Chương 92: Sự công nhận của U U

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Một người cụt chân không chỉ bị ảnh hưởng trong việc đi lại, mà ngay cả khả năng giữ thăng bằng cũng kém.

Huống chi bây giờ lại không có nạng, chỉ có thể bám vào hàng rào. Thẩm Tịch Xuyên muốn đưa một tay ra để kéo U U thì rất khó thực hiện được.

Cậu không phải là Ung Trạch mười lăm tuổi, bây giờ cậu chỉ là một cậu bé bảy tuổi.

"Anh ổn mà..."

Thẩm Tịch Xuyên cắn răng, giống như đang chứng minh điều gì đó, cố gắng nắm lấy bàn tay đang vươn tới của U U.

Cậu có thể bảo vệ U U.

Cậu không phải phế vật chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm được gì.

Con báo Gê-pa nấp sau bụi cỏ chỉ lộ ra đôi mắt, nó quan sát hai đứa bé loài người bên cạnh hàng rào.

Cô bé trong hàng rào có vẻ như đang cố gắng nắm lấy tay đối phương để leo lên, nhưng bên trong hàng rào lại không có điểm tựa, còn người đang kéo bé thì phải đối mặt với cái hàng rào cao một mét, cũng rất khó để tạo ra sức bật.

A.

Trông cô bé giống như sắp khóc.

"Xin lỗi anh hai, là U U sai... U U không nên trèo lung tung..."

Thấy Thẩm Tịch Xuyên đang cố gắng kéo bé ra, U U đau lòng đến mức không nói nên lời.

Thật ra bé cũng không biết bé đang khó chịu gì vì điều gì, nhưng khi thấy Thẩm Tịch Xuyên đã cố hết sức nhưng không thể kéo bé ra, tự dưng bé lại thấy có lỗi với anh hai.

Anh hai bé rất giỏi.

Anh hai có thể làm mọi việc, luôn bình tĩnh điềm đạm, chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ bất lực như bây giờ.

Bé không muốn thấy anh hai buồn vì lỗi lầm do bé gây ra.

Bàn chân U U đạp lên mép hàng rào bên cạnh, cố hết sức để góp một chút sức lực cho anh hai.

Nhưng trước khi kéo được U U, điều làm Thẩm Tịch Xuyên căng thẳng chính là con báo Gê-pa đang bí mật quan sát trong bụi cỏ bỗng nhiên di chuyển.

Dù báo Gê-pa không lớn nhưng lại mạnh hơn mèo rất nhiều, nhất là khi nghĩ đến tốc độ chạy rất nhanh của nó, tim Thẩm Tịch Xuyên như muốn nhảy lên cổ họng.

U U lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, bé thở hổn hển, cố gắng trèo lên trên, nghiêm túc nói:

"Anh hai, anh đừng lo, em có thể tự trèo qua! Chờ em một chút! Em làm được!"

Lưng Thẩm Tịch Xuyên toát mồ hôi lạnh, muốn xoay người cầu cứu Ung Trạch nhưng không hiểu sao đã lâu như vậy mà người vẫn chưa quay lại. Không có ai giúp, cậu đành phải dựa vào chính mình.

"U U, đừng tự trèo, nắm lấy tay anh!"

Nghe Thẩm Tịch Xuyên nói, U U cũng nghe lời, lập tức nắm lấy tay cậu.

Mắt thấy báo Gê-pa càng ngày càng gần, Thẩm Tịch Xuyên nóng lòng đành phải dùng lực mạnh hơn...

Thật sự U U đã được nhấc lên một chút.

Nhưng cậu không đủ cao để kéo bé qua.

Ngay lúc cậu cảm thấy cánh tay đau nhức, sắp không thể giữ được nữa...

Bỗng nhiên U U cảm thấy có gì đó dưới chân bé.

