Chương 81: Không thể trở thành cá khô nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Ngay từ đầu Úc Lan còn cảm thấy không phục, trong lòng thầm nghĩ, không phải chỉ là nấu chín thôi sao, cũng đem cắt ra rồi bỏ vào nồi xào, vậy tại sao món bà xào lại khó ăn như vậy được chứ?

Sau đó bà lấy đũa gắp một miếng, nếm thử tác phẩm vĩ đại này.

Làm phiền rồi...

Ngoài mặt gió êm sóng lặng, Úc Lan bình tĩnh lau miệng, giống như không có việc gì buông đũa xuống.

"Nơi này các con quen thuộc, chúng ta đi nhà ai ăn?"

U U đang ôm ly nước uống ừng ực, nghe thấy đi ăn nhà khác, đôi mắt bé lập tức sáng lên.

"Nhà ba Chu Chu! Con thích ba Chu Chu!".. Nấu cơm!

Nhìn thấy con gái trèo tường* dứt khoát như vậy, đứng ở một bên, người bố già cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không thể nói gì.

*miêu tả hành động của fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác, ở đây là nói bỏ bố mình yêu thích ông bố khác.

Rốt cuộc thì ông cũng cảm thấy bố Chu Chu nấu cơm rất ngon.

Vì thế một nhà bốn người rời khỏi căn nhà gỗ xa hoa, chuẩn bị đi tới căn nhà nhỏ của người ta ăn chực.

Đường đi xuống núi gập ghềnh, Cố Diệu Diệu đi ở phía trước, Cố Khải Châu nắm tay U U đi ở phía sau, Úc Lan đi ở giữa lại cảm thấy hình như mình nên làm cái gì đó, thế là rất tự nhiên dắt tay Cố Diệu Diệu.

Cố Diệu Diệu bất ngờ, cô không kịp đề phòng chỉ kinh ngạc nhìn bà.

'Dì làm gì thế?'

Úc Lan cũng rất hoảng sợ.

'Tay dì rảnh rỗi, tùy ý dắt tay con một chút, con nhìn dì như vậy làm gì?'

Úc Lan chậm rãi nở một nụ cười công nghiệp:

"Đường trơn, đi nhanh như vậy lỡ bị ngã thì sao?"

Bà nói không sai, nơi này chỉ có thể xem là khu du lịch bán lộ thiên, không có đường xi măng, đường đi vừa nhỏ hẹp lại gập ghềnh, Cố Khải Châu nắm tay U U cũng phải rất cố gắng mới đi được.

Cố Diệu Diệu đi nhanh như vậy, nếu trượt chân một cái thì bà đi phía sau cũng đỡ không kịp.

Sau khi kinh ngạc một chút, cảm xúc của Cố Diệu Diệu cũng bình tĩnh trở lại.

Không hổ danh là diễn viên chuyên nghiệp! So với cô thì trình độ diễn xuất này quả thật tự nhiên hơn rất nhiều.

Cố Diệu Diệu nắm tay Úc Lan, bắt đầu cùng bà diễn kịch.

"Cảm ơn dì quan tâm, xung quanh cũng có rất nhiều nhánh cây, dì cũng phải cẩn thận một chút nha!"

"Được, hai ngày nay nhiệt độ đã hạ xuống, quần áo mang theo có thích hợp không?"

"Vô cùng thích hợp, quần áo dì chuẩn bị giúp con đều rất tốt!"

"Như vậy thì dì yên tâm rồi!"

Mẹ con hai người nói qua nói lại, tay trong tay đi xuống núi, giống như là hai nước đang thiết lập quan hệ ngoại giao, chỉ còn thiếu điều, nhìn về phía máy quay mỉm cười bắt tay nhau.

Khán giả cũng nhận ra hình thức ở chung này có chút kì diệu.

Nếu đổi thành người khác, sau khi bọn họ nhìn ra đây là đang diễn kịch thì có lẽ sẽ càng thấy phản cảm.

