Chương 88: Mưa sương đều dính!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

La Bích Anh rất ngạc nhiên trước hành động của Ung Trạch.

"Sở thú là của nhà cháu sao? Trên cả nước luôn sao?"

Không chỉ riêng La Bích Anh, mặc dù từ cái nhìn đầu tiên Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên đã biết Ung Trạch không phải là người xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng cả hai đều không ngờ nhà cậu lại quản lý sở thú trên cả nước.

Thế hệ thứ hai của nhà giàu mà đã mở sở thú sao?

Nghe xong lại cảm thấy có chút dễ thương quái dị?

Ông cụ đứng phía sau Ung Trạch giải thích:

"Nói chính xác thì cũng không phải là của nhà chúng tôi. Tiền vốn xây dựng sở thú là do nhà nước tài trợ, còn nhiệm vụ của chúng tôi là quản lý sở thú."

"Ông là..."

Ông cụ: "Tôi là ông nội của Ung Trạch, bà có thể gọi tôi là Ung Chỉ."

Ông Ung đưa danh thiếp cho bà ngoại La.

La Bích Anh nhận lấy, tấm danh thiếp có màu đen tuyền in chữ nhỏ màu vàng, chỉ có hai hàng chữ ngắn gọn.

Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã Trung Quốc.

Ung Chỉ.

Có chút khó hiểu.

Theo suy đoán từ mặt chữ thì hiệp hội này giống như một tổ chức bảo vệ động vật và quản lý sở thú trên khắp cả nước.

Chắc là một cơ quan quản lý của nhà nước chăng?

Ông Ung vẫn nở nụ cười khó đoán.

Tất nhiên, ông không phải là ông nội có quan hệ huyết thống với Ung Trạch, nhưng với tư cách là bạn của ông nội Ung Trạch, trước khi Ung Trạch bước vào tuổi trưởng thành thì ông sẽ tạm thời quản lý hiệp hội này.

Mọi người đều không biết, trong nhiều năm qua, trên thực tế thì chức vụ Chủ tịch hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã Trung Quốc luôn được chúa sơn lâm - người bảo vệ rừng đảm nhiệm.

Sau khi tiếp quản sở thú và thủy cung, chúa sơn lâm đã tiến hành loại bỏ những hành vi tàn ác trong việc thuần hoá động vật để phục vụ cho việc biểu diễn, đồng thời những loại động vật hoang dã có nguy cơ bị tuyệt chủng cũng được cung cấp một môi trường sống thích hợp.

Thật ra việc tiếp quản sở thú trên cả nước cũng chính là gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ các loài động vật và yêu quái của cả nước.

La Bích Anh không nghĩ nhiều, sau khi cất danh thiếp đi, cổng sở thú cũng chậm rãi mở ra.

Ông Ung giải thích rằng hôm nay sở thú sẽ đóng cửa để tu sửa, nhưng vì cảm ơn bọn họ đã giúp bảo vệ danh dự của sở thú cho nên cố ý mở cửa cho bọn họ.

U U vui vẻ hỏi:

"Oa... Thế này có phải là chúng cháu đã đặt bao hết không ạ?

Ung Trạch: "Cứ xem như vậy đi."

Đôi mắt U U bừng sáng.

"Tuyệt vời!"

Hôm nay, trong sở thú này chỉ có bọn họ thôi.

Nghe thật ngầu nha!

Sáng sớm, trên đường lớn không một bóng người, hai bên đường, lá cây bạch quả rụng đầy đất với màu vàng rực rỡ. U U mặc váy đỏ, đội chiếc mũ màu vàng cứ đi hai bước lại nhảy một bước, giống như một con thỏ nhỏ không chịu ngồi yên.

Thẩm Tịch Xuyên là người đi cuối cùng, nhìn theo bóng lưng của U U và Ung Trạch, cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện xảy ra trước cổng lúc nãy.

Cậu nhớ tới những lời mà Cố U U đã từng nói ở kiếp trước.

"Bị thiếu một chân à? Đúng là xấu xí."

"Anh bớt xuất hiện trước mặt tôi được không? Tôi sợ nhìn thấy anh thì ban đêm sẽ gặp ác mộng."

"Anh tránh xa bạn bè và bạn cùng phòng của tôi ra, tôi không muốn mọi người đều biết tôi có một người anh trai tàn tật."

Mỗi một câu nói đều đâm vào lòng cậu, đâm đến mức máu tươi đầm đìa.

Ở kiếp trước, từng phút từng giây cậu đều đấu tranh với những lời này, cố gắng chứng minh cậu không phải là kẻ tàn tật vô dụng, cậu không phải là người khiến nhà họ Cố phải xấu hổ.

Nhưng...

Sau khi trọng sinh, nhìn thấy U U nắm tay Ung Trạch, trong lòng cậu không khỏi rung động.

Lẽ ra em ấy phải là một viên ngọc quý được mọi người nâng niu. Em ấy có gia thế vượt trội, bố mẹ nổi tiếng, còn có một người chị gái có thể trở thành nghệ sĩ violin trong tương lai.

Cuộc sống của em ấy nên hoàn hảo như một khuôn mẫu.

