Chương 97: Kinh hồn bạt vía

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by team Thiên Bách Nguyệt

"Cảnh bọn chú muốn quay chính là một số phân cảnh mà bạn nhỏ ở cùng với con sư tử kia trong khung cảnh thiên nhiên hữu tình của khu du lịch vắng người..."

Tất nhiên, sư tử mà đoàn làm phim dùng không phải là sư tử trưởng thành trong môi trường hoang dã.

Con sư tử đang bị nhốt trong lồng kia đã từng bị một rạp xiếc thú thuần dưỡng, sau khi rạp xiếc giải tán thì nó đã được đưa đến trạm cứu trợ động vật hoang dã.

Con sư tử này hoàn toàn không thể so sánh với những loài chúa tể sơn lâm lớn lên trong môi trường tự nhiên. Bởi vì từ nhỏ đã bị con người dùng vũ lực để thuần hóa cho nên nó đã hoàn toàn mất đi nét dã tính vốn có của chúa tể muôn thú, bây giờ nó dịu ngoan như thú cưng trong nhà vậy.

Nuôi sư tử thật sự rất tốn kém, trạm cứu trợ đồng ý đưa con sư tử này đến chỗ đoàn làm phim bởi vì đoàn phim sẽ trả cho họ một khoản "cát-xê" khá hậu hĩnh, khoản tiền này chính là chi phí cần thiết để duy trì cuộc sống của sư tử trong tương lai.

Mặc dù con sư tử này đã được thuần hóa, không hề có tính công kích nhưng thoạt nhìn cũng vô cùng đáng sợ.

"U U, mặc dù đến lúc đó sẽ có các chú khác dùng các biện pháp bảo vệ, nhưng có một số cảnh quay vẫn cần cháu tự mình dựa gần con sư tử này một chút mới có thể thực hiện được..."

Úc Lan ôm U U đứng bên ngoài lồng sắt lớn, nhìn vào trong, ngay cả người lớn như bà cũng cảm thấy hơi sợ.

Cố Khải Châu lại to gan hơn bà rất nhiều. Ông nói đoàn làm phim đã dám dùng sư tử hàng thật giá thật để quay phim thì chứng tỏ họ cũng đã chuẩn bị kỹ càng tất cả các biện pháp phòng hộ, cứ để U U trải nghiệm một chút, đây sẽ là một sự kiện khó quên trong cuộc đời của bé.

Nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy một con sư tử to lớn như thế, Úc Lan vẫn kiên định giữ vững lập trường của bà.

"Nếu con sợ, thì mẹ cảm thấy con không cũng không cần..."

"Là anh sư tử!"

U U hưng phấn sát lại lồng sắt, đôi mắt to lấp lánh ánh nước nhìn con sư tử to lớn đang nằm trong lồng, gọi nó là anh sư tử.

Bởi vì chỉ từng nhìn thấy một con sư tử là Ung Trạch, cho nên khi gặp con khác thì U U cũng xem nó là con sư tử thành tinh biết nói tiếng người kia.

Nhưng mà khi con sư tử đang nằm rạp trên mặt đất ngẩng đầu lên, bé lập tức phát hiện ra điểm không thích hợp.

Anh sư tử mà bé quen biết có ánh mắt vô cùng sắc bén, uy phong lẫm liệt, mặc dù dáng vẻ rất giống nhau nhưng ánh mắt của con sư tử đang nằm trong lồng này lại trầm lặng không có sức sống, loại ánh mắt này sẽ không bao giờ xuất hiện trên người anh sư tử của bé.

Phí Quân và Úc Lan đều cảm thấy bất ngờ, không hiểu tại sao U U lại kêu anh sư tử với giọng điệu tự nhiên và quen thuộc như thế.

Phí Quân: "U U, cháu không sợ sao?"

Mặc dù không phải anh sư tử mà bé quen thuộc nhưng bởi vì Ung Trạch đã cho bé một ấn tượng quá mức tốt đẹp, quá mức ôn hòa và thân thiện, cho nên U U hoàn toàn không có cảm giác sợ sệt khi đối mặt với con sư tử trước mắt này.

