Chương 91: Ngã vào hang báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Sau đó, Ung Trạch lập tức thấy hai đứa nhỏ ngốc.

Người này đưa kẹo dẻo, người kia rửa kẹo dẻo, cứ như thế một nửa bịch kẹo dẻo lớn đã bị nhúng vào nước.

Cuối cùng thì gấu mèo nhỏ cũng nhận ra.

Nếu bỏ kẹo này vào nước thì nó sẽ biến mất!

Ung Trạch không chịu nổi nữa, ngăn U U đưa kẹo cho gấu mèo nhỏ.

"Nó không thích ăn cái này, em giữ lại ăn đi."

Mới vừa nhận ra không thể ngâm kẹo dẻo trong nước, gấu mèo nhỏ nhe răng trợn mắt với Ung Trạch.

Ai nói!

Em còn chưa được ăn lần nào! Dựa vào đâu mà nói người ta không thích!

U U thấy bịch kẹo dẻo của bé cũng còn ít, nghĩ nghĩ, bé gật đầu rồi lấy bịch kẹo lại.

Gấu mèo nhỏ: Tôi đã cố tỏ ra dễ thương rồi, tại sao không cho tôi ăn kẹo dẻo!

Thẩm Tịch Xuyên nhìn biểu cảm vô cùng phong phú của gấu mèo nhỏ, cảm thấy nghi ngờ: "Nó hiểu chúng ta đang nói gì, đúng không?"

Khi nói không cho nó ăn kẹo, móng vuốt nhỏ của nó lập tức siết chặt lại kìa?

Ung Trạch phản bác: "Gấu mèo nhỏ cũng không có gì đẹp, tiếp theo chúng ta sẽ đến chỗ của gấu mèo lớn hoặc là báo, mọi người muốn xem con nào trước?"

Hầu như mọi người đều muốn đi xem gấu mèo lớn.

Gấu mèo lớn!

Mập mạp!

Nghĩ xem có bao nhiêu cơ hội để được xem gấu mèo lớn chứ, tưởng bình thường lúc nào cũng có sao!?

Tuy nhiên, điều khiến mọi người bất ngờ là U U giơ tay nói:

"Con báo! Em muốn xem con báo nhỏ!"

La Bích Anh ngạc nhiên: "U U không thích gấu mèo lớn hả? Gấu mèo lớn dễ thương lắm đó."

Giống như U U trong mắt mọi người vậy, dễ thương và đáng yêu, hơi ngốc nghếch, nhìn chỉ muốn ôm vào lòng.

U U: "Gấu mèo thật ngốc, U U muốn đi xem con báo nhỏ hung dữ trước!"

Hừ, đừng tưởng rằng bé còn nhỏ nên không hiểu mọi người đang ám chỉ cái gì.

U U là người thông minh, đứa bé thông minh sẽ thích những động vật nhỏ thông minh!

Cuối cùng đoàn người quyết định chia thành hai nhóm, ông Ung đưa Cố Diệu Diệu và La Bích Anh đi xem gấu mèo lớn.

Vừa lúc U U cũng đã mệt, rất tự giác cọ trên xe lăn của Thẩm Tịch Xuyên. Vì vậy hai anh em cùng với Ung Trạch đi xem báo Gê-pa* trước, sau đó sẽ gặp mọi người tại khu nhà của gấu mèo lớn.

*Báo Gê-pa hay còn gọi là báo săn, chúng thường sinh sống ở các nước Châu Phi.

U U rất háo hức muốn nhìn thấy con báo Gê-pa uy phong lẫm liệt, bé cứ nghĩ nó sẽ giống như yêu quái sư tử trước đây bé đã từng gặp, nhưng khi đến nơi thì...

"Sao nó lại nhỏ như vậy!? Không hung dữ chút nào cả!?"

U U kinh ngạc nhìn những con báo săn nhỏ đang vui vẻ chạy trên bãi cỏ.

Con báo Gê-pa to lớn, hung dữ đâu?

Tại sao kích thước của bọn nó chỉ bằng con Chihuahua vậy?

"Khi lớn lên nó cũng không hung dữ." Ung Trạch bất đắc dĩ giải thích.

Khách du lịch thường không được đi bộ đến khu vực của báo Gê-pa, họ phải ngồi trên xe tham quan. Nhưng vì được Ung Trạch đưa đi, hơn nữa cậu cũng biết rõ mấy yêu quái nhỏ này đều không có tính công kích, cho nên mọi người mới có thể xem chúng ở khoảng cách gần như vậy.

Hàng rào gỗ ngăn cách chỉ cao đến thắt lưng của một người lớn, thậm chí U U cũng có thể dễ dàng leo lên.

"Thật ạ?" U U ghé vào hàng rào, nghi ngờ hỏi: "Nhưng mà! Trong thế giới động vật loài báo rất hung dữ! Nó có thể cắn linh dương chỉ bằng một ngoạm thôi..."

Dường như báo săn biết được mọi người đang nói về nó.

Vừa nãy còn đang chạy quanh bãi cỏ, con báo săn nhỏ dừng lại, tò mò nhìn bọn họ.

