Chương 50: Có cái gì đáng sợ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

----------------------------

Cố Diệu Diệu hỏi:

"Anh là...người giám hộ của Miên Miên? Muốn mang nó đi làm hộ khẩu?"

U U đã đủ ngốc rồi, anh cũng không nên ngốc theo đi!

Ung Trạch chần chờ một lát, tổ tiên của bọn trẻ này hẳn là có huyết thống của yêu quái nhưng cũng không thật sự là yêu quái, dựa theo ước định của bọn họ với nhân loại, con người không thể biết sự tồn tại của yêu quái.

"Nói đơn giản chính là con cừu này là của anh, anh nhất định phải mang nó đi."

Hiểu rồi.

Cố Diệu Diệu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, không nghĩ tới người có dáng vẻ đường hoàng như vậy lại là kẻ lừa đảo, lừa đảo đã không tốt, vậy mà còn lừa một con cừu của trẻ con.

Cố Diệu Diệu hừ lạnh:

"Anh nói là của anh, anh kêu nó một tiếng thử xem, coi nó có đáp lại anh không."

Đôi mắt trong veo như suối của Ung Trạch nhẹ nhàng nhìn qua Miên Miên.

Từng tiếng từng tiếng nhỏ mà kéo dài vang lên: "Be, be------"

!!!

Trùng hợp!

Này mẹ nó tuyệt đối là trùng hợp!

U U nghe thấy Miên Miên kêu, một phen kinh ngạc che lại miệng của nó, nhỏ giọng nói thầm:

"Miên Miên không được gọi, kêu lên sẽ bị anh kia bắt đi đó!"

Tuy rằng nói như vậy nhưng U U mơ hồ cảm giác được Miên Miên quen biết với anh trai này.

Nó hình như rất muốn đi cùng với anh ấy.

Ung Trạch: "Bây giờ anh có thể mang nó đi được chưa?"

"Không được!" U U dậm chân, "Được rồi, U U mời anh đi ăn kem, vậy anh không được mang Miên Miên đi nữa!"

...Cậu cũng không có nói được.

Nhưng cô bé này tự quyết định sau đó nhanh chóng chạy về phòng, lục lọi một hồi liền lấy 500 đồng tiền ở dưới đáy rương lên, tiền này là lần trước cùng chị đi mua đàn violin còn dư lại.

Đối với một đứa bé mà nói, 500 là một số tiền thực sự rất lớn, U U cũng không biết mua kem cần bao nhiêu tiền cho nên bé lấy toàn bộ tài sản của mình cầm đi theo.

Sau khi đưa Miên Miên cho chị bảo vệ, U U đẩy Ung Trạch ra ngoài.

"Chúng ta đi mua kem! Miên Miên giao cho chị giữ là được!"

Cố Diệu Diệu muốn ngăn cản U U, không cho bé một mình đi ra ngoài với Ung Trạch nhưng mà nghĩ lại, dù sao đều đi phía trong khu biệt thự, không bằng cô đi theo phía sau nhìn xem hai người này rốt cuộc muốn làm gì.

Vì thế, hai người U U đi phía trước, Cố Diệu Diệu đưa cừu về chuồng liền nối gót theo sau.

Ung Trạch cũng không có phản đối, cứ vậy mà vô định đi theo cô bé đang chứa đầy suy nghĩ phong phú, bé con mua cây kem có hương vani,

lại nhẹ nhàng thảo luận cùng hắn rằng ăn kem này rồi thì không thể mang Miên Miên đi.

Ánh mắt bé đầy thành khẩn, chắp tay đặt ở trước ngực, khẩn trương chờ câu trả lời của cậu.

"...Thực xin lỗi."

Ung Trạch không muốn lừa bé.

Đôi mắt của bé liền ảm đạm hệt như cún con vì thất vọng mà rũ mi cụp mắt hết sức đáng thương.

"Thật sự không được ạ?"

Đôi mắt bé ướt át giống như sương mù sau cơn mưa.

Đứa nhỏ tủi thân lại mất mát mà lau nước mắt.

"Em biết...Em biết Miên Miên biết anh, có vẻ nó cũng thích anh...Nhưng mà, nhưng mà Miên Miên là người bạn thân duy nhất của em..."

Miên Miên không giống những người bạn khác.

Nó thật sự rất kiên nhẫn nghe bé nói chuyện, cùng bé đi bất cứ nơi nào, Miên Miên chưa bao giờ bắt nạt bé cả, có khi ngay lúc bé ngủ quên trên sân cỏ mà cẩn thận che nắng cho bé nữa.

Nó thật sự rất tốt.

Bé không nỡ.

Ung Trạch ngồi xổm xuống trước mặt U U, rất tự nhiên mà đút kem trong tay mình cho U U.

Bé cũng tự nhiên mở miệng nhỏ vừa ăn kem vừa thút tha thút thít nức nở nói:

"Miên Miên chỉ có mình em thôi, em cũng chỉ có Miên Miên, chúng em là bạn thân nhất..."

Ung Trạch hỏi: "Em không có bạn bè nào khác sao?"

Lời này của cậu chọc đến chỗ đau của U U, bé dừng một chút, nhìn qua lại càng tủi thân.

"Được rồi."

Ung Trạch nhìn ra nhóc con này thật ra là một đứa mít ướt, cậu không biết chọc đến chỗ nào sẽ khiến bé trào nước mắt, vì thế cậu thay đổi cách nói.

"Em có thể đổi một người bạn mà, một người bạn khác."

