Chương 60: Ăn thịt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Phượng Vũ Thiên Tuyết

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

* * *

Việt Minh không phải là đứa trẻ biết ăn nói khéo léo.

Tuy cậu ta lớn hơn U U, nhưng rất nhiều lúc, cậu ta còn không tự nhiên sảng khoái được bằng U U.

"Không sao ạ!" U U sang sảng đánh gãy lời nói cậu ta: "Lần sau em lại tặng anh một cái mới!"

Việt Minh sửng sốt, khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười.

"Được."

U U keo kiệt lại bổ sung một chút:

"Nhưng, nhưng mà em không có tiền.. anh không được ghét bỏ món quà kia của em nha!"

Tiền của bé đều đưa cho chị mua đàn violin, lại cho anh trai xinh đẹp kia mua kem---tuy rằng đều bị bé ăn hết---nhưng mà hiện tại bé thật sự rất nghèo rất nghèo, tiền mặt màu đỏ đều biến thành xanh xanh!

Việt Minh vẫn rất vui vẻ mà cười.

Cậu sẽ không ghét bỏ đồ chơi của bé đâu.

Việt Minh nhìn U U dắt cừu nhỏ trở về rồi xoay người đi về một hướng khác, cậu nghĩ thầm:

U U đối với hắn thật tốt, hắn cũng muốn đối tốt với U U.

Tuy rằng mẹ không hy vọng bọn họ quá thân cận, chính là.. Hắn thật sự thích ở bên cạnh U U.

Hơn nữa, chỉ cần bảo vệ tốt U U, không để cho bé khóc, hẳn là mẹ cũng sẽ không tức giận đi?

Thời điểm Việt Minh đang muốn đi ra khu biệt thự, từ bên ngoài một chiếc xe thể thao có động cơ nổ vang ầm ầm nhanh chóng xông vào.

Xe thể thao chạy nhanh như bay, lái xe xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng không chạy theo tuyến đường quy định.

Việt Minh vốn không quá để ý, nhưng bước ra hai bước mới nhớ tới U U còn ở phía sau.

Mọi ngày xe chạy trên đường lớn trong khu biệt thự rất là chậm, U U còn quá nhỏ, bé sẽ không chú ý nhìn đường đi, huống chi bé còn dắt một con cừu nhỏ làm người chú ý, bình thường xe thấy bé đều sẽ chủ động tránh đi.

Nhưng chiếc xe vừa nãy kia---

Việt Minh khiếp vía hãi hùng, lập tức xoay người chạy trở về.

Chạy theo con đường này không đến một phút, quả nhiên cậu ta thấy U U té ngã trong bụi cỏ ở một bên đường, nửa ngày cũng không bò dậy, con cừu nhỏ kia ghé vào bên cạnh bé, liếm láp cái dấu răng hằng sâu trên cổ tay bé.

Là lúc Miên Miên kéo bé khi đang loạng choạng trên đường mà lưu lại.

"U U."

Lúc U U bị ngã trúi xuống bụi cỏ không biết đã xảy ra chuyện gì, đỉnh đầu còn dính ngọn cỏ hướng thẳng lên trời thì thấy Việt Minh hốt hoảng mà chạy tới, một tay đẩy Miên Miên ngã ở trên mặt đất.

"Cậu không được ăn em ấy!"

Miên Miên không đề phòng bị đẩy ngã trên mặt đất, ủy khuất mà nức nở một tiếng.

U U bị dọa sợ, phản ứng đầu tiên chính là nhào về phía Miên Miên trên mặt đất, ôm nó vỗ vỗ bùn đất dính trên thân.

"Miên Miên cậu không có sao chứ?

Âm thanh bé mang theo tiếng khóc nức nở, cực kỳ đau lòng.

Mà ánh mắt Việt Minh lại không hề xê dịch nhìn chăm chú vào vết cắn của Miên Miên ở trên cổ tay của U U.

Đỏ tươi.

Da thịt trắng noãn trên cánh tay có một vết rách.

Đầy đầu óc Việt Minh đều là hình ảnh hắn lúc ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy con yêu quái kia là ở nông thôn, đó là một con sói hoang rất hung tàn.

Sói hoang dùng đôi mắt màu lục u ám nhìn hắn chăm chú, không có chút độ ấm giống như đang nhìn một món đồ ăn.

* * *sau đó một ngụm nuốt lấy con cún vàng che chắn trước mặt hắn.

Con cún vàng đó là người bạn thân nhất của hắn.

Cứ vậy mà bị yêu quái ăn luôn.

Việt Minh nhìn thấy vết cắn trên cổ tay của U U, thật sâu trong đồng tử xinh đẹp cuồn cuộn phẫn nộ và sợ hãi.

Yêu quái đều ăn thịt người.

Như vậy, có phải sẽ có một ngày U U cũng bị nó ăn vào luôn không?

