Chương 134: Nhật ký trưởng thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

Thân là một đội ngũ sản xuất chương trình thực tế hàng đầu trong nước nên vô cùng nhạy bén trong việc nắm bắt các tình tiết để tạo độ hot.

Mấy năm trước, sau khi chương trình thực tế 'Bé con đi xa' trở nên nổi tiếng, đạo diễn Chu tiếp tục làm thêm một mùa nữa nhưng không hot bằng mùa có nhóm người U U tham gia.

Dù sao thì năm đó cũng có rất nhiều cảnh bùng nổ lượt xem nên sau này, mặc dù đã cố ý thêm chúng vào kịch bản nhưng hiệu quả lại thấp đi rất nhiều.

Nhưng với độ nhạy bén của mình đạo diễn Chu lại nhanh chóng nghĩ ra một chương trình mới, chỉ mất sáu tháng đã lên kế hoạch cho chương trình về quan sát các ngôi sao.

Quần chúng ăn dưa nào mà lại không có hứng thú với những bí mật đời tư của người nổi tiếng chứ.

Ngoài các màn biểu diễn hay công việc của các ngôi sao thì chương trình chủ yếu tập trung vào gia đình của họ, nơi ghi hình chủ yếu là nhà riêng, sau đó lại mang đến studio, để mọi người đứng ở góc nhìn của một khán giả mà bình luận về cuộc sống thường ngày của các ngôi sao, thay người xem đưa ra nhận xét, làm thế thì khán giả sẽ càng thích thú.

Có điều《Nhật ký trưởng thành》này chẳng qua cũng chỉ là chương trình giải trí, trong kế hoạch sẽ mời bốn gia đình của người nổi tiếng, dự kiến sẽ mở rộng giới hạn về độ tuổi, nhưng nhìn chung vẫn còn đang thiếu một gia đình có thể tạo ra nhiều chủ đề, đó là gia đình có đứa bé nhỏ tuổi hơn một chút.

Tìm tới tìm lui, đạo diễn Chu vẫn thấy nhà họ Cố là phù hợp nhất.

Nhưng mà lần đó Cố Khải Châu đồng ý cùng con tham gia chương trình kia chỉ vì muốn làm sáng tỏ những tin đồn xấu của nhà bọn họ.

Năm đó, sau khi chương trình《Bé con đi xa》trở nên vô cùng nổi tiếng, những gia đình khác đều cho con mình tham gia vào các đoàn phim, riêng hai đứa nhỏ nhà họ Cố, rõ ràng có nhiều fans nhất nhưng lại chẳng có chút ý định gia nhập vào giới giải trí.

Có thể hiểu được Cố Khải Châu không hy vọng các con của mình bị truyền thông chú ý quá nhiều.

Nhưng mà...!

Người tính sao bằng trời tính!

Đạo diễn Chu vô cùng vui vẻ ngồi trong phòng khách nhà họ Cố, cười đến mức cong tít cả mắt, nhìn vào ba đứa bé dễ thương, đáng yêu của nhà họ Cố, sau khi nhìn Cố Khải Châu sứt đầu mẻ trán, trong lòng ông không khỏi cảm khái:

Có lẽ đây chính là vừa buồn ngủ đã có người đưa gối cho.

"Đạo diễn Chu..." Cố Khải Châu nhịn không được nói: "Nhìn biểu cảm này của ông, tôi nghi ngờ ông chính là người vừa đâm một nhát sau lưng nhà chúng tôi đấy."

Đạo diễn Chu bưng tách trà lên, bất động như núi nói:

"Đạo diễn Cố thật biết nói đùa, nhà anh gặp phải chuyện xui xẻo như vậy tôi cũng thấy tức giận thay mà."

Rõ ràng khóe miệng ông đã ngoác tới tận mang tai.*

*Ý nói cười ngoác miệng, vô cùng vui vẻ.

Sau khi luyện đàn dương cầm xong, U U vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy đạo diễn Chu ngồi trên sô pha, bé vui vẻ chạy đến:

"Chú Chu! Ơ kìa! Chú gầy rồi!"

Đạo diễn Chu tủm tỉm cười, đón lấy U U: "Thật sao?"

"Thật ạ!" U U sờ khuôn mặt nhỏ tròn tròn mềm mềm của mình: "Chị nói con có nọng cằm, con cũng muốn gầy xuống."

"Ha ha ha, Giảm cân làm gì chứ? U U như vậy mới đáng yêu."

U U bán tín bán nghi, tuy nhiên bé cũng không nghĩ thêm, lại hỏi:

"Chú đến giúp ba với anh cháu phải không ạ?"

"Không thể nói là chú giúp ba và anh cháu." Đạo diễn Chu lấy trong túi ra một thanh chocolate, vô cùng thuần thục đưa cho bé rồi xoa đầu bé nói: "Phải nói là nhà cháu đang giúp chú mới đúng."

