Chương 138 + 139: Bữa tiệc dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 138: Vết sẹo của Thẩm Tịch Xuyên

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

Trong khi giáo sư Lâm bỗng nhiên có chút coi trọng thì trong phòng phát sóng trực tiếp lại là một trận ầm ĩ.

【Thầy hướng dẫn của tôi! Người trên màn hình là thầy của tôi mà. F*ck!!】

【Ôi má ơi, đây không phải là giáo sư khoa vật lý, Lâm Khắc Bỉnh sao?】

【A a a. Tôi biết cái tên này!! Tất thiết* cũng dựa trên luận văn nghiên cứu của giáo sư Lâm đó! CMN hóa ra là chân nhân sao?】

*Theo mình dịch qua tiếng anh thì nó là Bishop, một loại pháo.

Tất nhiên, chỉ có những người nhận ra giáo sư mới bàn luận rôm rả như vậy, còn lại đa số người xem vẫn đang mờ mịt.

【Lâm Khắc Bỉnh là ai?】

【Lâm gì cơ? Lâm Khắc gì cơ? Không phải là Zelda* chứ??】

* Zelda là tên một nhân vật trong series game "The Legend of Zelda" của Nintendo.

【Thiếu chút nữa tưởng rằng đang chơi《The Legend of Zelda》, vị giáo sư già này rất lợi hại sao?】

【Là "trâu bò trong trâu bò" của ngành vật lý trong nước đó, giáo sư Viện Hàn Lâm Khoa Học Trung Quốc, mấy người nói xem có lợi hại không hả?】

Sở dĩ giáo sư Lâm có hiểu lầm khi đánh giá tốt về U U như vậy không phải vì ông thường xuyên ở trong viện nghiên cứu nên bị cô lập với thế giới bên ngoài, mà bởi vì tuy nhìn U U có vẻ khờ khạo nhưng đôi mắt bé lại bừng sáng, nhìn tới nhìn lui chính là một đôi mắt sáng ngời linh động.

Này chắc chắn là người có tài trí rồi, không thì chính là người tâm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi*?

*Người giỏi nhưng giả bộ khờ khạo.

Với khuôn mặt hiền từ, ông cười nói:

"Nếu anh cháu lợi hại như vậy thì chắc thành tích học tập của cháu cũng không kém nhỉ?"

Vừa nãy còn đang thao thao bất tuyệt, nghe xong câu hỏi này cô gái nhỏ nhất thời bị mắc nghẹn.

"Dạ, cái này..." U U chột dạ, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cháu, cháu cũng là đại biểu môn toán trong lớp đó!"

Thật ra là nhờ có thiên tài Thẩm Tịch Xuyên và học bá Tiểu Việt dạy bé, hơn nữa trong nhà còn mời một vị giáo viên có danh tiếng đến kèm cặp nên thành tích toán học của bé cũng không tệ chút nào.

Không hề có tí xíu liên quan gì đến trí thông minh của bé cả.

Nhưng hiển nhiên giáo sư Lâm đã hiểu lầm, ông tiếp tục tán thưởng:

"Đúng là không tệ, cháu vừa nói anh cháu từng đạt giải nhất cuộc thi Olympic Toán học, quả nhiên không hổ là anh em ruột thịt chảy cùng một dòng máu."

Trong thế giới nhỏ của U U, định nghĩa anh em ruột thịt không giống với ý nghĩa vốn có của nó, vì vậy khi nghe anh em ruột thịt chảy cùng một dòng máu, bé không những không phủ nhận mà còn tự hào gật đầu:

"Đúng vậy, đúng vậy! Bọn cháu là anh em ruột! Thân nhau lắm đấy ạ! Cháu thích anh nhất!"

Bé xem mấy câu này là lời khen cho mối quan hệ giữa hai anh em, đôi mắt sáng ngời cười đến mức cong cong như trăng lưỡi liềm.

