Chương 135: Chỉ số IQ quyết định quan hệ ruột thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

Một đá này khiến tất cả mọi người kinh ngạc há hốc mồm.

Phản ứng của khán giả còn nhanh hơn cả tổ đạo diễn, trong khi mấy nhân viên công tác còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã tạo nên một cơn bão bình luận...

【Ha ha ha ha ha ha ha! 】

【 Chị em hai người thật chói mù mắt chó của tôi mà. 】

【U U tiểu bảo bối của chúng ta đáng thương như vậy mà mấy người còn cười được sao. Ha ha ha 】

【Không phải, lúc Cố đạo xuống xe vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cái chân kia đá một phát không khác gì đang tạo dáng chụp ảnh luôn. 】

【B cách* thì có thừa nhưng con gái thì không có. Ha ha ha 】

* Raw là 逼格: còn có cách viết khác là B cách "B 格", từ này có nghĩa là: giả bộ, ra vẻ có phong cách, phẩm vị...

【U U: Tình nghĩa bố con chắc có bền lâu! 】

"U U!!"

Cố Khải Châu vừa lấy lại tinh thần đã bị dọa sợ khiếp vía.

May mắn chỗ ngã xuống chỉ toàn cỏ non mềm mại và một ít bụi rậm, chỉ là một ít hoa cỏ đã dập nát vì bị đè lên, ông vươn tay ôm U U còn đang ngây ngốc vào lòng, ngoại trừ tóc hơi rối một chút thì cũng không bị thương chỗ nào khác.

"Sao ba lại đá con!"

U U đáng thương căm giận lên án.

Cố Khải Châu vừa áy náy vừa có chút buồn cười, vỗ vỗ bụi đất bám trên váy nhỏ của U U.

Dù sao ở trước mặt khán giá cả nước đá trúng tiểu minh tinh với số fans còn nhiều hơn của mình, cho dù là bố ruột của U U thì Cố Khải Châu vẫn cảm thấy có lẽ ông sẽ bị fans của cô bé mắng đến mức máu chó đầy đầu.

Vì thế ông nhanh trí quăng cái nồi này lên đầu đạo diễn Chu không có mặt tại hiện trường.

"Chỉ trách chú Chu của con cứ một hai bắt ba phải lái xe đạp, nếu như lái xe giống như mọi lần thì làm gì có chuyện ba sẽ đá trúng con chứ."

【Đạo diễn Chu: ?? Tự nhiên lại trách tôi? 】

【 Ha ha ha. Cố đạo trở tay một cái lập tức quăng nồi, tội nghiệp Chu đạo, chờ lát nữa topic # Kịch bản hóc búa của 《Nhật ký trưởng thành 》# chắc chắn sẽ lên hot search cho xem, ha ha ha 】

【 Ha ha ha tôi đã sớm biết nhà họ Cố mở màn sẽ không làm tôi thất vọng, ba gia đình khác ra sân đều là hình ảnh êm đềm ấm áp, chỉ có màn mở đầu này của nhà họ Cố là tràn ngập sự ngây ngốc. 】

Tất nhiên trong hàng ngàn bình luận hài hòa tràn ngập tiếng cười haha vẫn có không ít người mắng Cố Khải Châu là tên cặn bã, trọng nam khinh nữ, ngoại tình, có con riêng, lợi dụng con gái để tẩy trắng cho bản thân.

Chỉ là những bình luận đó vừa mới xuất hiện đã bị những spam ha ha ha vui vẻ kia nhấn chìm không còn chút dấu vết nào.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp thì rất vui vẻ, nhưng tổ đạo diễn thì sợ toát mồ hôi hột.

Không phải toàn bộ nội dung phát sóng trực tiếp đều được chiếu trên màn ảnh, ở giữa sẽ có một khoảng trống chừng năm giây để tổ đạo diễn xử lý những tình huống đột ngột phát sinh.

Nhưng mà...

Bởi vì tình huống lúc đó quá mức buồn cười cho nên không một ai kịp phản ứng để cắt hình ảnh của máy quay này, chuyển sang máy quay khác.

Cũng may, dựa vào tình hình trong phòng phát sóng trực tiếp, mặc dù mọi người đều ồn ào trêu chọc kịch bản hố người, nhưng không có ai quá để tâm vào vấn đề này.