Giai đoạn đầu của dự án này đã được đầu tư không ít tiền, ngày nào còn chưa tìm được khách mời phù hợp thì ngày đó sẽ bị mất tiền.

Nếu nhà họ Cố gật đầu đồng ý, có thể nói dự án này đã được cứu khỏi bờ vực sắp giải tán rồi.

Mặc dù U U không hiểu nhà mình đã giúp chuyện gì, nhưng bé lại rất có nghĩa khí nói:

"Chú Chu đừng khách sáo! Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau!"

Cố Khải Châu gõ gõ trán U U:

"Con có biết muốn làm gì không mà đã đồng ý? Nếu chú Chu đem con đi bán thì tính sao?"

U U ngẩng đầu: "Con biết nhiều lắm đó! Không phải là có rất nhiều chú quay phim tới quay con sao, sau đó còn phát lên ti vi và máy tính để thật nhiều, thật nhiều người có thể thấy bọn con đúng không? Con biết hết đó!"

Tuy rằng bé không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lời nói của người lớn bé nhận ra hình như mọi người lại có hiểu lầm gì đó về gia đình bé.

Là người ăn nói vụng về, chẳng biết phải giải thích như thế nào, trong tình huống không biết giải thích giống thế này, phản ứng đầu tiên của U U chính là để cho mọi người tận mắt nhìn thấy.

Mặc kệ hiểu lầm chuyện gì, cứ để họ tự dùng ánh mắt quan sát và dùng tâm để cảm nhận chắc chắn sẽ hiệu quả hơn hàng vạn lời nói khô khan.

"U U thật thông minh."

Đạo diễn Chu khen ngợi.

Lúc mọi người đang nói chuyện, Thẩm Tịch Xuyên đẩy cửa đi vào, thấy có khách ngồi ở ghế sô pha.

"Tịch Xuyên về rồi sao?" Đạo diễn Chu vừa cười vừa đánh giá dung mạo xuất chúng của cậu: "Hôm nay là ngày nghỉ, cháu ra ngoài chơi với bạn à?"

Tài xế đang đẩy cậu nói: "Không phải đi chơi, cậu ấy mới từ trường học trở về."

"Trường học?"

"Là cuộc thi khoa học kỹ thuật dành cho thanh thiếu niên cả nước." Nhắc đến chuyện này giọng nói Cố Khải Châu lại có chút tự hào: "Giáo viên nói tác phẩm của Tịch Xuyên không tệ, đã đến vòng thi cấp thành phố, ngày nghỉ nên cả nhóm họp lại để hoàn thiện bài thi thêm chút nữa, sau đó chính là cuộc thi tỉnh."

Lời này của Cố Khải Châu còn có chút khiêm tốn, nguyên văn lời nói của giáo viên là, chỉ với tác phẩm này của Thẩm Tịch Xuyên thì lọt vào vòng chung kết toàn quốc là chuyện không thành vấn đề.

Đạo diễn Chu có chút ngạc nhiên.

"Có thể nói cho chú biết tác phẩm cháu đang làm là thể loại gì không?"

Ngồi trên xe lăn là cậu bé có mái tóc đen mắt và đôi mắt sâu thẳm, trong mắt không hiện lên chút cảm xúc gì, lại có một loại cảm giác trầm ổn vượt xa lứa tuổi của cậu.

"Bộ khung xương ngoài robot."

Đạo diễn Chu: Nghe, nghe không hiểu...

Cố Khải Châu có thể hiểu được sự mờ mịt của đạo diễn Chu, bởi vì lúc trước, với tấm lòng đầy tình yêu thương và quan tâm của người bố, ông đã từng hỏi thăm xem Thẩm Tịch Xuyên có cần hỗ trợ gì không, kết quả lại nhận được lời đáp khó hiểu như vậy.

"Từng xem《 The Avengers 》chưa?"

Cố Khải Châu đã có chuẩn bị từ trước, ung dung giải thích.

"Bộ giáp của Iron Man thuộc loại khung xương ngoài robot, loại thiết bị này chủ yếu dùng để phục vụ cho quân sự và phục hồi chức năng trong y học, nói chung rất chuyên sâu, chỉ vài câu thì không thể giải thích rõ ràng với ông được."

Nghe thấy trong lời nói của Cố Khải Châu có ý khoe khoang, đạo diễn Chu nhỏ giọng bình tĩnh đáp:

"Thì ra là thế, nếu vậy thì tôi cảm thấy dùng cách này của anh để bác bỏ tin đồn cũng không tệ, dù sao thì thiên phú khoa học kỹ thuật của Thẩm Tịch Xuyên, vừa nhìn vào đã biết đây không phải là huyết mạch của nhà anh nha."