Cho tới tận bây giờ chưa từng có người nào khen bé và anh trai giống anh em ruột cả! Chắc chắn anh hai nghe thấy sẽ rất vui!

Mặc dù biểu hiện của U U vô cùng ấm áp và đáng yêu, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại thẳng tay tạt nước lạnh:

【Không không không, chúng tôi nhìn thế nào cũng không thấy hai nhóc này là anh em ruột thịt chảy cùng một dòng máu cả.】

【Tiểu bảo bối U U à, không phải chúng tôi đang chế giễu bé nhưng mà thật sự thì vừa nhìn đã biết bé và anh trai không phải do cùng một ba sinh ra rồi. Ha ha ha ha.】

【Cũng là vài phút trước khi xem chương trình hôm nay: Tên cặn bã Cố Khải Châu bác bỏ mọi tin đồn chắc chắn không phải là sự thật! Sau khi xem chương trình: Chắc chắn Cố Khải Châu không thể sinh ra một thiên tài như em trai nhỏ Thẩm Tịch Xuyên được!】

【Ha ha ha ha ha ha. Thật chân thực CMN.】

【Thích thì thích nhưng mà U U ơi, mau tỉnh lại đi! Chắc chắn ba em không có năng lực để sinh ra một người anh trai có chỉ số IQ cao như vậy đâu!】

Vốn dĩ mọi người trong tổ quay phim còn đang lo lắng và nâng cao tinh thần vì mấy lời nói của U U, nhưng không ngờ mới nhìn thoáng qua cơn bão bình luận kia một chút lại thấy hầu hết cư dân mạng đều tự thuyết phục chính mình.

Hoàn toàn không cần dùng đến bất cứ phương pháp ra sức giải thích cùng các thủ đoạn quan hệ xã hội nào, cư dân mạng rất tự nhiên tiếp nhận sự thật mà trước đây bất luận có giải thích như thế nào thì bọn họ cũng không thèm tin.

Ngay cả một số cư dân mạng vẫn ngoan cố tiếp tục ăn dưa thì bọn họ cũng đứng ra giải thích thay cho gia đình nhà họ Cố.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Không lâu sau, cuộc thi khoa học kỹ thuật chính thức bắt đầu.

So với cuộc thi cấp quận lần trước thì cuộc thi cấp tỉnh lần này có quy mô lớn hơn nhiều, chỉ riêng hàng ghế đầu tiên đã được các vị lãnh đạo ngồi đầy.

Sau bài phát biểu của lãnh đạo, dựa theo trình tự rút thăm, từng nhóm thí sinh mang theo tác phẩm dự thi của mình tiến lên sân khấu.

U U chờ dài cổ mới nhìn thấy dáng người thẳng tắp của Thẩm Tịch Xuyên trong đám người.

"Anh kìa! Ông ơi, mau nhìn! Đó là anh cháu đó!!"

U U cố gắng hạ giọng, nhưng tay nhỏ lại rất bận rộn, hai tay giơ lên cao giống như cổ động viên đang phấn khởi cổ vũ cho thí sinh, mọi người khó mà không chú ý đến bé.

Đứng trên sân khấu Thẩm Tịch Xuyên bất đắc dĩ liếc nhìn bé một cái, nhưng rất nhanh cậu lại tập trung vào tác phẩm đang dự thi.

"Tác phẩm của chúng em hôm nay là cánh tay robot, thiết bị hỗ trợ ngoài xương. Cánh tay robot này sử dụng vật liệu mới cùng chip lõi do nhóm chúng em nghiên cứu ra, tiếp theo các bạn trong nhóm sẽ trình bày cách sử dụng cánh tay robot này... "

Giáo sư Lâm đẩy mắt kính, càng nghe trong mắt ông lại càng hiện lên sự ngạc nhiên.