Nhưng hình tượng của Cố Diệu Diệu vốn là một người linh hoạt, nên bọn họ không cảm thấy hai người này đang lừa gạt khán giả, ngược lại còn cảm thấy Cố Diệu Diệu và Úc Lan là một đôi mẹ con plastic vô cùng ăn nhịp với nhau.

Dù sao..

Trước khi Úc Lan đến, có bao giờ Cố Diệu Diệu lộ ra bộ mặt dịu dàng săn sóc như vậy đâu?

Mà trước khi có Cố Diệu Diệu, cho dù là đóng phim, Úc Lan cũng chưa từng biểu hiện ra bộ mặt từ ái như vậy!

Có khán giả tổng kết lại rằng:

【 Đây là cái gì? Đây chính là tình mẹ con plastic giữa mẹ kế và con riêng cảm động đất trời nha! 】

Tất nhiên, chỉ nói đùa vậy thôi chứ trong lòng khán giả vẫn sáng tỏ.

Mẹ kế và con gái riêng sao có thể dễ dàng hòa thuận ở chung với nhau như vậy? Cũng không phải đang đóng phim nhà có con gái, trên thực tế thì loại quan hệ này rất lúng túng, không trở thành kẻ thù của nhau đã là một chuyện không dễ dàng.

Huống chi mọi người càng xem càng cảm thấy tính cách của Cố Diệu Diệu và Úc Lan có chút giống nhau.

Tuy rằng bọn họ không thể hiểu tại sao lại có tình huống như vậy, nhưng theo trực giác, nếu ghét một người nào đó thì phải dùng trăm phương ngàn kế để tránh cho bản thân trở nên giống đối phương chứ?

Cố Diệu Diệu cũng không biết khán giả lại nghĩ nhiều như vậy, đi bộ khoảng mười phút thì cả nhà cô đã tới nhà họ Chu, liếc mắt đã thấy một nhà bốn người vừa mới bưng thức ăn lên bàn.

Ôi, thật đúng lúc!

"Chu Chu!"

U U bị phái làm người tiên phong, bé nở một nụ cười sáng lạn, dùng giọng nói ngọt ngào mà người khác không thể nào từ chối, nói:

"Chúng em có thể tới nhà anh ăn cơm được không?"

- -

Mẹ Chu Chu là một người vô cùng dịu dàng và có khí chất, có học thức lại có tu dưỡng, người như vậy sẽ không cự tuyệt yêu cầu ăn chung của nhà U U.

"Cảm ơn ba Chu Chu ạ!"

U U ngoan ngoãn mang rau củ của nhà mình đưa cho bố Chu Chu, làm đầu bếp của khách sạn 5 sao, rất nhanh ông đã làm thêm hai món ăn thường ngày.

Đã lâu không được ăn cơm do bố Chu Chu làm, lúc ăn cơm xong, U U phải đỡ bụng đi ra, vừa đi còn vừa nói:

"Nấc! Không được rồi, U U thật sự không thể ăn nữa.."

Úc Lan: Chậc.

Lòng hiếu thắng cực lớn, Úc Lan đã ăn cơm của người ta lại còn muốn trêu chọc, quay qua hỏi mẹ Chu Chu:

"Mỗi ngày chị đều ăn cơm chồng chị làm, thật sự không béo sao?"

Mẹ Chu Chu dịu dàng cười: "Không sao, đã quen rồi, lâu lâu mới ăn nhiều như vậy."

Úc Lan nghe xong đá chân Cố Khải Châu một cái.

"Anh nhìn người ta đi! Còn không biết xấu hổ mà bắt bẻ kỹ năng nấu nướng của em, chồng nhà người ta nấu cơm ngon như vậy sao anh lại không học được một chút nào thế?"

Cố Khải Châu: "...Còn một miếng canh tuyết lê đường phèn cuối cùng, em uống không?"

Úc Lan không để ý đến ông, quay sang nhìn mẹ Chu Chu:

"Nhưng mà dáng người chị đẹp rồi, cũng không cần giảm béo, thế này là được rồi."

Mẹ Chu Chu che miệng cười khẽ.