Bàn chân đang lơ lửng bỗng chạm vào một điểm tựa mềm mại, bé không dám dẫm mạnh nhưng ngược lại đối phương cố gắng dùng sức đẩy bé lên một chút, cộng thêm lực kéo của Thẩm Tịch Xuyên, U U theo quán tính bay qua hàng rào.

Bởi vì lực này quá mạnh khiến Thẩm Tịch Xuyên không đứng vững, cậu ngã ngửa, té trên mặt đất, trong tiềm thức vẫn giữ U U vào lòng mà không đẩy ra cho nên bé không bị sao.

Thấy U U đã thành công trèo ra ngoài, báo Gê-pa nhỏ nhanh chóng quay đầu chạy về bụi cỏ xa hơn, lặng lẽ ẩn nấp.

"Em có sao không?" Thẩm Tịch Xuyên lo lắng , bởi vì cậu cũng nhìn thấy con báo chạy tới bên chân U U: "Nó cắn em hả? Có bị thương chỗ nào không?"

U U lắc đầu.

Thẩm Tịch Xuyên xoay người bé xem đi xem lại thật kỹ, thấy bé không bị sao nên cũng yên tâm, nhẹ nhàng thở ra.

Không bị sao là tốt rồi.

Cậu thì yên tâm, nhưng U U nhìn Thẩm Tịch Xuyên đang té ngã trên đất nên bé vô cùng tự trách.

Một bàn tay mềm mại phủi phủi mấy cộng cỏ trên người cậu, sau đó hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, nũng nịu xin lỗi:

"Anh hai, em xin lỗi, sau này U U sẽ ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho anh hai nữa..."

Vốn dĩ đó là một lời hứa ấm áp, nhưng vào tai Thẩm Tịch Xuyên, lại khiến ánh mắt cậu trở nên ảm đạm.

"Không phải U U không nghe lời, là do anh quá vô dụng."

Hàng rào kia cũng không cao lắm, mặc dù đối với trẻ con cũng không phải là cao đến mức không làm gì được.

Nếu hai chân cậu đầy đủ, cậu chỉ cần dùng hai tay là có thể nhẹ nhàng kéo U U ra, cơ bản sẽ không cần lăn lộn lâu như vậy.

Nhưng cậu không có.

Nếu Ung Trạch ở đây, cậu ấy chắc chắn có thể bảo vệ U U thật tốt...

"Hu hu..."

Thẩm Tịch Xuyên vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng chán nản, bỗng nhiên bị tiếng khóc của U U làm cho hoảng sợ.

Cậu nhìn U U đang khóc, khó hiểu hỏi:

"Em bị sao vậy?"

Bị dọa sợ rồi à?

Lúc nãy rơi vào trong cũng không khóc, cung phản xạ chậm như vậy sao?

U U nước mắt lưng tròng, uỷ khuất nói: "Anh hai nói em vô dụng!"

Thẩm Tịch Xuyên: ??

"Anh rất lợi hại, thật sự rất lợi hại. Thế mà anh lại nói anh vô dụng, vậy không phải em lại càng vô dụng sao..."

U U không hiểu ý cậu, cứ nghĩ cậu đang chế giễu bé vì bò thật lâu cũng không ra được khiến bé ủy khuất.

Thẩm Tịch Xuyên bất lực nói: "Anh không có ý đó..."

"Anh có!"

Chuyện này cũng giống như khi U U - một học sinh đạt 50 điểm trong kì thi nghe thấy học bá 95 điểm nói cậu đã thi trượt.

"Anh hai, anh không được nói anh vô dụng, anh cực kì hữu dụng, anh rất giỏi, rất lợi hại..."

"Em hiểu lầm rồi..."

Không người nào có thể hiểu được lối suy nghĩ của U U. Thẩm Tịch Xuyên đang vì chuyện này mà buồn bã bỗng chốc bị suy nghĩ của U U đánh lạc hướng, chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích với bé rằng cậu không có ý đó.