Tuy ông là giáo sư vật lý nhưng bạn thân ông lại làm ở lĩnh vực kỹ thuật cơ khí, hai người thường xuyên nói chuyện phiếm, cũng trao đổi với nhau những công trình nghiên cứu tiên tiến trong giới học thuật thế nên ông có thể biết rõ phát minh này lợi hại cỡ nào.

Mặc dù đây không phải là một công nghệ mới mẻ gì nhưng từ vật liệu đến việc nghiên cứu và phát triển con chip đã có thể nhận thấy người làm ra sản phẩm này có trình độ sáng tạo vượt bậc.

Khó có thể tưởng tượng được đây là tác phẩm của học sinh tiểu học.

"Xin chào." Giáo sư Lâm lên tiếng gọi tình nguyện viên đứng bên cạnh: "Có thể lấy giúp tôi thông tin của nhóm thí sinh làm ra sản phẩm này không?"

Tổ quay phim nhìn thấy hành động ở bên này thì không một tiếng động hướng ống kính vào giáo sư Lâm.

Giáo sư Lâm cúi đầu nhìn:

【Tác giả chính: Thẩm Tịch Xuyên.】

Không phải là "đồng tác giả" mà là tác giả chính.

Điều này chứng tỏ đứa nhỏ Thẩm Tịch Xuyên này là người phụ trách chính trong việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm này.

Lúc này đây, ánh mắt giáo sư Lâm nhìn Thẩm Tịch Xuyên không còn đơn thuần chỉ là nhìn một thiên tài bình thường.

Giáo sư Lâm là ngôi sao sáng trong giới học thuật mà còn ngạc nhiên đến vậy thì đừng nói đến ban giám khảo.

Cuộc thi kết thúc, hiển nhiên nhóm nghiên cứu của Thẩm Tịch Xuyên giành được giải nhất.

Cố Khải Châu và Úc Lan đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Hóa ra cái tay đen thui kia lại lợi hại như vậy sao?

Hai vợ chồng đều không biết chút gì về khoa học kỹ thuật, mấy cuộc thi khoa học này người bình thường chủ yếu chỉ đến xem cho vui, còn người trong ngành thì xem chuyên môn.

Vợ chồng nhà họ Cố ngắm nghía tác phẩm của Thẩm Tịch Xuyên, họ cảm thấy đây chỉ đơn giản là món đồ chơi nhỏ chạy bằng điện biết cầm ly, còn không bằng người máy công nghệ cao biết nói chuyện trong ngân hàng nữa.

Nhìn qua tác phẩm của các thí sinh khác, nhìn bên ngoài thật thú vị, lấp la lấp lánh, công dụng thế nào thì không biết nhưng nhìn thì có vẻ rất lợi hại.

Kết quả là cánh tay robot của Thẩm Tịch Xuyên thế mà giành điểm gần như tuyệt đối từ phía ban giám khảo?

Hai vợ chồng ngơ ngơ ngác ngác vỗ tay.

Khán giả sôi nổi phì cười:

【Tiếng lòng của đạo diễn Cố và Lan tỷ: Đây là thế giới của những người học khối khoa học tự nhiên hả?】

【Ha ha ha ha chỉ số thông minh của cả nhà em trai Thẩm Tịch Xuyên thật đáng lo ngại nha!】

【Nếu ai vẫn còn nói đây là con riêng thì xin phép quăng tấm chụp màn hình người giành giải nhất của cuộc thi khoa học kỹ thuật này vào mặt, trừ khi gen của Cố Khải Châu bị đột biến đến mức vượt xa cả dãy Ngân Hà, chứ bình thường thì một thiên tài nghệ thuật sao lại có thể sinh ra một thiên tài khoa học kỹ thuật chứ!】

【Trời ơi, tôi muốn khóc thầm thay U U, trong nhà có một anh trai là nhà khoa học tương lai, một chị gái là thiên tài violin, nếu là tôi thì chắc chắn tuổi thơ đã bị bao phủ bởi hai bóng ma này!】

Thật tiếc là U U bé nhỏ kia không hề biết rằng bé là người có chỉ số IQ thấp nhất trong nhà, mặt khác bé còn rất vui vẻ phấn khởi.

