Chương 142: Nỗi ám ảnh mang tên múa ba lê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142: Nỗi ám ảnh mang tên múa ba lê

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

Trong tay cầm kịch bản quyết tâm giảm béo, mới sáng sớm U U đã thay xong quần áo.

Trang phục do tổ tiết mục tài trợ là một bộ đồ múa ba lê màu hồng, kèm theo một đôi vớ trắng tinh. Cố Diệu Diệu tiện tay búi tóc U U thành một viên tròn trên đỉnh đầu, làm lộ rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Những hình ảnh như Thẩm Tịch Xuyên đang học bài trong phòng sách, Cố Diệu Diệu đang luyện đàn trong sân, lại thêm U U đang giảm béo bên cửa kính sát đất, chắc chắn sẽ là một cảnh tượng vô cùng hài hoà và đẹp mắt.

Đạo diễn Chu hết mực vui mừng nhìn gia đình có giá trị nhan sắc cực phẩm trước màn ảnh, thầm nghĩ chắc chắn kịch bản lần này sẽ ổn.

Nhưng mà...

Sau khi thay quần áo xong, cô gái nhỏ vừa bước vào phòng khách đã bị một loạt máy quay nhắm vào.

"Ôi..."

Theo bản năng bé hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên nín thở! Hóp bụng lại! Lấy tay che bụng nhỏ!

Nhóm nhân viên quay phim: "?"

Ngoại trừ lần đầu xuất hiện trước máy quay, U U chưa bao giờ có dáng vẻ ngượng ngùng như vậy, nhóm quay phim có chút sững sờ, mắt thấy bé đưa lưng về phía ống kính, dựa vào tường và đi thẳng về phía tấm thảm tập yoga.

"Chú ơi, đừng quay cháu hoài như vậy, đi quay chị cháu đi có được không ạ? Chị cháu đánh đàn hay lắm..."

Cho đến khi không thể di chuyển được nữa, U U không còn cách nào khác đành phải chạy trốn như bay, giống như máy quay là một con yêu quái sẽ ăn thịt trẻ em vậy.

Người quay phim thắc mắc hỏi: "Hôm nay U U bị sao vậy? Cháu khó chịu chỗ nào à? Sao cứ ôm bụng hoài vậy?"

Đám thẳng nam trước mắt hoàn toàn không hiểu U U đang phiền não về chuyện gì, nhưng khán giả đã đại khái hiểu được vì sao U U lại thẹn thùng.

Quả nhiên, lúc Cố Khải Châu chạy bộ buổi sáng trở về, sau khi ông lấy một bịch sữa bò vị dâu trong phòng bếp cho U U thì bé đã vui vẻ bỏ tay xuống, vì vậy mọi người đã thấy cái bụng nhỏ mà cô nhóc một mực che giấu.

Đúng là rất tròn.

Trên màn hình không ngừng hiện những dòng chữ ha ha.

【 Ha ha ha ha ha. Ôi mẹ ơi, sao cái bụng nhỏ này lại tròn xoe thế này, dễ thương quá!!】

【 Tôi không nhịn được, ha ha ha, ngày thường mặc váy nhỏ thì không nhìn thấy, sao cái bụng này giống như lấy com-pa vẽ ra vậy?? 】

【 Cuối cùng cũng có một chiếc ảnh vô cùng phong cách, ha ha ha ha!】

【 Tại sao cùng là một cái bụng mỡ nhưng ở trên người U U lại đáng yêu như vậy chứ. Quá đáng yêu! 】

Sau khi uống một lon sữa dâu, U U mới nhớ ra cái bụng của bé.

Bé cầm chai sữa bò ngây người vài giây, trên môi còn vẽ một vòng tròn bọt sữa, liếc mắt nhìn các chú quay phim đang cố nén cười xung quanh, cuống quýt chạy qua che miệng bọn họ lại.

"Không được cười! Chuyện này không vui đâu! Các chú đừng có cười vui vẻ như vậy!!"

