Chương 146: Màn giải cứu U U

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

Giờ phút này U U vừa thống khổ vừa hoảng loạn như sắp bị mang lên hành hình, đôi mắt nhỏ đỏ lên, nước mắt lã chã mà nhìn chú chó Shiba đang dần khuất bóng.

U U thử cử động một chút, cố gắng giải thoát cái đầu đáng thương đang bị mắc kẹt của mình.

Nhưng mà không hiểu sao lúc chui vào rất dễ, lúc muốn thoát ra lại không hề dễ tí nào.

Chuyện này không khoa học chút nào hết.

U U cố gắng dùng cả hai tay nắm chặt lan can, đầu thì mắc kẹt bên ngoài còn cơ thể lại ở bên trong sân trượt băng. Khoảng trống giữa các thanh chắn lan can lớn hơn cổ của bé một chút thôi, thật không hiểu sao bé lại có thể chui đầu vào giữa được nữa.

Khán giả đang xem live stream đã chứng kiến toàn bộ quá trình U U bị mắc kẹt, điên cuồng spam:

【Ha ha ha đây là tác hại của việc béo đó! Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy không khí có chút vi diệu nhỉ!!】

【Ma ma vừa mới khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm nhem cảm thán tiểu bảo bối U U của chúng ta đã trưởng thành rồi, sao mới đó mà con lại biến thành tiểu ngốc nghếch nữa rồi hả?】

【Tổ quay phim đâu, tại sao còn chưa đến giải cứu bảo bối U U? U U nhà chúng ta vốn đã không thông minh lắm rồi, nếu bị mắc kẹt lâu quá lại càng thêm ngốc nghếch thì phải làm sao bây giờ?】

【Xong rồi xong rồi, đảm bảo chuyện này sẽ lên hot search cho mà xem, vốn dĩ tôi còn cho rằng lần này U U sẽ dựa vào chính thực lực của mình để nổi tiếng, sao mà kết quả vẫn là kiểu ngốc nghếch thế này trời, ha ha ha.】

Khán giả đoán không sai, từ lúc đầu U U bị mắc kẹt trong lan can thì số lượng người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu tăng mạnh, ảnh chụp màn hình và các chủ đề hot search cũng bắt đầu lan rộng khắp cả Weibo.

E là không tới mười phút nữa quần chúng ăn dưa sẽ điên cuồng mang ảnh chụp màn hình cảnh tượng U U bị kẹt đầu phát tán trên toàn bộ Weibo.

Chuyện này đối với cô bạn nhỏ yêu cái đẹp như mạng mà nói, thật sự là một đả kích không nhỏ.

"Đừng kéo, đừng kéo!"

Nhân viên công tác của đoàn phim thấy U U vẫn ôm ý định dùng bạo lực để giải thoát cho đầu mình thì vội chạy đến ngăn cản.

"U U ngoan, đừng cử động, đợi một lát chú lính cứu hoả sẽ đến đây giúp cháu ra ngoài có được không?"

Mấy nhân viên công tác còn hoảng sợ hơn cả đương sự là U U. Bị kẹt đầu một lúc cũng không vấn đề gì, nhưng nếu như cứ mạnh mẽ dùng lực kéo ra lại làm cho bé con ngốc nghếch này bị nguy hiểm đến tính mạng thì chính là chuyện lớn!

Vẻ mặt U U cực kỳ đáng thương, bé nhìn nhân viên công tác đang ngồi xổm trước mặt mình, mở miệng giải thích: "Cháu thật sự chỉ muốn nói chuyện với chú chó Shiba kia thôi mà."

Nhân viên công tác: "Biết, chú biết rồi."

"Cháu không có làm đau nó, do nó quá nhát gan nên mới bỏ chạy thôi."

"Chú biết rồi, biết rồi."

"Nếu cháu không mang giày trượt băng thì sẽ không bị trượt ngã rồi mắc kẹt ở đây đâu!"

Nhân viên công tác: Không sao cả, với nhóc thì đây là chuyện thường xuyên xảy ra như cơm bữa rồi, bọn chú đã quen.

Mặc cho U U tìm đủ mọi cách để cứu vãn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, nhưng mấy nhân viên công tác cũng không hề nghiêm túc nghe bé giải thích.

Dù sao thì chuyện quan trọng nhất lúc này là giải cứu U U ra khỏi cái khe hở lan can kia, may là lúc nãy tổ tiết mục đã nhanh chóng gọi 119, có lẽ họ cũng sắp đến rồi.

U U ngồi quỳ trên mặt đất, yên lặng đợi chú lính cứu hoả tới giải cứu mình.

Bỗng nhiên, trước mắt bé lại xuất hiện bóng dáng của Ung Trạch.