Cậu ngẩng đầu, quan sát tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chỗ.

"Chẳng hạn như bạn kia---"

U U nhìn theo hướng cậu chỉ, một con chó ngao Tây Tạng có bộ lông đen nhánh đang ung dung đến gần, thân hình khổng lồ của nó phá lệ hung dữ, nhưng cũng may nó rất thân thiết với chủ nhân, từ xa nhìn lại cũng không tạo ra quá nhiều uy hiếp.

Nhưng U U vẫn bị dọa cho run rẩy.

"Kia kia kia kia kia kia em không cần nó đâu."

Cho dù U U cả đời đều không có bạn bè!! Bé mới không cần con chó lớn hung dữ này làm bạn! Bé sẽ bị nó một ngụm nuốt vào bụng luôn!

Ung Trạch không hiểu sao U U lại sợ hãi.

Yêu quái có thực lực mạnh hơn động vật bình thường rất nhiều, vì vậy chúng đều sợ hãi yêu quái theo bản năng.

Dù cho đứa trẻ nhân loại này không phải yêu quái nhưng cũng là con người nhìn thấy yêu quái, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc trong chuỗi thức ăn với động vật chưa khai mở linh trí.

Cho nên, nó có cái gì đáng sợ?

Không đợi Ung Trạch nghiên cứu rõ ràng tại sao đứa trẻ nhân loại này lại sợ hãi như vậy, giây tiếp theo, chó ngao kia nhận thấy chuyển động

của U U, đôi mắt nhỏ được giấu dưới tầng tầng lông mao thật dài chậm rãi nhìn sang.

Trong nháy mắt U U cùng đối mắt với chó ngao, bé có dự cảm không tốt.

Quả nhiên---!

Cố Diệu Diệu đang trốn phía sau ngây người một lát, chỉ thấy con chó ngao toàn thân đen nhánh bỗng nhiên nổi điên vọt đến chỗ của U U, tốc độ cực nhanh, chủ nhân của nó căn bản không phản ứng kịp, nháy mắt dây thừng liền tuột khỏi tay---

U U hoảng sợ đến mức trừng lớn mắt, tiếng thét chói tay đã lên tới cổ họng.

Nhưng mà---

Đối mặt với chó ngao Tây Tạng đột nhiên xong tới, thiếu niên lại thản nhiên giữ chặt nó lại, trông không tốn sức chút nào, cánh tay mảnh khảnh như gọng sắt, chặt chẽ giam con chó thật lớn này lại.

"Em xem."

"Không có gì đáng sợ cả."

Ung Trạch nhìn U U bị dọa đến ngã ngồi dưới đất, dịu dàng an ủi.

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của quần chúng xung quanh, cậu xoa con chó dữ bộ dạng hung ác, nhe răng nhếch miệng.

Giọng cậu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại tựa như mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt:

"Bắt tay với em ấy đi."

Người xung quanh:...

Chó ngao Tây Tạng: ...Gâu?

U U nhìn khuôn mặt đáng sợ của chó ngao ẩn dưới lông mao rậm rạp ở khoảng cách gần, môi nhỏ run rẩy thành gợn sóng.

Không khác gì những người xung quanh vây xem, bé đã bị dọa hoàn toàn choáng váng.

"Bắt tay."

Ung Trạch không nhẹ không nặng mà lặp lại một lần.

Mọi người ở trong lòng nín thở ngưng thần, không dám tin tưởng một màn vừa mới xảy ra.

Vài giây trước, chó ngao nổi giận điên cuồng nhắm về phía đứa nhỏ, mạnh mẽ tựa như muốn một ngụm ăn bé vào bụng, bây giờ càu nhàu vài tiếng trong cổ họng, do do dự dự vươn ra chân trước.

Mềm như bông, một chút sức lực cũng không dùng đến.

Người xem đều trợn mắt há hốc mồm.

U U hoàn toàn không nghĩ tới, thế nhưng còn có động vật đối xử với bé ôn nhu như vậy.

Trong lúc nhất thời, bé quên luôn một màn đáng sợ vừa mới diễn ra, chỉ ngơ ngác nhìn cún lớn đầy lông xù xù giống như bạn tốt mà duỗi tay về hướng bé.

Thật ra chó ngao không có lộ biểu tình gì, bị một tay Ung Trạch ấn xuống, ngược lại có chút vò mẻ không sợ nứt.

"Cậu, cậu được nha..."

Chỉ thấy trẻ con nhân loại kia dùng ngón tay nhỏ xíu của mình chạm nhẹ vào móng vuốt của chó lớn kia.

Nhẹ nhàng thử một chút liền nhanh chóng rụt trở về.

Chó ngao bày ra bộ dáng mặc người chém giết vẫn không nhúc nhích.

U U vui vẻ nhìn Ung Trạch:

"Nó, nó thật sự không có hung dữ!"

Cố Diệu Diệu đứng cách đó không xa phục hồi tinh thần lại chạy nhanh hai bước, nội tâm kêu gào:

Đánh rắm!!!

Cô bảo đảm nếu chàng trai kia mà trễ một nhịp, bé chắc chắn sẽ bị con chó lớn kia đánh bay ra xa 10 mét!!

Ung Trạch làm ngơ biểu tình phức tạp của người khác, bình tĩnh vỗ vỗ đầu của chó ngao.

"Ừ, cũng hiểu chuyện."

Chó ngao: ...Ta thực sự có câu mmp* rất muốn nói.

*câu chửi tục

30/9/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net