Đám nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Làm ơn!

Quả thực chuyện ngoài ý muốn như thế này sẽ làm tăng hiệu quả của chương trình, nhưng tiếp theo đây cầu xin hai người hãy diễn theo kịch bản đi có được không?!

Không cần tặng cho mọi người những kinh hỉ mang tính kích thích như thế nữa đâu!

Cố Khải Châu cảm thấy có lỗi nên khom lưng bế U U, cho bé ngồi lên vai mình, nhân lúc đi ngang qua quán bán quà vặt trong công viên còn mua cho bé một cây kẹo bông gòn vị dâu tây cực lớn.

U U vốn là người nhớ ăn không nhớ đánh, cứ như vậy mà ném chuyện vừa nãy ra sau đầu.

Sau khi cho các Koi ăn xong thì mọi người lên đường về nhà, lúc này U U cảnh giác nói với Cố Khải Châu:

"Ba ơi, ba không được đá con nữa nha, nếu không con sẽ tức giận đó."

Cố Khải Châu vỗ ngực đảm bảo:

"Chắc chắn sẽ không! Sao ba có thể đá cô gái nhỏ đáng yêu của ba được chứ? Yên tâm lên xe đi!"

U U bán tín bán nghi, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn leo lên yên sau xe đạp.

Bác tài Cố Khải Châu vẫn đang suy ngẫm về lỗi lầm của mình, mặc dù ông không biết tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp như thế nào, nhưng cũng thừa biết cộng đồng mạng có bao nhiêu yêu thích U U nhà bọn họ, một đá vừa nãy của ông có lẽ đã đá bay hết chút hảo cảm cuối cùng mà cư dân mạng dành cho bố ruột của U U luôn rồi.

Vốn dĩ ông bố già còn len lén hy vọng sẽ cọ được chút nhiệt độ từ đám người qua đường, giờ phút này lại âm thầm rơi lệ.

Nhưng trong lòng càng rối bời thì suy nghĩ trong đầu Cố Khải Châu càng thêm rời rạc mơ hồ, đến khi hai người bọn họ lái xe đạp về tới nhà, mặc dù trong lòng Cố Khải Châu luôn mặc niệm nhất định không thể đá trúng U U nữa, nhưng cơ thể và não bộ lại không cùng chung suy nghĩ.

Trong miệng vẫn đang nhắc đi nhắc lại, nhưng chân đã vô thức giơ lên.

U U cực kỳ cảnh giác, thấy vậy bé lập tức nhanh nhẹn ôm chặt lấy eo của Cố Khải Châu, bé dùng cả tay lẫn chân bám chặt trên người bố mình giống như con gấu koala, chất vấn:

"Ba, có phải ba lại quên con đang ngồi phía sau phải không?"

Cố Khải Châu đã nhấc một chân lên: "À..."

"Ba vừa hứa sẽ không đá con nữa!"

Cố Khải Châu đổ mồ hôi hột: "U U con nghe ba giải thích..."

"Không nghe, con không nghe!"

U U buông Cố Khải Châu ra, gấp gáp nhảy xuống xe, nhanh chóng lao vào nhà...

"Mẹ ơi! Chị ơi! Anh ơi...!"

Máy quay dịch chuyển theo tầm mắt của U U, tiến vào bên trong phòng khách nhà họ Cố.

"Hôm nay ba đã đá con rớt xuống khỏi xe đạp!"

Làm gì cũng chậm chà chậm chạp nhưng cáo trạng thì lại nhanh như chớp, U U chống nạnh, giọng nói vang dội khắp cả phòng khách, lên án hành vi tàn nhẫn của Cố Khải Châu.

Trong phòng phát sóng trực tiếp đã có người nhạy bén phát hiện ra lúc nãy U U gọi ai đó là anh trai.