Hai hàng mi còn vương nước mắt của U U khẽ chớp chớp: "Anh Ung Trạch, anh muốn làm gì?"

Ung Trạch duỗi tay đặt lên lan can.

"Giúp em ra ngoài."

Sức lực của yêu quái không phải là thứ mà con người có thể so sánh được, bẻ gãy đoạn lan can được gia công đặc biệt này đối với Ung Trạch mà nói dễ như bẻ gãy một cái tăm tre.

"Không được!" Mặc dù hiện tại U U lo cho bản thân còn chưa xong, nhưng đầu óc của bé vẫn vô cùng tỉnh táo: "Mọi người sẽ biết anh là yêu quái, chuyện này không thể để lộ ra ngoài được đâu!"

Bé tự cho là giọng nói của mình rất nhỏ, nhưng bé lại không biết rằng dù có nói nhỏ đến đâu thì chiếc micro bé mang trên người vẫn thu được âm thanh một cách rõ ràng.

Ung Trạch hoàn toàn không để ý đến chiếc camera bên cạnh đang đặc tả gương mặt cậu, tay vẫn nắm chặt lan can, bình tĩnh nói: "Trong một số trường hợp đặc biệt thì có thể phá lệ một lần."

U U lại càng gấp gáp: "Đây, đây cũng không phải trường hợp đặc biệt mà."

Bàn tay nhỏ vốn đang nắm chặt lan can của U U buông ra, vội nắm lấy tay Ung Trạch.

Tay nhỏ của bé mềm như bông, khi chạm lên xúc cảm vô cùng tốt đẹp, giống hệt như chạm vào một chiếc bánh gạo nếp mát lạnh trong mùa hè oi bức, không hề có tính công kích, nhưng khoảnh khắc U U nắm lấy tay Ung Trạch lại mang theo một cổ lực lượng không thể kháng cự, khiến cậu tình nguyện phục tùng, không muốn làm trái.

"Là anh dặn em phải giữ bí mật mà."

Khuôn mặt nhỏ của bé vô cùng nghiêm túc.

"Anh không thể nói mà không giữ lời như thế."

Hai người yên lặng đối diện vài giây, sau đó Ung Trạch buông tay vịn lan can ra.

"Được rồi."

Đoạn đối thoại này bị microphone thu lại rõ ràng, cái gì mà "yêu quái", cái gì mà "bí mật" đều bị tất cả khán giả đang xem phát sóng trực tiếp nghe được.

Từ khi Ung Trạch đột ngột xuất hiện trong màn hình, nhân viên giám sát vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý đến tình hình trong phòng livestream nghe vậy lập tức bị dọa sợ tới mức tim muốn ngừng đập.

Đây, đây, đây là một bí mật lớn đó! Sao cậu lại có thể sảng khoái nói ra khỏi miệng như vậy chứ?

Ầy cũng không quá sảng khoái đâu nhỉ... Nhưng mà cậu ta nói chuyện này với một cô bé nhân loại, đây không phải là làm trái quy định sao?!

(Beta-er xin mạnh dạn đoán nhân viên này cũng là yêu quái.)

Nhân viên giám sát lập tức chú ý đến phản ứng của cộng đồng mạng...

【Ha ha ha, đáng yêu quá! Siêu đáng yêu! Đáng yêu chết tôi rồi!】

【 Aaaaaa dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy bồi em gái chơi trò sắm vai, người này sao lại có thể ôn nhu như thế hả?!】

【Thì ra bây giờ các bạn nhỏ đều thích chơi trò giả làm yêu quái sao? Thời của chúng ta lại thích mấy trò sắm vai gia đình, giả làm ba mẹ các thứ.】

【Tiểu bảo bối U U diễn sâu ghê ha ha ha, nếu như U U của chúng ta thật sự là yêu quái, vậy nhất định cũng sẽ là một yêu quái nhỏ đáng yêu.】

Vậy mà, vậy mà có thể lấp liếm cho qua rồi ư?

Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, mấy người trẻ tuổi này ngay từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục của chế độ xã hội chủ nghĩa, sao có thể dễ dàng tin tưởng mấy chuyện linh dị thần quái kiểu này được chứ.

Hơn nữa chuyện này do một cô bé năm tuổi nói ra lại càng không đáng tin, bây giờ cho dù U U chỉ tay lên trời bảo có yêu quái thì mọi người cũng sẽ không kinh ngạc chút nào, thậm chí còn cười hiền khen bé một câu ngốc nghếch đáng yêu nữa là.

[Xin phép cắt ngang các bạn. Truyện được đăng tại watt pad TBNguyet và dembuon.vn, mọi nơi nào khác (như truyenhdz) đều là reup trái phép. Nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện thì lên hai trang chính chủ, cũng như để ủng hộ công sức của team. Cảm ơn các bạn nhiều!]