Nhưng chính cậu lại là một vết nhơ không thể xoá bỏ, đã huỷ diệt cuộc đời của em ấy.

Cậu có thể chịu đựng những lời chế nhạo của người cùng lớp, cũng có thể chịu đựng những trò đùa dai của người khác.

Nhưng cậu không thể chịu được khi chính cậu lại trở thành nhược điểm để người khác công kích U U.

Đôi mắt Thẩm Tịch Xuyên trở nên ảm đạm.

U U đang đi phía trước, bé không biết gì về những suy nghĩ của Thẩm Tịch Xuyên. Bé nắm tay Ung Trạch, tung tăng nhảy nhót, ríu rít hỏi:

"Tại sao sở thú của anh lại gọi là sở thú động vật nhỏ ạ?"

"Bởi vì ở bên trong đều là động vật còn nhỏ."

"Vậy tại sao tất cả đều là động vật còn nhỏ?"

"Vì bọn chúng dễ thương hơn?"

Ung Trạch thầm nghĩ, thật ra là bởi vì một khi động vật bước vào giai đoạn sinh trưởng thì người bình thường sẽ không thể thấy chúng nữa.

U U gật đầu phụ hoạ:

"Đúng vậy, đúng vậy. Miên Miên cũng rất dễ thương! Anh Ung Trạch, hình như đã lâu rồi anh không gặp Miên Miên nhỉ? Bà ngoại nói mùa đông sắp đến rồi, bà sẽ đan áo nhỏ cho Miên Miên, là áo màu hồng đó!"

Ung Trạch: ...?

Đan áo len cho một con cừu có bộ lông dày sao?

"Màu hồng không đẹp ạ?" U U nghi ngờ hỏi.

Vấn đề không phải là màu hồng có đẹp hay không...

Ung Trạch suy nghĩ.

Có thể đây là sự khác nhau giữa con người và yêu quái?

"Màu hồng đẹp mà!" U U cố gắng thuyết phục, bé còn quay lại hỏi Thẩm Tịch Xuyên: "Anh hai ơi! Anh cũng thấy màu hồng đẹp đúng không?"

Vốn dĩ U U muốn tìm kiếm sự tán thành từ một người khác, nhưng khi quay lại, không biết từ lúc nào, Thẩm Tịch Xuyên đã bị tụt lại rất xa.

"Anh hai?"

U U đang đi ở phía trước, không nhìn thấy Thẩm Tịch Xuyên, bé dừng lại tìm kiếm một lúc lâu mới nhìn thấy cậu.

"Anh hai, anh bị lạc hả?"

U U chạy từ phía trước ra đằng sau, giống như bà cụ non nhắc nhở cậu.

"Sở thú này thật rộng, anh phải theo sát em, nếu không sẽ bị lạc đấy."

Thẩm Tịch Xuyên giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, khẽ ừ một tiếng.

Nhưng mà U U vẫn luyên thuyên bên tai:

"Lạc đường rất phiền phức. Mọi người sẽ lo lắng cho anh. Anh hai, anh đã là một bạn nhỏ trưởng thành rồi. Đừng đi lạc khiến mọi người lo lắng..."

Đi ở phía trước, Cố Diệu Diệu không thể nghe nổi nữa, quay lại nói:

"Em mới là người luôn khiến mọi người lo lắng đó. Suýt chút nữa đã bị kẻ buôn người bắt đi còn gì."

U U còn đang đóng vai người lớn giáo dục người khác lại bị chị gái vạch trần một cách tàn nhẫn, đôi mắt to tròn liên tục chuyển động:

"Ồ, có sao? Sao em không nhớ? U U là người thông minh, U U sẽ không bị người khác lừa đâu..."

Nghe thấy lời nguỵ biện tinh quái của U U, cuối cùng thì đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tịch Xuyên cũng hiện lên ý cười.

Nhưng u ám trong mắt cậu lại rất sâu, cho dù ý cười chợt loé qua cũng không thể khiến tâm trạng của cậu trở nên tốt hơn.

"Anh biết rồi, em đi tìm anh Ung Trạch chơi đi."

Nhận ra tâm trạng của Thẩm Tịch Xuyên không tốt, U U giống như một khối kẹo mạch nha, dính cậu không buông.

"Em vừa chơi với anh Ung Trạch rồi!" Bé suy nghĩ hồi lâu, lấy một câu nói trong phim truyền hình ra: "Đây gọi là mưa sương đều dính*!"

*Ý nói đối xử bình đẳng với tất cả, đã chơi với Ung Trạch thì phải chơi với Tịch Xuyên

Thẩm Tịch Xuyên: Câu này được dùng như vậy à?

Sau khi bị U U chọc cười, tâm trạng của Thẩm Tịch Xuyên cũng đã bình thường trở lại, sự u ám vừa đè nặng trong lòng cậu cũng đã tiêu tan một chút.

Hình như cô bé vô tư này có một loại ma lực thần kỳ, chỉ cần bé tới gần ai thì phiền não của người đó sẽ tự động tan biến.

Loại năng lực này, thật sự khiến người khác hâm mộ.

16/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net