"Anh chỉ nghĩ..." Thẩm Tịch Xuyên dừng lại một chút, có vẻ có chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Người phải nói xin lỗi là anh, nếu anh Ung Trạch ở đây thì em sẽ an toàn hơn."

U U ngẩn người, không hiểu tại sao anh hai lại nhắc đến anh Ung Trạch.

Bé giống như bà cụ non, nhẹ nhàng vỗ vai cậu nói:

"Mặc dù anh Ung Trạch thật sự rất lợi hại, nhưng anh hai là một thiên tài toán học trẻ tuổi! Cho nên anh hai đã lợi hại lại càng thêm lợi hại!"

"Mặc dù U U không biết, anh còn muốn lợi hại như thế nào nữa, nhưng U U nghĩ..."

"Anh chính là người anh trai tốt nhất!"

Tiếng nói non nớt và nhẹ nhàng nhưng lại giống như một nhát búa nện mạnh vào lòng cậu.

Trong cuộc đời này, chưa bao giờ cậu được ai đó công nhận bằng từ "tốt nhất".

Dù cho kiếp trước cậu là người rất thành công, nhưng thế giới của người trưởng thành chính là núi cao còn có núi khác cao hơn, đứng ở vị trí càng cao sẽ càng nhìn thấy những ngọn núi mà không thể leo lên được.

Cho dù trong mắt người khác cậu đã là một ngọn núi rất cao, nhưng tận sâu trong lòng, cậu chưa bao giờ công nhận bản thân mình.

Chỉ có cô bé trước mặt này mới có thể nói với cậu một cách chắc chắn và chân thành như vậy.

Cậu không hề thua kém bất cứ ai.

Dù chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng lời khẳng định với sự tin tưởng vững chắc này cũng đủ lay động lòng người.

Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy chóp mũi đau xót, giọng nói như bị thắt lại:

"Vậy em nói xem, anh tốt chỗ nào?"

U U không nghĩ tới cậu sẽ hỏi lại, bé nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

"Bởi vì thầy giáo dạy môn toán cho em cũng muốn từ chức, nhưng anh không như thế! Nếu anh không mắng em thì anh lại càng tốt!"

U U giống như cổ vũ, dơ ngón cái về phía cậu.

Thẩm Tịch Xuyên: "..."

Vì vậy ư? Là bởi vì vậy sao!?

25/12/2021

🎁MERRY CHRISTMAS🎁

Chúc các bạn độc giả đáng yêu của Thiên một ngày giáng sinh vui vẻ ấm áp 🥰

Giáng sinh năm nay của Thiên siêu vui luôn 😍 Còn các bạn thì sao nhỉ? Nếu không vui thì cũng phải vui nha vì sắp bão chương rồi nè 🤭Set kèo Tết dương nhaaaa.

Vậy là lại một năm nữa sắp qua rồi nhưng Thiên vẫn chưa lấp hết cái hố 'be bé' này, dù đã mở hố từ khá sớm 🥲

Chắc chắn sẽ hoàn trong năm sau nè ✨✨

U là trời, đáng lẽ chương này đăng từ sớm rồi cơ mà nhây với bạn bè đến giờ mới đăng được😅

Cuối cùng cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Thiên đến tận ngày hôm nay 😊😘 Không có mọi người sẽ không có Thiên của ngày hôm nay, thật sự cảm ơn rất nhiều, nguồn động lực to lớn của Thiên 🤗+

Bật mí một bí mật nho nhỏ là thật ra Thiên thích viết truyện hơn nhiều, nhưng vì chưa có đủ can đảm để viết nên quyết định edit thỏa đam mê với con chữ trước. Nếu sắp tới Thiên có viết thì mong các bạn có thể vào ủng hộ, nhận xét góp ý để Thiên có thể cải thiện kỹ năng của mình 🥺

Nhưng đảm bảo Thiên chỉ viết khi có thể ra chương edit đều đều nè 💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net