Bé nhón chân cũng không với tới người quay phim, người quay phim đành phải ngồi xổm xuống cho bé che miệng, còn đảm bảo sẽ không cười nữa.

U U nửa tin nửa ngờ, thấy vẻ mặt chân thành của chú quay phim, bé mới nhẹ nhàng thở ra một chút.

Kết quả của sự thở phào nhẹ nhõm là chiếc bụng của bé đã căng tròn trở lại.

Chú quay phim: "Phụt."

U U: "Chú lừa cháu! Chú đã hứa sẽ không cười!!"

Họ là những người quay phim đã được đào tạo chuyên nghiệp, cho dù có hài hước đến đâu thì họ cũng sẽ không cười.

Trừ khi họ nhịn không được.

Chú quay phim cố hết sức mím môi, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên. U U tức giận như cá nóc quay người rời đi, bé mở đoạn video ba lê mỹ lệ trong iPad mà đạo diễn Chu đã chuẩn bị.

Không phải chỉ là giảm cân thôi sao!

Chị gái đã nói sau này chắc chắn bé sẽ trở nên xinh đẹp!

Bé có thể!

Video bắt đầu chậm rãi chạy, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ màu trắng, chân tay mảnh khảnh, tóc dài được búi lên.

Người phụ nữ giới thiệu bản thân bằng Tiếng Anh, trên môi nở nụ cười thanh tao: "Tôi là Mary Helen."

[Xin phép cắt ngang các bạn. Truyện được đăng tại watt pad TBNguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]

U U nhỏ giọng oa một tiếng.

Cô ấy trông như một con thiên nga.

"Cháu tập luyện cùng cô ấy thì cũng có thể giống như cô ấy ạ?"

Những người lớn trong tổ quay phim đồng loạt gật đầu.

Bọn họ cũng không biết đó là làm gì, nhưng dù sao cũng do đạo diễn Chu lựa chọn, gật đầu cho xong chuyện là được.

Nhưng phản ứng của khán giả lại hoàn toàn khác:

【 Aaaah, đạo diễn Chu đúng là ma quỷ! 】

【 Vậy mà lại để em bé U U năm tuổi của chúng ta phải tập loại động tác khổ sở thế này! Đạo diễn Chu, ông đúng là không có tim! 】

【Bảo bối U U đừng nghe bọn họ! Người phụ nữ này là AI*! Con người không thể nào làm giống vậy được!! 】

* Người máy trí tuệ nhân tạo.

Trong phòng chat livestream, khán giả gào khóc, ồn ào phàn nàn về trải nghiệm khủng khiếp của họ khi bị tra tấn bởi video này, trong khi U U lại không hề biết gì, bé đứng trên thảm yoga bắt đầu bài tập đầu tiên, cánh tay thiên nga.

Ngữ phụ nữ với khuôn mặt thư thái, nhẹ nhàng đếm:

"One, two, three, four, five, six..."

U U vừa làm theo vừa lẩm bẩm đếm nhịp, nhìn khuôn mặt thư thái của người phụ nữ trong video, bé thầm nghĩ hình như cái này cũng không quá khó...

Hai phút trôi qua...

U U: Ồ, hình như tay hơi mỏi rồi!

Ba phút trôi qua...

U U: Tay! Tay bé không thể cử động được nữa!!

Mười phút trôi qua...

U U: Bé chỉ là một con ngỗng vô dụng không thể đứng nổi.

Cố gắng qua mười phút, U U hoàn toàn tê liệt ngã xuống thảm yoga.

Ánh mắt tràn ngập hoài nghi về cuộc sống.

Khán giả:

【 Thế này cũng quá chân thật, ha ha ha. 】

【 Người từng có kinh nghiệm luyện tập sau đó rút lui xin được chia sẻ, tập đến mười phú đúng là không dễ dàng, lúc trước mới năm phút là tôi đã bỏ cuộc rồi. 】

【 Ba lê mỹ lệ: Từ nhập môn đến từ bỏ. 】

U U vẫn chưa từ bỏ ý định, bé tiếp tục thử mấy cái video thon gọn đùi, giảm mỡ bụng nhưng cũng không ngoại lệ, nhìn thì thấy động tác nào cũng xinh đẹp ưu nhã nhưng thực tế thì mỗi động tác đều muốn lấy mạng người.

