Chương 43: Trái tim đã bay theo người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Mộc Mộc

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

-------------

Porsche dừng lại ở phía bên kia của gò đất.

Cố Khải Châu nhìn vào chiếc xe, có vẻ ông đang thắc mắc tại sao giờ này lại có một chiếc xe như vậy chạy vào làng.

Hai người một lớn một nhỏ bước xuống xe.

Vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ người.

Cố Khải Châu giải thích: "Bây giờ tạm thời không đi qua được, phải dọn đường mới có thể qua."

Khi người bên kia bước đến, ông mới thấy rõ người phía trước là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Mặc dù ánh trăng mờ ảo, nhưng với ánh mắt sắc bén của mình Cố Khải Châu cũng có thể nhìn ra được thiếu niên này có vẻ ngoài nổi bật, khí chất đặc biệt, ngay cả giọng nói cũng khác người thường, giọng nói rõ ràng êm tai nhưng âm thanh lại khiến cho người nghe cảm thấy mới lạ.

"Chú có cần giúp không ạ?"

Thiếu niên lễ phép nói, giọng điệu nhàn nhạt.

Cố Khải Châu sững sờ một lúc lâu mới trả lời: "...Có."

Cậu ta thực sự là một thiếu niên ưa nhìn.

Khác với khí chất cao quý, động tác nâng tảng đá của chàng trai trông rất dễ dàng... sức lực không hề nhỏ.

Một vài viên đá mà ngay cả Cố Khải Châu cũng không có ý định chuyển đi, cậu ta lại nhấc lên một cách dễ dàng, ném nó đi rất xa.

Cố Diệu Diệu nhìn cánh tay mảnh khảnh của cậu thiếu niên, trong đầu hiện lên đầy dấu hỏi.

Sự xuất hiện người này rất khó hiểu.

Nếu không nhờ ngoại hình ưa nhìn, cộng thêm việc phía sau chỉ là một ông lão tóc bạc, cô đã nghi ngờ bọn họ có phải là cướp giữa đường hay không.

Cố Khải Châu cũng có chút cảnh giác, nhưng ông khẳng định trên xe không có người nào khác.

...Chuyện này thực sự kỳ lạ.

Nhưng cho đến khi thông đường xong, ông cháu này cũng không làm gì lạ cả.

"Hôm nay cảm ơn cháu, nếu không chúng ta sẽ phải dọn thêm một lúc nữa."

Cố Khải Châu vừa bước lên xe vừa cảm ơn: "Cháu là người trong thôn sao? Muộn vậy sao còn ra ngoài?"

Thiếu niên đáp: "Vâng, bọn cháu đi tìm một con cừu."

Cố Khải Châu: "...?"

Người này thực sự có chút không bình thường.

"Cừu nào ạ?" U U đang ngoan ngoãn ngồi trong xe vươn đầu ra: "Mọi người đang nói tới Miên Miên sao?"

Bấy giờ cậu thiếu niên mới chú ý đến U U.

Một đầu lông xù tròn vo.

Trên khuôn mặt mềm mại là đôi mắt hạnh nhân như quả nho nước.

Lập lòe lấp lánh như những vì sao.

"Miên Miên là ai?" Thiếu niên hỏi.

U U cười tít mắt: "Miên Miên là bạn mới của em!"

"...Ồ."

Trẻ con của nhân loại quả thật có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, dường như thiếu niên cảm nhận được gì đó trên người bé, cậu dùng một ánh mắt kỳ lạ dò xét bé rồi mới nói:

"Mọi người đi trước đi."

"Trời tối, ở đây không an toàn."

Cố Khải Châu vừa ngồi vào ghế lái xe, có chút nghi ngờ gật đầu.

"Được... Hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều. Bọn cháu cũng đi sớm đi, muộn chút nữa đường sẽ càng tối hơn."

Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu, quay người sang một bên rồi bước đi, trông có vẻ chuẩn bị quan sát đám người Cố Khải Châu rời đi.