U U đập đập vào hàng ghế của các vị lãnh đạo Địa Trung Hải* phía trước, hưng phấn nói:

"Người đó, người đó! Người giành giải nhất là anh cháu đó! Anh của cháu!"

*Ý chỉ đầu ít tóc hoặc là bị hói.

Lãnh đạo: ?

Sau khi nói xong bé dựa người vào lưng ghế quay ra phía sau, hí ha hí hửng nói với hai vị phụ huynh ngồi sau:

"Anh cháu được giải nhất đó! Quá lợi hại! Có phải là siêu cấp đẹp trai siêu cấp thông minh luôn đúng không ạ!"

Bố mẹ thí sinh vừa thua dưới tay Thẩm Tịch Xuyên, chỉ giành được giải nhì còn đang tiếc nuối: "..."

Sau khi kết quả được công bố, dưới sân khấu tràn ngập tiếng vỗ tay, nhân viên công tác đẩy Thẩm Tịch Xuyên đến giữa sân khấu.

Nhưng anh ta lại sơ ý quên điều chỉnh chiều cao của micro, Thẩm Tịch Xuyên ngồi trên xe lăn vươn tay với lấy, miễn cưỡng chạm đến núm xoay, cậu điều chỉnh micro thấp xuống vừa với tầm của mình.

Chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng để ý nhưng lại được máy quay ghi lại trọn vẹn rồi truyền đến mắt của khán giả đang xem, không biết vì sao bỗng dưng có chút xúc động.

Ở giữa sân khấu, dưới ánh sáng lờ mờ Thẩm Tịch Xuyên đảo mắt nhìn quanh khán phòng, thản nhiên bắt đầu bài phát biểu cảm nghĩ không có chút sai sót nào khi nhận được giải.

Cảm ơn nhóm nghiên cứu, cảm ơn giáo viên, cảm ơn ban tổ chức.

Bài phát biểu của cậu vô cùng hoàn hảo.

Nhưng ngay khi mọi người nghĩ cậu đã nói xong, chuẩn bị vỗ tay nhìn cậu cầm giấy chứng nhận đi xuống sân khấu thì cậu lại nói tiếp...

"Nhưng người em muốn cảm ơn nhất đó là gia đình luôn ở phía sau ủng hộ em."

Dưới sân khấu, cả nhà họ Cố sửng sốt.

Bởi vì bọn họ đều biết, Thẩm Tịch Xuyên là người sống nội tâm, sẽ không bày tỏ cảm xúc thật của mình trước mặt nhiều người như vậy.

Đạo diễn Chu cũng không có khả năng dự đoán được Thẩm Tịch Xuyên sẽ giành được giải nhất của cuộc thi cấp thành phố trước tầng tầng lớp lớp thiên tài thế này cho nên ông không chuẩn bị kịch bản gì cho cậu.

Mi mắt cậu rũ xuống, giọng nói vừa nãy còn đầy khách sáo lúc này bỗng nhiên trở nên mềm mại.

"Nếu không có họ thì hôm nay em sẽ không đứng ở đây."

Tiếp đó, Thẩm Tịch Xuyên tự tay xé rách vết thương đã kết vảy của mình, một lần nữa vạch mở vết sẹo đã khép lại, để cho mọi người biết rõ rốt cuộc thì sự thật là thế nào.

"Lúc bảy tuổi, ba mẹ em bị tai nạn không may qua đời, còn em thì bị mất một chân, họ hàng của ba mẹ đều có gia cảnh bình thường, không đủ khả năng nuôi thêm một người dư thừa như em."