Chỉ với mấy phút ngắn ngủi này, đội lính cứu hỏa cũng nhanh chóng có mặt tại hiện trường.

Chỉ là khi nhìn thấy ở đây có mấy người thợ quay phim đang tất bật làm việc với cả đống đạo cụ to đùng, khiến họ cảm thấy hoang mang tột độ.

"Ở đây, ở đây..."

Mấy nhân viên công tác vội vã nhường lại vị trí cho bọn họ, nhanh chóng kéo một anh lính cứu hoả lại xem coi còn cứu được hay không... Ây, bậy bậy, là xem xem nên dùng cách nào để cứu U U ra.

"Bạn nhỏ, không cần sợ nha, chú sẽ cứu cháu ra ngay thôi, sẽ không sao đâu, yên tâm nhé."

Người lính cứu hoả đang nói chuyện với U U còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, khoé môi cong lên độ cung nho nhỏ trông vô cùng sạch sẽ ấm áp, U U thân là một con nhan cẩu đủ tư cách, ánh mắt bé nhanh chóng bị chàng trai trước mặt hấp dẫn, ngơ ngác nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu:

"Dạ được ạ, anh trông rất đẹp trai, cho nên em sẽ tin tưởng anh."

Mấy người lính cứu hoả khác đang chuẩn bị dụng cụ cứu hộ ở phía sau: ???

Bây giờ là lúc nào rồi mà bé con này còn có thời gian nhìn xem người ta trông có đẹp trai hay không?

Thật ra U U vẫn có hơi khẩn trương, mà một khi khẩn trương bé sẽ hay lảm nhảm này kia, mấy nhân viên cứu hoả bên cạnh đang nghiên cứu chất liệu lan can, đo đạc chiều cao và khoảng cách của các thanh chắn, mà U U thì giống như được bật công tắc, miệng nhỏ không ngừng mấp máy, lải nha lải nhải không ngừng nghỉ:

"Anh ơi cái lan can này dễ gãy không ạ? Trước đây các anh đã gặp phải bạn nhỏ nào bị mắc kẹt như em chưa?"

Nhân viên cứu hoả: "Đã gặp rất nhiều, thậm chí còn có bạn nhỏ chui vào ống nước rồi bị kẹt lại bên trong nữa."

"Ra là thế ạ! Vậy em như này cũng không phải là quá ngốc ha? Thật ra đầu bị kẹt như này cũng không thể trách em, đều tại chú chó Shiba đáng ghét kia chạy trốn quá nhanh, em đáng yêu như thế tại sao nó lại không muốn chơi với em chứ?"

"Chuyện này..."

"Em hơi đói bụng rồi, lát nữa, sau khi ra ngoài em muốn ăn một suất cơm của trẻ em, không biết hôm nay sẽ được tặng đồ chơi gì nữa, em thích Pikachu và Doraemon nha!"

"Được..."

"Anh ơi anh có bạn gái chưa ạ? Anh đẹp trai như thế có phải là có rất nhiều bạn gái hay không?"

"Không không không, anh vẫn chưa có bạn gái!"

Miệng nhỏ của U U không ngừng khép mở, lúc bé muốn tiếp tục hỏi ra nghi vấn tiếp theo thì đột ngột trông thấy anh lính cứu hoả bên cạnh lấy một cái cưa điện đen nhánh ra khỏi túi đồ nghề, vừa mới cắm điện vào, các bánh răng sắc bén của nó đã lập tức xoay tròn với tốc độ vô cùng nhanh, còn phát ra thứ thanh âm rùng rợn khiến người khác sởn cả da gà.

Cô bé vẫn đang lải nhải liên hồi khi nãy đột nhiên giống như bị điểm vào huyệt câm, an tĩnh mất ba giây.

Ba giây sau, U U lập tức mặc kệ hình tượng mà thảm thiết hét lên: "Anh trai anh gạt em!!"

Cái thứ này cũng quá khủng bố rồi.

Mặc cho nhân viên cứu hoả liên tục trấn an bé rằng bọn họ đều đã trải qua các khoá huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, lực tay cũng ổn định, rất vững vàng, sẽ không có chuyện lỡ tay cưa luôn đầu nhỏ của bé xuống đâu, nhưng mà mấy lời an ủi này lại làm cho U U càng thêm hãi hùng khiếp vía.

U U thật sự muốn hỏng mất: "Anh gạt em! Mấy anh trai lớn lên đẹp trai như anh đều là kẻ lừa đảo, nếu như anh lừa dối con gái bọn em thì sau này sẽ không tìm được bạn gái đâu hu hu..."