Đám quần chúng ăn dưa lập tức trở nên kích động:

【Tới rồi, tới rồi! Paparazzi đâu mau chụp cho rõ nét vào! Đứa con riêng kia ở đâu mau ra đây cho bổn cung! 】

【Hu hu, tiểu bảo bối của tôi, hai chữ anh trai này của U U khiến trái tim tôi đau đớn, tiểu bảo bối ngốc nghếch này có biết người anh trai kia chính là con riêng do ba bé ở bên ngoài làm loạn sinh ra hay không hả? 】

【Thiết nghĩ tất cả mọi người đều không có bằng chứng gì để chứng minh người kia là con riêng cả. Lỡ như thật sự chỉ là con nuôi thì sao? 】

【Con nuôi? Cái cớ tẩy não phèn như vậy mà cũng có người tin à? Làm gì có người bình thường nào đã có hai cô con gái khỏe mạnh xinh đẹp lại còn đi nhận nuôi một đứa con trai tàn tật không hả? Muốn nhận nuôi cũng phải nhận nuôi một người khỏe mạnh đàng hoàng chứ? 】

Từ khi tiếng gọi anh trai này xuất hiện, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên thay đổi, đám quần chúng ăn dưa đều cho rằng giả thiết của mình là đúng, không ai nhường ai, cãi nhau ầm ĩ.

Nhưng mà cả nhà họ Cố đang đối diện máy quay cũng không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí giương cung bạt kiếm của khán giả, sau khi U U tủi thân cáo trạng xong, Úc Lan đang tập yoga trên ban công lấy một loại tư thế vô cùng vặn vẹo mà đổi chiều cơ thể, giống như một con nhện tinh xinh đẹp câu người, lạnh giọng hỏi:

"Ồ? Cố Khải Châu, đã xảy ra chuyện gì thế hả?"

Cố Khải Châu cuống quít giải thích:

"Chuyện này, đều do tổ tiết mục nói anh không được lái xe đến, bảo anh lái xe đạp, đã lâu lắm rồi anh không có đụng tới xe đạp mà, làm sao nhớ được lúc dừng lại phải cho người ngồi phía sau đi xuống trước chứ?"

Cố Diệu Diệu đang luyện đàn trong phòng khách cũng tạm dừng, liếc mắt nhìn qua, đuôi mắt hơi nhướng lên biểu thị rõ ràng ý tứ "Sao ba có thể ngốc như thế nhỉ?"

Cố Khải Châu: "..."

"Được được, ba biết ba sai rồi mà. Diệu Diệu con còn nhìn ba như vậy ba sẽ cảm thấy thật thất bại đó."

Cố Diệu Diệu vừa đậy nắp đàn lại, vừa nhẹ giọng nói:

"Con chưa nói gì hết nha, là do ba suy nghĩ nhiều."

Con không cần nói gì cả, chỉ cần ánh mắt kia đã đủ khinh bỉ người ta rồi đó!

U U ngó trái ngó phải nhưng không nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên, bèn hỏi: "Anh hai đâu ạ?"

Cố Diệu Diệu ôm đàn lên lầu:

"Đang dọn đồ trong phòng đấy."

Hôm nay Thẩm Tịch Xuyên cần phải dọn dẹp rất nhiều thứ.

Bởi vì cậu chính là người quan trọng nhất.

"Vậy em tự đi cáo trạng với anh ấy."

U U gấp không chờ nổi muốn tố cáo với anh trai, lập tức lộc cộc chạy lên lầu.

Điều này khiến tổ làm phim cực kỳ hài lòng.

Mặc dù cái vị Cố Khải Châu kia thật không đáng tin cậy, không hề làm theo kịch bản nhưng cô bạn nhỏ U U này vẫn rất tận tình dẫn dắt sự chú ý của khán giả đang xem livestream.

Người quay phim cũng không đi theo lên lầu, từ hôm qua tổ tiết mục đã sớm bố trí camera khắp các ngõ ngách trong biệt thự nhà họ Cố, bởi vì nhà họ Cố quá lớn cho nên số camera cần dùng cũng hơn cả trăm cái.

Trong lúc phát sóng trực tiếp chỉ cần đổi máy quay là đã có thể cho khán giả xem nơi khác.

Vì thế lúc U U đẩy cửa phòng Thẩm Tịch Xuyên ra, cuối cùng khán giả đang mỏi mắt chờ mong cũng được nhìn thấy khuôn mặt của "đứa con riêng".

"Anh ơi! Lúc nãy em ở dưới lầu nói chuyện anh có nghe thấy không? Ba đá em rớt khỏi xe luôn đó, hu hu!"

