Chương 38: Thật sự quá tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tan Tan

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

--------------------

Vì thế Cố Diệu Diệu không có thành ý sửa lại: "Vậy U U hôm nay, ngoan thêm ngoan."

Lúc này U U mới ngạo kiều* hừ một tiếng.

(*ngoài lạnh trong nóng)

Kế tiếp đến lượt Đinh Nghiêu và Cố Khải Châu, Đinh Nghiêu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, đành lấy một câu thơ về ánh trăng mà anh rất thích.

—— trăng khuyết vẫn sáng, kiếm gãy vẫn cương*.

*cứng rắn kiên cường

U U nâng khuôn mặt nhỏ, nghe được câu này rất mờ mịt.

Còn Cố Khải Châu thì nghĩ rất nhanh, tuy thơ ngắn nhưng viết rất có vần.

Có điều U U nghe mấy từ như thủy triều, núi non, biển cả linh tinh cũng không hiểu lắm, chỉ biết ông đang nói ánh trăng đẹp.

Đẹp thì nói là đẹp đi, vì sao phải nói lòng vòng như vậy?

Người lớn thật sự rất khó hiểu nha.

Vì thế đến lượt U U, bé cũng không băn khoăn, mở miệng nói ngay:

"Đầu người lớn, lớn thật lớn

Chứa được cả sao và trăng

Đầu của con, nhỏ thật nhỏ

Chỉ chứa được gia đình và kẹo ngọt."

Giọng nói của bé vừa mềm mại vừa ngây thơ hồn nhiên, thậm chí nói xong còn có chút dại ra, có lẽ là nhớ tới đã vài ngày không được uống sữa dâu tây, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khát vọng.

Ngay từ đầu Cố Khải Châu còn cảm thấy bé đáng yêu đến buồn cười.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, tươi cười trên mặt ông dần dần rút đi, ánh mắt ngỡ ngàng bị thơ của U U làm rung động.

Cho nên, đây là tiếng lòng của con bé sao?

Đinh Nghiêu ở một bên yên lặng nghe, suy nghĩ có chút phức tạp.

Thì ra là như thế này.

Một cô bé giàu có về mặt vật chất, nhưng chưa bao giờ được thỏa mãn về mặt tinh thần, sau khi lớn lên trở nên cố chấp tùy hứng, nhất định phải có được thứ mình muốn, hình như cũng không khó để hiểu như vậy.

Tuy rằng anh rất khó tưởng tượng Cố U U trước mắt này sẽ biến thành người trong nhận thức của anh, nhưng nhìn một màn hôm nay, anh cảm thấy bản thân bỗng nhiên lại hiểu cô gái kia một ít.

"U U, Diệu Diệu."

Cố Khải Châu gọi hai đứa con gái của ông.

Một lớn một nhỏ, một đứa bình tĩnh, một đứa ngây thơ.

Ông ôm hai đứa lên đùi, mỗi đứa một bên, giọng nói dịu dàng:

"Đầu của ba rất lớn rất lớn, chứa được cả ánh trăng và ngôi sao, cũng chứa được cả U U và Diệu Diệu."

"Chỉ là chứa quá nhiều đồ vật, lâu lâu sẽ nghe không được tiếng các con nói."

"Nếu ba không nghe thấy, U U và Diệu Diệu phải nói lớn hơn một chút, ba nhất định sẽ nghe thấy."

U U ngây thơ mờ mịt, cũng không biết có nghe rõ hay không.

Bé nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi:

"Vậy những lúc ba bận, vẫn phải nhớ trả lời điện thoại của U U nha."

"Ba sẽ nhớ kỹ."

"Nhất định phải nhớ rõ ạ, nếu không, nếu không U U ở nhà có hét siêu to, ba cũng không nghe thấy..."

"Là ba sai, về sau ba sẽ không như vậy nữa."

Nói chuyện với U U xong, Cố Khải Châu lại nhìn về phía Cố Diệu Diệu.

"Diệu Diệu thì sao?"

"...... Con cái gì?"

"Con cũng muốn gọi điện với ba chứ?"

Cố Diệu Diệu trầm mặc trong chốc lát, chân thành nhắc nhở ông:

"Con không có di động, con cũng không nhớ số điện thoại của ba."

"......"

Điều này cũng đúng là một vấn đề.

Cố Khải Châu đã định sẽ mua một chiếc đồng hồ thông minh cho Cố Diệu Diệu nên ông làm bộ nhìn không hiểu vẻ mặt khát vọng muốn di động của cô, đẩy hai chị em lên giường ngủ.