Mà ông lão đứng sau cậu thiếu niên vẫn im lặng, chỉ đứng đằng sau cậu ta với một tư thế kỳ lạ.

... Hơi giống một người hầu tao nhã trong phim truyền hình Anh.

Cố Khải Châu đột nhiên xuất hiện loại suy nghĩ này.

"Anh ơi."

Lúc chuẩn bị rời đi, U U bỗng nhiên nằm trên cửa kính xe gọi cậu.

"Có chuyện gì không?"

U U lắc đầu chân thành nói với cậu ta:

"Anh nhìn đẹp trai quá, hehe."

Cố Diệu Diệu ở bên cạnh không nói nên lời, ước gì có khe nứt nào đó để chui vào.

"Trông anh còn đẹp hơn anh Đinh Nghiêu!"

Cô biết ngay!

Chiều nay còn khóc tạm biệt anh Đinh Nghiêu của bé, giờ nhìn thấy trai đẹp bên đường, trái tim đã bay theo người khác.

Còn thẳng thắn khen người ta như vậy! Có thể có tiền đồ một chút không!

"... Ồ."

Thiếu niên nhìn bé một cách kỳ lạ.

Giống như lần đầu nhìn thấy một người như này vậy.

Cậu suy nghĩ một chút, hình như là đang khen mình, vì thế cậu lịch sự đáp lại:

"Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp."

Giọng nói êm tai của thiếu niên như gió mùa xuân, tuy giọng điệu hơi lạnh lùng nhưng vẫn khiến cho U U rất vui.

Quả nhiên là một anh đẹp trai, còn tốt tính nữa.

Bé thích những người ưa nhìn nhất!

Vì vậy bé tự giới thiệu bản thân, cũng hỏi tên đối phương là gì.

Thiếu niên vẫn có biểu cảm rất mới lạ, chớp mắt mấy cái, trả lời:

"Ung Trạch, anh tên là Ung Trạch."

Cô bé với má lúm đồng tiền vẫy tay chào cậu ta: "Tạm biệt, anh Ung Trạch! Em vừa nhìn thấy một con Husky rất hung dữ, anh đừng ở đây quá lâu."

Ung Trạch sửng sốt.

Cố Khải Châu: "Husky đâu ra, con yêu, có phải con mệt quá rồi không?"

Cố Diệu Diệu: "Nếu mệt quá thì em ngủ một giấc đi?"

U U: "Thực sự có Husky mà! Cực kỳ hung."

Đèn hậu ô tô dần dần biến mất trong tầm mắt.

Cậu lấy lại tinh thần, quay đầu nói với ông lão phía sau:

"Cô bé ấy nhìn thấy được?"

"Có thể có chút huyết thống của loài yêu, nhưng cho dù là hiện tượng huyết mạch phản tổ* thì cũng rất hiếm thấy..."

(*Huyết mạch phản tổ: Để chỉ một đặc điểm đã mất từ lâu của tổ tiên xuất hiện trở lại trên cơ thể của đời sau một cách ngẫu nhiên.)

Cậu ta vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

... Có lẽ là do cậu ít xuống núi, cho nên thấy mọi thứ đều mới lạ.

"Trước tiên không cần quan tâm đến điều đó."

Ung Trạch nhìn "Husky" ẩn mình trong bóng cây, lùi lại một bước, rồi đột nhiên dùng sức nhảy về hướng đó ---

Khoảnh khắc ánh trăng bị che khuất bởi những đám mây đen.

Bóng dáng thiếu niên giữa không trung biến thành một con sư tử nhỏ màu vàng.

Bóng đen ẩn hiện trong bóng tối mới chạy được hơn mười mét, lập tức bị một con sư tử nhỏ vồ xuống đất, cho dù là sói trưởng thành, cho dù có vùng vẫy như thế nào cũng không di chuyển được chân của sư tử nhỏ.

Dưới ánh trăng, sư tử nhỏ với bờm vàng oai phong lẫm liệt đã lộ ra một chút khí thế của chúa sơn lâm.

"Chạy cái gì?"

"Không chơi nổi nữa à?"

23/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net