"Là chú Cố tự nguyện đón em về, chú ấy tôn trọng tình cảm mà em giành cho ba mẹ nên đã giữ lại tên cũ của em, dì Úc cũng không ép em phải gọi hai người là ba là mẹ, họ hoàn toàn tôn trọng em và lo cho em một cuộc sống đủ đầy, tự do."

"Còn có hai em gái..."

Nói tới đây, Thẩm Tịch Xuyên bỗng nhiên nghẹn ngào dừng lại.

Dưới sân khấu, U U thấy hình như trong mắt anh trai ngân ngấn nước, bé trừng lớn mắt, bỗng nhiên kéo Cố Diệu Diệu còn đang sững sờ bên cạnh, mạnh mẽ cưỡng chế giơ tay chị gái lên, cùng với tay của bé, hai người cố gắng tạo thành hình trái tim giữa không khí.

"Anh ơi cố lên...!"

"Bọn em tự hào về anh!!"

Âm thanh ngây thơ của bé con vang vọng cả hội trường.

Giọng nói chân thành tha thiết, không có một chút ngượng ngùng nào.

Tựa như ngày hè nóng nực không giữ lại gì mà ôm lấy ánh dương, có thể dễ dàng như thế, dứt khoát như thế để xua tan tất cả lo lắng.

Có thể nhận được sự ủng hộ kiên định như vậy, trong nháy mắt Thẩm Tịch Xuyên bật khóc.

Ngay lúc U U la lên thì người đàn ông cảm tính Cố Khải Châu đã khóc không thành tiếng.

"Tịch Xuyên cố lên! Con mãi mãi là niềm tự hào của chúng ta!!"

Úc Lan và Cố Diệu Diệu có chút ghét bỏ khi nhìn thấy Cố Khải Châu khóc bù lu bù loa nhưng hai người vẫn vẫy tay với Thẩm Tịch Xuyên.

Úc Lan: "Đúng vậy! Cố lên!"

Cố Diệu Diệu: "Cố lên! Nhất định phải giành được giải nhất của cuộc thi toàn quốc!"

U U: "Sao lúc này rồi mà chị còn quan tâm đến giải nhất nữa chứ?"

Cố Diệu Diệu: "Không phải chúng ta đang cổ vũ cho cuộc thi toàn quốc của cậu ấy sao??"

Cố Khải Châu: "???"

"Được, tôi sẽ cố gắng."

Thẩm Tịch Xuyên nắm chặt vạt áo, cố gắng kiềm chế sự xúc động mãnh liệt đang quay cuồng trong lồng ngực, gần như muốn khóc một trận thật to.

"Cảm ơn mọi người."

Cảm ơn mọi người vì đời này đã xuất hiện trong cuộc sống của con.

4/3/2022

__________________________

Chương 139: Bữa tiệc dã ngoại

***

Không ai ngờ rằng tập đầu tiên của chương trình 《Nhật ký trưởng thành》vừa mới công chiếu được một nửa mà đã khiến cho khán giả trải qua tất cả các cung bậc cảm xúc từ vui vẻ cười to đến nghẹn ngào khóc nấc.

【Hu hu hu nước mắt của tôi quý giá lắm đó có biết không hu hu hu. 】

【CMN tôi đã khóc ngất ngay tại chỗ luôn đó, hu hu hu. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với bảo bối Tịch Xuyên của tôi đến vậy? Đúng là ông trời đố kỵ người tài mà! 】

【Không có chân thì đã làm sao! Bảo bối Tịch Xuyên không cần khổ sở, chị có chân mà cũng như không đây, ngày nào cũng nằm liệt một chỗ trên sô pha không nhúc nhích! 】

【Này người chị em không cần so sánh chân thật như thế đâu. 】

【Tôi bị chương trình ngu ngốc này lừa vào đây nhưng kết quả lại ngồi khóc như mưa... Ai nói chương trình này chỉ quay theo kịch bản, đạt giải quán quân kỳ thi khoa học kỹ thuật cấp tỉnh mà cũng nằm sẵn trong kịch bản à, nếu vậy thì tôi sẽ lập tức gửi tượng vàng Oscar đến trước mặt đạo diễn Chu! 】

Rốt cuộc thì Thẩm Tịch Xuyên cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, cậu chỉ mất khống chế trong giây lát mà thôi, sau khi lau sạch nước mắt trên mặt, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh thường ngày.