Cô gái nhỏ vô cùng ủy khuất, ngựa quen đường cũ túm lấy góc chăn, hì hục bò lên trên giường của Thẩm Tịch Xuyên.

Bé trai đang ngồi trên ghế thoạt nhìn khoảng chín tuổi, tóc dày đen nhánh như gỗ mun tạo nên sắc thái đối lập hoàn toàn với da thịt tái nhợt của cậu.

Không giống những đứa trẻ khác luôn cười ngây ngốc, bé trai ấy thoạt nhìn có vẻ rất lạnh nhạt, đôi mắt sắc bén ẩn chứa sự ổn trọng không hợp tuổi.

Cậu có chút bất đắc dĩ đáp lời:

"Anh nghe được, bị ngã có đau không?"

U U lắc đầu: "Không đau! Em cũng không khóc. Có phải em rất dũng cảm đúng không?"

Thẩm Tịch Xuyên nhìn vẻ mặt cầu khen ngợi của cô bé, giọng nói không tự giác mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Đúng vậy, rất dũng cảm."

Chỉ với hai câu nói.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang chờ cơ hội chửi rủa "đứa con riêng" này lập tức kinh ngạc.

【CMN, em trai nhỏ này cũng quá soái rồi!! Cậu ta làm thế nào mà có được đôi mắt và cái mũi đẹp không không góc chết vậy chứ?? 】

【Có khả năng ngũ quan của tiểu soái ca đã quyết định tam quan của tôi rồi. Em trai nhỏ thật sự quá đẹp trai, chị đây có thể! 】

【Tỉnh táo một chút đi. Khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không hề giống với Cố Khải Châu, mấy người nói người ta là con riêng có thể câm miệng rồi chứ?】

【Chỉ mình tôi chú ý đến giọng điệu của em trai nhỏ này khi nói chuyện với U U thôi sao? Mẹ ơi, em ấy vẫn còn là trẻ con mà, sao tôi lại cảm thấy giọng nói này lại quyến rũ quá vậy? 】

【Đúng đúng đúng, cách nói chuyện này cũng quá mức ôn nhu rồi, hu hu! Tôi nhìn một cái lập tức muốn ra tay bóp chết tên anh trai chết giẫm luôn giành đồ ăn vặt với tôi! 】

【Tổ quốc nợ tôi một người anh trai như thế! Mệt tim quá! 】

【Tôi có thể dùng tên anh trai chết bầm của tôi để đổi lấy em trai nhỏ vừa đáng yêu vừa ôn nhu này không? 】

【 Tôi vẫn cảm thấy có hơi giống...】

【Thấy giống là bởi vì hai người đều đẹp trai nên mới có chút tương tự, có thể dùng ảnh chụp lúc còn trẻ của Cố đạo để so sánh, U U và Diệu Diệu đều có nét hao hao Cố đạo, nhưng em trai nhỏ này thì hoàn toàn không có. 】

Đối với khán giả thì Thẩm Tịch Xuyên vẫn rất có sức hấp dẫn, nhưng đối với U U mà nói thì cậu cũng chỉ là người thân trong gia đình mà bé có thể gặp mặt hàng ngày.

Nhận được khích lệ bé vui vẻ lắc lư đôi chân nhỏ, sau đó giơ tay chỉ vào đống linh kiện máy móc và một cánh tay người máy nằm trên mặt đất, hỏi:

"Cái này là gì vậy ạ?"

Thẩm Tịch Xuyên đang ngồi trên ghế nhỏ, vừa kiểm tra linh kiện vừa trả lời:

"Là tác phẩm anh mang đi thi đấu."

Tổ tiết mục lựa chọn thời gian quay hình cũng có dụng ý cả, trùng hợp hôm nay là thời gian Thẩm Tịch Xuyên tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp tỉnh, bởi vì phải quay chương trình thực tế mà cả nhà họ Cố gia đều rảnh rỗi, chuẩn bị cùng nhau đưa cậu đi tham gia thi đấu.

"Em biết là tác phẩm dự thi của anh, nhưng cái này là thứ gì vậy ạ, thoạt nhìn... Có chút đáng sợ á."

U U đã từng nhìn thấy cậu mân mê đống linh kiện này rất nhiều lần, chỉ là bố vẫn luôn dặn bé không được quấy rầy anh trai cho nên bé mới không hỏi.