"Không sợ ạ." U U quơ tay múa chân, vui vẻ ra hiệu với ông: "Cháu có quen một anh sư tử khác nữa, anh ấy rất tốt, không hung dữ chút xíu nào, trên đầu anh ấy toàn là lông xù xù, vùi mặt vào lông xù xù thoải mái lắm ạ!"

Nghe vậy Úc Lan cũng vô cùng mờ mịt, không biết con bé lấy trải nghiệm này ở đâu ra.

Có phải con bé còn chưa tỉnh ngủ không nhỉ?

Phí Quân thấy U U thật sự không sợ, nghĩ nghĩ một chút lại nói:

"Vậy cháu có muốn sờ sờ con sư tử này không?"

Úc Lan trừng lớn mắt.

U U vung tay hô to: "Muốn...!"

Úc Lan: "Đạo diễn Phí, chuyện này..."

"Không sao đâu." Phí Quân trúc trắc ôm lấy U U từ trong lòng Úc Lan: "Nhân viên bảo vệ đều ở đây, tôi ôm bé đi, nếu thật sự có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì tôi cũng sẽ là người bị sư tử xơi trước."

Ở nước ngoài, có không ít người nuôi sư tử để làm thú cưng, ngay cả loại sư tử còn chưa được thuần hóa hoàn toàn cũng có thể nuôi trong nhà. Huống chi con sư tử trước mặt này đã hoàn toàn bị con người thuần hóa, thậm chí trên người nó vẫn còn chồng chất vết thương, vì thế cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm cả.

Nếu U U không mang hơi thở của yêu quái thì bé sẽ vô cùng an toàn.

Nhưng tất cả mọi người ở đây lại không có ai biết điều này.

Lồng sắt chậm rãi mở ra, người đàn ông một mét tám lăm ôm theo một cục bột nhỏ đi vào lồng sư tử. Tất cả nhân viên bảo vệ ở xung quanh lập tức ngừng thở, nắm chặt súng gây mê trong tay chuẩn bị sẵn sàng, tùy lúc đối phó với tình huống khẩn cấp đột ngột xảy ra.

Con sư tử đang quỳ rạp trên mặt đất thoạt nhìn rất suy yếu, trong ánh mắt cũng không có chút dã tính nào, chỉ có một loại thuần phục đến chết lặng, âm trầm.

Phí Quân đã từng đơn độc ở chung với nó vài lần, đã từng sờ sờ đầu nó, cũng biết tính tình dịu ngoan của nó nên ông mới dám mời diễn viên nhí đến hỗ trợ. Nhưng mà ngay lúc này, khi ông ôm U U thong thả đến gần lồng sư tử, ánh mắt con vật vốn đang lừ đừ uể oải bỗng nhiên thay đổi.

Phí Quân cảnh giác dừng bước.

U U lại không biết sợ hãi, còn đưa tay chỉ miệng vết thương trên người sư tử, hỏi:

"Chú khỉ đầu chó ơi, đây là cái gì vậy ạ?"

Phí Quân: "...Là do người huấn luyện của đoàn xiếc làm nó bị thương trong lúc huấn luyện."

Miệng vết thương có thể thông qua một vài thủ đoạn và kỹ thuật nho nhỏ để che đi, không ảnh hưởng đến chuyện quay phim.

Nhưng mà U U lại rất để ý những vết thương đan xen ngang dọc đó, miệng vết thương sâu cạn không giống nhau, có lẽ bị thương đã rất lâu rồi nhưng vết sẹo thì vẫn không biến mất theo thời gian.

Có thể tưởng tượng được tình huống lúc đó thảm thiết đến mức nào mới có thể gây ra những vết thương nghiêm trọng như thế.

Phí Quân chăm chú nhìn vào con sư tử đang ngẩng đầu đối diện với hai người bọn họ.

Tuy nó không phải là yêu quái nhưng trực giác nhạy bén của dã thú đã giúp nó ngửi được một loại hơi thở áp bách hoàn toàn khác với hơi thở của người thường. Nó không thể biết đó là cái gì nhưng bản năng lại khiến nó sợ hãi mà đề cao cảnh giác.