Sau khi nói lời kết luận chung cho tác phẩm dự thi của mình, cậu hơi cúi đầu chào những người đang ngồi phía dưới rồi thong thả rời khỏi sân khấu.

Ngược lại Cố Khải Châu đang ngồi dưới đài lại khóc lóc vô cùng thảm thiết.

"Hu hu hu Tịch Xuyên, cuối cùng con cũng chịu mở lòng tiếp nhận chúng ta, chú thật sự rất cảm động."

Vừa bước xuống khỏi sân khấu đã rơi vào một cái ôm thật chặt, Thẩm Tịch Xuyên có chút bất đắc dĩ.

Là vị đạo diễn có thể tạo ra vô số tác phẩm tuyệt vời, tất nhiên nội tâm của ông cũng vô cùng tinh tế và mẫn cảm, khi gặp phải những vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm ông sẽ suy nghĩ nhiều hơn người thường một chút.

Bởi vì ông biết rất rõ, với tính cách của Thẩm Tịch Xuyên mà có thể đứng trên sân khấu nói ra mấy lời đó, chắc chắn không phải do cậu nhất thời nổi hứng, có lẽ cậu đã nhìn thấy những bình luận tiêu cực trên mạng, cho nên vì thanh minh cho ông, vì cả nhà họ Cố, cậu mới tự mình đứng ra làm sáng tỏ.

Phải đứng trước mặt hàng ngàn, hàng vạn người để nói ra hết những nỗi đau từng trải qua là một chuyện chẳng dễ dàng gì.

Nhưng Thẩm Tịch Xuyên lại làm được.

Vì cả gia đình nên cậu đã làm được.

Cố Khải Châu vui vẻ nghĩ, cứ cho là lần này Tịch Xuyên bởi vì bất đắc dĩ mới làm như thế, nhưng như vậy cũng có thể nhìn ra đứa bé này đã chính thức mở lòng và bộc lộ tâm tư tình cảm của mình rồi.

Nếu như một ngày nào đó Cố Diệu Diệu cũng đứng trên sân khấu, khóc lóc thảm thiết, nói ra hết những lời mà con bé vẫn giữ trong lòng thì...

"Là con gái nếu có khóc cũng phải khóc sao cho thật xinh đẹp, đừng có mỗi lần khóc là một lần nước mắt nước mũi tèm lem."

Cố Diệu Diệu ghét bỏ lấy một miếng khăn giấy, lau nước mũi cho U U.

"Xì."

U U vẫn khóc chít chít, nhưng lại vô cùng nghe lời dùng sức xì mạnh vào khăn giấy.

Cố Diệu Diệu ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng động tác trên tay lại rất thành thạo: "Máy quay vẫn đang quay đấy, khán giả cả nước đều đã nhìn thấy dáng vẻ xấu xí vừa rồi của em."

U U bối rối: "Chú quay phim ơi không cần quay con đâu, chú quay anh cháu đi ạ..."

Cố Diệu Diệu mặt không biểu cảm nói: "Đã muộn."

U U: Hu hu.

Cố Khải Châu nhìn thấy một màn này, đáy lòng vốn đang cảm động trào dâng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại.

Muốn nhìn thấy hình ảnh Cố Diệu Diệu khóc lóc bày tỏ nỗi lòng ư, có lẽ mơ một giấc sẽ nhanh hơn đó.

"Là bạn nhỏ Thẩm Tịch Xuyên phải không?"

