Chương 36: Tiêu chuẩn làm cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hoàng Vũ Nguyệt

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

-------------------

Cố Khải Châu vốn dĩ muốn tìm ba của Joe để diễn nhân vật phù thủy này, mặc dù có chút cay mắt, nhưng không đủ người thì chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.

Không ngờ tới chính là, Cố Diệu Diệu - người đối với diễn kịch một chút hứng thú cũng không có, lại bỗng nhiên giơ tay:

"Con có thể diễn được không ạ?"

Cố Khải Châu có chút ngoài ý muốn:

"Tất nhiên là có thể rồi."

Thay vì nói có thể, không bằng nói thật sự quá tốt đi!

Diệu Diệu nhà hắn là người đáng tin cậy nhất!

Phần sau cốt truyện được diễn tập thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, chờ ba Chu Chu mang trang phục mượn được trở về, sân khấu cũng đã được chuẩn bị gần như ổn thoả, mọi người đều sôi nổi thay trang phục lên sân khấu.

"U U! U U!"

Trước khi bắt đầu, cha già lo lắng sốt ruột căn dặn cô con gái nhỏ.

"Chờ lát nữa ngàn vạn lần đừng khóc nha! Đây chỉ là diễn kịch! Biết chưa!?"

U U chỗ hiểu chỗ không rất nhanh đã bị dắt lên sân khấu.

Những khán giả nhỏ được tổ tiết mục mời đến đã xếp hàng ngồi xung quanh, nhỏ nhất trong này là một đứa trẻ mới mấy tháng tuổi được mẹ

bồng tới, người lớn nhất cũng chỉ có mười mấy tuổi đang học cấp 2 hoặc cấp 3.

Bên ngoài còn có không ít người lớn đến xem náo nhiệt.

Dưới sân khấu, Cố Khải Châu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nhóm diễn viên nhỏ phía trên.

Ông cảm thấy thời khắc bản thân dẫn dắt một nhóm ảnh đế, ảnh hậu quay phim cũng không căng thẳng, chú tâm như lúc này.

Trên sân khấu bọn nhỏ đã vào vị trí của mình, cùng lúc đó ánh đèn đơn sơ cũng sáng lên.

Trên ghế ngồi là vị vua cổ hủ khoác trên mình tấm vải vàng, đội vương miện bằng giấy, chuẩn bị phân chia quốc thổ của mình cho ba cô con gái.

Ngay khi người đầu tiên lên tiếng, tâm Cố Khải Châu vẫn luôn níu chặt lại, sợ U U quên lời, hoặc trong lúc diễn xuất đột nhiên ngẩn người.

May là Đinh Nghiêu đại khái cũng lo lắng trường hợp ngoài ý muốn này xuất hiện, do đó luôn cố gắng thu hút sự chú ý của U U.

Phân cảnh đầu tiên sắp kết thúc một cách thuận lợi, Cố Khải Châu thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Có một khởi đầu ổn luôn là điều tốt.

Nhưng mà còn chưa yên tâm được hai giây đã thấy U U nói xong lời thoại lại bắt đầu yên lặng đứng thất thần, một đôi mắt to tròn di chuyển khắp nơi, sau một hồi đổi tới đổi lui thì dừng lại trên người Cố Khải Châu.

Hai người mắt đối mắt.

U U chưa hiểu hết ý tứ trong lời thoại mà Đinh Nghiêu đang nói, bé cảm thấy có chút nhàm chán, thấy ba vui mừng nhìn bé, bé cũng rất vui vẻ, sau đó phất phất tay.

!!!

Trái tim Cố Khải Châu đều nhảy đến cổ họng.

Con đang làm gì vậy!

Thu tay lại!!!

Cố Diệu Diệu cũng hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay phải của bé.

U U: ?

Bé có chút nghi hoặc không hiểu sao bị chị gái nắm tay, còn nhỏ giọng nói với vô:

"Chị không thể dắt tay em, chúng ta đang diễn kịch."

...... Biết đang diễn kịch sao còn vẫy tay làm gì!

Hơn nữa U U còn rất tiêu chuẩn kép*, vừa nói chuyện với chị gái xong, tay trái rảnh rỗi của bé lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đôi mắt lấp lánh mở lớn muốn chào hỏi ba ba ở dưới sân khấu.

(*Là cùng một sự việc, hành động, người này làm thì nói là đúng, người kia làm thì bảo là sai.)

Điềm Điềm ở phía bên kia cũng giữ bé lại.

U U: ??

Hai tay bé đều bị ấn xuống rất giống tù nhân lập tức bị áp giải lên pháp trường, mà ngay lúc này bé còn không ngừng nhảy nhót, giống như một chú chó hoang nhỏ thoát khỏi xiềng xích.

Cố Khải Châu kinh hồn bạt vía, sợ hai chị gái không giữ chặt, bé từ trên sân khấu vui vẻ mà chạy tới.

Tuy nhiên, khán giả bên cạnh lại nói:

"Cô bé kia diễn khá tốt nha."