Hai người đẹp cùng ngồi với nhau, hình ảnh này vô cùng tốt đẹp, hơn nữa cũng làm khán giả nhớ lại một chuyện --

Khi Úc Lan mới ra mắt, hình như được xưng là người cuốn đồ ăn đấy nhỉ.

"U U tới đây!" Chu Chu, người thích em gái xinh đẹp, nhanh chóng vẫy tay gọi U U qua: "Em nhanh đến xem cái này nè!"

Trong sân, Chu Chu đang đứng kế một lu nước nhỏ, U U cũng qua đó ngồi xổm xuống nhìn, bên trong lu là một con cá chỉ lớn chừng bàn tay đang bơi qua bơi lại.

"Đây là con cá mà ba Điềm Điềm bắt được đó! Thật là đáng yêu!"

U U nhớ lại cuộc thi bắt cá lúc chiều, hình như nhà của Điềm Điềm đúng là bắt được một con cá nhỏ, Điềm Điềm không nỡ thả đi nên giữ lại nuôi.

Đúng lúc nhà Chu Chu có cái lu nước nên để cá ở bên này.

"Thật đáng yêu.."

U U ghé vào lu nhìn con cá nhỏ đang bơi, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng cong cong thành trăng lưỡi liềm.

Trong nhà bé cũng từng nuôi cá nhỏ, chính là loại cá vàng nhỏ được bày bán ở cửa hàng.

Chỉ tiếc là không biết vì sao, con cá nhỏ đó không sống được bao lâu, U U khóc rất lâu nên sau đó bé cũng không nuôi cá nữa.

Hai bạn nhỏ đang vui vẻ nhìn cá con, Cố Diệu Diệu đi ngang qua cũng ngồi xuống nhìn một lát, bất thình lình nói:

"Thật muốn ăn cá khô nhỏ."

U U cùng Chu Chu sững sờ, không thể tin được nhìn Cố Diệu Diệu.

Sát thủ vô cảm - Cố Diệu Diệu nghi ngờ nói:

"Hai đứa không thích ăn sao? Không phải trước kia mỗi lần U U đều ăn mấy gói cá khô cay hay sao?"

U U: "..."

Một lát sau, mấy người lớn đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng nghe thấy tiếng khóc đến rối tinh rối mù của hai bạn nhỏ ở bên ngoài.

U U: "Chị ơi, chị đừng ăn cá nhỏ.."

Cố Diệu Diệu: "Cá ngon như vậy vì sao chị không được ăn? Em cũng rất thích ăn mà."

U U: "Hu hu hu.. sau này em sẽ không ăn cá nữa.."

Chu Chu: "Hu hu.. U U.. anh cũng không ăn nữa.."

Cố Diệu Diệu: ?

Cuối cùng để bảo vệ cá nhỏ đáng thương khỏi bàn tay của đại ma vương Cố Diệu Diệu, U U và Chu Chu gọi Điềm Điềm tới, quyết định cùng nhau đem cá nhỏ phóng sinh.

Điềm Điềm còn luyến tiếc nói: "Vì sao phải thả, chị muốn đem cá nhỏ về nhà nuôi.."

U U nghiêm túc nói: "Cá nhỏ chỉ có thể sống trong con suối nhỏ, nếu rời khỏi suối thì nó sẽ trở thành cá khô."

Điềm Điềm bị lời nói của U U dọa sợ, vì thế cũng trịnh trọng đi theo U U và Chu Chu, mang cá nhỏ đi phóng sinh.

Dù sao mọi người cũng đã ăn quá no nên người lớn cũng không phản đối, đạo diễn Chu cảm thấy để các bạn nhỏ phóng sinh cá nhỏ cũng là một chuyện rất ấm áp, thế là không vội bắt đầu phân đoạn tiếp theo mà để mọi người cùng đi.

Chỉ là đang đi trên đường thì đạo diễn Chu gọi mẹ Chu Chu lại.

".. Lát nữa đi ngắm sao, tôi muốn nhờ cô giúp một chút.."