Sau khi cuộc thi kết thúc, mặc dù có nghe nói bên này đang quay chương trình thực tế nhưng vẫn có không ít lão giáo sư cùng các vị giám khảo đến đây chào hỏi.

"Cánh tay robot hỗ trợ ngoài xương này là do em tự mình nghiên cứu chế tạo sao? Có phải người thân trong gia đình em cũng tham gia nghiên cứu trên phương diện này đúng không?"

"Ba mẹ ruột của em là tiến sĩ trong ngành, nhưng người nhà hiện tại của em thì không công tác ở lĩnh vực này ạ."

"Ra là vậy. Nếu đó là do em tự mình chế tạo vậy thì người bạn nhỏ, em thật sự rất có thiên phú đó, năm sau em có muốn tham gia lớp học thiếu niên không? Thầy có thể giới thiệu em đến lớp học thiếu niên tốt nhất toàn tỉnh."

"Lão Lý ông đừng có ở chỗ này mà nhảy tới nhảy lui, lớp học thiếu niên tốt nhất trong tỉnh thì có gì mà ghê gớm chứ. Bạn nhỏ Thẩm Tịch Xuyên, kỳ nghỉ đông này em có muốn đến viện nghiên cứu tham quan một chuyến không? Nếu em thích, sau này có thể đến viện nghiên cứu của chúng tôi..."

"Này lão Hứa, ông như thế là quá gấp gáp rồi đó? Không thể đốt cháy giai đoạn được đâu..."

"Sao lại không được? Thiên phú của đứa nhỏ này tốt như thế, nếu không được bồi dưỡng từ sớm sẽ rất đáng tiếc."

Mấy vị giáo sư đức cao vọng trong ngành vây quanh Thẩm Tịch Xuyên ồn ào tranh luận, cuối cùng vẫn là giáo sư Lâm tranh thủ thời cơ, đưa một tờ giấy viết cách thức liên lạc của mình cho Thẩm Tịch Xuyên.

Trên tờ giấy nho nhỏ là tên và số điện thoại.

"Thầy tên Lâm Khắc Bỉnh, có một người bạn là chuyên gia kỹ thuật máy móc hàng đầu cả nước, hôm nay ông ấy không có tới, nhưng nếu như em có hứng thú thì thầy có thể giới thiệu để hai người làm quen với nhau."

Trong giới học thuật đặc biệt chú trọng quan hệ giữa thầy và trò, trong mỗi một lĩnh vực chuyên môn đều có một người lợi hại nhất đứng đầu ngành, nếu như có thể trở thành học trò của người đó, vậy chẳng khác nào Hư Trúc được Vô Nhai Tử* truyền thụ võ công, chắc chắn chỉ trong một thời gian ngắn sẽ đạt được sự tiến bộ vượt bậc.

*Hư Trúc và Vô Nhai Tử là hai nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung.

Thẩm Tịch Xuyên trịnh trọng nhận lấy tờ giấy.

Giáo sư Lâm xoay người nhìn U U, cười tủm tỉm nói:

"Cô bạn nhỏ, cháu cũng phải nỗ lực nhiều vào, nói không chừng sau này cháu có thể cùng anh trai mình theo học tại lớp thiếu niên đó nha."

Thẩm Tịch Xuyên: ???

Trong vài tiếng đồng hồ cậu tham gia thi đấu đã xảy ra chuyện gì vậy?

Nếu U U cũng có thể vào lớp học thiếu niên vậy bây giờ cậu cũng có thể vào Thanh Đại* luôn!

*Trường đại học Thanh Hoa, một trong những ngôi trường đại học hàng đầu Trung Quốc.

Nhưng mà U U lại hoàn toàn không cảm thấy thực lực của bản thân có vấn đề gì, đối với sự cổ vũ của giáo sư Lâm, bé còn vô cùng nghiêm túc tán thành: "Dạ được ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức! Sau này nhất định cháu sẽ trở thành người lợi hại giống như anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net