Chỉ có một số động tác gần giống với động tác múa ba lê chân chính, không hiểu sao những cái đó U U học rất nhanh, cũng nhảy rất đúng động tác, còn lại thì bé chỉ làm theo vài phút đã mệt đến mức xụi lơ trên thảm yoga thở hổn hển như một con chó nhỏ.

Người nào nói nhẹ nhàng, đơn giản lại xinh đẹp, ưu nhã đâu!

Đúng là đồ lừa đảo!!

Cố Diệu Diệu đã tập đàn xong. Cô nhìn vào từ ngoài sân, thấy U U mệt thành như vậy, cô nhịn không được đến gần xem thử bé đang tập cái gì.

U U nằm bò, tủi thân khóc lóc nói:

"Cái chị này cũng thật là đáng sợ, chị ấy không biết mệt sao? Cái ba lê này không đẹp chút nào, nó muốn giết chết em!"

Cố Diệu Diệu nhìn thoáng qua video, vô cùng thấu hiểu nói:

"Không cần lo cho chị ấy, có thể chị gái đó là người máy."

Là một nạn nhân của ba lê mỹ lệ, năm đó Cố Diệu Diệu từng tham gia cuộc thi violin quốc tế, vì áp lực quá lớn, cô đã ăn uống thả ga trong một khoảng thời gian, sau đó vì muốn giảm cân nên cô cũng từng tập luyện theo cái này.

Sau này, trong giấc mơ của cô đều là hình ảnh người phụ nữ này mỉm cười nói "again".

Thật kinh khủng.

"Em muốn nghỉ một chút."

U U đến phòng bếp tìm kiếm, lấy ra món chân gà kho hôm qua dì Trương làm, vừa gặm vừa nghĩ: Thì ra đây là ba lê sao?

Ba lê là thứ đáng sợ như vậy sao?

Không ai ngờ rằng một video thể dục đơn giản lại tạo thành bóng ma và khắc sâu nhận thức sai lầm vào tâm trí non nớt của U U.

Nếu múa ba lê là thứ khó như vậy thì bé không muốn học!

Lòng mang sợ hãi, U U vừa ăn vừa nghĩ nên không để ý đã ăn hết sạch hộp chân gà.

[Xin phép cắt ngang các bạn. Truyện được đăng tại watt pad TBNguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]

Khi U U phản ứng lại, bé có chút áy náy, dù sao thì nhiệm vụ hôm nay của bé cũng là giảm cân.

Nhưng mà, nhưng mà bé đã tập thể dục lâu như vậy! Tiêu hao nhiều năng lượng như vậy! Ăn một chút xíu chân gà cũng, cũng không phải là quá đáng đúng không?

Khán giả:

【 Đây chính là tập thể dục một phút nhưng nghỉ ngơi một giờ. 】

【 Không, là tập thể dục một phút, ăn một xô lớn đồ ăn vặt. 】

【 Cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình không giảm cân được, tôi nghi ngờ U U đã lắp camera giám sát trong nhà tôi để học theo tôi??? 】

Vào lúc U U còn đang bịt tai trộm chuông, nhóp nhép vui vẻ ăn, chuông cửa nhà họ Cố vang lên.

"Chào buổi sáng, U U."

Hôm nay khách quý tới nhà là Đinh Nghiêu.

Là một thần tượng đang nổi, Đinh Nghiêu vừa xuất hiện đã mang theo cơn bão bình luận, cả màn hình được lấp đầy bởi tên của anh.

Tuy nhiên tính kỷ luật của fans cũng rất cao, chỉ bình luận trong năm giây họ lập tức bình tĩnh trở lại, có thể nói là đã được huấn luyện bài bản.

"Tiểu Nghiêu đến rồi à." Từ trên lầu đi xuống, Cố Khải Châu ân cần nói: "Còn rất sớm, cháu có mang sách theo không?"