Nếu không ai nói đây là một con báo săn thì nhìn nó trông giống như một con chó nhỏ có hoa văn của mèo, lại có đôi mắt ngây thơ như một con chó nhỏ.

Bé cảm thấy nuôi một con báo săn nhỏ sẽ rất vui, vô cùng vui!

Ung Trạch chần chờ thật lâu, không biết nên giải thích thế nào.

Mặc dù cái tên báo săn nghe rất kiêu ngạo, nhưng hầu hết ấn tượng của mọi người về loài báo hung dữ thường là báo đốm chứ không phải báo săn Gê-pa.

Không giống với những loài hung mãnh như sư tử, hổ và báo đốm. Mặc dù cùng thuộc họ mèo nhưng báo Gê-pa lại có kích thước và tầm vóc nhỏ hơn những loại kia.

Mặt khác là vì chúng nó đã được thuần hoá, có tính tò mò cao và đặc biệt là tâm lý của chúng rất dễ bị ảnh hưởng khi thay đổi môi trường sống.

Ung Trạch chỉ vào con báo săn đứng ở phía xa, giải thích cho U U:

"Thật ra chúng nó là loài động vật có tính cách ôn hoà, trừ những lúc đi săn và tự vệ thì hầu như chúng sẽ không dùng sức mạnh. Tuy rằng nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng thật ra chúng rất yếu ớt, rất dễ lo lắng, thậm chí chúng sẽ lo lắng đến mức không thể sinh con đẻ cái..."

Ví dụ, con báo Gê-pa trước mặt có kích thước tương đương với Miên Miên, nhưng tính cách lại vô cùng hướng nội.

Bởi vì lo lắng nó bị bệnh tâm lý, Ung Trạch đã tìm cho nó một chú chó để cùng bầu bạn, cùng nhau lớn lên, như vậy sẽ giảm bớt những cảm xúc tiêu cực của nó.

U U nhìn báo Gê-pa, chớp chớp mắt, bỗng nhiên bé quay đầu lại nhìn Thẩm Tịch Xuyên, cười nói:

"Anh hai, anh giống con báo Gê-pa lắm đó."

Nhìn thì có hơi dữ dằn nhưng thật ra lại rất dễ buồn lòng, dễ bị tổn thương.

Thẩm Tịch Xuyên ngạc nhiên, theo bản năng phản bác:

"Không giống chút nào."

Cậu không yếu ớt đến mức cần một con chó ở bên cạnh an ủi.

Nhắc mới nhớ, thường thấy loài báo rất hung dữ nhưng hoá ra chúng lại có một trái tim pha lê như vậy sao?

Nhưng dù vậy thì U U vẫn thích nó.

Mặc dù hơi khác so với những gì bé tưởng tượng, nhưng khi đứng một bên âm thầm quan sát không ngờ chú báo Gê-pa nhỏ này lại rất dễ thương, khiến bé không nhịn được lập tức vẫy tay nhiệt tình chào nó.

"Đến đây, đến đây nè! Mình không hung dữ đâu!"

Thấy U U trèo lên hàng rào để vẫy tay với báo đốm, Thẩm Tịch Xuyên nhìn mà sợ.

"Cẩn thận một chút."

Ung Trạch đã đi toilet. Vườn thú này quá lớn, đi tới đi lui cũng ít nhất mười lăm phút, một mình Thẩm Tịch Xuyên phải trông U U khiến chính cậu cũng không yên tâm.

"Đừng trèo lên nữa, coi chừng rơi vào..."

Không biết có phải do cái miệng quạ đen của cậu hay không, vừa dứt lời, cậu đã thấy U U đang đứng vẫy tay bị mất trọng tâm, lập tức lật qua hàng rào, ngã vào bên trong.

Ngay lập tức, trong đầu Thẩm Tịch Xuyên bỗng nổ tung.

"U U!"

Phản ứng đầu tiên của cậu là đẩy xe lăn chạy tới, với tay qua hàng rào để bắt lấy U U.

Cho dù nó chỉ là một con báo Gê-pa còn nhỏ, dù Ung Trạch nói nó hiền lành, không có tính công kích nhưng trong mắt Thẩm Tịch Xuyên thì nó vẫn là một loài động vật ăn thịt không có nhân tính.

Cái đầu nhỏ này của U U, dù là một con báo săn nhỏ thôi cũng có thể cắn đứt cổ bé mà không phí chút sức lực nào.

Nhưng mà...

Thẩm Tịch Xuyên ngồi trên xe lăn, đưa tay ra cố gắng nắm lấy tay của U U, nhưng cậu mới bảy tuổi, cũng không cao hơn U U bao nhiêu.

Dù cố hết sức duỗi tay ra nhưng không nắm được gì.

Cảm giác bất lực ập đến khiến Thẩm Tịch Xuyên không thở nổi.

U U ngã ê cả mông, bé ngồi thất thần, dù sao cái hàng rào cũng không thấp. Một lúc sau bé mới từ từ đứng lên và thấy anh trai đang chật vật đứng dậy.

"Không cần..."

U U giật mình: "Em, em có thể tự leo ra được, anh hai, đừng đứng lên, anh sẽ ngã đó..."

22/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net