"Biết sẽ bị bắt nên không ngừng giãy giụa."

"Bộ dáng kỳ quái mà cũng đáng yêu, thật xinh xắn."

Cố Khải Châu:...... Như vậy cũng được?

Mấy cảnh sau, mọi người diễn cũng rời rạc, dù sao trong thời gian ngắn như vậy mấy đứa trẻ có thể nhớ kỹ vài câu thoại đã là tốt rồi, toàn bộ quá trình còn có Đinh Nghiêu chống đỡ nên mọi người vẫn có thể hiểu sơ sơ cốt truyện.

Ngay cả những bạn nhỏ không thích bị kiểm soát ——

"Ai ui, bạn nhỏ này quên từ nha, thật là đáng yêu!"

"Ha ha ha ha thế mà lại chạy vội đến mức bị ngã rồi! Đáng yêu!"

"A a a Đinh Nghiêu ca ca thật soái nha! Mặc một miếng vải rách cũng soái!"

...... Dưới cái nhìn về giá trị nhan sắc, Cố Khải Châu nghi ngờ nếu bây giờ U U có thả rắm ở trên sân khấu thì bọn họ cũng cảm thấy đáng yêu.

Đến cao trào của vở kịch, khi nữ chính Cordelia vì cứu cha mình mà chết, vua Lear ôm thi thể của Cordelia khóc thảm thiết.

Không còn bạn nhỏ nào nhảy nhót, vua Lear một mình ôm con gái, ngay lập tức bầu không khí thoải mái vừa rồi biến mất, một vài câu thoại đã kéo tiết tấu trở lại.

"...Nếu con còn sống thì ít ra ta vẫn có cơ hội bù đắp những thống khổ ta đã gây ra cho con..."

Ánh đèn sân khân bỗng vụt tắt.

Trên sân khấu có phần ảm đạm, phù thủy mặc áo đen bước ra.

"Vua Lear, nếu cho ngươi một cơ hội nữa, ngài vẫn nghe những lời nịnh nọt của kẻ khác, làm tổn thương tới đứa con gái thật sự yêu thương ngài sao?"

"Đương nhiên là không!"

"Ngươi có bằng lòng trở thành một người cha có trách nhiệm, vĩnh viễn tin tưởng và yêu thương con gái của ngươi không?"

"Nếu ta nuốt lời, ngươi có thể rút đầu lưỡi của ta, đem máu của ta dùng để làm canh."

"Được."

Cốt truyện đã đi đến hồi kết, Đinh Nghiêu chuẩn bị nhận lấy thuốc của phù thủy.

Nhưng mà vào lúc này, Cố Diệu Diệu - người diễn tập một lần cũng không sai lại bỗng nhiên sửa lời thoại.

"Nhưng ta không tin, ngươi nói xem làm thế nào để trở thành một người cha đủ tư cách?"

Đinh Nghiêu sửng sốt.

Cố Khải Châu dưới sân khấu cũng ngây ngẩn cả người.

Đây...... không phải lời thoại mà ông viết, đúng chứ?

Cố Diệu Diệu vẫn tiếp tục:

"Tình yêu của ngươi cũng không thể chối bỏ được những lần bỏ quên ấy."

"Ngươi cần sám hối, ngươi phải lắng nghe giọng nói sâu trong nội tâm của con gái ngươi."

"Ngươi nên cúi thấp đầu xuống, đừng nhìn phương xa mà hãy nhìn sự việc trước mắt."

"Thuốc của ta không tặng cho kẻ không có đủ tiêu chuẩn làm cha, nó là dành tặng cho một cô gái đáng thương bị bỏ quên."

Một loạt lời thoại được cô nói rất rõ ràng.

Đinh Nghiêu bất ngờ bị làm rối loạn tiết tấu, giương mắt nhìn cô bé mới sáu tuổi trước mặt.

Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, như thể chỉ đọc lời thoại, lại giống như thông qua anh để nói với ai đó.

Cố Khải Châu ở dưới sững sờ nhìn bóng dáng Cố Diệu Diệu.

Cô có vóc dáng nho nhỏ, lưng thẳng tắp.

Mà U U nằm trong lòng ngực Đinh Nghiêu mơ hồ cũng nhận ra được bầu không khí có chút không đúng lắm, lặng lẽ mở một con mắt, lại thấy Đinh Nghiêu ca ca cùng chị gái đều bất động.

U U không rõ nguyên nhân, nhìn về phía Cố Khải Châu cười ngọt ngào.

Trong đầu Cố Khải Châu, một lần nữa vang lên những lời khi nãy Cố Diệu Diệu nói.

—— tình yêu của ngươi cũng không thể chối bỏ được những lần bỏ quên ấy.

—— ngươi phải lắng nghe giọng nói sâu trong nội tâm của con gái ngươi.

14/9/2021

---------

Thiên: Tui tuyên bố trở thành fan cứng của Diệu tổng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net