U U vươn đầu ra thì thấy Đinh Nghiêu mang theo cặp xách.

"Anh Đinh Nghiêu, anh đến nhà em học bài ạ?" U U gãi đầu: "Mặc dù anh hai của em rất thông minh, nhưng anh Đinh Nghiêu đã mười sáu tuổi rồi, là học sinh cấp ba đó, sao lại để học sinh tiểu học dạy anh được chứ?"

Đinh Nghiêu sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Không phải là anh Tịch Xuyên của em dạy, anh đến để nhờ chú Cố chỉ dạy."

Việc này quá xa lạ với U U, bởi vì cho đến nay, tuy không ai nói gì nhưng bé cũng biết ở trong nhà này chỉ số IQ của Cố Khải Châu xếp ở vị trí nào.

Trong nhà, người thông minh nhất là anh hai, còn thấp nhất...

Thấp nhất chính là bố của bé nha!

U U mặt dày mày dạn, xê dịch vị trí của mình lên trên một chút, không thừa nhận bé mới là người có IQ thấp nhất.

Vì vậy, U U lo lắng thì thầm với Đinh Nghiêu:

"Anh Đinh Nghiêu, anh đừng thấy ba em kiếm được nhiều tiền mà nghĩ rằng ông ấy rất thông minh, ông ấy rất ngốc, còn không thông minh bằng Miên Miên luôn đấy!"

Cố Khải Châu: Con nói to quá rồi đó.

U U còn tự cho là mình đang nói rất nhỏ, tiếp tục: "Anh muốn hỏi gì thì nên hỏi anh hai em. Em nghĩ với trí thông minh của anh ấy, dù cho câu hỏi cấp ba có khó một chút nhưng có lẽ anh ấy vẫn làm được. Thật đó, cái gì anh ấy cũng biết hết!"

Đôi mắt của cô bé tràn đầy sự tin tưởng mù quáng vào anh trai và cũng đầy sự ngờ vực với bố.

Cố Khải Châu nhịn không được mà bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm của bé:

"Xin lỗi nhé, vấn đề mà anh Đinh Nghiêu của con muốn hỏi ba, cho dù anh trai Thẩm Tịch Xuyên của con có thông minh đến đâu thì cũng chưa chắc có thể trả lời được."

U U bị véo nhưng vẫn khoa tay múa chân phản đối.

"Không! Cái gì anh hai cũng biết hết! Không gì là anh ấy không thể làm được! Anh hai là siêu cấp tiểu thiên tài!"

Cố Khải Châu: Đã đến lúc cho con bé biết thực lực thật sự của ông!

Vốn dĩ không định để U U ngồi nghe, nhưng dưới cơn tức giận, Cố Khải Châu ôm lấy U U, đặt bé lên chiếc ghế nhỏ trong thư phòng.

Còn Cố Khải Châu ngồi vào bàn làm việc, vô cùng tự tin bảo Đinh Nghiêu ngồi xuống phía đối diện, nói rằng mặc kệ anh có vấn đề gì, cứ tuỳ tiện hỏi, ông nhất định sẽ nói hết!

Vốn là fan não tàn của Thẩm Tịch Xuyên, U U không cam lòng ngồi một bên, chờ cơ hội để chứng minh quan điểm "Anh hai là người lợi hại nhất".

"Thật ra thì..."

Đinh Nghiêu lấy giáo trình trong cặp ra, lật đến trang nào đó rồi đưa cho hai bố con nhà họ Cố nhìn, ngượng ngùng nói với U U: "Có lẽ chuyện này, thật sự chỉ có ba em mới biết đáp án chính xác."

Giáo trình của Đinh Nghiêu là một cuốn sách gồm những đề thi nghệ thuật qua các năm, cuối đề thi có xuất hiện tên của Cố Khải Châu.

【 Bàn luận về ngôn ngữ ống kính và đặc điểm thẩm mỹ trong tác phẩm "Cuộc đời vô danh" của Cố Khải Châu. 】

17/4/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net