Cố Khải Châu: ...

Mặc dù hai người ở trước mặt đều tránh nhắc đến những tin đồn nhảm trên mạng, nhưng trong lòng Thẩm Tịch Xuyên lại biết rõ ràng.

"Anh ơi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ có vài chú quay phim đến nhà quay chúng ta, anh không cần phải sợ."

U U cảm thấy bản thân mình là người có nhiều kinh nghiệm, lo lắng Thẩm Tịch Xuyên chưa từng quay phim sẽ sợ ống kính, dù sao thì bình thường Thẩm Tịch Xuyên cũng không thích chụp ảnh này nọ.

"Các chú quay phim đều rất tốt, chú Chu cũng vậy, khán giả cũng rất tốt luôn, chắc chắn mọi người sẽ thích anh."

Bé nắm ngón tay có chút lạnh lẽo của Thẩm Tịch Xuyên, giống như thứ đang truyền sang cậu không chỉ là hơi ấm mà còn có cả sự dũng cảm.

Thẩm Tịch Xuyên khép hờ bàn tay lại, cầm lấy tay U U.

Nhưng mà bé không biết rằng chuyện này đã từng xảy ra ở kiếp trước, trong giới giải trí Cố Khải Châu là người có danh vọng*. Khi ông tự mình thành lập công ty đã thu hút rất nhiều những ngôi sao có tiềm năng đến ký hợp đồng, cho nên cũng có rất nhiều người ghen ghét.

* Người có địa vị cao và được người khác tôn trọng.

Thế là bọn họ tung tin đồn nhảm, ông có con riêng.

Lúc đó Thẩm Tịch Xuyên mới lên cấp ba, vừa mới lắp chân giả, đi đứng chưa quen lắm, dù đi rất chậm cũng nhìn thấy có chút khập khiễng.

Mấy tên paparazi ngồi canh trước cổng nhà họ Cố chờ để chụp được ảnh của Thẩm Tịch Xuyên, cuối cùng cậu cũng bị lộ mặt ra ngoài sáng, mọi người xung quanh đều biết nhà họ Cố nhận nuôi một tên què.

Một người khuyết tật bình thường thì chẳng có chút ánh hào quang nào nhưng làm con nuôi của người nổi tiếng thì lại khiến mọi người có cách đối xử khác với cậu.

Nhưng mà khi thấy một vài cô gái đối tốt với cậu đã khiến cho đám học sinh nam xuất hiện lòng ghen ghét.

Bọn họ cố tình bắt chước bộ dáng đi khập khiễng của cậu, dùng giọng điệu âm dương quái khí trêu chọc sự khiếm khuyết của cậu, thậm chí còn cố ý đi sát vào, đụng ngã cậu.

Bóng ma này bao phủ lên người cậu cả một năm, cuối cùng Thẩm Tịch Xuyên cũng tháo chân giả, một lần nữa ngồi lên xe lăn.

Những ánh đèn cùng với vô số ống kính chiếu thẳng vào người cậu, đối với Thẩm Tịch Xuyên mà nói, đó chẳng khác nào một cơn ác mộng mang tên sự tử hình trong im lặng.

Nhưng mà...

"Anh không sợ." Thẩm Tịch Xuyên nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của U U, trong mắt cậu ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Đây là việc anh nên làm."

Xuất phát từ lòng hảo tâm nên Cố Khải Châu mới nhận nuôi cậu, cậu không thể để thanh danh của ông bị bêu xấu.

U U nghiêm túc nói:

"Anh yên tâm, ba nói em và chị được rất nhiều người thích, chúng ta đem chia đều ra thì cả ba anh em mình đều có người thích rồi!"

Thẩm Tịch Xuyên bị suy nghĩ đơn giản của U U chọc cười.

Còn chia đều nữa chứ, em tưởng mình chơi mạt chược sao?

Mọi việc được bàn bạc rất thuận lợi, đạo diễn Chu giải quyết dứt khoát, rất nhanh đã ký hợp đồng với Cố Khải Châu.

Đồng thời khả năng cọ nhiệt của ông cũng siêu cấp tài giỏi, sau ngày ký hợp đồng lập tức công bố danh tính bốn gia đình khách mời, tin này trực tiếp ngồi chễm chệ trên bảng hot search.

#《Nhật ký trưởng thành 》Gia đình Cố Khải Châu # Phía dưới chủ đề này, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào chữ "một nhà năm người" được ghi trên tiêu đề.