* * *

Cố Diệu Diệu rất nhanh phát hiện, phía trước là U U và Việt Minh mỗi buổi sáng đều như hình với bóng, giống như đang cãi nhau.

" Anh ấy đẩy Miên Miên! "U U thật sự tức giận nói:" Anh ấy dùng sức rất mạnh! Một cái! Đẩy ngã Miên Miên! Miên Miên đau đau! "

Cố Diệu Diệu có chút ngoài ý muốn với hành vi của Việt Minh.

Rốt cuộc ở trong mắt của cô, Việt Minh là đứa nhỏ khá tự ti và bướng bỉnh, chủ động làm ra chuyện như vậy với sủng vật của U U, không giống như việc mà Việt Minh sẽ làm ra.

Trưa hôm đó, người luôn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài-Việt Minh chủ động gõ gõ cửa phòng U U.

" U U, thực xin lỗi. "

Giọng nói Việt Minh rất nhẹ nhàng, hợp với khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của cậu ta, thật dễ khiến người khác mềm lòng.

" Hôm nay anh không nên đẩy Miên Miên, là anh không đúng, anh chỉ cho rằng Miên Miên cắn em, cho nên mới đẩy nó. "

Đôi mắt trong suốt của cậu ta tựa như một vị thiên sứ, ánh mắt thành khẩn, hai tròng mắt đong đầy hối hận.

Cậu ta dùng tiền của mình mua một túi kẹo nhỏ nhẹ nhàng đặt ở bên ngoài cửa phòng của U U.

Đợi vài giây, một cái đầu tóc xù xù nhô ra từ sau cánh cửa.

Đôi mắt nhỏ của bé đỏ hoe, nghi ngờ mà nhìn cậu ta:

".. Có thật không? "

Việt Minh dùng sức gật đầu.

" Anh thật sự biết sai rồi! "

U U nhìn cậu ba giây, biểu tình hơi nhu hòa xuống, nhưng vẫn nhấn mạnh:

" Anh không cần xin lỗi em, anh nên xin lỗi Miên Miên kìa, nếu Miên Miên không tha thứ cho anh, em cũng sẽ không tha thứ cho anh. "

Việt Minh khẽ mỉm cười, liền đồng ý.

" Anh đi cho Miên Miên ăn cỏ! Xin lỗi nó---còn cái này là cho em! "

Cậu ta nhét kẹo vào trong lòng ngực của U U, xoay người nhanh chóng chạy ra sân.

Nhìn bóng dáng Việt Minh rời đi, U U bỗng nhiên có hơi xuất thần.

Vừa rồi.. là ảo giác sao?

Dường như cảm thấy anh Việt Minh tươi cười, giống như có một tí xíu đáng sợ.

* * *

Chạy chậm một đường.

Việt Minh đi tới cái chuồng mà U U đã dựng cho Miên Miên ở trong sân.

Sắc trời cũng dần dần tối xuống, ánh hoàng hôn mang tầng sáng rực rỡ bao trùm lên thân ảnh nhỏ gầy của cậu.

Miên Miên ở trong chuồng chớp chớp mắt, tò mò nhìn cậu bé trước nay chưa bao giờ đến gần nó.

Cậu bé vừa mới nãy còn ở trước mặt U U ngoan ngoãn ôn nhu mỉm cười, lúc này mặt vô cảm nhìn nó, đôi mắt kia trong vắt xinh đẹp tựa như hạt pha lê, lại một chút ý cười cũng không có.

Bỗng nhiên.

Một cục đá nhỏ đập lên đầu của nó.

" Cách xa U U ra một chút. "

Cậu ta nhíu mày, ánh mắt hiện lên chán ghét và căm hận.

" Một đám yêu quái các ngươi, lại giả dạng tiểu động vật đáng yêu, thật sự rất hèn hạ! "

Miên Miên lui về phía sau một bước, giống như bị hành động ném đá của cậu ta dọa sợ.

" Nếu mày thật sự dám ăn em ấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày. "

Sau khi đe dọa cừu nhỏ cao ngang ngực mình, Việt Minh lạnh mặt xoay người rời đi.

Nhưng cậu ta chạy hai ba bước, tựa như cảm thấy vẫn chưa trút giận đủ, tầm mắt dừng trên mặt đất băn khoăn, lại nhặt lên một cục đá, quay đầu lại muốn ném về hướng của Miên Miên.

Tay cậu ta ở trên không trung xẹt qua tạo thành một đường cong, vừa muốn ném đá ra---

" Cậu muốn làm gì? "

Không biết từ khi nào có một giọng nói đột ngột vang lên đằng sau cậu ta.

Nó giống như âm thanh trong trẻo của nước suối.

" Buông. "

Thiếu niên nhẹ giọng nói.

" Nếu không tôi bảo đảm, một cục đá lớn hơn nữa sẽ dừng trên đầu cậu."

12/10/2021

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ❤

Đừng quên theo dõi truyện để nhận thông báo sớm nhất nha. Yêu yêu: 33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net