Chương 26 - Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
như thế là cho qua được à? Nếu nó không thay đổi tính tình thì về sau còn liên lụy bao nhiêu người nữa mới đủ?'

Lê Quang Văn nghiêm mặt: "Được, vi phụ sẽ đi dạy dỗ con bé cẩn thận một phen!"

Trông cậy vào Hà thị thì đúng là nói đùa rồi.

Lê Huy lúc này mới bớt tức hơn một chút, hành lễ: "Phụ thân, nhi tử đi khuyên Đại tỷ."

"Ờ, đi đi." Lê Quang Văn gật đầu, nhấc chân đi vào Tây viện.

Cây lựu trong viện nảy càng nhiều lộc, cây chuối tây xanh mơn mởn bên cửa sổ. Cả tiểu viện an tĩnh lịch sự tao nhã, chỉ nghe thấy tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc thanh thúy văng vẳng lạc đến.

Lê Quang Văn xụ mặt đi vào, nhìn thấy nữ nhi khoanh chân, tay cầm quân đen tay cầm quân trắng, đang ngồi chơi cờ.

Chơi cờ một mình?

Lê Quang Văn lòng vừa động, liền quên ngay mục đích đến đây là gì. Lắc đầu nhìn hai nha hoàn tỏ ý không được lên tiếng rồi nhấc chân đi qua.

Kiều Chiêu chơi cờ đến xuất thần nhập hóa, trầm ngâm thật lâu rồi mới hạ xuống một quân, chợt nghe thấy tiếng quát khẽ: "Hay!"

Nàng ngẩng lên, thấy phụ thân đại nhân đang đứng bên cạnh, hai mắt lóe sáng dính chặt lấy bàn cờ xuất sắc này, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi mà trong ánh mắt vẫn có sự tươi trẻ của thiếu niên.

Nhã nhặn như ngọc.

"Phụ thân --"

Nàng toan đứng lên chào, bị Lê Quang Văn ngăn lại: "Nào, tiếp đi!"

Ông ngồi xuống đối diện Kiều Chiêu, cầm cờ trắng trầm ngâm nghĩ tiếp.

Thời gian chậm chạp trôi qua, một ván cờ kết thúc, Lê Quang Văn đứng dậy thoải mái cười to: "Đã lắm, thật sự là đã lắm!"

Ông cả người sảng khoái, mỉm cười tự mãn rời đi, để lại Kiều Chiêu chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Phụ thân đến đây định làm cái gì cơ?

Lê Quang Văn về gần đến thư phòng mới đột nhiên dừng lại, ảo não vỗ đầu.

Cứ cảm thấy đã quên chuyện gì rất quan trọng, giờ đã nhớ ra!

Ông còn chưa dạy bảo khuê nữ suốt ngày gây chuyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net