nhiều từ, bé cũng có thể đoán ra đây là trang Weibo của Đinh Nghiêu.

Bé nhấp vào phần bình luận, vuốt vài cái, phía dưới tất cả đều là...

Bảo bối!

Bây giờ trời lạnh rồi, nhớ mặc nhiều áo vào nhé!

Mẹ! Mẹ! Yêu! Con!

Mặc dù cũng là một fan hâm mộ nhỏ nhưng U U lại không biết gì về hoạt động của fan?

"Anh Đinh Nghiêu." Bạn nhỏ cả đầu đầy dấu chấm hỏi, ngây ngốc nói: "Tại sao anh lại có nhiều mẹ thế ạ?"

Có nhiều bạn gái thì không nói...

Còn có thể có nhiều mẹ như vậy nữa sao?

11/2/2022 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net