Hiếm khi được cùng tâm sự với con gái, tâm trạng Cố Khải Châu rất tốt.

Vì thế ông vừa về phòng, vừa thuận miệng tán gẫu với Đinh Nghiêu về kế hoạch sắp tới.

Dù sao cũng không có camera ở đây, bọn họ nói chuyện cũng không có gì cố kỵ.

"...... Công ty hiện tại rất muốn cháu đi đóng phim, dù sao đóng phim cũng kiếm được nhiều tiền......"

"......Vâng, loại thần tượng như chúng cháu, thân phận có chút bất tiện, lời mời rất nhiều nhưng đều không phải kịch bản tốt gì, cho nên cháu phải cố gắng thương lượng với công ty, đừng tùy tiện nhận vai cho cháu......"

"Cháu muốn đổi công ty không?"

Đinh Nghiêu giương mắt nhìn ông, nói thẳng: "...... Có."

Lời này nếu như bị người trong công ty nghe được, có lẽ Đinh Nghiêu sẽ bị công ty phong sát.

Cố Khải Châu gật gật đầu.

Với tuổi tác của Đinh Nghiêu, có thể nghĩ nhiều như vậy, chứng minh là người có lý tưởng.

Năm nay Cố Khải Châu đang cân nhắc có nên mở một công ty giải trí hay không, dù sao mở công ty cũng có cái lợi cái hại, ông còn chưa nghĩ kỹ, vì vậy tuy ông có chút tán thưởng Đinh Nghiêu, nhưng cũng không tùy tiện mở miệng.

Chỉ nói:

"Chú đang bắt đầu chuẩn bị cho một bộ phim, chú sẽ mở lời với công ty cháu, giữ cho cháu một nhân vật nhỏ, có thời gian có thể tới xem thử."

U U bò lên giường, mới vừa nhấc đầu lên liền thấy Đinh Nghiêu đi phía sau Cố Khải Châu bước vào, hai mắt khe khẽ sáng lên một chút.

Cái loại sáng ngời này, giống như hạt châu tối tăm được người ta chậm rãi đánh bóng, phát ra ánh sáng chiếu rọi những người xung quanh.

Oa——

Hình như tối nay Đinh Nghiêu ca ca lại đẹp trai hơn chút!

"Cảm, cảm ơn Cố đạo! Chắc chắn cháu sẽ tới! Cháu bảo đảm sẽ không làm chú thất vọng!"

"Đừng cảm ơn quá sớm, không phải vai chính, công ty cháu cũng không nhất định sẽ đồng ý?"

"Cháu sẽ nghĩ cách! Cháu, cháu nhất định sẽ nghĩ cách!"

...... Đinh Nghiêu ca ca trông rất vui vẻ.

U U nâng mặt, đung đưa đôi chân mũm mỉm.

"Hai người đang nói cái gì vậy ạ!"

Cố Khải Châu cười nói: "Anh Đinh Nghiêu của con muốn hợp tác với ba một khoảng thời gian, U U vui không?"

"Vui ạ ——!" U U hoan hô: "Đinh Nghiêu ca ca tuyệt quá!"

Cố Khải Châu: "Không phải con nên khen ba tuyệt à?"

U U quơ chân múa tay, trông còn vui vẻ hơn cả Đinh Nghiêu.

"Đều tuyệt! Đinh Nghiêu ca ca tuyệt nhất!"

Cố Khải Châu: "......"

Đinh Nghiêu chỉ cảm thấy âm thanh xung quanh giống như càng ngày càng xa.

Chỉ còn lại trái tim trong lồng ngực đập bùm bùm, đinh tai nhức óc.

Anh nghe thấy tiếng tim mình đập hưng phấn, luôn có loại cảm giác anh đang nằm mơ, thế giới này tốt đến không chân thật.

Đời trước đau khổ giãy giụa cũng không đổi lại được gì.

Đời này lại dễ dàng đưa đến trước mặt anh.

Hơn nữa đời trước cô gái tìm mọi cách cản trở, hủy hoại hết tất cả của anh, lúc này lại vui vẻ vì anh.

...... Điều này thật sự quá hoang đường.

Cố Khải Châu đứng dậy tắt đèn, sau đó nằm ở bên cạnh anh, cách một cô nhóc còn đang cười cong mắt nhìn anh:

"Quá tốt rồi."

Thật sự quá tốt.

Trong lòng anh cũng nói với bản thân như vậy.

Ác mộng đã qua đi.

Cô gái nhỏ trước mắt này cũng sẽ không thay đổi thành cái người cố chấp vì không có được tình yêu kia đi.

16/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net