【Trời ạ tôi đang nhìn thấy cái gì đây!! Một! Nhà! Năm! Người!! Đây là đang thừa nhận thân phận con riêng sao?】

【Này ăn dưa cũng cẩn thận chút đi, trên tấm ảnh có đánh dấu là con nuôi kìa】

【Con nuôi! Chẳng khác gì đang giấu đầu lòi đuôi? Đâu phải đạo diễn Cố không có con đâu mà lại đi nhận một cậu bé tàn tật làm con nuôi chứ?】

【A a a tôi mặc kệ! Dù sao cũng sắp thấy được bảo bối U U và tổng tài Diệu Diệu rồi! Vô cùng vui sướng!】

【Mau quay đi! Khi nào chương trình này mới được phát sóng vậy!! Tôi muốn nhanh chóng được ăn bát dưa nóng hổi này!】

Quần chúng ăn dưa đều đặt ra rất nhiều giả thuyết về thân phận "con nuôi" của Thẩm Tịch Xuyên, có người phỏng đoán ác ý, cũng có người tin tưởng vào lời giải thích trước đó.

Ngay lúc đề tài này thành công lên men đúng như dự đoán của đạo diễn Chu, ngày đầu tiên chương trình phát sóng cũng im hơi lặng tiếng mà bắt đầu.

《Nhật ký trưởng thành》được quay tại nhà riêng của bốn gia đình, tập trung vào cuộc sống diễn ra hàng ngày của các gia đình.

Tất nhiên, tuy đây là chương trình thực tế nhưng không có nghĩa là chỉ quay những cảnh một nhà ăn uống ngủ nghỉ, chương trình vẫn phải có kịch bản phù hợp.

Ví dụ như ngày đầu tiên sẽ quay cảnh Cố Khải Châu và U U đạp xe đến công viên đi dạo.

Thật ra đây cũng không phải hoàn toàn là cảnh được diễn theo kịch bản bởi vì cuối tuần nào Cố Khải Châu cũng sẽ dẫn U U đến công viên gần nhà đi dạo một chút, trong công viên có một hồ cá, trong hồ có rất nhiều cá Koi xinh đẹp, thỉnh thoảng U U sẽ mang theo chút thức ăn cho cá.

Chẳng qua là...

Bình thường đều là tài xế lái Bently chở hai bố con đi công viên.

Khụ khụ.

Quay chương trình giải trí thì không thể làm như thế được, nếu làm vậy sẽ khiến nhiều người ghét.

Thế nên tổ đạo diễn đã chuẩn bị xe đạp cho Cố Khải Châu, để ông tự mình đạp xe chở con gái nhỏ đáng yêu của mình đến công viên cho cá ăn, cảnh tượng ấy sẽ ấm áp hơn rất nhiều.

U U cũng cảm thấy rất mới lạ, bé chưa từng được ngồi phía sau yên xe đạp của bố một lần nào .

"U U vui không con?" Cố Khải Châu quay đầu lại hỏi.

"Vui ạ!" U U ôm eo bố, vô cùng vui vẻ: "Con còn muốn cảm ơn chú Chu đã cho hai bố con mình mượn xe đạp nữa!"

Tổ đạo diễn: "..."

Rồi xong, hình như kịch bản lại sắp tan vỡ.

Nhưng mà không sao, mặc dù có chút tì vết nhưng nhìn chung vẫn rất ấm áp!

Cố Khải Châu lâu rồi không đạp xe cũng cảm thấy thật kì diệu, mặc dù rất tốn sức nhưng so với có tài xế đưa đón thì đạp xe lại càng thú vị hơn. Sau khi quay xong chương trình này nói không chừng còn có thể tiếp tục duy trì thói quen đạp xe.

Trí tưởng tượng của Cố Khải Châu càng bay càng xa, có vẻ ông và U U đều là người có mạch suy nghĩ lơ lửng và hay mơ màng, sau khi đến gần công viên cả người vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần.

Chuyện này khiến lúc ông dừng xe thì quên mất phía sau còn có một người đang ngồi.

U U đang chỉ tay vào một con bướm xinh đẹp bay trong không trung, ngơ ngác nói:

"Oa... Ba mau nhìn chỗ đó có..."

Còn chưa kịp nói xong.

Bé còn đang suy nghĩ xem mình có thể bắt được con bươm bướm kia không thì từ trên trời giáng xuống một cái chân dài đập ngay vào đầu U U.

Trước mắt bao nhiêu người.

Ba cái camera đang phát sóng trực tiếp ở trước mặt.

Cảnh Cố Khải Châu tiêu sái xuống xe đã phá vỡ hình ảnh bố con hạnh phúc cùng đi dạo vừa nãy thành cảnh tượng người bố đá văng đứa con gái đáng yêu của mình vào trong bụi rậm trước cổng công viên.

U U vô tội đã ngã xuống đất: ...?

Khán giả đang xem trực tiếp: !???

Tổ đạo diễn: Hai người là "chuyên gia" phá nát kịch bản sao??

21/2/2022 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net