Anh lính cứu hoả vừa tức giận vừa buồn cười, mà toàn thể khán giả đang xem phát sóng trực tiếp đã chứng kiến toàn bộ quá trình bị kẹt đầu của U U cũng bị chọc cười vỡ bụng:

【Ha ha ha. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết cười trong cái phòng livestream này thôi.】

【 U U thật sự khiến người ta vừa thương vừa buồn cười, ha ha ha.】

【 Ha ha không hiểu sao mỗi lần bé nó khóc thì tôi lại cảm thấy rất vui vẻ, thiệt là tội lỗi.】

【Anh lính cứu hoả nằm không cũng trúng đạn: ??】

【Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu là tôi khi nhìn thấy cái cưa điện kia tôi cũng sẽ sợ hãi nha. Nếu như tay của mấy anh lính cứu hoả vụng về như tay của dì bán đồ ăn trong căn tin, vậy thì show thực tế giải trí cũng biến thành hiện trường ngộ sát đẫm máu luôn rồi.】

【Thật ra mấy tập chương trình kỳ này chẳng khác gì chương trình giải trí ngốc nghếch cả.】

【 Gì vậy? Tôi đi ra nhìn lại một lượt mới phát hiện đây là chương trình nói về quá trình trưởng thành nha.】

【U U lại lần nữa dùng khả năng thiên phú của mình để khiến không khí trở nên ngốc nghếch ha ha ha.】

U U bị doạ sắp hỏng mất cuống quýt cầu xin sự giúp đỡ từ Ung Trạch: "Anh Ung Trạch cứu em! Em không muốn bị cưa đâu. Cứu em huhu!"

Ung Trạch còn chưa kịp mở miệng, nhân viên cứu hoả đứng bên cạnh đã lên tiếng ngắt lời: "Cậu ấy cũng không có cách nào cứu em được đâu, chỉ có cách cưa bỏ hai thanh chặn này thì em mới có thể ra ngoài thôi."

U U gân cổ phản bác: "Anh ấy có thể! Anh ấy chính là yêu quái lớn đó!"

Nhân viên cứu hỏa bình tĩnh trả lời: "Cho dù cậu ấy có là thần tiên thì cũng vô dụng."

Ung Trạch: "..."

Lúc cưa chỗ lan can ở bên phải của U U cũng không mất quá nhiều công sức, nhưng lúc cưa điện di chuyển đến vị trí trên đầu bé, U U lập tức giãy giụa kháng cự.

Cuối cùng Ung Trạch vẫn phải đi qua, một bàn tay to rộng che lại hai mắt của U U, một tay còn lại thì bảo vệ cái gáy nhỏ của bé.

Đầu đã được người khác bảo vệ chặt chẽ, trong lòng U U mới có thể thả lỏng đôi chút, cũng không giãy giụa nữa.

Mấy nhân viên cứu hoả vội vàng di chuyển cưa điện, nhanh chóng giải thoát cho nhóc con đáng thương bị mắc kẹt trong lan can.

U U vừa sống sót sau tai nạn nên đối với kỹ thuật cứu hộ của mấy anh lính cứu hoả thì ấn tượng đã tốt hơn không ít, khen ngợi: "Anh ơi! Các anh đúng là rất có kinh nghiệm đó, là em đã trách nhầm các anh, vừa nhìn đã biết mọi người rất là chuyên nghiệp rồi."

Anh chàng lính cứu hỏa được U U khen lớn trai nghe vậy mỉm cười, đáp: "Quả thật rất chuyên nghiệp, mấy hôm trước bọn anh cũng vừa đến sở thú giải cứu một bé gấu trúc bị mắc kẹt trong rào chắn đó."

U U: ...

Thật quá đáng!

Gấu trúc đúng là kẻ thù không đội trời chung của bé mà. Ngay cả việc ai ngốc hơn cũng phải tranh cao thấp với bé nữa.

U U vẫn còn đang xoắn xuýt suy nghĩ xem giữa bé và gấu trúc rốt cuộc là ai ngốc hơn ai thì chương trình lần này cũng đã đến lúc kết thúc.

Mặc dù có một vài chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, nhưng chung quy chương trình lần này cũng đã thành công tốt đẹp, cuối cùng đạo diễn Chu cũng có thể thở phào một hơi, đặt tai nghe và bộ đàm đang cầm trong tay xuống.

Ông nhìn cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ trên màn hình hoàn toàn không biết gì về những hồi phong ba lên xuống vừa diễn ra trên mạng, nếp nhăn giữa mày cũng không hề giãn ra.

Chuyện này phải thông báo với vợ chồng Cố Khải Châu một tiếng mới được.

9/5/2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net