Tầm mắt nó dừng lại trên người cô bé mà người đàn ông kia đang ôm trong lòng.

Con người đã đủ đáng sợ rồi nhưng loại sinh vật trước mắt nó còn đáng sợ hơn, liệu rằng họ sẽ đối xử với nó như thế nào nữa đây?

Dùng roi quất nó sao?

Hay sẽ bức bách nó phải nhảy qua những vòng tròn đỏ rực nóng cháy?

Lúc nó không hoàn thành động tác được yêu cầu thì sẽ dùng sức đập mạnh vào đỉnh đầu của nó sao?

Nhớ lại những ký ức tàn nhẫn này khiến một con sư tử chưa trưởng thành như nó bất giác run lên nhẹ nhè.

Ở dưới hơi thở đầy tính uy hiếp của yêu quái, nó theo bản năng mà bộc phát dã tính sâu thẳm trong tiềm thức, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô bé đang được người đàn ông ôm trong lòng kia.

Động vật không có năng lực tự hỏi, cũng không thể suy nghĩ lý tính để đưa ra quyết định chuẩn xác, khi bản thân đang ở giữa lằn ranh sinh tử, bản năng cầu sinh sẽ hoàn toàn bộc phát.

Nếu... Nếu cô bé kia muốn giết chết nó, vậy nó nhất định... Nhất định sẽ liều mạng cắn đứt yết hầu nhỏ yếu kia...

"U U...!"

Bởi vì đang tập trung tinh thần đề cao cảnh giác với con sư tử đang ngo ngoe rục rịch ở phía đối diện, Phí Quân vừa không chú ý một chút, U U đã trượt xuống khỏi lòng ngực ông, chạy đi.

Úc Lan đứng bên ngoài lồng sắt lo lắng đến mức trái tim suýt vọt ra khỏi cổ họng, trơ mắt nhìn U U chạy bước nhỏ, nhẹ nhàng mà...

Nhào vào cái bờm đầy lông mao mềm mại của con sư tử kia.

"Sờ sờ lông xù xù nha, không sợ hãi nè... Không đau, không đau nữa, đau đau bay hết đi ~"

Trong khi đám người đứng xung quanh đang căng thẳng tột cùng, có một cô bé, thân hình chưa đến một mét cứ như thế chạy ào đến dựa vào cái bờm to của sư tử. Đôi tay nho nhỏ mềm mụp của bé nhẹ nhàng áp lên vết thương trên người con sư tử đang xao động.

Một chút lại một chút.

Động tác vừa ôn nhu nhẹ nhàng lại vô cùng chậm chạp.

Con sư tử đang dồn hết toàn lực chuẩn bị giơ móng vuốt lên bỗng nhiên khựng lại, mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nó từng bị con người quất roi, từng bị con người dùng mọi thủ đoạn tra tấn dã man, cũng từng chịu đựng tất cả mọi khổ hình, hành hạ đến mức mất hết tôn nghiêm của chúa tể muôn loài.

Nhưng mà...

Chưa từng có một sinh vật nào, lại không hề cố kỵ mà ôn nhu đối đãi với nó như thế, trong hơi thở của cô bé kia hoàn toàn không có một chút hơi thở thù địch, ác ý nào.

Con sư tử cũng không có năng lực tự hỏi, thật ra đây cũng chẳng phải là một loại hơi thở gì cả.

Đây chỉ đơn giản, là một cái ôm đến từ một cô bé loài người mà thôi.

"U, U U... Con, con đang... làm gì?"

Úc Lan vẫn không nhúc nhích, bà đã bị dọa đến mức choáng váng đầu óc.

U U hoàn toàn không biết mọi người đã bị bé dọa sợ tới mức cứng người tại chỗ, cũng không biết liệu rằng hành động của bé có làm kinh động đến con sư tử kia hay không.

Bé rất thoải mái, dường như cái ôm vừa rồi chỉ đơn thuần là cái ôm giữa những người bạn với nhau, giải thích:

"Dạ? Con sư tử này nhìn qua đang rất buồn, nó nói muốn U U ôm nó một cái nha."

1.1.2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net