Mẹ Chu Chu không chỉ là một người người dẫn chương trình xuất sắc, khi học đại học bà còn là học bá của khoa tâm lý trẻ em.

".. Chắc cô cũng thấy, so với những bạn nhỏ khác thì bạn nhỏ Cố Diệu Diệu này có chút khác biệt.."

Mặc dù sẽ không có ai đoán ra linh hồn của cô thật sự là người trưởng thành, nhưng cô lại không thể che giấu được hơi thở chín chắn của mình cho nên rất dễ dàng bị ống kính quay được.

Xuyên suốt một mùa của tiết mục, cô là đứa trẻ duy nhất chưa từng khóc, cũng chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì.

Đối với lứa tuổi này mà nói thì đây là một chuyện quá kỳ lạ.

Mẹ Chu Chu không quá hiểu rõ Cố Diệu Diệu, nhưng nghe đạo diễn Chu nói thì bà cũng cảm thấy có chút không thích hợp.

".. Chu đạo muốn tôi làm gì? Thăm dò quan hệ giữa cô bé với Úc Lan?"

Trong mắt mẹ Chu Chu hiện lên vài phần không đồng ý.

Cho dù chỉ ở cùng nhau trong một thời gian ngắn nhưng bà cảm thấy Úc Lan rất khác so với những lời đồn kia, mặc dù không thể nói Úc Lan là người dịu dàng hiền lành, nhưng cũng tuyệt đối không phải là loại người lòng dạ ác độc, hành hạ trẻ con.

"Không, không, không, cô hiểu lầm rồi." Đạo diễn Chu giải thích: "Tôi hy vọng cô có thể hướng dẫn đứa nhỏ này, để cô bé biết rằng.."

Nghe xong toàn bộ lời nói của đạo diễn Chu, ánh mắt của mẹ Chu Chu không tự chủ được nhìn về phía Cố Diệu Diệu.

Một bé gái sáu tuổi ưỡn ngực ngẩng đầu bước đi, không cần ai dắt tay, hoàn toàn không có dấu hiệu của thói quen ỷ lại vào người khác.

Ánh mắt bé chủ yếu là nhìn ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng nếu nhìn người thì chính là nhìn em gái ở trước mặt.

Mẹ Chu Chu đặt mình vào hoàn cảnh của cô bé suy nghĩ, có lẽ cô bé này đang hâm mộ em gái của mình.

Lúc bà đang suy đoán về thế giới nội tâm của Cố Diệu Diệu thì nhóm U U đã ôm cái túi chứa cá nhỏ đứng bên cạnh dòng suối.

Ba bạn nhỏ vô cùng không đành lòng, thậm chí Điềm Điềm luyến tiếc cá nhỏ nên chỉ nắm chặt ống quần của bố đứng đó, không muốn tới gần.

U U hít hít mũi, nhẹ giọng nói:

"Sau khi về nhà, em phải lớn lên thật tốt, tuyệt đối không được trở thành cá khô nhỏ."

Ý nghĩ ngây thơ thiện lương của đứa nhỏ làm cho mấy người lớn đang đứng đó cảm thấy trong lòng cũng mềm mại, nhưng mà chưa đến hai phút thì, bé gái mắt đỏ hoe tiến lên một bước, chuẩn bị đem cá nhỏ trong túi thả ra, giây tiếp theo --

Bé gái trượt chân, cả người và cá cùng nhau rơi vào trong suối.

"..."

"Kêu em đi thả cá chứ không phải đem bản thân em phóng sinh!"

Cố Diệu Diệu một bên kéo em gái ngốc bị dìm dưới nước ra, một bên vô cùng đau đầu nói.

"Hu hu..." Bé gái quần áo ướt đẫm đáng thương nói: "Chị ơi ôm em..."

Nhìn thấy cảnh này không khỏi làm mọi người cảm thấy dở khóc dở cười, mẹ Chu Chu bỗng nhiên cảm thấy --

Cái này...

Ao ước, hâm mộ gì đó...

Cái này có chút khó nói nha.

23.11.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net