"Là cánh tay robot."

Thẩm Tịch Xuyên đưa cánh tay qua cho U U xem, bản thân thì đỡ lấy tay vịn xe lăn, thong thả dùng hai tay đỡ cả cơ thể rời khỏi ghế nhỏ, ngồi lên xe lăn.

U U cũng không đi qua giúp đỡ, bởi vì từ trước đến nay mấy chuyện nhỏ nhặt này Thẩm Tịch Xuyên chưa từng muốn người khác giúp mình.

Mãi đến khi cậu thực hiện xong động tác này thì khán giả mới bỗng nhiên nhớ ra cậu bị mất một chân.

Đám người vừa mới trầm trồ khen ngợi giá trị nhan sắc nghịch thiên của Thẩm Tịch Xuyên nhịn không được có chút thổn thức.

Không có điều gì làm người ta tiếc hận hơn việc một viên bạch ngọc xinh đẹp lại có vết nứt.

"Cánh tay robot là cái gì?" Với mấy kiến thức khoa học chuyên ngành và phạm trù thiết bị công nghệ, U U hoàn toàn không biết gì, mờ mịt gãi gãi đầu: "Để cho người máy dùng ạ?"

Nhắc tới lĩnh vực mà mình am hiểu, Thẩm Tịch Xuyên cũng trở nên chuyên nghiệp hẳn lên:

"Không phải cho người máy, cái này dành cho những người bị mất tay, bên trong có gắn con chip thông minh, có khả năng hoàn thành một số động tác cầm nắm đơn giản, ngay cả động tác cần có sự tinh tế như viết chữ cũng có thể làm được..."

U U nghe xong thì lâm vào trầm tư.

"Nếu tiếp tục cải tiến con chip này, trong tương lai có thể mô phỏng cảm giác thật của con người, nói cách khác chính là lợi dụng cảm biến để phân giải các tín hiệu mà ngón tay cảm nhận được thành tín hiệu điện sinh học, thông qua các đầu dây thần kinh sẽ giúp người sử dụng cảm nhận được xúc cảm chân thật nhất..."

Lý do mà Thẩm Tịch Xuyên tham gia nghiên cứu này là bởi vì cậu hy vọng trong tương lai sẽ tạo ra được chi giả hoàn hảo nhất để bản thân sử dụng, nhưng mà so với cánh tay thì chân phức tạp hơn nhiều, tạm thời thì cậu vẫn chưa thể nghiên cứu sâu được.

Thẩm Tịch Xuyên nói một hồi lâu, bỗng nhiên nhận ra có lẽ U U nghe không hiểu, vì thế lập tức ngừng lại.

"Tóm lại, cái này là để cho con người sử dụng."

Đừng nói U U, ngay cả khán giả cũng nghe không hiểu.

CMN. Đây thật sự là đứa bé chín tuổi?

Cái thứ đồ chơi này cho dù bọn họ có đến chín chục tuổi cũng không làm được đâu?

Ngoài mặt thì nghiêm túc gật đầu nhưng thật ra U U chỉ nghe hiểu một câu duy nhất, đôi mắt bé mở to sáng lấp lánh:

"Nếu cái này là để cho con người sử dụng, vậy sau này anh có thể cho em mượn dùng một chút được không?"

Thẩm Tịch Xuyên có chút ngoài ý muốn:

"Em dùng? Em dùng để làm gì?"

U U có chút ngượng ngùng nói:

"Bài tập ngữ văn của em còn chưa viết xong nữa, anh có thể nhờ cánh tay robot này giúp em chép một ít được không ha ha ha?"

Thẩm Tịch Xuyên: "...?"

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng im lặng hồi lâu:

【Phá án. Đã phá án! 】

【Đúng vậy đúng vậy, mọi người giải tán đi, không cần ăn dưa nữa. 】

【Chỉ dựa vào sự chênh lệch chỉ số IQ giữa U U và anh trai của bé đã có thể khẳng định, U U không thể nào là em gái của thiếu niên thiên tài này được! Cố đạo cũng không thể nào sinh ra đứa con thiên tài như thế! 】

【Hai người này mà cùng một bố đẻ ra, tôi sẽ vặt đầu mình xuống cho mọi người đá! 】

23/2/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net